Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người - Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người - Chương 10: TỔNG TÀI TRỞ VỀ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người


Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người - Chương 10: TỔNG TÀI TRỞ VỀ



“Mạn Mạn pha ly cà phê giùm tôi.”

“Được.”

“Mạn Mạn giúp tôi phôtô văn kiện này thành 20 bản, tôi cần gấp.”

“Được”

“Mạn Mạn rót ly nước giùm tôi.”

“Được”

“Mạn Mạn… c…”

“Được”

Cứ như vậy Thường Mạn Mạn mỗi ngày đều bị người khác sai vặt, cô mệt mỏi hệt như trâu vậy, vì muốn hòa bình cùng những nhân viên trong văn phòng, cô vẫn luôn rất nghiêm túc làm mọi việc “được” bọn họ phân công, thời điểm cô bị uất ức, chỉ cần suy nghĩ về tương lai tiểu tử ở nhà, cô liền thấy ổn.

“Các cậu nghe gì chưa, tổng giám đốc sắp trở về rồi.”

“Ừ, lần này anh ấy đi công tác thật lâu, làm người ta thật nhớ nha.”

“Cậu nghĩ xem, toàn bộ nữ nhân viên tại công ty ai mà không chờ mong anh ấy về. Chúng ta phải nhanh đi đón anh ấy. Cậu nói phải không Mạn Mạn.” Lỗ Mĩ Lệ vừa lôi kéo Thường Mạn Mạn vừa nói.

“Cái đó, cái đó, các cậu đi đi, tớ không có hứng thú.” Thường Mạn Mạn nói lời xin lỗi. Thật sự cô không muốn đi, cô không biết gì về tổng giám đốc, thì tại sao phải nhớ hắn, hơn nữa, cô đã có bảo bối của riêng mình rồi, cho nên cô hiện tại không có cái hứng thú gì đó.

“A cậu không muốn sao, chẳng lẽ cậu không biết tổng giám đốc đẹp trai như thế nào ư ?” Lỗ Mĩ Lệ nhìn cô với ánh mắt quái dị, giống như vừa gặp phải quái vật.

“Hi hi anh ấy có đẹp trai hay không, cũng chẳng liên quan như tới tớ “Thường Mạn Mạn có chút không hiểu, đẹp trai thì phải có quen biết với cô sao, cô đối với “đẹp trai” đã sớm bị miễn dịch rồi, nhà cô đã có hai anh chàng đẹp trai nhất thiên hạ, chẳng phải sao.

“Cậu không thích trai đẹp, chẳng lẽ cậu bị đồng tính luyến ái.” Lỗ Mĩ Lệ hoảng sợ nói. Nói xong cô khoa trương, lui về phía sau môt bước.

“Cậu thật đã nghĩ quá nhiều rồi đấy, tớ đã có con trai, mà khoan, cậu nói tớ là Les sao?” Chưa từng có người nói như vậy với cô, cô thật sự không biết nói cái gì cho phải.

“A cậu đã kết hôn rồi ư.” Lỗ Mĩ Lệ thét lên, sợ rằng hiện giờ mọi người trong công ty ai liền cũng biết Thường Mạn Mạn đã kết hôn rồi.

“Ah ” có con trai nhất định đã phải kết hôn ư, thôi kệ, bọn họ nghĩ vậy cũng được.

“Con trai của cậu mấy tuổi?” Một đồng nghiệp tò mò hỏi.

“Năm tuổi.” Thường Mạn Mạn nói thẳng. Cô cũng không có ý giấu diếm.

“Con trai của cậu rất đáng yêu sao?” Một đồng nghiệp khác cũng tò mò hỏi.

“Đáng yêu, vô cùng đáng yêu.”

Cứ như vậy ở mọi người từ thảo luận việc tổng giám đốc sắp trở về, sau lại chuyển dời đến chuyện Bảo Bối Nhi Tử nhà cô. Tới khi có người tuyên bố tổng giám đốc đến rồi, mọi người mới vội vã chạy đến cửa chính đi nghênh đón tổng giám đốc.

Thường Mạn Mạn lúc này liền lấy cơ hội thở dốc, tâm bất cam tình bất nguyện, đành phải đi tới xếp thành hàng nghênh đón hắn, đây là quy định, cô họn vị trí xa nhất trong đám người bọn họ mà đứng ngay ngắn. Thật không rõ, tại sao phải bày đón long trọng như vậy.

Một chiếc xe màu đen cao cấp dừng ngay ở cửa công ty, một người con trai cao ráo, tuấn mỹ từ trong xe đi xuống, ngũ quan xinh đẹp, một thân tây trang màu xám tro bao quanh vóc người hoàn mỹ. Đây quả thực là kiệt tác của Thượng Đế.

Thấy người đàn ông ấy đi tới, hai hàng người xếp dọc hành lang công ty liền đứng thẳng ngay ngắn, trong mắt họ đều có sự cung kính, hâm mộ tuyệt đối.

Thường Mạn Mạn nhìn người nam nhân ấy một cái, người đàn ông này quả thật rất cao, rất tuấn tú, nhưng không có quan hệ gì với cô, vì vậy cô cũng chỉ lướt nhìn hắn một cái cho có thôi.

Bạch Kiểu Thiên vốn cho là khi Thường Mạn Mạn nhìn đến hắn sẽ liền thét chói tai, hơn nữa bản thân hắn cùng con trai cô có cùng một bộ dáng, ai nhìn thấy cũng sẽ liên tưởng đến họ là cha con của nhau, từng một khắc trong lòng hắn cũng rất hi vọng. Nhưng khi nhìn đến phản ứng lúc nãy của Thường Mạn Mạn, hắn thật sự rất muốn bóp chết cô đi được, vẻ mặt ấy là gì, một chút cũng không giống bộ dạng hắn mong đợi, nếu không phải là thấy những cô gái khác đều có vẻ mặt hoa si (say mê), hắn thật đúng là phải hoài nghi xem chính hắn có phải đã không còn mị lực nữa hay không.

Tốt lắm, có lẽ cô không nhìn thấy hắn, đành cho cô thêm một cái cơ hội thôi. Bạch Kiểu Thiên ở trong lòng tự an ủi mình. Vì vậy khi hắn đến gần vị trí của Mạn Mạn, liền cố ý ngừng một chút, để cho cô xem rõ hơn, ai ngờ người kia căn bản cũng không thèm nhìn, chỉ chằm chằm nhìn mặt đất. Bạch Kiểu Thiên nắm chặt tay thành hình quả đấm, hắn thật muốn đánh miếng sàn thành một lổ thủng lớn. Sắc mặt hắn âm lãnh, đi tới thanh máy chuyên dụng của tổng giám đốc

Bạch Kiểu Thiên tức giận đi vào phòng làm việc của mình. Mọi nhân viên bên ngoài nhìn thấy nhưng không nói gì, ai cũng cảm giác được, tâm tình của tổng giám đốc họ hôm nay cực kỳ khó chịu, thật xa đã có thể cảm giác được trên người tổng giám đốc tán ra một luồng khí lạnh so với bình thường còn lạnh hơn mấy phần. Cũng không có ai lá gan dám đi trêu chọc cái khối băng lớn đó.

Tư Đồ Hoàng tươi cười rạng rỡ đi tới phòng làm việc của Bạch Kiểu Thiên, hắn là hão hữu cùng Bạch Kiểu Thiên đi tới nhân gian, mấy năm nay hai người liên thủ đem một gian phòng làm việc tầm thường trở nên quốc tế hóa thành Đại Công Ty, có thể thấy được bọn họ thật thiên tài, mà thâm tình giữa hai người cũng rất tốt. Vậy nên dưới tình huống Bạch Kiểu Thiên thịnh nộ, cũng chỉ có Tư Đồ hoàng dám đi trêu chọc.

“Phó tổng, ngài rốt cuộc đã tới rồi, tâm tình tổng giám đốc dường như rất không tốt, lãnh khí so với bình thường mạnh hơn tận mấy phần, đoán chừng nếu tăng thêm nữa, đại công ty của chúng ta cũng không cần tới máy điều hòa.” Triệu Ngôn nói. Bình thường Phó tổng luôn giữ một bộ dáng vẻ cười hì hì, hơn nữa rất thích theo chân bọn họ nói giỡn, cho nên tất cả mọi người đều không sợ hắn, nói chuyện với hắn cũng rất tùy ý, nghĩ cái gì thì nói cái đó.

“A, vậy các cậu có biết chuyện gì đã xảy ra với hắn không?” Tư Đồ Hoàng có chút ngạc nhiên rồi, Thiên mặc dù bình thường tại trước mặt thuộc hạ không hay cười, nhưng vốn cũng không đến nỗi như thế. Không biết chuyện gì xảy ra đây.

“Không biết, tổng giám đốc không nói câu nào, giận đùng đùng đi vào phòng làm việc, chúng tôi cũng không dám quấy rầy anh ấy.” Triệu Tình tiếp tục nói

Hắn cùng hai người họ Triệu là huynh đệ, đã đi theo Bạch Kiểu Thiên từ lúc khởi nghiệp, cho nên rất hiểu tính của tổng giám đốc.

“Nghe các cậu nói như vậy, tôi thật có chút tò mò.” Tư Đồ hoàng cười nói.

“Hai người các cậu đi làm việc đi, tôi đi xem một chút.” Nói xong hắn liền đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc. ed Tò mò thật, quá hiếu kỳ rồi.

Thật tức chết hắn, chưa từng có người nào không thể không ngước nhìn qua hắn, cô gái này thế nhưng không thèm nhìn, chẳng lẽ cô không nhìn ra hắn cùng có chung một bộ dáng à. Cô gài này hoàn toàn không phát giác. ca Thật muốn đem đầu cô mở ra, xem có phải hay không – không giống với người bình thường. 8 Hoàn hảo con của bọn họ không có di truyền trí thông mình của cô, nếu không hắn nhất định sẽ một tay bóp chết cô.

Hắn suy nghĩ cả tối ngày hôm qua xem cô nhìn thấy hắn sẽ có biểu tình gì, cho nên không ngủ suốt đêm, sáng sớm còn ăn mặc đặc biệt một phen, mong đợi khi cô nhìn thấy hắn, nhưng giờ lại…

Thật ra thì hai ngày trước, hắn cũng biết mình sẽ rất nhanh khôi phục bộ dạng cũ, cho nên hai ngày nay hắn một mực nghĩ lý do nói cho cô biết hắn sắp đi, thông qua mấy ngày sống chung, hắn khẳng định nha đầu kia đã sớm đem hắn trở thành con trai của mình, nếu không nghĩ ra cách xử lí tốt nhất, cô nhất định sẽ rất đau lòng, cuối cùng bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nói mình là con của một gia đình giàu có, bởi vì giận dỗi với người nhà, cho nên liền chạy ra ngoài, hiện tại người nhà đã tìm được hắn, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cùng người nhà đi về. Như vậy cô dù lưu luyến không rời nhưng cũng không thể không thả hắn đi.

Nhưng vì muốn tương lai có thể sống cùng cô, cuộc chia tay ngắn ngủi là một điều không thể tránh khỏi. Có câu nói, “ lưỡng tình nếu là lâu dài thì lại khải tại sớm sớm chiều chiều” (người yêu nhau, không cần phải sớm tối ở bên cạnh nhau, chỉ cần tâm tình họ vẫn mãi bên cạnh nhau là được), nhưng lúc này thật không đúng. Thật không nghĩ đến hết thảy, chỉ là hắn tự mình đa tình, thế nhưng lại muốn sớm ở bên cạnh cô như vậy.

Tức chết hắn, thật là tức chết hắn, nếu cô không nhìn thấy hắn, vậy hắn không thể làm gì khác hơn là thời thời khắc khắc xuất hiện ở trước mắt cô, xem cô như thế nào dám không nhìn hắn

“Triệu thư kí, đem toàn bộ tư liệu nhân viên mới tới đây, tôi cần ngay.” Thanh âm lạnh như băng từ trong điện thoại truyền tới.

Triệu Ngôn rùng mình một cái, hôm nay máy điều hòa không khí để nhiệt độ quá thấp hay sao mà lạnh vậy, “Vâng, tổng giám đốc, tôi lập tức đi lấy.” Nói xong hắn lập tức đi, tổng giám đốc đang nổi nóng, hắn nên thông minh một chút,không nên làm trái ý tổng giám đốc, nếu không hắn liền trở thành bao cát mất.

“Tôi nghe nói, tổng giám đốc hôm nay tự dưng tỏa ra mùi thuốc súng nha.” Tư Đồ Hoàng hoàn toàn không để ý tới bộ mắt hắc ám của Bạch Kiểu Thiên, thẳng thắn nói giỡn.

“Cậu không có việc để làm sao? Thế nào lại rảnh đến độ chạy đến chỗ tôi mà làm ông tám.” Bạch Kiểu Thiên nói.

“Tôi hôm nay rỗi rãnh nên tới thăm cậu, thế nào, lý do gì mà khiến cậu phải ăn thuốc súng thế.” Hắn vừa nói, vừa làm ra một bộ dáng vè sợ hãi cực kì cùng ghê tởm.

“Cậu thật không có gì để làm sao, không thì đừng ở chỗ này làm ra cái bộ dáng ghê tởm kia, rảnh thì để tôi đem đề án bên Châu Phi giao cho cậu. Xem ra, sư tử bên kia nhất định sẽ vô cùng thích Tư Đồ Hoàng cậu đấy.” Bạch Kiểu Thiên âm trầm mà nói.

“Miễn nha, công chuyện tại đây của tôi vốn đã rất nhiều rồi, đủ để tôi bận đến sang năm, cái chuyện tốt này, cậu nên giao cho người khác thôi.” Tư Đồ Hoàng một bộ dáng khiển trách lo sợ, Châu Phi, là một nơi kinh khủng, có chết hắn cũng không đi.

“Tổng giám đốc đây là tư liệu anh cần.” Triệu Ngôn vừa nói vừa đưa tài liệu giao cho Bạch Kiểu Thiên.

“Ừ, để ở nơi này, cậu đi ra ngoài đi.”

Triệu Ngôn ngay lập tức chạy nhanh như làn khói, chỉ sợ tổng giám đốc thay đổi chủ ý để cho hắn lưu lại.

“Hoàng, sao hắn ta chạy nhanh vậy, cứ như có sói đuổi theo hắn phía sau?” Bạch Kiểu Thiên kỳ quái nhìn chằm chằm vào hướng Triệu Ngôn chạy đi.

“Không có sao, có thể đại di mụ của hắn tới.” Tư Đồ Hoàng nói xạo.

(*) : ngày ấy của phụ nữ ^^

“A ” đàn ông cũng có cái đó ư, sao hắn chưa từng nghe qua. Chẳng lẽ Triệu Ngôn bị biến dị.

“Mặc kệ hắn đi, mà cậu cần những thứ này làm chi?” Tư Đồ Hoàng nhìn tư liệu trên bàn, kỳ quái, công ty vốn không cần tới những thứ này.

“Không có gì, cậu đi ra ngoài trước đi.” Bạch Kiểu Thiên lên tiếng đuổi người.

“Thật không có sao?” Hắn cũng không tin tưởng.

“Thật không có.” Bạch Kiểu Thiên hơi muốn đánh hắn rồi.

“Vậy ư, vậy tôi đi ra ngoài đây.”.

“Ừ, cậu đi ra ngoài đi, ôi cần làm việc.” Bạch Kiểu Thiên cắn răng nghiến lợi, sao hắn cảm giác hôm nay cái tên Hoàng này đặc biệt phiền.

“Vậy tôi đi ngay, sau đó chúng ta cùng ăn cơm trưa chứ.”

“Được”. Rất đơn giản, chỉ một chữ, hắn thật sự là không muốn nói nhiều hơn rồi.

Tư Đồ Hoàng thức thời rời đi, không lưu lại nữa, hắn vốn rất hiểu tính của Thiên. Nhớ có lần một người đàn ông uống rượu say quấn lấy Thiên, còn muốn vô lễ với hắn, kết quả bị hắn đánh thiếu chút nữa không xuống giường được.

Bạch Kiểu Thiên cầm lấy tư liệu tìm tên của Thường Mạn Mạn. Rốt cuộc cũng tìm được.

Thường Mạn Mạn, nữ, hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp khoa chính quy, không có kinh nghiệm làm việc, chưa lập gia đình, bối cảnh vô cùng đơn giản. Giống như con người cô .

Nhìn chằm chằm vào tấm hình phía trên, hắn giống như nhìn thấy cô năm đó, những năm này trừ làm mẹ, cô không thay đổi chút nào, vẫn ngơ ngác như vậy, cho đến giây cuối cùng cô vẫn cho là mình nằm mơ, dù hắn không rút đi đoạn trí nhớ này, nói không chừng cô cũng vẫn cho là cô ở trong mộng cùng người nào đó làm chuyện kia, cho nên mới mang thai đấy chứ. Thật không biết cô sao có thể nuôi lớn con trai

“Mạn Mạn, cậu thấy tổng giám đốc có đẹp trai không, cậu có từng thấy ai so với hắn còn đẹp trai hơn chưa?” Lỗ Mỹ Lệ hoàn toàn biến thành một bộ dáng hoa si. Lôi kéo Thường Mạn Mạn nói.

Thường Mạn Mạn có chút bất đắc dĩ nhìn cô ta chảy nước miếng hoa si, trời ơi, cô căn bản ngay cả dáng người tổng giám đốc còn không thấy rõ ràng, làm sao biết hắn có bao nhiêu đẹp trai, có mấy phần mị lực chứ. 5b Hơn nữa, nhà bọn họ đã có hai Tiểu Suất Ca rồi, bây giờ cô đối với đẹp trai đã bị miễn dịch, nghĩ tới như vậy, cô tự nhiên có chút đau lòng, Thiên Thiên không biết giờ thế nào rồi, mới đi có vài ngày cô đã nhớ nhóc rồi, mặc dù nhóc không phải là con trai ruột của cô, nhưng qua mấy ngày sống chung, cô đã đem hắn làm thành con trai ruột mà đối đãi. Vì để thoát khỏi dây dưa của Lỗ Mỹ Lệ, cô cũng chỉ có thể nói lời trái lương tâm “Đúng, tớ chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp trai như vậy, bây giờ tớ đã có thể đi rồi chứ? Tớ còn rất nhiều chuyện muốn phải làm?”

“Đừng vội thế chứ, chúng ta vẫn còn đang nói chuyện mà, cậu có biết kể từ khi tớ nhìn thấy…” Lỗ Mỹ Lệ căn bản không muốn buông tha cho cái đề tài này.

“Bảo bối tiếp điện thoại, bảo bối tiếp điện thoại…” Thường Mạn Mạn cầm điện thoại di động lên, cô thật cảm tạ cuộc gọi này, nếu không cô thật không biết sẽ bị Mỹ Lệ kì kéo đến khi nào nữa.

“Thật xin lỗi, tớ phải đi nhận điện thoại.” Cô nói xong cũng không quản người khác có đáp ứng hay không liền đi ra ngoài.

“Ai, ai, tớ còn chưa nói xong đấy…” Lỗ Mỹ Lệ bất mãn la hét, bất quá,dù gì tổng giám đốc cũng trở lại rồi, hơn nữa, hôm nay tổng giám đốc còn ở trước mặt cô ngừng một chút, không biết có phải là bị mình hấp dẫn hay không. Lỗ Mỹ Lệ nghĩ tới điều ấy. Nụ cười bên khóe miệng cũng càng ngày càng cong. Phải chăng, chẳng bao lâu nữa, cô sẽ trở thành Tổng giám đốc phu nhân, sẽ không cần nhìn quan tâm đến cách nhìn cùng sắc mặt của người khác nữa.

“A lô…” Thường Mạn Mạn đi tới phòng rửa tay nhận điện thoại

“Mạn Mạn…” Đầu kia truyền đến tiếng thét chói tai cùng hưng phấn.

“A Linh Linh, nhóc con đáng chết, cậu rốt cuộc cũng nhớ tới mình.” Thường Mạn Mạn hưng phấn kêu lên, cô gái nhỏ này đã lâu không gọi điện thoại cho cô, đã hai tháng kể từ khi cô đi công tác, chưa từng gặp qua một lần, mãi cho tới bây giờ mới gọi cho cô một cú điện thoại. Cô thực sự muốn giết cô ta mà.

“Honey nhớ mình không ?. Nhớ thì kêu một tiếng thân ái đi, mình liền lập tức bay trở về.” Triệu Linh Linh lưu manh nói. Cô – Linh Linh thật thích trêu chọc lấy Mạn Mạn, nhìn mặt Mạn Mạn hồng như một cục bột nhỏ, cô liền đặc biệt cao hứng.

“Đừng hòng mơ tưởng mình gọi cậu là “honey”, trừ khi cậu trọng sinh thành một soái ca” Thường Mạn Mạn đỏ mặt tía tai mà nói.

Triệu Linh Linh dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết bộ dáng Thường Mạn Mạn bây giờ. “Vậy cũng không được, nếu như vậy, honey, cậu có thể phải chờ thật nhiều năm mới có thể nhìn thấy mình, hơn nữa, cậu vừa mới kêu “honey” đấy thôi.” Triệu Linh linh vô lại nói.

“Mình nào có?” Hiện tại cả khuôn mặt cô đã trở thành màu đỏ rồi.

“Mình nói có, là có, hai cái lỗ tai mình đều nghe được, đừng nghĩ muốn chối.” Triệu Linh Linh giảo hoạt nói.

“Được rồi, không cùng cậu nói chuyện phiếm nữa, mình còn phải làm việc.” Thường Mạn Mạn bất đắc dĩ nói, nếu bàn về công phu ăn vạ, cô tuyệt đối không thể nào thắng nổi Linh Linh.

“Cái gì, cậu đi làm sao, chuyện khi nào, làm ở đâu, sao mình lại không biết, mà tiểu ác ma nhà cậu đồng ý sao?” Triệu Linh Linh khó mà tin được, tiểu ác ma nhà Mạn Mạn đối với mẹ hắn sớm đã tỏ ra là một tên có tham muốn giữ lấy siêu cường, ngay cả khi cô cùng Mạn Mạn ở chung một chỗ, cũng đừng hòng ở quá lâu, chớ nói chi là để Mạn Mạn ra ngoài công tác. Thật là có đánh chết, cô cũng không thể tin được.

“Ngươi một lúc hỏi nhiều vấn đề như vậy, muốn ta trả lời cái nào trước đây.” Thường Mạn Mạn nói

“Vậy ngươi trước trả lời ta, tiểu ác ma nhà ngươi, thật đồng ý cho ngươi đi ra ngoài tìm công việc sao?” Điều này cô thật vô cùng quan tâm, cũng là không thể liền tin tưởng.

“Con ta đáng yêu như thế, sao ngươi lại dám gọi thành tiểu ác ma.” Thật không chịu nổi Triệu Linh Linh, cô ta lại dám gọi Bảo Bối Nhi Tử nhà cô thành “tiểu ác ma”, không trách được bảo bối nhà cô lại không chịu nhận thức cô ấy làm mẹ nuôi.

“Con trai của ngươi vốn là một tiểu ác ma, chẳng qua ngươi không biết đấy thôi.” Triệu Linh Linh nói với giọng “Mạn Mạn ngươi thật rất ngốc”.

“Ai, xem ra con ta không chịu nhận thức ngươi làm mẹ nuôi là đúng, nào có mẹ nuôi nói con mình như vậy.” Thường Mạn Mạn rất rõ ràng là đang có ý muốn khen ngợi con trai của mình thật thông minh.

“Ngươi còn chưa nói lý do tại sao con trai của ngươi đồng ý cho ngươi đi ra ngoài tìm công việc nha?” Triệu Linh Linh cũng không muốn tiếp tục cái đề tài dài dòng ấy qua điện thoại. Cô thế nhưng lại bị một tiểu oa nhi cự tuyệt, hơn nữa cái tiểu oa nhi mới một tuổi lại có thể nhận thức, nhất định không chịu nhận cô làm mẹ nuôi, thật không biết thứ mà Mạn Mạn nuôi là một tiểu thiên tài hay là một quái thai.

” Đương nhiên ta đã được Khoái Khoái đồng ý rồi mới ra ngoài công tác nha.” Mặc dù là mất rất nhiều thời gian, nhưng con trai của cô lại rất dễ hiểu chuyện.

“Thật không nghĩ tới hắn sẽ đồng ý.” Triệu Linh Linh một bộ dạng rất khó chấp nhận sự thật.

“Tốt lắm không nhiều lời với ngươi nữa, ngươi chừng nào thì quay về nước?” Thường Mạn Mạn nói với bộ dạng rất cẩn thận, cô rất sợ bị công ty phát hiện dám nói chuyện phiến, cô không có trình độ học vấn cao, cũng không có kinh nghiệm làm việc, có thể tìm được việc tại một công ty lớn như vậy là rất may mắn rồi, cô không muốn bị khai trừ.

“Thân ái, buổi tối làm cơm xong, nhớ chờ ta về nhà ăn cơm.”.

“Ý ngươi nói là tối nay sẽ quay về rồi ?” Thường Mạn Mạn kích động.

“Đúng nha, buổi tối làm xong cơm nhớ chờ ta về nhà ăn cơm đi.”

“Ừ, ta nhất định sẽ làm nhiều đồ ăn ngon chờ ngươi.” Thường Mạn Mạn cao hứng nói. Thật sự là quá tốt, Linh Linh rốt cuộc cũng trở lại.

“Ngoan, hôn một cái.” Dáng vẻ du côn thật đúng là bị Triệu Linh Linh phát huy đến cực điểm.

“Ai muốn hôn ngươi chứ.” Mặt Thường Mạn Mạn lại bắt đầu đỏ rồi.

“Không cho ư, ngươi thật là vô tình.”

“Tốt lắm, ta cúp đây, buổi tối gặp.”

“Bái bai.”

“Bái bai.”

Thường Mạn Mạn cúp điện thoại, dùng nước phẩy một cái lên mặt, nhìn trên mặt không có gì, liền đi ra ngoài.

“Các cậu nghe chưa? Thường Mạn Mạn trong mắt chúng ta vốn là một cô gái ngoan ngoãn thế nhưng cô ấy lại tìm cho con trai mình một người cha ghẻ*, hơn nữa nhi tử của cô còn có vẻ như không thích hắn.” Đồng nghiệp Giáp từ trong nhà vệ sinh đi ra nói.

(* cha ghẻ [hậu ba] phát âm gần giống với [kiền mụ] mẹ nuôi )

“Đúng nha, thật không nghĩ tới, Mạn Mạn là người như vậy.” Đồng nghiệp Ất cũng hợp lại.

Rất nhanh sau đó, chuyện từ lầu 18 được truyền đến lầu 38.

“Cậu có nghe nói gì chưa, toàn bộ công ty đều nói Thường Mạn Mạn tại lầu 18 đang tìm cho con mình một tên cha ghẻ, hai người ngọt ngọt ngào ngào, gọi điện thoại cũng rất ư là thân thiết, nghe nói Thường Mạn Mạn còn muốn hợp tác với hắn cùng ngược đãi nhi tử, người đàn ông ấy tối nay sẽ trở về rồi, ta xem đứa trẻ lại sắp phải chịu khổ.” Triệu Ngôn nói với Triệu Tình .

Mà đáng thương nhất chính là việc Thường Mạn Mạn căn bản cũng không biết có chuyện này xảy ra.

Bạch Kiểu Thiên vừa lúc đi qua, hắn nghe không sót một chữ, tay hắn nắm chặt thành hình quả đấm, cố kiềm chế cơn giận nhanh chóng đi vào phòng làm việc của mình, dùng lực lớn đóng cửa lại. d4 Trên người hắn hiện giờ phát tán ra một loại lãnh khí, thật có thể làm cho cả tòa nhà này không cần mở điều hòa rồi.

Mặc dù hắn tin rằng sẽ không có ai khi dễ được con hắn, nhưng “ hắn ta” trong miệng bọn nhân viên kia rốt cuộc là ai, sao hắn chưa bao giờ có nghe nói qua, chẳng lẽ Mạn Mạn thật đang chuẩn bị muốn cho hắn đội nón xanh rồi **. Không, hắn quyết không cho phép.

(** tại TQ đàn ông tại mà đội nón xanh : ý chỉ vợ của họ ngoại tình )

Hai người họ Triệu đang ngồi tại phòng thư kí không khỏi rùng mình một cái, chẳng lẽ máy điều hòa bị hư sao, sao nhiệt độ trong phòng lại quá thấp vậy

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN