Cậy Sủng Sinh Kiều - Chương 57
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Cậy Sủng Sinh Kiều


Chương 57


Từ Khôn Ninh cung ra, Nhược Trừng đi theo sau Chu Dực Thâm, mũ chín hàng châu nặng trĩu khiến nàng không dám ngẩng đầu, cổ nhức mỏi. Trước kia thấy nương nương mặc đại sam hậu phi, lụa hoa châu ngọc rực rỡ, cử chỉ thong dong ưu nhã, còn cảm thấy cực kì xinh đẹp. Nhưng khi chính mình mặc trên người mới biết, đại sam này đúng là tra tấn người! 
 
Vinh hoa phú quý, không phải ai cũng có thể hưởng được! 
 
Chu Dực Thâm đi tiếp hai bước, bỗng nhiên dừng chân quay lại nhìn, thấy nàng bị tụt lại phía sau một đoạn. 

 
Nhược Trừng còn cúi đầu, mắng thầm đại sam này nặng nề khó chịu, không chú ý phía trước, suýt chút nữa đụng vào hắn. “Vương gia… làm sao vậy?” Nhược Trừng ngước mắt, ngơ ngác nhìn Chu Dực Thâm. Hắn mặc lễ phục, đội mũ ô sa chín lớp, mỗi lớp lại khảm chín viên ngọc ngũ sắc đính vàng, khiến gương mặt càng anh tuấn oai nghiêm. Hắn vốn cao lớn, bộ lễ phục tôn thêm vóc dáng và khí thế cao quý. 
 
“Cúi đầu đi đường, cổ sẽ càng mỏi!” Hắn thấp giọng nói một câu liền tiếp tục bước về phía trước, nhưng bước chân rõ ràng đã chậm đi nhiều. 
 
Nhược Trừng lúc này mới nhận ra là hắn đang nhắc nhở mình, nhưng sao hắn lại biết nàng mỏi cổ? Sáng nay lúc mặc đại sam, nàng lén oán giận kêu ca với Bích Vân một hai câu, hay là bị hắn nghe được? Nhược Trừng mỉm cười, bước nhanh tới kéo tay áo hắn, khẽ nói nhỏ: “Ta mệt quá, chàng kéo ta đi nhé, được không?” 
 
Khóe miệng Chu Dực Thâm khẽ nhếch lên, cảm thấy Nhược Trừng rất giống con mèo lười biếng ở nhà thường xuyên làm nũng với nàng, giờ chính nàng cũng làm nũng với hắn. Hắn liền cầm tay nàng, kéo nàng đến bên cạnh, hai người sóng vai mà đi. Nhược Trừng e ngại nhìn xung quanh, cảm thấy không hợp quy củ, nhưng lại thích được hắn nắm tay như thế. 

 
Ước gì cứ như vậy cả đời, sóng vai đồng hành, không xuất hiện thêm người nào khác! 
 
Lý Hoài Ân nhìn Hồng Lư Tự tán dẫn ở bên cạnh nhíu mày, định mở miệng, nhưng liếc thấy vẻ mặt nhu hòa của Vương gia thì lại thôi. Vương gia đã trải qua bao chuyện không dễ dàng, bây giờ có mỗi việc nhỏ là muốn đồng hành với ai, thôi cứ để ngài ấy làm chủ đi! 
 
Bích Vân thì thầm với Tố Vân: “Tố Vân tỷ, muội đã kiểm tra. Đêm qua Vương gia và Vương phi chưa viên phòng, trên giường vẫn sạch sẽ!” 
 

Tố Vân thấy bọn họ buổi sáng ngủ cùng một chỗ, còn tưởng rằng đã viên phòng, than một tiếng: “E là Vương gia thương xót cô nương! Dù sao cũng chứng kiến Vương phi từ nhỏ lớn lên, chắc cảm thấy nàng vẫn chỉ là đứa nhỏ! Cũng làm khó Vương gia, phải nhịn xuống như vậy!” 
 
“Muội chỉ sợ Vương gia không thích Vương phi, chỉ coi nàng là muội muội. Vì vương tử bộ tộc Ngoã Lạt đòi cướp Vương phi đi, ngài mới đành phải tuyên bố muốn cưới nàng. Nếu là như thế, về sau Vương gia hẳn sẽ sủng ái nữ nhân khác?” Bích Vân phiền muộn nói. Ma ma trong cung nói, nam nhân trong đêm tân hôn đều như hổ như sói. Nam nhân bình thường ôm nữ nhân mà mình yêu thích, ai có thể nhịn được? Vương gia lại đang độ tuổi xuân đó! 
 
Tư tâm của các nàng đương nhiên hy vọng Vương gia có thể độc sủng Vương phi, tốt nhất nhanh chóng sinh con trai con gái, như vậy địa vị của cô nương mới có thể được củng cố. Dù sao nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, càng đừng nói là một thân vương. Mấy năm nay các cô nương thích Vương gia cũng không ít đâu, chẳng qua Vương gia mắt cao hơn đầu, cũng chưa coi trọng ai! 
 
Đông Cung nhỏ hơn Khôn Ninh cung một chút, nhưng có rất nhiều quan viên lui tới ra vào. Bọn họ gặp Chu Dực Thâm và Nhược Trừng, tất cả đều cúi người hành lễ. Sắp đến kì thi hội, Nhược Trừng không thấy Thẩm An Tự, đoán là hắn đang ở nhà chuyên tâm ôn luyện. Nghe nói khoa cử lần này tàng long ngọa hổ, có rất nhiều sĩ tử nổi tiếng học rộng tài cao, thanh danh vang dội khắp nơi. 
 
Vài viên quan trẻ tuổi cũng đang đứng ở hành lang Đông Cung bàn luận về chuyện thi hội, không chú ý tới đoàn người Chu Dực Thâm đang đến. 
 
“Mấy ngày trước, ta nghe trên đường, người ta bàn tán về những cái tên có khả năng đứng đầu kì thi hội lần này. Có mấy người được bình chọn nhiều nhất, ví dụ như cộng sự của chúng ta Thẩm công tử, người đạt giải Nguyên của Thiệu Hưng phủ là Diệp Minh Tu, người đứng thứ ba của Thái Nguyên phủ là Lý Viên, người đứng thứ năm của Bắc Trực Lệ là Liễu Chiêu. Theo các huynh, ai có phần thắng lớn nhất?” 
 
“Theo ta thấy thì, vẫn là Diệp Minh Tu có nhiều khả năng nhất! Huynh nghĩ xem, lưng dựa Tô gia, bản thân cũng tài hoa hơn người, cuối cùng dù thế nào cũng phải trong “tiền tam giáp”*!” 
 
(*3 người đứng đầu) 
 
“Đúng đúng đúng, hiện giờ hắn ở ngay gần trường thi. Mấy ngày trước ta còn nhìn thấy một chiếc xe ngựa đen sang trọng dừng ở trước ngõ. Một cô nương mang mũ trùm đầu bước xuống, tám phần là Tô gia thiên kim kia!” 
 
“Nếu ta là Diệp Minh Tu, khẳng định sẽ vui như mở cờ trong bụng! Người khác còn chờ đề danh bảng vàng mới được chọn làm con rể, hắn thì ngược lại, tiền đồ và hôn sự đều đã được dọn sẵn!” 

 
Đám người kia khí thế ngất trời sôi nổi bàn tán, cho đến khi một người trong đó phát hiện ra Chu Dực Thâm và Nhược Trừng, vội vàng ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó tất cả hành lễ. Chu Dực Thâm mắt nhìn thẳng đi qua, Nhược Trừng theo phía sau hắn, lại khá quan tâm tin tức của Diệp Minh Tu. Nàng đã nghe các học sinh tộc học nói Diệp Minh Tu là người đạt giải Nguyên của Thiệu Hưng phủ, chỉ là không ngờ hôn sự của hắn và Tô Phụng Anh lại nháo đến ồn ào huyên náo như thế. Nàng nghe nói lần này chủ khảo là phó ngự sử, một lão tiên sinh thanh liêm, bảo thủ và cứng nhắc. 
 
Nhược Trừng sở dĩ có ấn tượng với ông ấy, là vì năm đó lúc nàng còn ở trong cung, phó ngự sử kia tố cáo và đòi bãi quan biểu huynh của một phi tử vì tội ăn hối lộ. Trước mặt tiên hoàng, ông ta thao thao bất tuyệt, ăn nói gay gắt, một chút thể diện cũng không chừa cho người khác. Tiên hoàng tức giận đến mức thiếu chút nữa sai người lôi ông ta ra ngoài Ngọ Môn đánh trượng. Sau đó nhờ có nương nương khuyên can, tiên hoàng mới nguôi giận, không những không bãi miễn chức vụ của lão tiên sinh kia mà còn thăng chức cho ông ta. 
 
Lão tiên sinh đó là người có tài văn chương rồng bay phượng múa, nhưng cũng cậy tài khinh người. Chỉ là không biết, quan hệ của Diệp Minh Tu và Tô gia có ảnh hưởng đến việc nhận xét đánh giá của lão tiên sinh hay không? 
 
Chu Dực Thâm thì lại đang nhớ đến một chuyện khác. Kiếp trước Diệp Minh Tu thi hội, thành tích hình như chỉ ở mức trung bình, khó khăn lắm mới đủ tư cách thi đình, lúc thi đình mới vượt lên đứng vị trí thứ hai. Khi đó hắn không có Tô gia làm chỗ dựa, cho nên kết quả biến đổi bất ngờ. Đời này, Chu Dực Thâm vô tình xoay chuyển vận mệnh Tô Phụng Anh, không ngờ cũng ảnh hưởng tới Diệp Minh Tu. Có Tô gia làm trợ lực, Diệp Minh Tu sẽ không cần đầu quân cho hắn, thậm chí có khả năng leo lên càng nhanh. Lúc trước Diệp Minh Tu vẫn luôn thiếu cơ hội thi triển năng lực, nên mới nghĩ tới chuyện hợp tác với một Vương gia thất thế như hắn. 
 
Nếu cuộc đời này đã biết trước tiên cơ, cần phải tìm cách kìm hãm bớt nhuệ khí của Diệp Minh Tu. Đời trước bị kẻ kia tính kế, còn thua hết cả bàn cờ. 
 
Chu Chính Hi ở trong điện chờ bọn họ đến, Thái Tử Phi phải nằm trên giường tĩnh dưỡng nên vắng mặt. Chu Dực Thâm và Nhược Trừng tiến hành nghi thức giống như lúc ở Khôn Ninh Cung, có điều Chu Chính Hi đứng suốt toàn bộ quá trình. Chờ đến khi nghi thức kết thúc, hắn đi đến trước mặt Chu Dực Thâm nói: “Xin cửu thúc lượng thứ cho cháu! Hôm qua thật sự bởi vì Thái Tử Phi không khoẻ, cháu mới không thể đến phủ chúc mừng! Hôm khác, cháu mời thúc uống rượu ở Hạc Minh Lâu nhé!” 
 
Chu Dực Thâm lắc đầu đáp: “Chuyện hương khói của Đông Cung chính là đại sự, huống chi ta đã nhận được lễ vật của ngươi! Tình trạng Thái Tử Phi hiện nay như thế nào?” 
 
Trên mặt Chu Chính Hi đầy vẻ lo lắng bất an: “Không tốt chút nào thúc ạ! Người khác mang thai đều tăng cân nhiều, nàng ấy lại vẫn quá gầy! Hơn nữa thái y nói ca này rất khó, dù có duy trì được đến lúc sinh, cũng chỉ sợ sẽ bị rong huyết nguy hiểm. Cháu không biết có nên giữ lại đứa nhỏ này không, nhưng cả mẫu phi và nàng đều kiên trì giữ đứa nhỏ để sinh hạ!” 
 
Chu Dực Thâm nhíu nhíu mày, vì sao kiếp này đã thay đổi một người khác, kết quả vẫn giống kiếp trước? Tô Phụng Anh là vì buồn phiền u uất lâu ngày thành bệnh, còn vị Thái Tử Phi này thì sao? Hắn mơ hồ cảm thấy kỳ lạ. 
 
Chu Chính Hi ảm đạm cười: “Mà thôi, cửu thúc vừa mới tân hôn, đừng nói những việc này nữa!” Chu Dực Thâm gật đầu, chuyển sang hỏi hắn chuyện chính vụ gần đây. Bận chuẩn bị cho đại hôn suốt mấy tháng, Chu Dực Thâm cũng ít tiến cung. Giống như đời trước, Đoan Hòa Đế sau khi khỏi bệnh không còn chăm chỉ quan tâm việc triều chính nữa, ngược lại mê thuật trường sinh bất lão, sai người khắp nơi tìm thầy tìm thuốc, còn mời một số thuật sĩ trong giang hồ tiến cung để luyện đan dược. Nội các đại thần khi gặp đại sự không dám tự quyết, tìm hoàng đế nhưng nhiều lần bị thoái thác qua loa lấy lệ, chỉ có thể tìm Thái Tử xin ý kiến. 
 
Nhược Trừng vẫn luôn đứng ở bên cạnh nghe hai thúc cháu bọn hắn nói chuyện. Chuyện chính sự nàng không hiểu lắm, liền nhìn ngắm tranh chữ treo ở Đông Cung. Sau đó, Chu Dực Thâm đi sang thư các tìm cho Chu Chính Hi một quyển sách, bảo Nhược Trừng ở trong điện chờ một lát. Nhược Trừng không dám đơn độc ở cùng Chu Chính Hi, cũng may trong điện còn có người hầu của Đông Cung, nàng mới có thể thấy thoải mái một chút. 
 
Chu Chính Hi đến trước mặt Nhược Trừng, nhìn một lượt đánh giá nàng: “Mỗi lần gặp thẩm* lại thấy thay đổi khác hẳn. Dáng vẻ của thẩm khi còn nhỏ, ta cảm thấy rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi! Chẳng lẽ là ảo giác? Nhiều năm như vậy ta cũng chưa xác định được!” 
 
(*Thẩm: thím) 

 
Giọng điệu khi hắn nói chuyện vẫn hiền hoà như vậy, chỉ là tuổi tác lớn hơn, có thêm sự trầm ổn. Nhược Trừng cũng không đành lòng lại lừa hắn, đơn giản nói: “Thái Tử điện hạ nhớ không lầm, khi còn nhỏ chúng ta đã từng gặp!” 
 
“Thật sao?” Ánh mắt Chu Chính Hi sáng lên, “Rốt cuộc gặp ở đâu?” 
 
Nhược Trừng liền kể lại chuyện đứng ngoài điện Văn Hoa nghe lén giảng bài, bị Chu Chính Hi bắt gặp. Sau đó hắn tưởng nàng là tiểu thái giám, muốn nàng đứng chịu phạt thay, tất cả đều nói ra. Chu Chính Hi nghe xong, mới từ trong một góc ký ức đào ra chuyện này, bừng tỉnh đại ngộ, chỉ chỉ nàng nói: “Hóa ra thẩm chính là tiểu thái giám kia! Ta còn hỏi thăm khắp lượt trong cung, bọn họ tìm mãi cũng không thấy. Hèn chi!” 
 
Nhược Trừng cũng rất kinh ngạc: “Điện hạ tìm ta làm gì?” “Ta thấy thẩm nhỏ nhỏ gầy gầy, tưởng ở trong cung bị ngược đãi! Ta vốn dĩ định mang thẩm về Tế Nam, làm thái giám bên cạnh ta!” Chu Chính Hi cười cười tự giễu, “Tất cả đều là vận mệnh!” Nếu hắn phát hiện thân phận của nàng sớm chút, hoặc là không rời đi ngay như vậy, có lẽ kết quả sẽ khác. Hắn cũng không biết mình kỳ vọng thay đổi cái gì, chỉ là không hiểu sao cảm thấy hơi đáng tiếc. 
 
“Thẩm đã gả cho cửu thúc, về bối phận là Cửu thẩm của ta, nhưng lúc không có ai khác, ta có thể gọi thẩm là Nhược Trừng được không? Chuyện khi còn nhỏ, chỉ là bí mật riêng giữa chúng ta, ta cũng không để bụng!” Chu Chính Hi rộng lượng mà phất phất tay. 
 
Nhược Trừng hành lễ, vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm: “Đa tạ Thái Tử điện hạ! Kỳ thật ta cũng không thích bị gọi già như thế!” Hai người nhìn nhau cười, nút thắt trong lòng Nhược Trừng về chuyện kia rốt cuộc đã được cởi bỏ. 
 
Chu Chính Hi cảm thấy tính cách Nhược Trừng so với trước kia đã cởi mở hơn nhiều, con người cũng không phải nhạt nhẽo không thú vị như hắn tưởng. Nghe nói nàng đã học mấy năm ở lớp Tô gia nữ học, hắn lại hỏi nàng một chút về chuyện học hành. 
 
Lúc Chu Dực Thâm tìm thấy sách và quay lại, bắt gặp Vương phi của hắn đang cười với nam nhân đối diện, nụ cười tươi tắn kia thực chói mắt! Hắn rảo bước tới, đưa sách cho Chu Chính Hi, sau đó đứng giữa hai người, dường như lơ đãng hỏi: “Hai người đang nói gì thế?” 
 
“Dạ không có gì, thiếp chỉ ôn lại chút chuyện cũ với điện hạ! Vừa nói xong ạ!” Nhược Trừng trả lời tự nhiên. “Chúng ta xuất cung thôi!” Chu Dực Thâm hành lễ với Chu Chính Hi, rồi ôm vai Nhược Trừng đi ra ngoài. 
 
Chu Chính Hi tiễn bọn họ đến ngoài điện, nhìn theo bóng dáng đi ngày càng xa, khóe miệng cong lên thành nụ cười. Sao hắn cứ cảm thấy, hình như cửu thúc đang ghen? Chẳng qua hắn chỉ nói vài câu với Nhược Trừng, tính chiếm hữu này cũng cao quá rồi! 
 
Nhược Trừng phát hiện trên đường trở về, vẻ mặt Chu Dực Thâm lãnh đạm đi rất nhiều. Nàng không biết tại sao, còn hơi buồn bực vì hắn đi nhanh quá, không thèm đợi nàng. Ngồi vào xe ngựa, nàng thấy Chu Dực Thâm ngồi tách ra một bên, không nói một lời, nhịn không được dịch dịch về phía hắn hỏi: “Có phải là chàng đang giận?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN