Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Chương 19: Đồ Chơi này mà cũng bán được?
Dịch: Tiểu Băng
***
Ngân Hạnh thành.
Ánh nắng chói chang, ngoài thành là một hàng người dài như mọi ngày.
Thái Hoa đạo nhân với Tô Trường Ngự đang đứng xếp hàng ở ngoài thành.
Ánh mắt Thái Hoa đạo nhân nhìn chằm chằm vào một tờ thông cáo, nhìn không chuyển mắt, như đang nghĩ cái gì đó.
Tô Trường Ngự nhìn lướt qua thông cáo, không khỏi sửng sốt.
Bởi vì đó chính là thông cáo về ‘ Đại hội kiếm đạo Thanh Châu’.
Nội dung rất đơn giản.
Đại hội sẽ tiến hành ba tháng sau, ở thành cổ Trường Vân.
Yêu cầu báo danh: phải nộp mười viên linh thạch hạ phẩm.
Năm trăm hạng đầu: thưởng trường bào kiếm đạo.
Một trăm hạng đầu: thưởng một trăm viên linh thạch hạ phẩm.
Năm mươi hạng đầu: thưởng năm trăm viên linh thạch hạ phẩm.
Mười hạng đầu: thưởng pháp khí phi kiếm cực phẩm.
Ba hạng đầu: thưởng một thanh linh khí phi kiếm.
Quán quân kiếm đạo Thanh Châu: thưởng một thanh linh khí phi kiếm thượng phẩm.
Đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này còn có giải thưởng lớn thần bí chờ ngươi tới khám phá, đừng bỏ qua cơ hội.
Địa điểm báo danh: có thể đăng ký tại các tông môn ở các chủ thành lớn của Thanh Châu.
– —
Đại hội kiếm đạo Thanh Châu, cử hành mỗi ba năm một lần, là đại hội khá nổi danh ở Thanh Châu.
Tuy thoạt nhìn khen thưởng không được phong phú lắm, nhưng kẻ tham gia loại đại hội này thường ngay từ đầu đã chẳng hề quan tâm tới khen thưởng, thứ họ quan tâm là tiếng tăm.
Thử hỏi có ai không muốn trở thành thiên tài kiếm đạo vạn người kính ngưỡng?
Tô Trường Ngự nhìn tờ thông cáo, không khỏi sửng sốt, không khỏi nhớ lại phong thái vào năm trăm thứ hạng đầu của mình hồi ấy.
Tuy lần ấy số người tham gia báo danh hơi ít, nhưng dù nói thế nào thì lọt vào năm trăm thứ hạng đầu cũng coi như là làm rạng rỡ tổ tông.
Thấy chưởng môn nhìn chằm chằm tờ thông cáo mà thất thần quá lâu, Tô Trường Ngự không khỏi lên tiếng.
“Chưởng môn, người đừng mộng mơ nữa. Chúng ta không có tư cách tham gia Đại hội kiếm đạo Thanh Châu đâu, ách… Chưởng môn, chẳng lẽ người muốn…?”
Vốn Tô Trường Ngự đã định phủ nhận, nhưng hắn nhanh chóng đoán ra ý của Thái Hoa đạo nhân, không khỏi ngẩn người.
“Đừng nói bậy, làm chuyện chính trước.”
Thái Hoa đạo nhân nhắc Tô Trường Ngự nói cẩn thận, sau đó hai người im lặng.
Tròn một giờ sau.
Hai người mới vào thành Ngân Hạnh.
Thái Hoa đạo nhân đeo một cái túi, đi thẳng tới chỗ tiệm thế chấp.
‘ Thành Kim Cầm Cố ’
Tiệm cầm đồ này nhìn rất là cao cấp, vừa đi vào liền ngửi thấy mùi đàn hương, khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Thái Hoa đạo nhân và Tô Trường Ngự nét mặt bình tĩnh đi vào.
Chưởng quỹ hiệu cầm đồ cũng tự mình đi ra nghênh tiếp, mặt cười lấy lòng.
“Hai vị thượng tiên là tới cầm đồ hay cầm bán?”
Chưởng quỹ thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, có vẻ hơi lanh lợi.
“Cầm bán.”
Thái Hoa đạo nhân nói thẳng.
Ông biết quy củ của hiệu cầm đồ, thường cầm đồ chỉ trả ba phần giá gốc của vật phẩm, còn cầm bán thường là bị lỗ ba thành.
Nhưng muốn có tiền nhanh thì đành phải chịu.
“Cầm bán hả? Như vậy, xin hỏi hai vị thượng tiên, là muốn cầm bán vật gì?”
Chưởng quỹ luôn giữ nụ cười.
“Này, mấy thứ này, cho được giá tốt, thì sau này sẽ tới thường xuyên.”
Thái Hoa đạo nhân ném cái túi xuống đất, bên trong là đồ ông vơ vét cả hơn nửa ngày, trên cơ bản tất cả đồ đáng giá của Thanh Vân Đạo Tông đều ở trong này cả.
“Dạ, mời hai vị thượng tiên ngồi. Người đâu, mời thượng tiên phụng trà.”
Nhìn thấy phong thái tiêu sái kia của Thái Hoa đạo nhân, chưởng quỹ đầy vui mừng, còn tưởng mình gặp được khách hàng lớn, vội vàng sai người phụng trà.
“Không cần, coi hàng trả tiền đi, không cần uống trà đâu.”
Thái Hoa đạo nhân nói rất nghiêm túc.
Ông nhất định phải xem người ta coi hàng, để khỏi lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nghe Thái Hoa đạo nhân nói vậy, chưởng quỹ không cãi một lời, ngược lại còn thấy vui hơn. Vì càng nghiêm túc, càng có nghĩa đồ trong túi càng tốt, chứ nếu chỉ là một đống rác rưởi, có ai thèm quan tâm như vậy?
“Hai vị thượng tiên chờ một lát.”
Chưởng quỹ cười, cho tạp dịch đi mời người giám bảo của hiệu cầm đồ.
Chỉ sau một chốc, một lão giả vội vã đi tới, nhìn thấy Thái Hoa đạo nhân và Tô Trường Ngự thì cười chắp tay, coi như chào.
Hai người cũng gật đầu.
Lão giả nhanh chóng mở túi ra, trong mắt đầy mong đợi.
Đừng nói lão giả, ngay cả chưởng quỹ của hiệu cầm đồ cũng lộ vẻ chờ đợi.
Dù sao vẻ mặt của Thái Hoa đạo nhân với Tô Trường Ngự nghiêm túc quá, nhất định là có đồ tốt.
Nhưng hai người mở bao ra, thì nhanh chóng biến sắc.
Trong bao tải là một đống đồ rực rỡ muôn màu, nhìn thoáng qua hình như đều là rác rưởi.
Người giám bảo dụi mắt, sợ mình nhìn sai, nên xem thật kỹ một phen, cuối cùng thở một hơi dài.
Quả thật là một đống rác rưởi.
Mình quả thật không trông nhầm.
“Thượng tiên, có phải là mang lầm không?”
Chưởng quỹ hiệu cầm đồ hơi ngơ ngác.
“Không lầm, chính là mấy thứ này, cho cái giá tốt đi, lần sau còn tới tìm ngươi.”
Thái Hoa đạo nhân không cảm thấy có gì cả, vẫn vô cùng nghiêm túc đáp.
Nói xong, chưởng quỹ Thành Kim Cầm Cố hoàn toàn tắt tiếng.
Mẹ nó, còn tưởng là có bảo bối.
Không ngờ lại là một đống phế phẩm!
Phế phẩm thì phế phẩm đi, còn giả ra vẻ làm cái gì?
Còn nữa, mang một đống phế phẩm đi cầm bán? Nghèo tới điên à?
Còn cho cái giá tốt? Lần sau còn tới? Ngươi tưởng nơi này của ta là chợ bán thức ăn tạp hả? Đây là hiệu cầm đồ, ngươi nghĩ Thập Lượng Kim ta là thu đồ rách nát hửm?
Chưởng quỹ Thập Lượng Kim im lặng một lúc.
Chửi ầm ĩ trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định không phát tiết ra.
Dù sao mở cửa làm ăn, thì không thể nào chỉ tiếp sinh ý tốt, không tiếp sinh ý tồi.
Có thể không nhận sinh ý, nhưng không thể phá hoại uy tín.
Nghĩ vậy, Thập Lượng Kim chỉ còn cách thở dài, bắt đầu thu phế phẩm.
“Da yêu thú không phẩm cấp, bảy lượng bạc.”
“Phi kiếm đã hư hao, mười hai lượng bạc.”
“Một mảnh nhỏ pháp bảo, chín lượng bạc.”
“Một miếng vải chà chân, ặc, thượng tiên cái này là sao hả? Vải chà chân mà ngươi cũng lấy ra đi bán?”
Trong hiệu cầm đồ.
Thập Lượng Kim ngồi xổm dưới đất, lấy từng món trong túi ra, vốn cũng không có gì, nhưng tới khi ông ta rút ra một miếng vải chà chân thì không khỏi có hơi nổi giận.
Cái này thì quả thật hơi quá đáng.
“Á, thời gian lấy đồ gấp quá, cái này lấy nhầm, lấy nhầm.”
Thái Hoa đạo nhân hơi bối rối, vội rút miếng vải chà chân về.
Thập Lượng Kim hơi sầu.
Nhưng cuối cùng vẫn nhịn.
Sau một nén nhang.
Tất cả đồ đều đã tính xong.
Đích thật là một đống phế phẩm.
Điều này làm cho hơi ảo tưởng sau cùng của Thập Lượng Kim hoàn toàn tan vỡ.
Lúc đầu y còn ảo tưởng, hai người trước mặt đều là cao nhân mà, họ chỉ đùa giỡn mình thôi, sẽ để đồ tốt giấu ở trong, giờ mới biết mình vẫn còn quá non.
“Tổng cộng một lượng vàng ba mươi lăm lượng bạc.”
Chưởng quỹ Thập Lượng Kim đứng dậy, phủi tay, nhìn Thái Hoa đạo nhân nói.
“Một lượng vàng ba mươi lăm lượng bạc? Hình như hơi ít? Coi như kết bạn làm quen, hai lượng vàng đi, thế nào?”
Thái Hoa đạo nhân nghĩ nghĩ, lên tiếng.
Thập Lượng Kim: “…”
Y im lặng, không biết nên nói gì.
Y biểu thị không muốn kết bạn với loại bạn này.
“Một lượng vàng ba mươi lăm lượng bạc, thêm một đồng cũng không. Nếu hai vị thượng tiên không hài lòng, có thể tới hiệu cầm đồ khác.”
Thập Lượng Kim cười mỉa.
Trong lòng y còn ước gì hai tên gia hỏa này đi cho nhanh.
Y đường đường là chưởng quỹ hiệu thế chấp Thành Kim, một canh giờ là mấy chục lượng vàng, thế mà lại bị hai tên gia hỏa này làm mất nhiều thời gian như vậy, tổn thất là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là mất mặt.
“Chưởng quỹ, coi như kết giao bạn bè đi mà, sau này có cơ hội chúng ta tiếp tục tới làm ăn với ngươi. Một lượng vàng năm mươi lượng bạc có được không, ta cũng không khiến ngươi thiệt thòi.”
Thái Hoa đạo nhân mặt dày trả giá.
Nhưng người ta lắc đầu, sau đó cười gượng gạo.
“Nói thật với hai vị thượng tiên, giá trị mấy thứ này của ngài thật ra còn không quý bằng bức họa giấy tuyên thành kia. Giấy tuyên thành Từ Dương còn mua nổi, cần gì phải kì kèo mấy lượng bạc như này?”
Thập Lượng Kim mở miệng.
Y nhìn dính vào bức họa trong tay Tô Trường Ngự.
Chính vì bức họa này nên y mới tưởng lầm hai người là tài chủ.
Y chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra được đó là giấy tuyên thành Từ Dương, một thước giá một lượng vàng. Giá trị của riêng giấy của bức họa này thôi cũng phải khoảng hơn mười lượng vàng.
Chỉ có những nhà giàu có mới dám dùng loại giấy Tuyên Thành này vẽ tranh.
Văn nhân bình thường không dùng nổi.
Nhưng ngay sau đó.
Tiếng Thái Hoa đạo nhân vang lên.
“Thứ đồ chơi này cũng có thể bán ra tiền?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!