Cây Ô Liu Màu Trắng - Chương 54
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Cây Ô Liu Màu Trắng


Chương 54


Mặt trời đã sớm xuống núi. Ánh tà dương chiếu xuyên qua kẽ lá len vào cửa sổ, nhuộm vàng vách tường và sàn nhà giống như một bức tranh.

Trên chiếc giường đơn nho nhỏ, Tống Nhiễm nghiêng người gối lên lồng ngực Lý Toản, thái dương đẫm mồ hôi, má đỏ hây hây. Hai người tựa vào nhau nghỉ ngơi chốc lát, cô chợt gọi: “A Toản…”

“Hả?” Lý Toản từ từ mở mắt, nghe giọng cô khản đặc, bèn nhổm người dậy, với lấy chai nước trên bàn, vặn nắp rồi đưa cho cô.

Trong lúc cô uống nước, ánh mắt anh thoáng liếc sang lọ thuốc trên bàn, lúc quay người lại, anh bất giác ôm cô chặt hơn.

Tống Nhiễm cực thích những khoảnh khắc họ ôm nhau thân mật như thế này, lòng bàn tay cô ẩm ướt mồ hôi nắm chặt cánh tay anh, ngắm nhìn anh ở khoảng cách gần trong gang tấc, ánh mắt sáng ngời lộ rõ vẻ quyến luyến, hạnh phúc, yêu thương.

Lý Toản bỗng quên mất vừa rồi định nói gì.

“A Toản, thật ra em rất khỏe mạnh.” Cô nói không đầu không đuôi: “Thật đấy. Lúc trước do bị bệnh nên tính tình em mới quái gở, thật ra em đã khỏi rồi.”

“Anh biết.” Anh chậm rãi nói: “Em đừng căng thẳng, bị bệnh cũng không sao, anh không để ý.”

Anh ôm chặt eo cô, ghì cô vào lòng mình. Cô vùi mặt trong lòng anh, lòng bàn tay đặt lên lồng ngực nóng hổi săn chắc, cảm nhận tim anh đang đập thình thịch.

Cô còn muốn gần anh thêm chút nữa, áp sát tai đến, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ từ anh, cõi lòng bỗng an nhiên đến lạ.

“Anh cũng có điều bế tắc không vượt qua được giống như em.” Lý Toản thủ thỉ.

Tống Nhiễm im lặng chờ hồi lâu, tuy nhiên anh không nói tiếp. Cô đành lên tiếng: “Vậy khi nào anh muốn nói thì kể với em, thời gian vẫn còn nhiều mà.”

Anh khẽ cười, “Được.”

“A Toản, em muốn kể cho anh nghe câu chuyện chú chim nhỏ và cây cổ thụ.”

“Em kể đi.” Anh điều chỉnh tư thế, cúi đầu, tì mặt vào gò má cô, khép hai mắt lại.

“Trước kia có con chim nhỏ bị thương, rơi xuống từ trên trời. Một cây cổ thụ đã đỡ lấy nó, chứa chấp nó, che mưa che gió cho nó. Khi vết thương đã lành, chú chim nhỏ làm tổ trên cây cổ thụ, ngày ngày hót cho cây nghe, kể chuyện thế giới ngoài kia với cây. Cho đến mùa đông, chim nhỏ phải di trú về phương Nam, trước khi chia tay đã hẹn với cây cổ thụ rằng, mùa xuân sang năm tôi sẽ về tìm anh. Nhưng đến mùa xuân chim nhỏ bay về, cây đã bị đốn, chỉ còn lại gốc cây gỗ.”

Lý Toản thì thầm hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Chim nhỏ hỏi ngọn cỏ bên cạnh, cây của tôi đâu? Ngọn cỏ bảo, cây cổ thụ đã bị người khai thác gỗ đốn rồi, cô đến khu vực khai thác gỗ xem sao. Chim nhỏ bay đến khu khai thác gỗ, thấy rất nhiều thân gỗ tròn chất thành núi, nhưng không có cái nào là cây cổ thụ của nó. Thế là nó hỏi những thân cây kia, các anh có thấy cây cổ thụ của tôi không? Các thân cây trả lời, cây của cô đã được đưa đến nhà máy diêm rồi. Chim nhỏ lại bay đến nhà máy diêm, trên dây chuyền sản xuất toàn là hộp diêm. Nó lại hỏi, các cậu có thấy cây cổ thụ của tôi không? Diêm bảo, cây cổ thụ của cô được làm thành diêm bán đến cửa hàng rồi. Nó lại bay đến cửa hàng.”

Lý Toản mở mắt ra: “Bị người ta mua rồi hả?”

“Ừ. Hộp cuối cùng được bán vào mấy ngày trước. Chim nhỏ quá mệt mỏi, không bay nổi nữa, trong một đêm bão tố, cánh nó ướt sũng. Lúc sắp rơi xuống mặt đất, nhìn thấy căn nhà nhỏ trong rừng có ánh lửa, nó bèn bay vào, đáp xuống bàn. Trên bàn có một ngọn nến đang cháy và một hộp diêm rỗng. Cây nến sưởi ấm cho chim nhỏ, rốt cuộc nó tỉnh lại, hỏi cây nến, chị có thấy cây cổ thụ của tôi không? Cây nến nói, tôi có thấy, que diêm cuối cùng nhóm lửa sưởi ấm cho cô khi nãy chính là cây cổ thụ của cô.”

Lý Toản nhắm mắt, khẽ cười, “Câu chuyện này hay thật.”

“Hay chỗ nào?” Tống Nhiễm cao giọng: “Hồi bé em đọc thấy buồn lắm. Sau này nghĩ lại, có thể đây không phải câu chuyện về tình yêu. Nếu cây cổ thụ đại diện cho niềm tin và tín ngưỡng nào đó, chim nhỏ miệt mài theo đuổi, dù giữa chừng là cảnh còn người mất, cuối cùng vẫn sẽ có kết quả ấm áp.”

Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, bật cười, “Em đang an ủi anh đấy hả?”

Cô vuốt tóc anh, “A Toản, anh cứ đi con đường anh chọn, bế tắc nào cũng sẽ vượt qua.”

“Anh biết.” Lý Toản nhắm mắt lại, cuối cùng hé môi, “Nhưng mà, anh vẫn cho rằng đó là câu chuyện tình yêu.”

Ngủ chưa được bao lâu, chuông báo thức trong điện thoại của anh vang lên, đã đến giờ về đội. Tống Nhiễm rời giường theo anh.

“Có phải bọn anh sắp tiến công ra Bắc không?”

“Ừ, thời gian cụ thể còn chưa rõ, có tin anh sẽ báo với em.” Lý Toản ôm hôn cô chốc lát mới rời đi.

***

Tin chiến dịch bảo vệ thành phố Agri thắng lợi lan truyền khắp nơi, những người tị nạn ở làng quê hay sa mạc rối rít trở về. Trong hai ngày, số dân trong thành phố tăng lên gấp rưỡi, và có xu thế tiếp tục tăng cao.

Không khí xây dựng lại thành phố sau những đổ nát trải dài từ nội thành tới ngoại ô.

Ở ngoại ô, nông dân lại bắt đầu cày bừa gieo giống. Trong nội thành, trường học mau chóng khai giảng. Tại đại học mà Tống Nhiễm ở, do lớp và giảng đường đã trở thành nơi thu nhận bệnh nhân bị thương, nên thầy cô và sinh viên học trực tiếp ngoài sân. Mấy đứa trẻ thường ngày lang thang ngoài phố cũng được tập trung vào trường tiểu học, tiếng đọc sách lảnh lót vang vọng.

Trên đường cái, tất cả cửa hàng đều khai trương, chỉ có điều hàng hóa vẫn còn thiếu thốn. Mọi người bận bịu sửa chữa nhà, dọn dẹp gạch đá, giàn giáo dựng khắp nơi.

Tống Nhiễm đăng lên Twitter vài ảnh về tình trạng hiện giờ của thành phố Agri. Số dân trong thành phố tăng cao, còn đang trong giai đoạn tái thiết sau cuộc chiến nên dược phẩm, thực phẩm và vật liệu đều vô cùng khan hiếm. Tin vừa đăng chưa lâu đã nhận được hồi đáp từ đông đảo các tổ chức từ thiện, một số lượng lớn tình nguyện viên đổ xô đến thành phố Agri, giúp đỡ người dân sửa chữa, phục hồi nhà cửa.

Đúng lúc này, cuộc chiến bảo vệ thành phố đã thắng lợi, nên quân đội chính phủ phải chia nhau ra những chiến trường mới.

Hôm quân đội rút binh, dân toàn thành phố đều tràn xuống đường, xếp hàng hai bên hân hoan tiễn biệt.

Những binh lính trẻ tuổi hàng lối thẳng tắp, có người nghiêm mặt, có người hào sảng tươi cười vẫy tay. Người dân xung quanh mang theo bánh mì đến tặng, chỉ thi thoảng mới có lính nhận, còn phần lớn đều từ chối.

Trong nội thành không có hoa tươi, mấy cô gái kết vải màu hoa lụa. Có người trực tiếp cắt từ quần áo của mình, giữa đóa hoa lụa còn đính khuy áo. Đủ sắc màu đan xen hệt như những đóa hoa muôn màu.

Mấy chàng trai trẻ nhận được hoa lụa bị chiến hữu bên cạnh cười trêu ầm ĩ, ngượng chín cả mặt.

Còn có cụ già đưa tay vẫy chào các chiến sĩ, mắt ướt lệ rưng rưng.

Tống Nhiễm chen chúc trong đám đông tác nghiệp, trong màn hình đột nhiên hiện rõ khuôn mặt một người nước D quen thuộc, đứng bên rìa đội ngũ.

Cô lập tức ngẩng đầu, từng hàng lính đi ngang qua mặt cô. Hoa mắt trước hàng người đông đúc, cô đi theo nhóm lính, vừa đi vừa kiễng chân, cuối cùng cũng nhìn thấy!

“Shashin!” Cô nhảy bật lên, vẫy tay về phía đối phương, gọi to: “Shashin!”

Tiếng người ồn ào nhưng Shashin đứng trong hàng vẫn nghe thấy có ai đó gọi mình, bèn quay đầu nhìn lại. Tống Nhiễm nhảy lên lần nữa, tay vung cao.

Ánh mắt Shashin sáng bừng, “Tống!”

Cậu lập tức di chuyển sang, làm rối hàng ngũ, mấy chiến hữu vừa đi vừa nhường đường cho cậu. Vất vả lắm Shashin mới chạy được từ hàng của mình đến hàng cuối.

Hai người gặp lại, xúc động không thôi. Gương mặt họ tươi cười rạng rỡ, chạy đến ôm chầm lấy nhau.

Shashin không kìm nén được cảm xúc, áp má vào mặt cô thật sát hai lần, lại ôm lấy cô xoay một vòng. Tống Nhiễm vịn vai cậu, cười khúc khích.

Nhóm người vây xem rối rít cầm điện thoại lên quay phim. Người ngoài không rõ mối quan hệ giữa họ, chỉ là hình ảnh nam nữ trẻ tuổi ôm nhau mừng rỡ giờ phút này mới tuyệt đẹp làm sao.

“Gặp lại cô tôi vui quá.” Shashin đặt cô xuống, chỉnh lại mũ lính bị lệch, “Cô đến khi nào?”

“Tôi có nhắn tin cho cậu, nhưng cậu không trả lời. Tôi còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì, giờ gặp được cậu, tốt quá rồi. Cậu còn sống, tốt quá đi mất!”

“Xin lỗi đã khiến cô lo lắng. Tôi thật sự không có thời gian để lên mạng.”.

“Không sao, không sao, bình an là tốt rồi.” Lúc này Tống Nhiễm mới cẩn thận ngắm nghía Shashin, cuối cùng cậu đã cạo bộ ria mép không hợp tuổi. Chàng trai trước mặt trông trẻ trung sáng sủa và anh tuấn vô cùng.

“Đẹp trai lắm!”

Shashin ngượng ngùng sờ cằm, “Quân nhân không được để râu.”

“Cậu không nên để, rõ ràng tuổi còn trẻ…” Lòng có bỗng chua xót, hỏi: “Sao không làm phóng viên nữa mà lại đi lính?”

Shashin cười ôn hòa, “Tống, nước tôi sắp hết đàn ông rồi, người trẻ tuổi đều tử trận. Tôi không ra chiến trường thì đám thanh thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi phải đi. Việc này không thể được, họ là tương lai của nước tôi.”

“Nhưng cậu chưa đến hai mươi mốt, cũng nên đi học chứ.”

“Nếu tôi không cầm súng, làm sao bọn trẻ cầm bút được?”

Mặt Tống Nhiễm ươn ướt, không dằn được cảm xúc, dang tay ra với Shashin. Hai người lại ôm nhau, giọng cậu nghẹn ngào: “Tống thân yêu, tôi phải đi rồi.”

Tống Nhiễm khẽ gật đầu, buông cậu ra.

Mắt Shashin đỏ hoe, môi lại nở nụ cười tươi tắn: “Chờ chiến tranh kết thúc, tôi sẽ trở về trường học tiếp. Khi ấy sẽ mời cô uống rượu, quán bar trường tôi tuyệt lắm.”

Tống Nhiễm gật đầu liên hồi, “Được.”

Shashin quay đầu nhìn đội mình, chỉnh lại mũ, “Tôi xuất phát đây.”

“Chú ý an toàn, Nhất định phải bình an.” Tống Nhiễm dặn dò.

“Tôi sẽ chú ý!” Cậu xua tay, rảo bước đi về hàng ngũ, còn nhảy lên cao vẫy tay với cô ở phía xa.

Khuôn mặt anh tuấn trẻ trung tươi cười dưới ánh nắng rực rỡ soi chiếu.

Quân đội đã rút gần hết, Tống Nhiễm nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ sáng. Hôm nay nhóm Lý Toản sẽ rời đi vào lúc mười một giờ.

Tống Nhiễm vội vàng chạy về trường học, lái xe đến doanh trại lực lượng vũ trang Cook, vốn là sân bóng ở khu dân cư trên đường North 3.

Lúc cô chạy đến, từng đội lính Cook đang mang hành lý, trang bị lên xe. Khác với quân chính phủ, lính Cook chia thành những phân đội lính đặc chủng tác chiến nhỏ. Mỗi phân đội thường có bảy, tám thành viên. Các đội sẽ được cử đến tùy theo số lượng và quy mô của căn cứ tổ chức khủng bố. Bình thường có khoảng mười phân đội chia sẻ tin tức với nhau, các phân đội lúc thì độc lập tác chiến, lúc thì hợp tác chiến đấu.

Trong trận chiến này, rất nhiều phân đội đều tập trung về Agri. Trước mắt, cứ điểm tại đây đã bị tiêu diệt, từng phân đội lại được phân ra để thi hành các nhiệm vụ mới.

Sân bóng rộng lớn chật ních xe và người. Tống Nhiễm không xác định được vị trí phân đội của Lý Toản, cũng không có cách nào gọi điện vì bên anh bị khóa tín hiệu. Cô chạy nửa vòng sân bóng, trong tầm mắt toàn là người da trắng, da đen, không thấy người châu Á nào cả.

Có đội đã tập trung xong, lái xe rời khỏi sân.

Tống Nhiễm sốt ruột quá đỗi, chợt thấy một khuôn mặt Châu Á ngồi trên ghế lái phụ của chiếc xe việt dã. Cô mặc kệ quen lạ nhào đến gõ vào cửa kính: “Anh là người Trung Quốc hả?”

“Đúng vậy.” Đối phương mỉm cười, “Có gì không?”

“Lý Toản! Anh biết Lý Toản ở đội nào không?”

Anh lính Trung Quốc ló đầu ra khỏi cửa, “Chắc là ở khu A, chỗ 101. Cô cứ tìm theo số cột mốc của sân vận động.”

“Cảm ơn.” Tống Nhiễm định chạy đi thì sực nhớ ra, quay đầu lại chúc: “Thượng lộ bình an, chú ý an toàn nhé!”

“Cảm ơn.” Anh lính Trung Quốc kia vẫy tay với cô.

Càng lúc càng nhiều xe chạy ra ngoài, Tống Nhiễm vừa lo lắng nhìn xe, vừa vội vàng xem cột mốc.

D249, D250, A10…

Cô nhìn chằm chằm vào cột mốc A101, dốc hết sức lao tới, không ngờ đúng lúc này, một chiếc xe chạy sượt qua sau lưng cô…Chiếc xe kia chạy được hai, ba mét thì đột nhiên phanh lại.

“Nhiễm Nhiễm!” Phía sau có người gọi cô.

Tống Nhiễm quay đầu lại, Lý Toản đã mở cửa, bước xuống từ chiếc xe việt dã quân sự, vẻ mặt kinh ngạc song không thể giấu được nụ cười vui mừng, “Em đến rồi à?”

“Em đến muộn!” Cô buồn rầu không thôi, chạy đến mức đau cả bụng, vịn thắt lưng thở hổn hển. Tóc cô rối tung, khuôn mặt cũng đẫm mồ hôi.

Lý Toản cười tủm tỉm nhìn cô đầy yêu thương, lát sau mới nhớ lấy khăn tay trong túi ra đưa cho cô, “Lau mồ hôi đi.”

Cô chấm khăn lên trán và gò má, giải thích: “Em vốn định đến sớm, nhưng lúc này quân chính phủ rút quân, trên đường quá đông người tiễn biệt. Em phải chụp ảnh lại…”

Đang nói thì có xe phía sau muốn vòng qua, Lý Toản kéo tay cô sang bên cạnh tránh đường, “Bên đó náo nhiệt lắm hả?”

“Ừ.” Người cô gần sát anh, rủ mắt, “Bên chỗ anh yên tĩnh quá.”

“Chuyện bọn anh rút quân bình thường không để người dân biết, chỉ thầm lặng đi thôi.” Anh cúi đầu đăm đắm nhìn cô, đôi mắt đen láy dịu dàng như chứa đựng ánh nắng ấm áp.

“Tiếp theo bọn anh sẽ đi đâu?” Cô nắm chặt khăn trong tay, giọng khe khẽ, “… Có thể nói không?”

Anh cười ôn hòa, “Việc này có gì đâu mà không nói được? Gandhi.”

Nơi đó nằm ở phía Bắc, cách thành phố Agri tám mươi kilomet.

“À.” Cô gật gù, chợt cười rộ, “Vậy em cũng đi!”

“Chú ý an toàn.” Anh dặn dò.

“Anh mới phải chú ý an toàn đấy.” Cô nhăn mày, từng chiếc xe phía sau chạy lướt qua. Cô biết không nên làm chậm trễ hơn nữa, “Anh sắp phải đi rồi sao?”

“Sắp rồi.” Ánh mắt anh ngập ngừng.

“A Toản, anh không cần phải nói gì cả.” Cô cười thật tươi, “Anh cứ an tâm tập trung làm việc anh muốn làm. Em biết anh ở đó, anh cũng biết em ở đây, vậy là đủ rồi.” Nói xong cô lại chỉ vào xe, giục: “Nhanh lên xe đi. Đồng đội của anh đang chờ kìa.”

“Được.” Lý Toản lại lưu luyến nhìn cô thêm một lúc. Vừa kéo cửa, Benjamin liền ló đầu ra khỏi ghế tài xế, vẫy tay với cô. “Hi, Song Song!”

Tống Nhiễm cười đáp lại, “Hi!”

Benjamin giả vờ chìa tay ra với cô, “Rất hân hạnh được làm quen, lần đầu gặp mặt xin…”

“Bốp!” Lý Toản hất tay Benjamin ra.

Tống Nhiễm nghẹn lời.

Cửa kính hàng sau hạ xuống, một người da đen trông khá lạnh lùng đeo tai nghe hất cằm với cô, “Xin chào, tôi tên là Morgan, cô cứ gọi tôi là M.”

Benjamin chen lời: “Nhân tiện nói thêm, biệt hiệu của tôi là S.”

Tống Nhiễm trố mắt. Morgan đạp vào lưng ghế Benjamin.

Họ đang đùa giỡn thì chiếc xe còn lại trong đội chạy đến, anh lính ngồi trên ghế lái nhắc nhở: “Đến giờ rồi!” Rồi cười với Tống Nhiễm, “Tôi tên là Kevin.”

Tống Nhiễm gật đầu chào, lùi về sau một bước, ngẩng đầu nhìn Lý Toản, “Anh mau lên xe đi.”

“Ừ.” Lý Toản nhìn cô mỉm cười rồi rời mắt đi.

Benjamin xen lời: “Những lúc thế này mà cậu không hôn tạm biệt cô gái của mình sao?”

Lý Toản: “Trật tự đi!”

Tống Nhiễm đỏ mặt.

Hai người họ đều không phải kiểu người táo bạo trước đám đông. Lý Toản im lặng cúi đầu lên xe, đóng cửa lại.

Benjamin đề máy, xe vừa lăn bánh thì Tống Nhiễm đột ngột gọi: “A Toản!”

“Hả?” Lý Toản ló đầu ra cửa sổ, Tống Nhiễm xông đến ôm lấy mặt anh, nghiêng đầu hôn lên gò má anh.

“Woa!” Bên trong rộ lên tiếng trầm trồ trêu chọc.

Anh và cô làm như không nghe thấy. Môi cô nhè nhẹ mơn trớn khuôn mặt anh. Sự tiếp xúc ngắn ngủi nhưng lại thân mật khôn tả, thoáng chốc làm tan chảy cả hai con tim đang bịn rịn.

Cô chậm rãi buông anh ra, ánh mắt hai người nhìn nhau lưu luyến rồi dần xa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN