Cây Ô Liu Màu Trắng - Chương 65
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Cây Ô Liu Màu Trắng


Chương 65


Tháng Tám là mùa nóng nhất trong năm ở thành phố Lương. Ánh nắng gay gắt len lỏi mọi ngóc ngách, chói lóa mắt người.

Tống Nhiễm dừng xe trên bãi đất trống của khu tập thể cán bộ. Vừa xuống xe, hơi nóng ập vào mặt, cô đổ mồ hôi lấm tấm, khệ nệ xách mấy túi hàng to trong cốp xe, đi lên tầng hai.

Mở cửa ra, trong nhà yên tĩnh, rèm cửa ngoài ban công chỉ kéo một nửa, phòng khách nửa sáng nửa tối.

Tống Nhiễm đổi dép, rón rén đi vào, cửa phòng ngủ chính vẫn còn đóng kín. Ba tiếng trôi qua, bên trong vẫn im ỉm.

Cô bỏ rau quả, thịt cá vào tủ lạnh, đặt dầu muối, tương giấm lên kệ bếp, sau đó đem mấy thứ quá hạn bỏ xuống thùng rác dưới tầng.

Lúc trở lên, cô thấy bác sĩ quân y đi ra khỏi phòng ngủ chính. Tống Nhiễm đi đến, liếc nhìn qua khe cửa đang từ từ đóng lại, Lý Toản nằm trên giường, khép mắt.

Bác sĩ quân y ra hiệu với cô, hai người đi qua phòng ngủ phụ. Tống Nhiễm nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay đầu, “Bác sĩ Lâm, tình hình của anh ấy thế nào?”

“Không mấy lạc quan.” Bác sĩ Lâm trước giờ vẫn đảm nhiệm nhiệm vụ theo dõi vấn đề tâm lý của Lý Toản thở dài, “Tôi đề nghị đưa cậu ấy đến bệnh viện tâm thần.”

Lòng Tống Nhiễm lạnh toát, đờ đẫn chốc lát mới luống cuống lấy điều khiển bật điều hòa, khẽ hỏi: “Nghiêm trọng vậy sao?”

“Rất nghiêm trọng. Tôi từng tiếp xúc với vô số quân nhân mắc chứng PTSD(*), cậu ấy là người nặng nhất. Tương lai có thể cậu ấy sẽ giết người, hoặc tự sát.” Bác sĩ Lâm nói xong, lại bổ sung: “Nhưng tỷ lệ giết người cực ít, đa số đều chọn tự sát.”

(*) PTSD là từ viết tắt của cụm từ Post-traumatic Stress Disorder, chỉ bệnh rối loạn căng thẳng sau sang chấn.

Gió vù vù thổi ra từ điều hòa, cánh tay để trần của Tống Nhiễm sởn cả gai ốc, “Nhưng mà… trên đường tôi đưa anh ấy từ nước D trở về, anh ấy rất ngoan, không làm bất cứ chuyện gì khác thường.”

Bác sĩ Lâm hỏi lại: “Vậy sao?”

Tống Nhiễm không lên tiếng. Trên chặng đường trở về, cô luôn luôn ở bên cạnh anh. Ở sân bay, hai người được chính phủ nước D đặc cách không cần qua kiểm tra an ninh. Vào máy bay, trong khoang thương gia cũng không có những hành khách khác.

“Đó là vì cô có thể trấn an cậu ấy, và cậu ấy không gặp phải điều gì kích thích. Nhưng một khi gặp phải yếu tố gây kích động, thế giới trước mắt cậu ấy sẽ lập tức biến thành chiến trường. Nhà cao trong mắt cậu ấy sẽ thành đống đổ nát bốc cháy, ô tô chính là xe tăng, tạp âm trở thành tiếng súng, người lạ là quân địch, có thể chiếc ô dài cũng trở thành súng trường. Trong tình huống đó, cậu ấy sẽ phản ứng thế nào? Tôi nghĩ, chắc cô đã đoán được, và có thể còn từng chứng kiến rồi cũng nên.

Tôi đã gặp quá nhiều người lính như thế này. Chiến tranh kết thúc, nhưng họ không trở về cuộc sống bình thường được nữa.” Bác sĩ Lâm cảm khái: “Bởi vì xưa nay chiến tranh không chỉ tước đoạt mạng sống của người chết, mà còn hút luôn cả linh hồn của những người may mắn còn sống.”

