Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người - Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người - Chương 34: BUỒN NÔN
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người


Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người - Chương 34: BUỒN NÔN



Sáng sớm

“Con trai, con đi gọi mẹ dậy đi.” Bạch Kiểu Thiên mặc tạp dề nói với Thường Khoái Khoái – bé con vừa mới thức dậy.

“Nên nhớ, tôi vẫn chưa nhận ông là cha tôi, chờ tới khi cô ấy nhận ông, tôi mới thừa nhận.” Thường Khoái Khoái bĩu môi phản bác. Chỉ là, khi nhóc thấy cha mình dậy sớm như thế, lại còn làm sẵn bữa ăn sáng cho cả nhà, nhóc cũng không dám nói lời nặng hơn. Ngược lại, còn cảm thấy bộ dáng ông ta bây giờ thật đẹp trai.

Bạch Kiểu Thiên nghe con trai nói như vậy cũng không tức giận, dù gì cũng đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người chồng, một người cha. Hiện tại lý do vì sao con trai đối với hắn như vậy hắn cũng có thể hiểu, ngược lại còn cảm thấy con trai mình rất có cá tính, hắn cũng rất có lòng tin rằng Mạn Mạn cùng con trai sẽ rất nhanh trở về bên hắn.

Thường Khoái Khoái thấy hắn không nói lời nào, liền đi tới phòng của mẹ, gọi cô dậy.

Thường Khoái Khoái nhìn ai đó đang ôm chăn ngủ say người bèn lắc đầu một cái, lớn như vậy rồi mà nhóc chưa bao giờ thấy Mạn Mạn dậy sớm hơn nhóc cả. Ở nhà người ta, đều là cha mẹ gọi con mình dậy, nhà bọn họ thì ngược lại con trai gọi mẹ dậy

“Mạn Mạn dậy thôi.”

“…” Không có phản ứng.

“Mạn Mạn, cháy nhà.”

“…” Bỗng nhúc nhích.

“Mạn Mạn dậy ăn cơm đi, Khoái Khoái ăn gần hết rồi đấy ” Khoái Khoái lớn tiếng quát.

“Không được, chừa ẹ.” Thường Mạn Mạn nhảy xuống giường, rồi chạy thật nhanh tới phòng ăn.

Khoái Khoái buồn cười nhìn cô gái mơ màng còn chưa tỉnh ngủ kia, nhóc biết chỉ cần nhắc tới việc ăn cô liền tỉnh dậy ngay mà.

“Em tỉnh rồi à. Mau tới ăn cơm.” Bạch Kiểu Thiên nhìn cô gái vừa vọt vào phòng ăn nói.

Mắt Thường Mạn Mạn híp lại, hiển nhiên cô còn chưa tỉnh ngủ hẳn. Dùng sức bới bới mái tóc đuôi gà của mình, rôi nói một câu khiến Bạch Kiểu Thiên muốn bóp chết cô.”Sao anh lại ở nhà tôi?”

Bạch Kiểu Thiên nheo lại ánh mắt nguy hiểm, lạnh lùng nói “Em nói thử xem ?” Hắn hỏi ngược lại.

“Tôi làm sao biết?” Thật kỳ quái, sao hắn lại hỏi ngược lại mình đấy.

“Em hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã phát sinh sao?” Thanh âm lại lạnh đi mấy phần. Ánh mắt uy hiếp nhìn chằm chằm Thường Mạn Mạn.

Thường Mạn Mạn lạnh run một cái, cái ánh mắt kia rõ là đang nói nếu như cô không nhớ ra, hắn liền không để yên cho cô. Thường Mạn Mạn dùng sức nghĩ, đột nhiên cô nhớ ra, hì hì cười với hắn “Cái đó, những món này đều do anh làm sao?” Thường Mạn Mạn nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn mà chảy nước miếng, lần trước cô cùng con trai đã ăn những món hắn làm, quả thật rất ngon.

“Nghĩ ra rồi à?” Hai tay Bạch Kiểu Thiên ôm ngực nhìn con mèo đang meo meo kia. Cố nén cười hỏi. Nghĩ tới thái độ khi nãy, cô dám quên hắn trong phút chốc ư, hắn quyết không để yên đâu.

“Ách, nghĩ ra rồi.” Nói xong, cô liền nâng đũa chiến đấu với món ăn trên bàn.

Bàn tay Bạch Kiểu Thiên bưng mất mâm cơm.”Đây là đồ anh làm, em không được phép ăn.”

Thường Mạn Mạn nhìn mâm cơm ngon kia, nuốt nước miếng một cái. Đáng thương nhìn con trai đang ăn ngon “Bảo bối, hắn khi dễ mẹ.”

“Tự mình giải quyết.” Thường Khoái Khoái vô tình, khạc ra mấy chữ, tiếp tục ăn, cơm cha nhóc làm thật rất ngon, nhưng nhóc sẽ không nói ra đâu.

“Khoái Khoái cũng khi dễ mẹ sao.” Nói xong, cô đáng thương hì hì nhìn Bạch Kiểu Thiên, Bạch Kiểu Thiên như có thể nhìn thấy cái đuôi đang lắc lắc sau lưng cô, “Thiên, em đói.”

Thường Khoái Khoái run rẩy, đôi đũa trong tay thiếu chút nữa rớt xuống, khắp người nhóc nổi da gà. Sao nhóc lại không biết sẽ có lúc Mạn Mạn có bộ dạng này nhỉ.

Bạch Kiểu Thiên vui đến mức muốn bay lên trời, không, hắn đã bay lên đó rồi. Cũng quên mất việc muốn trừng phạt cô, nhanh chóng đưa mâm cơm đến trước mặt Mạn Mạn, còn đưa từng món ăn đến thật gần cô nữa “Bảo bối, đói bụng nhớ phải ăn nhiều một chút nha.”

“Ừ.”

“Xì” Thường Khoái Khoái phun một ngụm canh ra ngoài. Thật không biết cha nhóc còn có bộ mặt này nha.

“Ghét, con dơ quá.” Thường Mạn Mạn bất mãn nói.

“Không cần để ý tới con, ăn tiếp đi.” Bạch Kiểu Thiên dụ dỗ Thường Mạn Mạn.

“Ừ.” Thường Mạn Mạn ngọt ngào lên tiếng, tiếp tục ăn.

Thường Khoái Khoái nhìn hai người, sau nhóc thật muốn nôn, nhóc quyết định sau này khi thấy hai người bọn họ cùng ăn cơm nhất định nhóc sẽ không uống canh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN