Cha Dượng - Chương 62
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
275


Cha Dượng


Chương 62


Tôi nghe tiếng quát của mẹ ở cửa, mà không chỉ có bà, thầy Khải, bác sĩ Vinh cũng đứng ở chỗ đi vào. Bọn họ cực kì tức giận nhìn anh, nhưng thái độ bàng hoàng đáng lẽ nên có thì không. Bác sĩ Vinh hùm hổ lôi anh từ trên người tôi quăng xuống đất, ông chỉ vào mặt anh và dường như thét lên lạc cả giọng:
– Đồ rác rưởi! Không phải tao đã cảnh cáo mày tránh xa thằng Đình ra, rốt cuộc trong đầu mày chứa thứ cặn bã gì mà dám nói ra những lời đó hả?
Anh không đáp lại những chất vấn nặng lời của ba, lòm còm đứng dậy nhưng vẫn đi về phía tôi, nắm lấy tay tôi như thề hẹn không bao giờ buông ra nữa. Nhưng lần tiếp theo anh bị mẹ xô ngã, mẹ vừa tát cho anh cái bạt tay không nương tình rồi quát:
– Kể từ cái hôm anh thú nhận thứ tình cảm bẩn thỉu của anh dành cho con trai tôi, tôi cũng đã cảnh cáo anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt mẹ con tôi nữa, anh không nghe rõ hả?! Anh rốt cuộc đang muốn cái gì hả Đinh Bách Tiệp, con hồ ly tinh của anh hại con trai tôi chưa đủ hả? Bây giờ anh muốn hại chết nó mới vừa lòng hay sao? Trời ơi! Tôi có tội tình gì mà ông trời lại giáng cái kiếp nạn này xuống gia đình tôi, xuống con trai đáng thương của tôi thế này??
Mẹ gần như ngất lên ngất xuống, thầy Khải đã dìu bà ngồi xuống ghế rồi quay sang nhìn anh bằng ánh mắt khinh ghét hệt như ba tôi nhưng vẫn còn giữ lại một ít điềm tĩnh nói:
– Anh Tiệp, nể tình cũng là người nhà, nể tình anh từ nhỏ lo lắng cho thằng Đình như vậy nên hôm nay tôi mới giấu chị hai để anh vào thăm thằng Đình một chút. Tôi mà biết anh vào đây để làm và nói mấy chuyện nhục nhã đó với nó, không đời nào tôi để anh vào! Không phải anh đang có người yêu mới của mình hả? Vậy thì ký đơn ly hôn xong thì cút khỏi hai mẹ con chị ấy đi, tôi không để anh lởn vởn trước mặt thằng Đình giây khắc nào nữa, gặp anh chỉ khiến bệnh tình của nó trở nặng thôi! Anh làm ơn cút đi, Đinh Bách Tiệp!
Anh như cái xác không hồn, bị ba tôi xô ngã, bị mẹ tát một bạt tay nhưng không hề có phản ứng. Anh cứ như con robot lập lại hành động là đi lại giường bệnh tìm lấy bàn tay tôi mà nắm chặt, sau khi nghe thấy Khải nói thế anh đột nhiên tức giận quát:
– Tôi không ký, không ký đơn gì hết! Tôi vẫn sẽ ở đây, tôi vẫn là cha dượng của Vân Đình, mấy người…không ai có quyền ngăn tôi gặp nó! Tôi sẽ chăm sóc nó, bệnh mau khỏi thôi, phải không Đình?
Cuối giọng của anh nghe ra cái ngữ điệu cưng chiều dịu dàng khiến tôi thấy bất an. Anh không nên như vậy, đến tận lúc này anh còn đấu tranh lừa dối mình để làm gì nữa? Tôi nghẹn ngào nhìn anh. “Khỏi bệnh” cái chữ đó cực kì xa vời với một bệnh nhân mắc bệnh bạch cầu, tôi con có thể sống bao lâu nữa? Năm tháng? Mười tháng? Hai năm hay bảy năm? Tôi không rõ, nhưng tôi biết mình sẽ không được như người bình thường khác, tận hưởng cái tuổi trung niên nhàn nhã bằng thú chơi kiểng, uống trà và ngắm hoàng hôn. Tôi không đủ thì giờ để làm việc đó, nhưng còn anh thì khác…đáng lẽ ra anh nên ký vào đơn ly hôn và đến bên cạnh Thiên Di, bắt đầu cuộc đời mới thay vì nói tất cả mọi bí mật giữa chúng tôi cho gia đình nghe để rồi bị họ phỉ báng, dè bỉu vì cái tội loạn luân nặng nề ấy. Nếu anh có được một cuộc sống tốt đẹp hơn, dù tuổi thọ tôi cỏ giảm bao nhiêu năm…tôi cũng mỉm cười chấp nhận. Đây hình như là bài toán và sự lựa chọn cuối cùng mà ông trời đưa ra, nhưng tại sao…tại sao anh lại chọn cách nói hết mọi chuyện cho họ biết?
Tôi không hiểu, tôi nhìn anh, chỉ thấy một ánh hoang dại, đã mất đi sự trầm tĩnh chững chạc mà con bọ Hercules nhã nhặn nên có. Anh trước mắt tôi bây giờ đáng thương, liêu xiêu như muốn sụp đổ mà tôi nghĩ…tượng đài của tôi, anh đã sụp đổ rồi. Sụp đổ kể từ lúc anh thầm lặng ở ngoài phòng bệnh của tôi quỳ gối mà cầu xin gia đình được cho anh ở cạnh chăm sóc tôi những năm cuối cùng.
Ba đi tới xách cổ áo anh kéo đi, hùm hổ nói:
– Đinh Bách Tiệp, mày hoang tưởng phải không? Mày nghĩ gì mà bây giờ nói mày là “cha dượng” của thằng Đình, đỏi ở lại chăm sóc nó?
Anh run rẩy nói:
– Anh Vinh, tôi cầu xin anh…Đình cần tôi, nó không thể thiếu tôi được…xin mấy người đừng chia rẽ chúng tôi nữa, mấy người không thể cứ bắt tôi đứng bên ngoài phòng bệnh mà nhìn như vậy, tôi muốn ở cạnh nó mà…Đình, con nói đi, nói với ba mẹ con…con muốn ở cạnh chú phải không? Chú yêu con, con cũng yêu chú phải không Đình? Đình…đừng im lặng…xin con…
Tôi dằn đôi bàn tay run rẩy của mình dưới chăn, nhắm mắt lại rồi nặng nề nói:
– Ba mẹ, con…hơi khó thở…
– Con thấy sao rồi Đình? Suyễn lại tái hả? Nhịp tim con đang tăng đó, thở sâu đi…
– Có cần gọi bác sĩ Vỹ tới không?
– Thôi khỏi, để em tự kiểm tra cho con nó…
Đến tận bây giờ anh mới đủ can đảm đối diện với đoạn tình cảm chúng tôi, nhưng đáng tiếc tôi đã không còn đủ sức lực và thời gian để đi cùng anh trên quãng đường này nữa. Linh hồn này bị Tất Phương vấy bẩn, cơ thể này thì bị bệnh tật bào mòn, tôi không còn đủ tự tin nghĩ tới chữ “đấu tranh” như anh đang làm nữa. Có lẽ trừng phạt mà ông trời dành cho tôi bao nhiêu đây là đủ, là xứng đáng lắm rồi, nếu còn luyến tiếc điều gì…tôi chỉ luyến tiếc gia đình mình, những người thương yêu tôi, những người ở bên cạnh trong lúc tôi tuyệt vọng nhất.
Mất tôi, có lẽ anh buồn khổ, nhưng anh sẽ vượt qua được và tiếp tục hoàn thiện kiếp đời này của mình. Định lòng là như vậy, suốt một quãng thời gian dài sống trong sự ích kỷ, ít nhất bây giờ…tôi phải nghĩ xa hơn, nghĩ cho nhiều người hơn thay vì chỉ nghĩ cho bản thân mình.
Qua áo blouse của mẹ, tôi không nhìn thấy được anh, nhưng tôi có thể nghe giọng anh đầy đau đớn, cái giọng não nề có thể đốt cháy cả tâm can người khác.
– Đình…con không thể đối xử với chú vậy, Đình…sao con không nói gì, nói con cần chú mà? Đình…Đình…
Mẹ giận dữ nói:
– Anh Vinh, anh với thằng Khải đuổi anh ta ra ngoài giùm em, em còn khám cho thằng Đình nữa. Nếu anh ta còn quậy thì kêu bảo vệ tới. Từ nay nhà chúng ta không liên quan gì người này!
Anh gào lên:
– Tôi không đi đâu hết! Mấy người không có tư cách làm vậy…Đình, chú xin con…chú có lỗi với con, nhưng cho chú cơ hội cuối cùng…
– Anh điên đủ chưa? Nó là con tôi, Đinh Bách Tiệp? Đơn ly hôn ngày mai tôi sẽ gửi qua cho anh một lần nữa mong anh ký giùm, nếu anh không ký, anh biết rõ tôi có quyền xin đơn phương ly hôn. Sau khi ly hôn, tôi đưa thằng Đình ra nước ngoài trị bệnh, tôi nói cho anh biết…anh mơ, cũng đừng có mơ gặp nó lần nào! Bây giờ thì làm ơn cút đi, anh không giữ thể diện cho anh cũng giữ thể diện cho bệnh viện!
– Không, tôi không đi đâu, Đình…con là của chú…không ai đem con rời khỏi chú được…tôi xin mấy người…
Tôi nằm trên giường, nghiếm chặt môi mình, tay bấu chặt vào drap giường chịu đựng cơn đau đang hoành hành, giằng xé, tim đau dữ dội qua từng lời nức nở của anh. Chúng tôi, ai cũng chưa từng thấy anh trở nên suy sụp như vậy, thầy Khải và bác sĩ Vinh trầm ngâm, mẹ sắp khóc đến nơi rồi. Tôi nghĩ bọn họ đã mủi lòng, chỉ có điều không phải bọn họ vì thấy anh suy sụp quá mà như thế, họ chỉ thương tôi…Gương mặt tôi dù có cố gắng như thế nào cũng không ngụy trang được những đau xót đang dần trào ra ngoài khóe mắt.
Tôi trấn an bọn họ bằng câu nói cực kì gãy gọn:
– Đưa chú ấy ra ngoài giùm con, con không có gì để nói hết…
Anh chồm tới định nắm lấy tay tôi lần nữa nhưng bị bác sĩ Vinh và thầy Khải chặn lại, anh chỉ còn biết nhìn tôi, trầm thấp mà run rẩy nói:
– Con đừng đối với chú như vậy…
Cánh cửa phòng đóng sập lại ngăn chia thế giới giữa tôi và anh nhưng tôi vẫn còn nghe anh đang ở đâu đó não nề gào tên tôi:
“Đình…”
Chấm dứt rồi, cuối cùng…mọi chuyện cũng đi đến kết cục. Tình yêu của chúng tôi vốn dĩ là đóa phù dung, dù đẹp…nhưng chợt nở rồi chợt tàn.
Mẹ vuốt trán tôi, lấy đi giọt nước mắt đang từng dòng tuôn xuống gối, thương yêu dịu dàng nói với tôi:
– Trước mắt con cứ an tâm làm hóa trị, không sao đâu, mọi chuyện cứ để ba mẹ lo hết…
Tôi nắm lấy tay bà, gật đầu.
– Mẹ…con xin lỗi…
Mẹ cốc đầu tôi mắng yêu:
– Ngốc, con đâu có lỗi gì!
– Con có lỗi nhiều lắm, con chưa bao giờ là một đứa con ngoan.
– Mẹ cũng chưa bao giờ là người mẹ tốt! Chúng ta ai cũng không hoàn hảo, nhưng chúng ta là mẹ con…Đình…con là con trai mẹ, đứa con trai duy nhất của mẹ.
– Mẹ…
– Đừng suy nghĩ nhiều nữa!
Tôi ôm chầm lấy bà thút thít khóc.
Khi con người còn nhiều thời gian sống, ít ai nhận ra những giá trị thật xung quanh mình, đến khi thời gian cạn kiệt…mọi thứ, ngay kể cả không khí xung quanh dường như đều trở thành thứ cực kì quan trọng. Tôi không biết mình sống thêm được bao lâu nữa, nhưng ít nhất ở quãng đường đi cuối cùng, tôi sống cho gia đình, sống cho bản thân, sống một cách vui vẻ để không còn ân hận.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN