Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương - Chương 27: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương


Chương 27: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Cò Lười – Diễn Đàn

Buổi tối trước ngày nghỉ, Trang Gia Minh cầm điện thoại di động, một đêm ngủ không ngon giấc. Sáng sớm thức dậy, lại xảy ra một chuyện dở khóc dở cười, trong giờ học, đầu óc choáng váng.

Cũng may sắp đến kỳ nghỉ, tâm trí mọi người đều không yên, giáo viên thấy cũng không trách móc, không truy xét nhiều. Chớp mắt một cái, đã đến buổi chiều, học xong hai tiết là nghỉ phép rồi.

Lúc Chi Chi trở về túc xá cầm hành lý, phát hiện bà dì của mình đã tới, thảo nào lại giấc ngủ kéo dài nhưng không ngon giấc, cảm xúc lên xuống thất thường, hóa ra nguyên do nội tiết tố —— con gái thôi, mỗi tháng đều sẽ có vài ngày cảm xúc lên xuống như vậy.

Như thói quen cô rót cho mình một cốc nước đường đỏ, ngồi trên xe buýt trở về nhà thỉnh thoảng uống một ngụm, mặc dù đối với việc xoa dịu cơn đau bụng kinh không nhiều, nhưng uống nước đường mang lại cảm giác sảng khoái, giải tỏa được cảm xúc thất thường của bà dì.

Nhưng bà dì của tháng này có thể vì để nghênh đón năm 2011 sắp tới, mà quá cuồng nhiệt.

Xe buýt vừa tới thị trấn, Chi Chi liền quỳ xuống, sắc mặt chợt tái nhợt, thân thể cuộn thành con tôm, không nói được lời nào.

Dọc đường Trang Gia Minh làm công tác chuẩn bị, muốn hỏi xem rốt cuộc hôm qua cô nói có ý gì, khó khăn lắm mới quyết định bắt đầu đề tài, quay đầu lại thấy dáng vẻ yếu ớt của cô, bị hù cho giật mình: “Làm sao vậy?”

“Bụng của em……” Chi Chi khổ sở nhíu mày, “Đau.”

Trang Gia Minh: “……” Nếu không phải ngửi thấy mùi nước đường đỏ, cậu nhất định sẽ nghĩ đến mấy vở kịch cổ trang không đáng tin cậy, mấy lời thoại này thật làm cho người ta hiểu lầm. Nhưng cho dù là đau bụng kinh bình thường nhất, thiếu niên trưởng thành cũng không hề có kinh nghiệm, cẩn thận hỏi: “Có cần đi bệnh viện không?”

Cô lắc đầu.

“Anh gọi điện cho chú tới đón em?” Trạm xe buýt còn cách nhà không xa, bình thường đi bộ chưa tới mười phút, nhưng hiện tại cậu cảm thấy cô nhất định không đi được.

“Đừng.” Chi Chi hít một hơi thật sâu, “Ba em lúc này đang bận, em đi từ từ cũng tới nơi.”

Trang Gia Minh cũng không ép buộc, ở cái tuổi này bọn họ có lòng tự trọng rất nhỏ, dù sao cũng cảm thấy rằng đã bước vào độ tuổi trưởng thành, chán ghét việc phải nhờ ba mẹ trong mọi việc —— tất nhiên sự thật là, Chi Chi có thói quen độc lập, một mình đi bệnh viện một người tiêm thuốc, có thể giấu được ba mẹ thì giấu —— sau khi cậu chọn xuống xe buýt, gọi một chiếc xe nhỏ màu đen để đưa hai người về nhà.

Những chiếc xe nhỏ màu đen ở thị trấn đều là xe ba bánh sau khi được cải tiến chạy bằng bình ắc-quy, có mái che đơn giản để che gió che mưa, nhưng đối phương không có bằng lái xe, gây nguy hiểm không an toàn. Nhưng nếu không phải bất đắc dĩ, Trang Gia Minh nhất định sẽ không ngồi.

Hôm nay không có cách nào khác. Cậu đỡ Chi Chi lên xe, dọc đường lo lắng, nắm chặt cánh tay của cô, chỉ sợ phanh gấp, bản thân ngã thì không sao, Chi Chi ngồi không vững bị ngã ra ngoài thì rất phiền toái.

Cũng may trình độ lái xe của tài xế cũng không tệ, đưa họ trở về nhà bình an.

Trả tiền xe, Trang Gia Minh tháo cặp sách của hai người xuống đặt vào góc tường: “Anh cõng em đi lên.”

Đau bụng kinh đều là đau từng cơn, lúc này Chi Chi cảm thấy tốt hơn một chút, vội xua tay: “Em tự làm được.”

Trang Gia Minh nhìn cô: “Em còn khách sáo với anh sao?”

Giọng điệu của cậu không hung dữ, vẻ mặt cũng rất bình thường, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm sống chung với nhau, Chi Chi ngửi được hơi thở khác thường: “Ách, không phải, em thật sự có thể.”

“Tùy em.” Trang gia Minh cầm lấy cặp sách cùng hành lý của hai người, đi lên lầu cũng không quay đầu nhìn lại.

Chi Chi: “……” Có gì phải tức giận chứ!

Trong lòng cô điên cuồng châm chọc, khí dồn đan điền, chậm rãi đi lên lầu. Mới vừa đi tới lầu hai, trên đầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập, trong chốc lát, khuôn mặt Trang Gia Minh xuất hiện trên lầu: “Đi được không?”

Chi Chi dứt khoác chọn nói dối: “Đỡ hơn một chút rồi.”

Mặt cậu căng thẳng đột nhiên chậm rãi đi xuống, bước đến nắm lấy cánh tay của cô. Sức lực của con trai rất lớn, chân Chi Chi không cần dùng sức, người đã bước lên từng bậc thang, thoáng một cái, đã đến trước cửa nhà.

Bây giờ là giờ cơm, trong nhà dĩ nhiên không có ai.

Chi Chi cởi giày, dựa lưng vào ghế sô pha: “Được rồi em nằm đây một lát.”

“Anh làm cho em một túi chườm nóng.” Đối với nhà họ Quan Trang Gia Minh biết rất rõ chỉ sau nhà mình, quen thuộc vào phòng bếp lấy bình đun nước, lại hỏi, “Túi chườm nóng ở đâu?”

“Trên giường của em.” Cô không còn hơi sức nói.

Cậu đi vào phòng ngủ của cô, tìm thấy dưới đuôi giường có một túi chườm nóng màu đỏ, nhãn hiệu viết Thượng Hải mãi mãi, rất nhiều năm. Nhìn lại ga giường, có những hoa văn được giặt đến phai màu, nhìn thấy những chiếc áo cũ kĩ từ nhỏ đến lớn, có một mảnh vải ép ở phía dưới, vừa đưa lên nhìn, là

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN