Cậy Sủng Sinh Kiều
Chương 13
Ban đêm, bên trong Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ, từng tốp năm ba người vây quanh chậu than sưởi ấm, thỉnh thoảng có tiếng trao đổi khe khẽ. Ngục thất bên trong Bắc Trấn Phủ tiếng tăm lừng lẫy, nghe nói có vô số oan hồn. Người trong đại nội truyền tai nhau rằng nơi này thường xuất hiện ma quỷ, không khí buổi tối càng thêm âm trầm ảm đạm.
Quách Mậu tuần tra ban đêm trở về, giao thẻ bài, vội vàng ngồi xuống cạnh Tiêu Hữu vỗ vai hắn: “Ôn tổng binh mang một con mèo mới cho Chiêu phi nương nương rồi, chúng ta không bị phạt nữa!”
Tiêu Hữu quay sang nhìn: “Sao ngươi biết?”
Quách Mậu nhìn hai phía, ghé vào tai Tiêu Hữu nói nhỏ: “Chuyện này, thật ra là phải cảm ơn Tấn Vương!”
Tiêu Hữu khó hiểu, Quách Mậu tiếp tục nói: “Cha ta lúc uống rượu với người ta nghe được. Con mèo đó là Tấn Vương nhờ bạn bè thương lái mang về từ Thiếp Mộc Nhĩ, cả nước không tìm thấy con thứ hai đâu! Tấn Vương lén sai người chuyển cho Ôn tổng binh, còn bảo đừng nói tên ngài ấy. Nhưng người nọ vẫn báo cáo với Ôn tổng binh. Ngươi nói hai chúng ta có nên đến cảm ơn Tấn Vương không?”
Tiêu Hữu nhìn ngọn lửa cháy hừng hực trên chậu than không nói gì. Nếu nói Tấn Vương cứu bọn họ, chi bằng nói Tấn Vương tìm cơ hội thân cận với Ôn Gia và Ôn Chiêu phi. Lúc trước nghe nói Tấn Vương tiến cử Ôn Gia với Hoàng Thượng, có điều Hoàng Thượng không dùng. Ôn Gia là người tuy có rất nhiều thủ đoạn không quân tử, nhưng ân oán phân minh rạch ròi. Hơn nữa thêm chuyện hiến mèo, hẳn là càng có thiện cảm với Tấn Vương.
Tấn Vương còn ít tuổi mà hành sự lại khôn khéo kín kẽ, lòng dạ rất sâu!
Ngày đó chỉ nhìn thoáng qua ở cửa Càn Thanh, nhưng để lại cho Tiêu Hữu ấn tượng sâu sắc.
“Ngươi định ăn tết thế nào? Chúng ta có hai ngày nghỉ đó!” Quách Mậu hỏi.
Ánh mắt Tiêu Hữu ảm đạm: “Ở kinh thành ta không có người thân!”
“Ha, thế thì đến nhà ta? Cha ta rủng rỉnh tiền, nhà lại rất rộng. Ngươi đến nhà ta, chúng ta cùng nhau đón Tết?” Quách Mậu nhiệt tình mời mọc.
Tiêu Hữu không tỏ ý kiến gì nhưng Quách Mậu cứ mời bằng được, cuối cùng đành gật đầu đáp ứng.
Tối trừ tịch, khắp nơi trong kinh thành đều đốt pháo trúc. Bích Vân và Tố Vân xuống bếp làm một bàn lớn thức ăn ngon, còn hấp cua – món ăn mà Nhược Trừng thích nhất. Nhược Trừng ăn đến no căng, lại nhận được một hồng bao lì xì từ Tố Vân và Bích Vân, cảm thấy mỹ mãn mà ngồi trên trường kỷ thêu thùa.
Nhà kho vương phủ có rất nhiều nguyên liệu tốt, Tống cẩm, vân cẩm, gấm Tứ Xuyên, lụa là, cần loại vải nào cũng có. Nàng chọn đi chọn lại rất lâu, hoa cả mắt, cuối cùng chọn một mảnh lụa màu xanh rêu có hoa văn kim phúc hình con dơi. Mảnh vải này hình như là của ai may áo thừa còn để lại.
Lý Hoài Ân thấy nàng chọn vải thừa để may túi tiền cho Tấn Vương, hai tròng mắt trợn tròn như muốn rớt ra ngoài. Nhưng Nhược Trừng cảm thấy chỉ là may túi tiền mà thôi, lấy cả một cuộn vải mới thật sự quá lãng phí!
Lúc Nhược Trừng vẽ mẫu thêu lại càng đau đầu, cuối cùng quyết định chọn mẫu “tùng hạc diên niên”. Bích Vân vì thế cười nàng suốt, nói tùng hạc diên niên giống như kính biếu cho trưởng bối cao tuổi, cầu chúc trường thọ. Vương gia còn trẻ tuổi như vậy, nên thêu họa tiết rồng hoặc kỳ lân gì đó thì ý nghĩa mới tương đối thích hợp. Nhưng Nhược Trừng lại không thêu được mẫu phức tạp như thế, cũng không thể nhờ người khác hỗ trợ, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục.
Nàng có thể tưởng tượng được biểu hiện của Chu Dực Thâm khi nhận túi tiền này, nhất định đầy mặt ghét bỏ. Nhưng nàng đã nói nữ hồng không tốt, hắn lại nhất định bắt nàng thêu túi tiền, cũng chẳng có cách nào khác!
Hạ nhân trong phủ có người nhà ở kinh thành, tối nay đều được Chu Dực Thâm cho phép trở về đoàn tụ gia đình, số người trong phủ chợt giảm hẳn. Ngoài bờ tường có tiếng pháo trúc rộn rã, trẻ con đuổi bắt cười đùa vui vẻ, trong vương phủ lại khá vắng vẻ tĩnh mịch.
Ở bên cạnh, Bích Vân đang khâu vá y phục cất tiếng: “Hai năm trước Vương gia chưa về, cũng không cảm thấy trong phủ quạnh quẽ như vậy! Vừa rồi ta đi qua Lưu Viên, bên trong im ắng, hình như Lan phu nhân cũng chỉ ở trong viện của mình. Đêm trừ tịch, các thế gia đại tộc khác còn mời gánh hát mua vui, ngồi túm tụm hơn mười bàn, vô cùng náo nhiệt. Vương phủ chúng ta ngược lại, đến một bàn cũng không có!”
Tố Vân sợ các nàng hỏng mắt, cầm thêm mấy giá nến tới cho sáng hơn: “Tính tình Vương gia vốn đạm mạc, không thích náo nhiệt. Trước kia lúc nương nương còn sống, đêm trừ tịch Vương gia đều sẽ tiến cung, ăn sủi cảo do nương nương tự tay làm. Bây giờ nương nương không còn nữa, Vương gia chắc cũng không thiết tha gì!”
Nhược Trừng đang thêu bỗng dừng lại, nhớ trước kia mỗi đêm trừ tịch hàng năm, nương nương đều dạy nàng nặn sủi cảo, còn nói: “Cục Bột Nhỏ, con phải học làm cho tốt nhé! Nếu có một ngày ta không còn nữa, ca ca muốn ăn, con giúp ta làm cho ca ca ăn, được không?”
Nhược Trừng gật đầu, nhỏ nhẹ vâng dạ. Lúc đó, nàng cũng không hiểu tại sao Tấn Vương quen ăn đủ mọi sơn hào hải vị quý hiếm trên đời lại muốn ăn một bát sủi cảo đơn giản bình dân? Hiện giờ hình như nàng đã hiểu ra. Người như hắn, có lẽ khát vọng xa xôi khó với tới nhất lại là những thứ đơn giản bình thường nhất.
Lúc trước, Nhược Trừng thấy Chu Chính Hi bị truy đuổi đến mức chạy quanh Quốc Công phủ, sau lại y phục hỗn độn mà trốn vào Tấn Vương phủ, cảm thấy Hoàng trưởng tử này hơi nghịch ngợm trẻ con. Nàng cho rằng con cái hoàng gia hẳn là đều giống như Chu Dực Thâm vậy, quy quy củ củ, có nề nếp, nói năng hành sự cẩn trọng. Nhưng mà ngẫm lại, Chu Dực Thâm chỉ lớn hơn Chu Chính Hi vài tuổi, thật sự không có cái mình thích, điều mình muốn làm sao?
Có lẽ có, nhưng hắn không thể nói, không thể làm, bị quy củ trói buộc chặt chẽ, thật sự là hơi đáng thương!
Nhược Trừng khẽ nói: “Thật ra nương nương đã dạy ta cách làm sủi cảo như thế nào. Nhưng nếu ta làm xong đưa đến Lưu Viên, có thể bị Vương gia ném đi hay không?”
Bích Vân phì cười: “Chúng ta thử xem, là sẽ biết ngay thôi?”
……
Trong tịnh thất Lưu Viên có một bể tắm nước nóng rất lớn bằng đá cẩm thạch. Nguồn nước dẫn từ mạch ngầm trong lòng đất, phun trào suốt ngày đêm không ngừng nghỉ nên luôn có nước mới, sạch sẽ để sử dụng. Người thiết kế Lưu Viên hẳn là phải làm việc rất cầu kì vất vả, nhưng lại ban ơn cho đời sau. Chu Dực Thâm đang ngâm mình trong nước nóng, ngửa đầu dựa vào vách đá, nhắm mắt dưỡng thần.
Mai là ngày đầu năm mới, hắn cần dậy sớm tiến cung tham gia đại triều hội, cho nên tắm gội xong là phải đi ngủ luôn. Đêm trừ tịch trước kia, hắn đều sẽ tiến cung ăn một bát sủi cảo do mẫu thân tự tay làm. Mẫu thân nói đó là tập tục ở quê ngoại, ăn sủi cảo đêm giao thừa để cầu hạnh phúc đoàn viên. Khi đó hắn không để ý lắm, chỉ cảm thấy là một bát bánh bột dính dính mà thôi.
Vậy mà mấy năm qua ở hoàng lăng, hắn thèm nhất lại chính là hương vị sủi cảo. Nhưng, đã không còn người làm cho hắn món ăn bình dân mà lại ngon nhất trên đời kia nữa rồi!
Chu Dực Thâm từ bể tắm nước nóng đứng lên, lấy khăn trên giá quấn quanh hông, lau khô người rồi mới mặc trung y vào, trở về tây thứ gian. Vừa tắm nước khoáng nóng, cả người nóng hôi hổi, trong phòng lại có chậu than, Chu Dực Thâm cũng không cần mặc áo khoác, an vị ở trên trường kỷ.
Lý Hoài Ân bưng chén nước tới, lấy khăn lau mồ hôi cho Chu Dực Thâm: “Vương gia, trời lạnh mà ngài lại đổ nhiều mồ hôi như thế, liệu có cảm mạo không?”
Suối nước nóng chỉ có quý tộc mới có thể sử dụng, hạ nhân như Lý Hoài Ân đương nhiên không biết huyền diệu trong đó. Chu Dực Thâm uống một ngụm nước, chợt có tiếng phủ binh ở bên ngoài nói vọng vào: “Bẩm Vương gia, Lan phu nhân cầu kiến!”
“Nói ta nghỉ ngơi!” Chu Dực Thâm nhàn nhạt trả lời. Phủ binh vâng dạ rời đi.
Lý Hoài Ân không khỏi khuyên nhủ: “Hôm nay là trừ tịch, Lan phu nhân đã phái người tới hỏi vài lần, chắc là muốn cùng Vương gia đón giao thừa, hay là cho nàng tiến vào…” Hắn không dám nói trắng ra, Vương gia đang tuổi trẻ huyết khí dâng trào, trở về nhiều ngày như vậy cũng chưa hề gọi Lan phu nhân thị tẩm. Nếu không thích Lan phu nhân thì nạp người khác làm thiếp cũng được, nhưng đừng để chính mình nghẹn hỏng!
Chu Dực Thâm liếc nhìn Lý Hoài Ân một cái, Lý Hoài Ân liền không dám nói tiếp nữa. Hắn âm thầm cân nhắc, hay là Vương gia có lý do gì khó nói? Đây chính là việc liên quan đến hương khói đại sự đó! Hôm nào lựa lúc Vương gia tâm tình tốt, hắn nhất định phải nói lại chuyện này mới được!
Một lát sau, phủ binh lại chạy vào bẩm báo: “Bẩm Vương gia, Lan phu nhân đã trở về! Nhưng Tố Vân cô nương ở Đông viện mang một thứ đến, nói là Thẩm cô nương tặng cho ngài… Ngài có muốn xem hay không ạ?”
Thẩm Nhược Trừng mà lại chủ động tặng quà cho hắn? Nghe có vẻ kì lạ!
Lý Hoài Ân dò hỏi nhìn về phía Chu Dực Thâm, cho rằng hắn sẽ không thèm để ý. Nhưng Chu Dực Thâm phẩy nhẹ tay, bảo hắn đi ra ngoài lấy. Lát sau Lý Hoài Ân bê một cái giỏ tiến vào, đặt lên bàn: “Vương gia, bên trong còn nóng, chắc là đồ ăn. Hình như là cô nương tự tay làm?”
Chu Dực Thâm bước đến, cũng không chờ mong gì mà mở hộp đồ ăn ra, bên trong chợt xuất hiện một bát sủi cảo. Hắn kinh ngạc, sau một lát lấy thìa múc mấy cái sủi cảo lên. Hình dạng xiêu xiêu vẹo vẹo, cái to cái nhỏ. Có hai cái dính vào nhau, còn có một cái bị vỡ, nước canh chảy tràn vào trong, thoang thoảng mùi thịt.
Chu Dực Thâm nhíu mày, chần chừ múc một cái bỏ vào miệng, thế nhưng không khó ăn, còn có một hương vị quen thuộc. Hắn lại ăn cái thứ hai, cái thứ ba… Rất nhanh liền ăn hết sạch cả bát gồm tám cái sủi cảo.
Lý Hoài Ân nhìn Vương gia từ chỗ đầy mặt ghét bỏ chuyển sang như suy tư điều gì, rõ ràng sủi cảo này đúng khẩu vị rồi.
Hôm nay là trừ tịch, phòng bếp vắt óc tìm mọi cách làm ra một bàn sơn hào hải vị, nhưng Vương gia đều chỉ ăn một hai miếng liền sai dọn đi. Duy nhất có bát sủi cảo nhìn rất tầm thường này, thế mà Vương gia lại ăn hết sạch? Thật là quá thần kỳ!
“Cũng tàm tạm!” Chu Dực Thâm nhìn cái bát trống không nói.
……
Nhược Trừng ngồi trên trường kỷ thêu cây tùng, trong lòng lộp bộp lo lắng. Tố Vân đi rõ lâu, không phải là bị Chu Dực Thâm giận dữ bắt lại đó chứ? Tuy rằng nàng nhớ rõ cách làm sủi cảo, nhưng mấy năm nay không hề động tay. Hơn nữa bột trong phòng bếp còn dư lại cũng không nhiều lắm, chỉ có thể gắng gượng nặn được vài cái thôi.
Nhưng sau khi đưa sủi cảo đi, nàng liền hối hận. Dựa theo trình độ bắt bẻ của Chu Dực Thâm, bát sủi cảo kia chắc chắn không thể lọt vào mắt hắn.
Chẳng may còn đắc tội, thế có phải uổng công vô ích không?
“Cô nương, nô tỳ đã trở lại!” Tố Vân mang giỏ thức ăn từ ngoài tiến vào, nhưng đi theo phía sau còn có Lý Hoài Ân.
“Thế nào? Vương gia có ăn không?” Nhược Trừng lo lắng hỏi.
Lý Hoài Ân tiến lên nói: “Dạ không chỉ là ăn, còn ăn hết sạch sẽ ạ! Rốt cuộc cô nương cho gì vào sủi cảo thế? Ta chưa từng thấy Vương gia ăn hết sạch món gì bao giờ!”
Nhược Trừng sờ sờ đầu, cũng khá là bất ngờ, vậy mà Chu Dực Thâm ăn hết? Nàng nhớ về mặt ăn uống thì vị này cực kỳ bắt bẻ khó tính! Trước đây nương nương từng nói với nàng, vương phủ đã phải thay đầu bếp mấy lần mà vẫn không hợp khẩu vị hắn. Cho nên ban đầu nàng cũng không dám hi vọng gì, chỉ muốn hoàn thành ý nguyện của nương nương mà thôi.
“Ta làm theo cách mà nương nương dạy, nhưng tay nghề không thể bằng nương nương được. Vương gia không chê là tốt rồi!”
Lý Hoài Ân cười nói: “Vương gia nếu không thích thì sẽ không ăn hết đâu ạ! Đúng rồi, đây là Vương gia cho người!” Vừa nói, hắn vừa lấy từ trong tay áo ra một cái hồng bao: “Vương gia nói đây là tặng cô nương tiền mừng tuổi, coi như cảm ơn cô nương đã làm sủi cảo!”
Nhược Trừng do dự không dám nhận, Lý Hoài Ân liền nhét vào tay nàng: “Tiền mừng tuổi là may mắn, không thể cự tuyệt! Đây là tâm ý của Vương gia!”
Nhược Trừng chỉ có thể nói lời cảm tạ. Đã nhiều năm không nhận quà từ hắn, cảm thấy có gì đó lạ lạ.
Sau khi Lý Hoài Ân đi rồi, Nhược Trừng mở hồng bao, hai mắt trợn tròn. A! Phải đến ba trăm lượng! Không thể ngờ được, một bát sủi cảo của nàng lại đáng giá như thế!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!