Tống Nhiễm mấp máy môi, “Đưa đến bệnh viện tâm thần… có thể chữa trị hết không?”

Bác sĩ Lâm trầm mặc chốc lát, “Đưa đến bệnh viện tâm thần, dùng thuốc men và quản chế kìm hãm tinh thần của cậu ấy, giảm bớt ý nghĩ tăng động, cậu ấy sẽ không hành động cực đoan.”

Tống Nhiễm bàng hoàng: “Có nghĩa là không thể chữa được? Phải nhốt anh ấy trong bệnh viện tâm thần… cả đời sao?”

Bác sĩ Lâm không trả lời thẳng: “Năm xưa tôi học ở Mỹ từng gặp rất nhiều người lính trở về từ chiến trường. Họ đều có vấn đề về tinh thần hoặc ít hoặc nhiều, chỉ khác ở mức độ nghiêm trọng thôi. Mà người ở mức độ như Lý Toản, về cơ bản không thể nào quay trở về cuộc sống bình thường được nữa. Cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Tống Nhiễm vịn vách tường, im lìm.

“Trên chiến trường có một từ gọi là “người may mắn sống sót”. Từ này nghe thì giống như vô cùng may mắn, nhưng gặp nhiều trường hợp, tôi mới phát hiện thật ra nó là một lời nguyền. Người hy sinh đều trở thành anh hùng, mọi chuyện chấm hết. Nhưng người sống sót lại rất gian nan, dần dà theo thời gian trôi đi, không còn ai nhớ đến hỏi thăm… Rất nhiều năm trước, tôi sang Mỹ thăm một vị tù binh may mắn thoát khỏi tay Nazi(*), ông ấy là lính thời Chiến tranh thế giới thứ hai, chịu mọi tra tấn, toàn thân chằng chịt vết thương. Ông ấy sống suốt đời ở bệnh viện tâm thần, trước khi lâm chung trí nhớ vẫn dừng lại ở thời chiến. Ông ấy qua đời vào Giáng sinh, đường phố náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng cười nói rôm rả, tuyết rơi lả tả.”

(*) Đảng Công nhân Đức quốc gia Xã hội chủ nghĩa, gọi tắt là Đảng Quốc xã, là đảng cầm quyền Đức trong thời kỳ Đức Quốc xã. Thủ lĩnh của đảng này là Adolf Hitler (1889-1945).

Tống Nhiễm nghe bác sĩ kể, hồi lâu mới quả quyết lắc đầu, “A Toản sẽ không sống cô độc cả đời, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy.”

Quân y thở dài: “Tống Nhiễm, hiện giờ cậu ấy đã không phân biệt được thực tế và ảo ảnh. Trái tim cậu ấy không cách nào về nhà được, vẫn còn phiêu bạt ở chiến trường nước D. Có khi trong thâm tâm cậu ấy, thậm chí cô của thế giới chân thực cũng là ảo giác của cậu ấy thôi.”

Vành mắt Tống Nhiễm hoen đỏ, ngẩng đầu mỉm cười, “Chính vì thế, tôi càng không thể bỏ lại anh ấy một mình.”

Bác sĩ Lâm không nói thêm lời nào nữa. Hiển nhiên, cô gái trước mặt ông ấy vẫn không hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc. Rất nhiều gia đình ban đầu cũng không chịu đưa bệnh nhân vào bệnh viện tâm thần, tuy nhiên chăm sóc ngày qua ngày không nhìn thấy được tương lai khả quan, chỉ có nỗi giày vò từng chút bào mòn sự kiên nhẫn của họ.

“Bất kể như thế nào, tôi sẽ định kỳ sang đây khám, hy vọng có thể giúp được cô.”

“Cảm ơn. Làm phiền bác rồi, bác sĩ Lâm.”

Nhóm quân y ra về. Tống Nhiễm đóng cửa lại, đứng lặng chốc lát ở cửa hiên, nhìn mảng tối do rèm cửa sổ khép hờ in xuống. Cô đi đến kéo hết rèm cửa ra, để ánh nắng trải kín phòng khách.

Cô rón rén trở về phòng ngủ, Lý Toản vẫn chưa tỉnh lại. Rèm cửa sổ trong phòng kéo kín, ánh sáng mờ mờ, hàng mày anh cau chặt, vẻ mặt khá khó chịu. Hai tay đặt trên bụng của anh đang nắm chặt lấy tấm chăn mỏng.

Tống Nhiễm cầm lấy điều khiển từ xa, hạ nhiệt độ xuống. Một tiếng “tít” vang lên, Lý Toản mở choàng mắt, vẻ mặt đề phòng, vừa định bật dậy khỏi giường thì thấy Tống Nhiễm, phút chốc ngơ ngác.

Mái đầu hơi rướn lên của anh từ từ nằm xuống gối, lồng ngực phập phồng cũng dần ổn định trở lại. Anh lẳng lặng nhìn cô, hồi lâu mới khàn giọng cất lời: “Anh gặp ác mộng.”

Tống Nhiễm khẽ cười với anh. Cô hy vọng nửa năm trôi qua kia chỉ là một cơn ác mộng đối với anh biết mấy.

“Em muốn ngủ cùng anh, lại sợ nóng quá nên chỉnh nhiệt độ thấp xuống.” Cô trèo lên giường, vén chăn lên ôm anh.

“Bố anh đâu?”

“Về thành phố Giang rồi. Bảo cuối tuần lại đến thăm anh.”

“À.”

Vừa tỉnh dậy, trên nhân trung của anh đọng mồ hôi li ti, Tống Nhiễm lau đi, “A Toản, anh mơ thấy gì?”

Anh im lặng hồi lâu mới đáp: “Thấy rất nhiều người chết. Vô số người xa lạ, còn có Benjamin, và còn…” Cả em nữa.

“Nhưng em không chết, anh xem đi, vết thương trên cổ em đã lành từ lâu rồi, không hề sâu chút nào.” Cô nắm tay anh, sờ lên cổ mình.

Tay anh kháng cự, song cô vẫn ghì lại ấn lên cổ mình. Anh thở dồn dập, tim đập kịch liệt, ngón tay chạm vào vết sẹo kia của cô, đầu ngón tay cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ nơi cổ cô.

“Vết thương đã lành rồi, A Toản, đã lành lâu rồi. Không còn đau đớn chút nào.”

Lý Toản nhìn chằm chằm vết sẹo kia hồi lâu, ánh mắt chầm chậm hướng lên, ngón tay cũng lần lên chạm vào khuôn mặt cô, nhẹ nhàng nắm lại.

Tống Nhiễm thẳng thắn nói: “Bây giờ không phải anh đang mơ, em là thật.”

Cô đưa tay tắt điều hòa, tiếng gió ngừng lại, căn phòng trở nên yên tĩnh. Xế chiều mùa hè, trong phòng nhanh chóng bốc lên khí nóng.

Cô trở mình, nằm xuống bên cạnh anh, cúi đầu nhìn anh đăm đăm. Lòng bàn tay nóng hổi của cô vuốt ve cổ anh, muốn anh tường tận cảm nhận được sức ấm từ thân nhiệt của cô.

Cô nắm lấy tay anh đặt lên ngực, trái tim cô vẫn đập mạnh mẽ, nhẹ nhàng từng hồi trong lòng bàn tay anh.

Tống Nhiễm cúi đầu hôn lên môi anh, hàng mi anh run run, có chút sượng cứng, rồi dần dần, hơi thở quen thuộc của cô đã trấn an anh.

Đó chẳng phải một nụ hôn sâu, nó chỉ phớt qua, cánh môi nhè nhẹ và chậm chạp mơn trớn, vuốt ve. Chóp mũi cọ nhẹ, hơi thở vấn vít.

Ánh nắng chiếu xuyên qua khe hở rèm cửa sổ, soi lên tấm chăn, nhiệt độ dần dần tăng cao, nhân trung trên môi rỉ lớp mồ hôi mỏng. Cô không ngừng lại, vẫn khe khẽ hôn anh với bao yêu thương và quyến luyến, để anh cảm nhận được nhịp tim thình thịch và nụ hôn ấm áp của mình.

Cuối cùng Lý Toản cũng cảm nhận được, thế nên tay anh mới ôm lấy eo cô, môi anh đáp lại cô.

***

Hai người ôm nhau ngủ đến lúc mặt trời lặn mới tỉnh lại. Tống Nhiễm xuống giường kéo rèm, ánh nắng chiều ấm áp soi vào một màu cam dịu. Hơi lạnh từ điều hòa tạo nên bầu không khí mát mẻ trong phòng.

Lý Toản tỉnh lại, dụi mắt ngồi dậy, người thoáng chao đảo. Tống Nhiễm lập tức trở về bên cạnh, nắm lấy tay anh, “Choáng váng đầu hả?”

“Hơi hơi.” Vẻ mặt anh vẫn ngơ ngác, dường như còn chưa tỉnh hẳn.

“Uống chút nước trước đi.” Tống Nhiễm đưa cốc nước ở đầu giường cho anh.

Anh từ từ uống hơn nửa cốc.

“Em đi nấu cơm cho anh. Hôm nay em mua rất nhiều món ngon, còn có cá trê vàng. Ông chủ hàng bảo bắt được dưới sông, không phải cá nuôi đâu.”

“Được.”

Tống Nhiễm đi vào bếp, đeo tạp dề vào, rửa tay nấu ăn.

Lý Toản xuống giường, vịn lấy vách tường chầm chậm đi ra khỏi phòng ngủ. Điều hòa trong phòng khách vừa bật, không khí vẫn còn nóng bức.

Anh vịn khung cửa, đứng ở nơi giao nhau của khí lạnh và khí nóng, nhìn một vòng xung quanh. Đây là ngôi nhà thân quen của anh, ngoài ban công phủ kín nắng chiều, quần áo của anh đã được giặt sạch phơi bên cửa sổ, đong đưa theo gió.

Anh nghe tiếng bát đĩa, nồi chảo vang lanh canh trong phòng bếp, thấy Tống Nhiễm đang bận rộn bên trong, mùi thức ăn lan tỏa ngào ngạt.

Là hương vị gia đình, cảnh này từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của anh, không chân thật chút nào.

Lý Toản khó khăn lê bước đến phòng bếp. Tống Nhiễm nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, “Anh ra đây làm gì? Để em lấy ghế cho anh.”

Cô quay người đi ra ngoài, mang ghế vào cho Lý Toản.

Ánh mắt anh nhìn cô đăm đăm, không rời khỏi dù chỉ một giây, luôn luôn dõi theo. Bỗng nhiên, anh thấy được ngoài ban công có một thân cây. Thân cây olive màu trắng, cành lá phản chiếu vàng óng trong trời chiều.

Hơi thở của anh bỗng chốc dồn dập, định thần nhìn lại, thân cây kia đã biến mất.

Tống Nhiễm mang ghế vào, dìu anh ngồi xuống. Cô nhoẻn miệng cười, kề đến hỏi nhỏ: “Anh muốn xem em nấu ăn à?”

“Ừ.” Lý Toản ậm ừ đáp, vội vàng nắm lấy ngón tay cô như đứa trẻ. Tay cô ấm áp, ươn ướt và dính dầu trơn trượt.

Không phải là mơ, mơ không thể nào chân thật như vậy.

“Tay em bẩn lắm.” Cô vội vàng lấy tay ra, lại cúi người, cọ gò má vào mặt anh, “Nhưng mà mặt em rất sạch.”

Khuôn mặt cô vô cùng mềm mịn, trên da thịt có hương thơm của riêng cô, là thứ anh hết sức quen thuộc và nhớ rõ nhất. Lúc cô đứng dậy, Lý Toản hơi nghiêng đầu, môi lướt qua gò má cô.

Cô mím môi cười, hai gò má đỏ hây hây, quay người đi xào rau cải.

Lý Toản ngồi trên ghế quan sát cô, ánh mắt bướng bỉnh nhìn thật lâu. Anh thử thăm dò, rủ mắt nhìn sàn nhà. Ánh sáng chiếu vào, trên sàn lại in bóng cây olive thật dài.

Anh tức khắc nhìn lại phòng bếp, trước bếp trống rỗng, hệt như cõi lòng bỗng dưng hụt hẫng của anh. Mấy giây sau, Tống Nhiễm đi ra khỏi góc khuất, anh vội vàng hít thở, lại nhìn xuống sàn nhà, bóng cây kia đã mất tăm mất tích.

“Nhiễm Nhiễm.”

“Hả?” Cô quay đầu lại.

“Nóng.” Anh bảo: “Em kéo rèm cửa sổ lại đi.”

“Được.” Cô rảo bước chạy đến kéo rèm cửa sổ, chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống.

Món ăn đã chín, cô quay lại bếp xúc thức ăn ra, Lý Toản nhìn cô không chớp mắt, mặt cô đỏ bừng, trên chóp mũi còn rịn mồ hôi. Ngoài cửa sổ, khung cảnh đã bị che kín.

Hai người cùng nhau ăn cơm, cô chỉ làm ba món. Người Lý Toản quá gầy, Tống Nhiễm múc canh cá cho anh, “Anh thử trước đi, xem có phải hương vị trước đây không?”

Anh uống một miếng, mùi canh cá thoang thoảng, gật gù khen: “Ngon.”

Cô cười gắp một đũa rau cho anh, “Em biết khẩu vị của anh không tốt, nhưng phải ăn hết mấy món này. Nếu không em sẽ giận, trừ phi anh cho rằng em giận cũng không sao.”

Anh cong cong khóe môi, “Không thành vấn đề.” Rồi ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

Tống Nhiễm thoáng sửng sốt, cuối cùng đã được thấy nụ cười từ anh lần nữa.

“A Toản?”

“Hả?”

“Anh theo em về nhà, có vui không?”

Lý Toản gật đầu, lơ đãng ngoái nhìn rèm cửa sổ kéo kín, ánh nắng chiều xuyên qua khe hở.

“Nhiễm Nhiễm.”

“Ừ.”

Anh bỗng hỏi một câu bí mật riêng tư kỳ lạ: “Em… thích anh từ khi nào?”

“Anh không biết hả?” Cô lườm anh.

Lòng anh căng thẳng, “… Không biết.”

“Lúc anh cứu em ở thành phố Shuri. Về nước em còn tìm anh rất lâu, sau đó kéo được mặt nạ của anh ở sân bay, có phải anh không có ấn tượng gì không?”

“Có ấn tượng. Anh nhớ hết mà.”

“Còn anh?”

“Em nhớ lần em cùng đồng nghiệp, trong đó có cả Thẩm Bội đi ăn lẩu không?”

Dĩ nhiên cô nhớ rồi.

“Hôm đó lúc ra về, em cười với anh rồi quay đầu đi, có phải em đã khóc không?”

Tống Nhiễm sửng sốt. Khi ấy đúng là cô muốn khóc, chỉ không ngờ lại bị anh phát hiện ra.

Thật ra Lý Toản cũng không diễn tả được, không biết tại sao lúc ấy tim anh chợt se sắt, nhoi nhói. Vào thời điểm ấy không cảm nhận được rõ ràng, sau này nhớ đến, cảnh đó lại khắc sâu vào lòng anh một cách khó hiểu.

Cơm nước xong, Tống Nhiễm thu dọn bát đũa đi vào bếp, Lý Toản đi theo cô, không rời một bước.

“Anh đang làm em vướng víu đấy.” Cô buồn cười.

Thế là anh xích qua bên cạnh một chút.

Cô phì cười, cầm giẻ ra phòng ăn lau bàn.

Lý Toản đứng bên cạnh bồn định rửa bát giúp cô, thoáng thấy con dao phay cạnh bồn. Anh nhìn giây lát, rồi cầm dao lên.

Lưỡi dao sắc bén, lóe ánh sáng trắng, một giọng nói vang lên bên tai: “Song đã chết rồi!”

Tiếng súng, phần cổ trắng ngần ngập trong sắc đỏ của máu, đống thi thể, gương mặt trắng bệch của cô.

Dao nhọn, đứa trẻ, tiếng cười, khuôn mặt bê bết máu của Benjamin.

Giết chóc tàn bạo, cái chết, đầu người, máu thịt và xương trắng chất đống.

Tinh thần anh thoáng dao động, không biết giờ phút này mình đang ở đâu. Trong mơ ư?

Đau… Nỗi đau thấu xương lan khắp toàn thân…

Con dao trước mặt thình lình bị Tống Nhiễm rút khỏi tay. Anh hoàn hồn, sắc mặt cô trắng bệch, nhanh chóng đặt dao lên tấm thớt cách xa anh nhất.

Căn bếp yên tĩnh như tờ, chỉ có tiếng gió thổi vù vù ngoài phòng khách.

Cô cúi đầu, vịn bàn bếp đứng giây lát, bỗng nhiên xông đến ôm lấy eo anh, anh bị cô va chạm thoáng lảo đảo.

“A Toản, sau này anh đừng chạm đến mấy thứ này được không? Kéo, dao cạo râu, dao găm đều không được đụng vào, được không?”

Anh ôm chặt thân thể ấm áp run rẩy của cô.

“Em biết trong lòng anh rất đau khổ, em cũng không muốn nói câu “Sau này nhất định sẽ tốt thôi” sáo rỗng kia. Tốt hay không đều không quan trọng. Cho dù không thể tốt, cũng không sao, đúng không? Chỉ là… anh đừng chạm vào những thứ đó, chúng ta cứ thế mà sống, từ từ chữa trị được không?”

Anh gật đầu: “Được.”

Sức khoẻ của Lý Toản còn rất yếu, Tống Nhiễm giúp anh tắm rửa xong, dìu anh lên giường nghỉ ngơi thật sớm.

Hơn bảy giờ sáng, Trần Phong và bác sĩ trong quân đội đến. Đều là người quen của Lý Toản, anh không có biểu hiện cảm xúc bất thường. Bác sĩ không nhắc đến bất cứ bệnh trạng nào trước mặt anh, chỉ tuần tự khám cho anh, thay băng gạc và thuốc trên đùi anh, sau đó tiêm cho anh chất dinh dưỡng.

Trần Phong ngồi bên cạnh nhìn Lý Toản đau ốm nằm trên giường, vẻ mặt đau xót.

Lý Toản bỗng cất lời: “Em xin lỗi.”

Trần Phong sửng sốt, mắt hoen đỏ, “Cậu nói gì vậy?”

“Đã uổng phí công anh dốc lòng bồi dưỡng.”

Trần Phong vội can ngăn: “Xảy ra chuyện bất trắc không ai muốn, cậu đã làm rất tốt rồi. Bí mật cử đi mười ba lính đặc chủng, chỉ có chín người trở về. A Toản, có thể trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”

Lý Toản không nói lời nào, giống như đã mệt, nhắm mắt lại.

Bác sĩ làm việc xong, ra khỏi phòng ngủ, nói với Tống Nhiễm: “Sức khỏe của cậu ấy quá kém, chờ thêm mấy ngày nữa tình hình hồi phục tốt hơn thì đến bệnh viện quân y khám tổng thể. Đến khi lấy được kết quả toàn diện, căn cứ theo tình hình cụ thể mới có thể tính toán hướng điều trị. Dự đoán… phải trường kỳ kháng chiến rồi.”

“Được, tôi sẽ đưa anh ấy đi.” Cô chỉ tiễn họ ra đến cửa, “Chỉ đạo viên, tôi sợ A Toản cần tôi, không tiễn mọi người xuống dưới được.”

“Không sao, đến đây được rồi.” Trần Phong nói xong vẫn đứng lại ở hành lang, thấy nhóm bác sĩ y tá đi xuống rồi, mới lấy mấy giấy tờ và vài tấm thẻ đưa cho Tống Nhiễm: “Thẻ lương của A Toản vẫn ở chỗ của cậu ấy, bậc lương vẫn là Thượng úy. Thẻ này là tiền trợ cấp thương binh, cũng chuyển khoản hằng tháng. Tiền khám chữa bệnh cho cậu ấy đều do quân đội chịu trách nhiệm chi trả. Mấy thứ này là hồ sơ và các số liên lạc tương quan, có vấn đề gì cứ liên lạc ngay.”

Tống Nhiễm nhận lấy, “Cảm ơn anh.”

Trần Phong khó xử, do dự một hồi mới nói: “Tuy hiện tại cậu ấy không thể nào thăng chức, nhưng chờ đến khi cậu ấy lành bệnh, vẫn có hy vọng tiếp tục nhậm chức…”

“Chỉ đạo viên.” Tống Nhiễm ngắt lời Trần Phong: “Chuyện sau này thì sau này hãy nói.”

“Được.” Trần Phong buồn bã gật đầu, “Cho dù sau này… Bất kể thế nào, các loại phụ cấp của cậu ấy đều được tăng theo năm. A Toản…”

“Chỉ đạo viên, tôi sẽ không rời khỏi A Toản. Anh ấy cũng không phải gánh nặng của tôi.”

“Vất vả cho cô rồi.”

“Không vất vả. Chỉ là cảm thấy bất công cho anh ấy thôi.”

Trần Phong nghẹn ngào không tiếp lời được.

“Có điều không sao cả, anh ấy còn sống, tôi đã rất biết ơn rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN