Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó - Chương 31: Tứ Quý đạo nhân, học phủ mười nước!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó


Chương 31: Tứ Quý đạo nhân, học phủ mười nước!


Dịch: Tiểu Băng

Thanh Châu cảnh nội.

Vạn dặm không mây.

Thanh Châu có ba đại môn phái tạo thành thế chân vạc.

Tứ Lôi Kiếm Tông do Tứ Quý đạo nhân thành lập cầm đầu.

Thứ nhì là Bạch Vân Đạo Tông và Quá Nguyệt Kiếm Tông.

Lúc này, trong Tứ Lôi Kiếm Tông.

Một đại hội so kiếm vừa mới kết thúc.

Mười anh tài hàng đầu, bảy nam ba nữ đứng trên đài diễn võ, ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ chí khí hào hùng.

Các trưởng lão đứng trên phi kiếm, nhìn chăm chú vào mọi người.

Đúng lúc này, một giọng nói hùng hậu vang lên.

“Rất tốt! Vô cùng tốt! Đại hội so kiếm lần này của môn phái, có bảy người tu luyện Xuân Lôi kiếm thuật tới đại thành viên mãn, có hai người tu luyện Xuân Lôi kiếm thuật tới đăng phong tạo cực.”

“Đặc biệt, còn có một người ngưng tụ ra được Xuân Lôi kiếm thế, tốt, rất tốt, vô cùng tốt.”

Giọng của trưởng lão âm vang như tiếng chuông, vang vọng trong tai chúng đệ tử.

Xung quanh đài diễn võ, mấy ngàn đệ tử nhìn mười người trên đài với ánh mắt đầy ước ao hâm mộ.

Nhất là sau khi được trưởng lão khen ngợi, nụ cười trên mặt mười người càng thêm tươi.

Nhưng, trưởng lão lại nói tiếp.

“Tuy nhiên, đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này không phải tầm thường. Từ nay tới đó còn hai tháng, các ngươi không thể ỷ lại. Để tranh đoạt mười vị trí hạng đầu, chưởng môn sẽ tự mình chỉ đạo các ngươi tu hành, hiểu chưa?”

Trưởng lão nói xong.

Tất cả đệ tử đều ồ lên.

Ngay cả mười người trên đài diễn võ cũng không khỏi kinh ngạc vạn phần.

Không ai ngờ Đại hội kiếm đạo Thanh Châu, lại khiến Tứ Quý đạo nhân tự mình ra chỉ đạo!

Tứ Quý chưởng môn, chính là người sáng tạo ra Tứ Lôi Kiếm Pháp, được ca ngợi là người có kiếm đạo đệ nhất Thanh Châu, mấy trăm năm trước đã dương danh Thanh Châu. Những năm nay tuy Tứ Quý đạo nhân vẫn giữ chức vụ chưởng môn, nhưng lại như thần long, không thấy đầu đuôi.

Thật không ngờ, bây giờ sẽ tới để chỉ điểm đệ tử nội môn!

Trong các tông môn ở Thanh Châu, đệ tử đều được chia thành ngoại môn, nội môn, hạch tâm và chân truyền.

Nội môn đệ tử dù có ưu tú, thì cũng không có khả năng để người mạnh như Tứ Quý đạo tự mình tới chỉ dạy!

Ở Thanh Châu, Tứ Quý đạo nhân giống như một tín ngưỡng, người mạnh kiếm đạo đệ nhất Thanh Châu, cái uy danh này không phải là thổi phồng cho có.

Nên lúc này, đừng nói đệ tử ngoại môn, ngay cả các đệ tử nội môn, thậm chí cả đệ tử hạch tâm cũng không nhịn được ước ao, hâm mộ.

Ước ao là thứ nhì, cái quan trọng nhất là cảm thấy không thể nào tin được.

Tiếng của trưởng lão lại tiếp tục vang lên.

“Đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này vô cùng quan trọng, mục tiêu của Tứ Lôi Kiếm Tông không phải đệ nhất, mà là mười hạng đầu tiên.”

“Chúng ta có được thông tin chính xác, rằng có một số tông môn lánh đời ở Thanh Châu cũng phái đệ tử đi tham gia Đại hội kiếm đạo Thanh Châu, các ngươi có hiểu không?”

Tiếng ồn ào bên dưới còn to hơn ban nãy.

Tông môn lánh đời.

Đối với đám đệ tử, bốn chữ này giống như một ngọn núi lớn.

Tuy đa số đệ tử chưa từng rời khỏi Thanh Châu, nhưng ai cũng biết tông môn lánh đời đại biểu cho cái gì.

Trên Thanh Châu chính là Tấn Quốc.

Mà trên Tấn Quốc chính là mười nước.

Nghe đồn rằng, mười nước đã từng xảy ra một lần náo động, có một số tông môn khổng lồ đã sụp đổ. Song tuy những tông môn này sụp đổ, nhưng vẫn còn một phần lực lượng hạch tâm ẩn núp ở một số nơi nhỏ bé.

Thời gian qua đi, người đương thời đã quên những tông môn này, bọn họ cũng trở thành tông môn lánh đời.

Đương nhiên còn có một loại tông môn lánh đời nữa, loại này còn ghê gớm hơn. Bọn họ hầu như là nhất mạch đơn truyền, trong tay có truyền thừa vô thượng, loại tông môn lánh đời này căn bản là Tứ Lôi Kiếm Tông không thể nào so nổi.

Không, lấy Tứ Lôi Kiếm Tông để so sánh với các tông môn lánh đời chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với các tông môn lánh đời.

Trong nháy mắt, mọi người tức thì hiểu ra, vì sao Tứ Quý đạo nhân sẽ đích thân chỉ đạo.

Rất rõ ràng, đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này, chính là ngọa hổ tàng long, ngay cả tông môn lánh đời cũng còn tham dự, nhất định là có mục đích quan trọng nào đó.

Nghĩ vậy, mọi người càng thêm ganh tị.

Biết trước vậy thì dù liều mạng cũng phải giành vào mười vị trí đầu.

Chúng đệ tử vô cùng hối hận.

Bọn họ chẳng nghe được một tí xíu thông tin nào cả.

Tuy nói bọn họ cũng có khả năng tham gia đại hội kiếm đạo Thanh Châu, nhưng vấn đề là được chưởng môn chỉ điểm và không được chưởng môn chỉ điểm hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Trưởng lão nhìn lướt qua dáng vẻ của chúng đệ tử, không nói gì thêm, phất tay nói.

“Được rồi, dù có vào mười hạng đầu hay không, thì các ngươi cũng cần tôi luyện thật nhiều, nhất định không được tự mãn tự đại, con đường tu luyện kiếm đạo dài dằng dặc đến vô cùng, phải lấy cần cù làm chủ, tan họp.”

Nói xong, các trưởng lão đều rời đi, để lại chúng đệ tử.

Đại điện Tứ Lôi Kiếm Tông.

Mười mấy trưởng lão yên lặng ngồi đó, nét mặt nghiêm túc, một chữ không nói.

Trong đại điện vô cùng yên tĩnh, bầu không khí đầy lạnh lùng nghiêm nghị.

Ngay lúc này.

Một bóng người xuất hiện bên ngoài đại điện.

Là một lão giả.

Mọi người vội vàng đứng dậy, nhìn về phía lão giả cung kính chào.

“Kính chào chưởng môn!”

Bọn họ đồng thanh.

Lão giả phất tay, đi vào đại điện, ngồi xuống vị trí chủ vị.

“Hôm nay triệu các ngươi tới đây là vì có một chuyện quan trọng.”

Lão nói chậm rãi, khiến chúng trưởng lão thấy tò mò.

Xảy ra chuyện gì, mà tới mức lại khiến Tứ Quý đạo nhân tự mình xuất quan.

“Dám hỏi chưởng môn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Đúng vậy, chưởng môn, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

“Có liên quan tới Thái Huyền Kiếm Tháp Lệnh không?”

Mọi người đều lên tiếng, có người biết được một chút chuyện, không nhịn được hỏi ra.

Nhưng Tứ Quý đạo nhân lắc đầu.

“Nếu chỉ là Thái Huyền Kiếm Tháp Lệnh, thì cũng không phải là chuyện gì lớn.” Tứ Quý đạo nhân đáp, nét mặt trở nên nghiêm túc: “Các ngươi đều biết học phủ mười nước chứ?”

Tứ Quý đạo nhân chậm rãi hỏi.

“Học phủ mười nước?”

“Học phủ mười nước lại khai giảng à?”

Đám trưởng lão nhất tề hiểu ra. Bọn họ đều biết học phủ mười nước, nhưng ai nấy đều tò mò, học phủ mười nước thì có liên quan gì tới Đại hội kiếm đạo Thanh Châu?

“Chưởng môn, học phủ mười nước không phải chuyện đùa, nhưng có liên quan gì tới đại hội kiếm đạo Thanh Châu? Không lẽ hạng nhất đại hội kiếm đạo Thanh Châu có thể trúng cử vào học phủ mười nước?”

Có trưởng lão không nhịn được hỏi, vẻ rất tò mò.

Học phủ mười nước.

Chính là học phủ lừng danh trong cả mười nước. Học phủ này chỉ tuyển nhận anh tài của mười nước, các anh tài này mới là anh tài thật sự.

Hạng nhất Thanh Châu so với họ chả là cái gì.

Nghe nói, vớ đại một đệ tử nào trong học phủ mười nước thì cũng đều là anh tài của một quốc gia.

Trong mười nước, Tấn Quốc chỉ đứng vào hàng cuối.

Trong Tấn Quốc tổng cộng có ba mươi ba châu, trong đó Thanh Châu cũng chỉ là đứng loại trung bình, đấy là còn nhờ có Tứ Quý đạo nhân, một mình chống đỡ đưa địa vị của Thanh Châu lên mấy bậc.

Chứ nếu không, thì trên cơ bản Thanh Châu chính là lót hàng chót.

Nên đối với tu sĩ Thanh Châu, học phủ mười nước quả thực là xa không với tới.

Bọn họ tò mò là vì không hiểu đại hội kiếm đạo Thanh Châu thì liên quan gì với học phủ mười nước.

Không phải xếp hạng đầu đại hội kiếm đạo Thanh Châu là có thể tiến vào học phủ mười nước đấy chứ?

Nếu quả thật là vậy, thì cả Thanh Châu chắc hẳn sẽ sôi trào điên cuồng.

Chúng trưởng lão đều nhìn Tứ Quý đạo nhân chằm chằm.

Tứ Quý đạo nhân cũng chẳng cần câu giờ, nói thẳng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN