Cây Thập Tự Ven Đường - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Cây Thập Tự Ven Đường


Chương 28


Chơi trò cảnh sát.

Lần theo dấu vết Travis giống như cách Jack Bauer[1] săn lùng bọn khủng bố.

[1. Nhân vật đặc vụ trong seri phim truyền hình ăn khách 24.]

Jon Boling có một đầu mối: Địa điểm nhiều khả năng Travis đã gửi bài đăng lên blog có hình vẽ cái mặt nạ và cảnh ghê rợn đâm người phụ nữ có vẻ hơi giống Kathryn Dance. Nơi có thể cậu ta đã chơi trò DimensionQuest quý hóa của mình.

Cụm từ “hours of operation”, anh tìm thấy từ những khoảng trống phân mảng trong chiếc máy tính xách tay của Travis liên quan tới Lighthouse Arcade, một trung tâm trò chơi điện tử và máy tính ở New Monterey.

Thằng ranh con hẳn đã mạo hiểm khi mò đến nơi công cộng, tất nhiên rồi, nếu xét tới cuộc săn lùng đang diễn ra. Nhưng một khi cậu nhóc chọn lộ trình cho mình một cách cẩn thận, đeo kính râm, đội mũ hay thứ gì khác hơn cái mũ trùm đầu mà các thông báo trên tivi vẫn mô tả, thì hẳn nhiên, Travis vẫn có thể lượn lờ chỗ này chỗ kia với mức độ tự do nhất định.

Bên cạnh đó, nếu nói đến chơi trò chơi trực tuyến đặc biệt là thể loại nhập vai thì một kẻ đã nghiện chúng sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài mạo hiểm với nguy cơ bị phát giác.

Boling lái chiếc Audi của mình rời khỏi xa lộ, tới Del Monte, rồi sau đó là Lighthouse, tiến vào khu vực nơi Lighthouse Arcade tọa lạc.

Vị giáo sư cảm thấy ít nhiều phấn khích. Anh đang ở đây, một ông thầy bốn mươi mốt tuổi sống chủ yếu nhờ vào bộ óc của mình. Anh chưa bao giờ nghĩ về bản thân như người thiếu lòng can đảm. Anh từng leo vách núi đá, lặn bằng bình ôxy, trượt tuyết đổ dốc. Hơn nữa, thế giới của những ý tưởng cũng mang trong nó nguy cơ gây ra tác hại – tới sự nghiệp, danh tiếng và cả sự hài lòng. Anh đã tranh đấu với chuyện này cùng các đồng nghiệp. Anh cũng từng là mục tiêu của những cuộc công kích đầy ác ý trên mạng, giống như những gì xảy đến với Travis, cho dù được viết khá hơn về chính tả, ngữ pháp và dấu chấm câu. Gần đây nhất, anh còn bị công kích vì bày tỏ quan điểm chống lại việc chia sẻ tài nguyên đã đăng ký bản quyền.

Không hề ngờ tới sự khốc liệt của những đòn múa lưỡi. Anh đã bị nhục mạ… bị gọi là một “gã tư sản chết tiệt”, một “ả điếm của đám doanh nghiệp lớn”, Boling đặc biệt thích cách gọi “giáo sư hủy diệt hàng loạt”.

Một số đồng nghiệp trên thực tế đã không thèm chuyện trò với anh nữa.

Nhưng tất nhiên những vấn đề tệ hại anh từng trải qua chẳng là gì hết nếu so sánh với nguy hiểm Kathryn Dance và các đồng nghiệp của cô phải đối mặt hằng ngày.

Và cũng là nguy hiểm mà hiện nay anh đang lâm vào, anh thầm nghĩ.

Chơi trò cảnh sát…

Boling hiểu mình hữu ích cho Kathryn và những người khác. Anh rất vui vì điều đó, và vui vì họ thừa nhận những đóng góp của mình. Song, sau một thời gian cận kề quá trình điều tra, lắng nghe những cuộc điện thoại, quan sát khuôn mặt Kathryn khi cô đón nhận thông tin về các tội ác, bắt gặp bàn tay cô tìm tới khẩu súng bên hông một cách vô thức… Anh cảm thấy bị thôi thúc được nhập cuộc.

Và còn gì nữa không, Jon? Anh giễu cợt hỏi chính mình.

À, phải, có thể anh đang cố gây ấn tượng với nữ đặc vụ kia.

Thật ngớ ngẩn, anh cảm thấy ghen tỵ chút ít khi chứng kiến cô và Michael O’Neil gặp gỡ nhau.

Anh bạn đang hành động hệt một cậu nhóc choai choai.

Dẫu vậy, có điều gì đó ở Dance làm anh cảm thấy rất hào hứng. Boling chưa bao giờ đủ khả năng giải thích điều đó – mà thực ra ai có thể chứ? – khi mối liên hệ đó xảy ra. Và nó luôn xuất hiện rất nhanh hoặc chẳng bao giờ xuất hiện. Dance đang độc thân, anh cũng vậy. Bản thân đã vượt qua chuyện về Cassie (được rồi, gần như có thể coi là hoàn toàn); liệu Kathryn đã tiến gần tới chỗ có thể hẹn hò trở lại chưa? Boling tin mình đã nhận được vài tín hiệu nơi cô. Song, làm sao chắc chắn được đây? Anh không hề sở hữu kỹ năng của cô – về ngôn ngữ cơ thể.

Nói chính xác hơn, Boling là một người đàn ông, một giống loài được trang bị vật liệu di truyền thích hợp cho việc lãng quên.

Boling đỗ chiếc A4 màu xám của mình gần Lighthouse Arcade, một con phố nằm kế bên hang ổ thế giới ảo ở phía bắc Pacific Grove. Anh nhớ về thời khu này còn những cơ sở kinh doanh nhỏ và những căn hộ bé hơn bây giờ, mang cái tên New Monterey, từng là một Haight Ashbury[2] thu nhỏ, nằm kẹt giữa một thành phố quân sự ầm ĩ và một khu cầu nguyện tôn giáo (khu Lovers Point của Pacific Grove được đặt tên theo những người yêu quý Jesus chứ không phải những người yêu nhau). Ngày nay, nơi này trở nên nhạt nhẽo như bất cứ con phố thương mại nào ở Omaha hay Seattle.

[2. Một quận ở San Francisco.]

Lighthouse Arcade là một nơi tối tăm, tồi tàn và phải rồi, sặc mùi game – à, quả là một cách chơi chữ anh nóng lòng được chia sẻ với Dance.

Boling đưa mắt đảo một vòng quanh chốn siêu thực bốn phía nơi đây. Các game thủ – phần lớn là những cậu bé – ngồi tại các máy, nhìn chăm chú lên màn hình, thao tác cần điều khiển và gõ ào ào trên bàn phím. Các phòng chơi có tường cao uốn vòm được phủ vật liệu cách âm màu đen, ghế ngồi đều rất thoải mái, có lưng tựa cao và bọc da.

Tất cả những gì một cậu thiếu niên cần cho trải nghiệm kỹ thuật số đều có ở đây. Bên cạnh máy tính và bàn phím còn có cả những bộ chụp tai đeo trên đầu để ngăn tiếng ồn, microphone, bàn di, các thiết bị điều khiển như vô lăng xe hơi và cần lái máy bay, kính 3D, cùng cả một kho các loại ổ cắm nguồn, USB, Firewire, cáp nghe nhìn và những kiểu kết nối lạ lùng hơn. Một số chỗ có cả các thiết bị Wii[3].

[3. Máy chơi game thế hệ 7 của hang Nintendo.]

Boling đã từng viết bài về xu hướng mới nhất trong thế giới trò chơi: Những buồng chơi hoàn toàn khép kín, bắt đầu khởi xướng từ Nhật Bản, nơi lũ trẻ có thể ngồi hết giờ này sang giờ khác trong một không gian riêng tư tối tăm, hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới thực để chơi các trò chơi điện tử. Đây là một bước phát triển tất yếu ở một quốc gia có tiếng về hikikomori, hay “khép mình”, một lối sống ngày càng phổ biến hơn, trong đó những người trẻ tuổi, phần lớn là nam thanh niên, thiếu niên và đàn ông trưởng thành, trở nên tách biệt, không bao giờ rời khỏi phòng của họ trong hàng tháng, thậm chí hàng năm trời, hoàn toàn chỉ giao tiếp thông qua máy tính.

Tiếng ồn ở đây có thể làm người ta quay cuồng: Vô vàn âm thanh được tạo ra từ công nghệ kỹ thuật số – tiếng nổ, tiếng súng bắn, tiếng kêu của đủ loại động vật, những tiếng rít, tiếng cười kỳ quái – và vô số giọng nói không thể phân biệt được của quá nhiều người đang nói vào microphone, trò chuyện cùng các game thủ khác đang ở đâu đó trên thế giới. Những câu trả lời vang lên trong loa. Thỉnh thoảng, những tiếng kêu và những thán từ phụ họa lại vọng ra thất thanh từ trong cổ họng những người chơi đang thất vọng khi bị chết hay nhận ra một sai lầm chiến thuật của bản thân.

Lighthouse Arcade, một ví dụ điển hình cho hàng nghìn địa điểm tương tự khắp toàn cầu, đại diện cho biên giới cuối cùng của thế giới thực trước khi bạn gieo mình vào thế giới ảo.

Boling cảm thấy rung động theo nhịp bên hông mình. Anh cúi xuống nhìn điện thoại di động. Tin nhắn từ Irv, nghiên cứu sinh của anh, viết: Stryker vừa đăng nhập vào DQ năm phút trước!!

Như thể bị bợp tai, Boling bất giác nhìn quanh. Liệu có phải Travis đang ở đây? Vì các vách ngăn, chỉ có thể nhìn thấy đồng thời một hay hai chỗ chơi.

Ở quầy, một nhân viên tóc dài đang ngồi, hoàn toàn dửng dưng với tiếng ồn; anh ta đang đọc một tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Boling lại gần. “Tôi đang tìm một đứa trẻ, một cậu nhóc vị thành niên.”

Anh chàng nhân viên nhướng một bên mày lên giễu cợt.

“Tôi đang tìm một cái cây trong rừng.”

“Vâng?”

“Cậu ta chơi DimensionQuest. Anh có để ý thấy ai trong khoảng năm phút vừa qua không?”

“Không có thủ tục đăng ký. Ông chỉ cần xèng. Ông có thể mua chúng ở đây hay đến chỗ máy bán,” anh chàng nhân viên thận trọng nhìn Boling. “Ông là bố cậu ta à?”

“Không. Chỉ muốn tìm cậu ta thôi.”

“Tôi có thể xem qua các máy chủ. Tìm xem có ai đang đăng nhập vào DQ lúc này hay không.”

“Anh có thể chứ?”

“Vâng.”

“Hay quá.”

Nhưng anh chàng nhân viên vẫn chẳng hề cựa quậy gì để đi kiểm tra các máy chủ; cậu ta chỉ nhìn Boling chằm chằm qua một mảng tóc cáu bẩn xõa xuống.

À. Hiểu rồi. Chúng ta đang thương lượng. Một cách rất-riêng-tư, Boling thầm nghĩ. Chỉ nháy mắt sau, hai tờ hai mươi đô la đã biến mất trong túi quần jean nhem nhuốc của cậu nhân viên.

“Tên nhân vật của cậu ta là Stryker, nếu điều đó có thể giúp ích.”

Một tiếng cười gằn. “Tôi quay lại ngay,” chàng nhân viên nhảy khỏi ghế xuống sàn. Boling thấy anh ta xuất hiện ở phía xa của căn phòng và bước về phía văn phòng.

Anh ta quay lại năm phút sau đó.

“Phải, có một người tên là Stryker, cậu ta chơi DQ. Vừa đăng nhập vào. Máy bốn mươi ba. Ở đằng kia.”

“Cảm ơn.”

“Ừ.” Chàng trai trở lại với cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng của mình.

Boling hối hả suy nghĩ: Mình nên làm gì đây? Yêu cầu nhân viên cho sơ tán nơi này chăng? Không, nếu thế Travis sẽ biết chuyện. Chỉ cần gọi 911. Nhưng tốt hơn nên tìm hiểu xem cậu ta có một mình hay không. Liệu cậu nhóc có mang theo súng không?

Anh mường tượng mình bình thản đi qua bên cạnh, giật súng khỏi thắt lưng Travis và chĩa vào cậu cho tới khi cảnh sát đến.

Không. Đừng làm vậy. Trong bất cứ hoàn cảnh nào.

Hai lòng bàn tay ướt mồ hôi, Boling từ tốn đi về phía máy 43. Anh đưa mắt nhìn nhanh về phía góc đó. Trên màn hình máy tính là khung cảnh của Aetheria, song ghế trống không.

Cũng chẳng có ai ở các lối đi. Máy số 44 không có người chơi, nhưng ở số 42 có một cô bé tóc ngắn màu xanh lục đang chơi một trò võ thuật.

Boling bước đến bên cô bé. “Tôi xin lỗi.”

Cô bé đang tung ra những cú đòn búa bổ vào một đối thủ. Cuối cùng, sinh vật kia ngã lăn ra chết và nhân vật của cô bé leo lên cái xác chặt đầu nó ra. “Ừm, vâng?” cô bé chẳng buồn ngước mắt nhìn.

“Cậu thiếu niên vừa mới ở đây chơi DQ. Cậu ấy đâu rồi?”

“Ừm, tôi không biết. Jimmy đi ngang qua, nói gì đó, vậy là cậu ấy bỏ đi. Một phút trước đây.”

“Jimmy là ai vậy?”

“Ông biết đấy, anh chàng nhân viên.”

Khỉ thật! Mình vừa trả bốn mươi đô để gã nhóc chết tiệt đó xua Travis đi. Mình quả là một tay cớm cừ.

Boling liếc nhìn về anh chàng nhân viên, lúc này vẫn điềm nhiên mê mẩn với cuốn tiểu thuyết của cậu ta.

Anh đẩy mạnh cửa lối ra, lao ra ngoài. Đôi mắt anh, đã quen với bóng tối, cảm thấy bị chói. Anh dừng lại trong đường hẻm, nhìn hết sang trái rồi sang phải. Và thoáng thấy một thanh niên đang hối hả bước đi, đầu cúi gằm.

Đừng làm gì ngu ngốc, anh dặn bản thân, lấy chiếc BlackBerry từ trong bao đựng ra.

Phía trước, cậu thiếu niên vùng chạy. Boling cũng lao theo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN