Chạm Đuôi - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Chạm Đuôi


Chương 23


Lúc rửa mặt ở bên ngoài, Lý Dương Kiêu nghe thấy Trì Minh Nghiêu ở trong lều gọi tên mình.   

Cậu vội vã rửa mặt qua loa hai cái, đi tới mở cửa lều, hỏi: “Chuyện gì thế?”

Trì Minh Nghiêu ném điện thoại di động của cậu tới, nói: “Ðiện thoại của cậu này, sáng sớm đã gọi.”

Di động còn đang rung, Lý Dương Kiêu cầm lấy rồi nhìn qua một cái, là đạo diễn gọi tới, cậu nghe điện thoại thì thấy bên kia nói: “Lý Dương Kiêu phải không? Xin lỗi, kế hoạch ngày mai có thay đổi, hôm nay cậu có thời gian không? Ðổi sang thử vai hôm nay nhé?”

Lý Dương Kiêu không biết rõ khi nào thì mấy người Trì Minh Nghiêu xuống núi, nên hơi chần chừ, nói: “Hôm nay thử vai sao…..Tôi hỏi lại một chút đã…..”

Trì Minh Nghiêu ngồi dậy, hỏi:  “Từ Tuấn Chi sao? Hắn nói cái gì?”

Lý Dương Kiêu dùng mu bàn tay lau chút nước còn vương quanh mắt, nhìn Trì Minh Nghiêu nói: “Từ đạo diễn bảo tôi hôm nay tới thử vai…..”

“Mấy giờ?” Trì Minh Nghiêu hỏi.

Ðầu dây bên kia nghe ra giọng của Trì Minh Nghiêu, liền hỏi: “Trì thiếu ở bên cạnh cậu sao? Như này đi, các cậu tự sắp xếp thời gian, nếu hôm nay thật sự không có thời gian, vậy chúng ta hẹn ngày mốt.”

Lý Dương Kiêu lúc nghe điện thoại rũ mắt xuống, lông mi ướt đẫm dính lại với nhau, tóc cũng nhỏ giọt nước, cả khuôn mặt đen trắng tương phản rõ ràng, nhìn qua không hiểu sao lại có loại cảm giác trong suốt như thủy tinh.

Trì Minh Nghiêu duỗi tay nói: “Cầm lại đây tôi nói chuyện với hắn.”

Lý Dương Kiêu đưa ðiện thoại di động qua, lại tới gần một chút, muốn nghe rõ đầu dây bên kia nói cái gì.

Trì Minh Nghiêu nói với điện thoại di động: “Buổi chiều đi, trước khi tới sẽ gọi điện báo anh một tiếng.”

Bên kia lại nói gì đó, Trì Minh Nghiêu đáp: “Vẫn là thử một chút đi, xem nhân vật có thích hợp hay không.”

Lúc Trì Minh Nghiêu nói điện thoại, Lý Dương Kiêu vẫn luôn ở bên cạnh nhìn anh. Lý Dương Kiêu rất ít khi nhìn chằm chằm một ngýời thật lâu, nhưng đại khái là do con ngươi đen nhánh, cho nên lúc cậu nhìn người khác sẽ có dáng vẻ rất chuyên chú.

Ðạo diễn ở bên kia nói sang chuyện khác, Lý Dương Kiêu nghe một chút rồi quay sang sững sờ nhìn không khí.

Trì Minh Nghiêu cúp điện thoại, đưa trả cho Lý Dương Kiêu. Lý Dương Kiêu còn không chú ý đến, đang mải suy nghĩ điều gì đến mức xuất thần. Một giọt nước theo tóc cậu chảy xuống, lúc sắp chảy vào mắt thì Trì Minh Nghiêu đưa tay, dùng ngón cái giúp cậu lau một chút.   

Lý Dương Kiêu lúc này mới hoàn hồn, không kịp đề phòng nên tim đập loạn nhịp, không rõ là bị dọa đến mức như thế, hay là động lòng đây.

Cậu hơi mất tự nhiên mà đưa tay chạm vào chỗ vừa rồi Trì Minh Nghiêu lau qua, hỏi: “Buổi chiều đi sao?”

Trì Minh Nghiêu dựa vào lều, nhìn cậu nói: “Ừm, ăn xong cơm trưa thì đi.”

Sau khi Lý Dương Kiêu đi ra ngoài rồi, Trì Minh Nghiêu lại dựa vào cái lều nhắm mắt một lúc, trong đầu hiện lên hình ảnh tối hôm qua. Lý Dương Kiêu lúc đó nhìn anh, còn nắm chặt nắm tay.

Anh cảm thấy tối qua mình hơi mất kiểm soát, chuyện như vậy chưa từng xảy ra trước khi gặp Lý Dương Kiêu. Trì Minh Nghiêu không phải là người bốc đồng, anh luôn luôn rõ ràng chính mình muốn cái gì. Tuy nhiên, kể từ khi gặp Lý Dương Kiêu, anh dường trở nên rất bốc đồng, và dưới tác động của nó, Trì Minh Nghiêu cảm thấy mình thường đưa ra một số quyết định vô cùng khó hiểu.

Ví dụ như hiện tại, anh đã vô thức buộc mình với Lý Dương Kiêu vào cùng một chỗ. Trì Minh Nghiêu nhớ tới hình ảnh vừa rồi của Lý Dương Kiêu – trên tóc còn nhỏ từng giọt nước, cảm thấy bốc đồng chưa chắc đã là chuyện xấu —— tất cả mọi chuyện đều theo kế hoạch, cần gì để ý chứ.
Lúc này Tào Diệp đi vào lều, nói: “Vừa mới dậy sao? Tối qua lăn lộn lâu quá hả?”

Trì Minh Nghiêu nhướn mi liếc Tào Diệp một cái, nói: “Làm gì đấy?”

Tào Diệp cầm lấy hộp thuốc lá Trì Minh Nghiêu vứt ở một bên, từ bên trong lấy ra một điếu thuốc cho mình, nói: “Tôi với Lương Tư Triết xuống núi trước, tìm Hứa Vân Sơ bàn kế hoạch một chút.”

“Tôi thật không rõ, cái loại tái phạm nhiều như Lương Tư Triết, đến lần đầu tiên nắm tay bạn nữ ở nhà trẻ cũng sắp bị lôi ra rồi, thanh danh kém đến mức này, sao mỗi lần xuất hiện tin tức, vẫn có nhiều người chú ý đến thế?”

Tào Diệp nói: “Không biết, tại rảnh thôi, toàn bộ giới giải trí sắp bị Lương Tư Triết làm cho rối loạn hết rồi.”

Trì Minh Nghiêu bị chọc cười, nói: “Bọn họ nhàn rỗi, thế cậu thì sao? Nghe Hoàng Oanh kể, thời gian trước cậu mới quyến rũ được diễn viên nhỏ nào cơ mà?”
“Mẹ kiếp, khi nào?” Tào Diệp sửng sốt một chút, nói, “À, tôi nhớ ra rồi, tối hôm đó ở trong quán bar, tôi uống hơi nhiều, cô ấy chỉ đưa tôi về nhà thôi, không xảy ra bất cứ cái gì hết, tôi thề đó.”

Trì Minh Nghiêu mặc áo khoác vào, nói: “Cam đoan với tôi thì có tác dụng gì? Cậu đi cam đoan với Lương Tư Triết ấy.”

“Sao lại cam đoan với hắn?” Tào Diệp sờ sờ hộp thuốc, nhìn thoáng qua nói, “tôi cầm đi nhé, tôi hết thuốc lá rồi.”

Trì Minh Nghiêu đạp cậu ta một cước, bị Tào Diệp lách người tránh được, anh tức giận nói: “Mẹ nó, cậu cầm đi thì tôi hút cái gì?”

Tào Diệp nhanh chân phi ra khỏi lều, nói với vào: “Cậu lấy của Lý Dương Kiêu ấy.”

Lúc Trì Minh Nghiêu rửa mặt, Lý Dương Kiêu đứng ở bên cạnh những người khác, nghe bọn họ tán gẫu chuyện đua xe tối hôm qua. Cậu thật sự không tưởng tượng ra, trên con đường núi quanh co hẹp như vậy, chay xe với tốc độ 60km/h* là cảm giác như thế nào. Ngày hôm qua Trì Minh Nghiêu lái xe đưa cậu đi một đoạn, nhưng tốc độ xe cũng không quá nhanh, tuy rằng lúc ấy ở trên xe cảm giác kinh hồn bạt vía, nhưng vẫn muốn thử quá trình cận kề giới hạn chết chóc này một chút — bất cứ lúc nào cũng có thể đều bỏ mạng ở vách núi, nghĩ cũng kíƈɦ ŧɦíƈɦ đấy nhờ.
*Trong raw là 120 dặm/h, mà bên TQ 1 dặm=500m bên VN nên mình đổi thành đơn vị VN cho dễ đọc nha.

Ðáng tiếc, tối hôm qua Trì Minh Nghiêu bị Tào Diệp gọi đi quá lâu, đến lúc trở về, những người khác cũng lần lượt lái xe quay lại rồi. Lý Dương Kiêu nhìn đỉnh núi sương khói lượn lờ cách đó không xa, dự định một ngày nào đó mình có thời gian, cũng thuê xe lái vòng quanh con đường này một lần. Chỉ là không biết với kỹ năng lái xe của mình thì có thể thuận lợi lái xe hết quãng đường này không, dù sao đường hẹp như vậy, dường như không có cách nào quay đầu giữa đường.

Nhưng cậu không ngờ rằng, ý tưởng này chỉ vừa mới lóe lên trong đầu, thế mà vài phút sau đã thực hiện được rồi.

Trì minh Nghiêu lái chiếc xe việt dã hôm trước qua đây, sau đó xuống xe nói với Lý Dương Kiêu: “Muốn lái không?”
Lý Dương Kiêu ngẩn ra một chút, mới phản ứng được Trì Minh Nghiêu đang hỏi mình có muốn lái xe không. Nhìn biểu tình của Trì Minh Nghiêu không giống nói đùa, Lý Dương Kiêu kiềm chế sự hưng phấn trong lòng, ra vẻ trấn định gật gật đầu nói: “Ðể tôi thử xem.”

Trì Minh Nghiêu ném chìa khóa qua chỗ cậu, “bắt lấy.”

Lý Dương Kiêu tiếp được, trong lòng có âm thanh nhảy nhót: Land Rover!

Ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, lại vặn chìa khóa khởi động xe, tất cả đều được làm một cách trơn tru, Lý Dương Kiêu cố gắng thể hiện rằng mình không nhát gan đâu.

Lúc đầu con đường tương đối bằng phẳng, tuy hơi nhiều khúc cua một chút nhưng đường vẫn rất rộng rãi. Lý Dương Kiêu chưa bao giờ lái một chiếc xe có gầm cao như vậy, lúc đầu góc nhìn rất khó chịu, cậu không dám lái quá nhanh, sau khi quen dần mới tãng tốc độ xe lên.
Lái thêm một ðoạn, cậu dần phát hiện đường đèo đã ngoằn nghèo hơn, thật ra lái xe ở đây có một loại thú vị riêng, đó là không ai biết trước được ở sau khúc cua sẽ là phong cảnh gì, hoặc là đường bằng phẳng hay hiểm trở hơn, trời râm rồi hay vẫn còn nắng. Tất cả đều không đoán trước được, loại cảm giác này cũng không tệ lắm.

Lý Dương Kiêu hạ hết kính cửa xe xuống, gió núi ùa vào, thổi tóc cậu bay phấp phới.

Tiếng gió trên núi thực sự quá lớn, Lý Dương Kiêu loáng thoáng nghe thấy Trì Minh Nghiêu nói câu gì đó, cụ thể nói gì thì không rõ. Cậu thoáng nhìn sang bên cạnh, biểu tình trên mặt Trì Minh Nghiêu hiếm khi nhu hòa như thế, thoạt nhìn mang tới cảm giác anh là người dịu dàng.

Cậu kéo kính xe lên một chút, lớn tiếng hỏi: “Anh vừa nói gì thế?”

Trì Minh Nghiêu cười một chút: “Tôi hỏi là, cậu thấy vui không?”
Lý Dương Kiêu gật đầu nói: “Vui chứ.”

“Từ biểu tình của cậu là có thể thấy được rồi.”

Lý Dương Kiêu nghe anh nói như vậy, mới ý thức được khóe miệng mình vẫn luôn giương cao. Cậu thật sự rất lâu rồi mới vui vẻ như vậy.

Xe chạy được nửa đường, đường dần dần trở nên hẹp hơn nữa, đến đoạn đường nguy hiểm nhất ngày hôm qua. Lý Dương Kiêu bất giác giảm tốc ðộ xe, biểu tình trên mặt cũng trở nên nghiêm túc, bên trái là vách đá, bên phải là vách núi, xe chạy ở giữa, không cho phép một chút sao nhãng. Lý Dương Kiêu trên tay đổ mồ hôi, trong lòng càng không yên.

Xe đột nhiên cán phải thứ gì đó, xóc nảy mạnh một cái, trong nháy mắt trái tim Lý Dương Kiêu cũng sắp bắn ra ngoài luôn, cậu một chân dẫm phanh, dừng hẳn xe lại.

Trì Minh Nghiêu quay đầu nhìn cậu, nói: “Lái đi, sao lại ngừng rồi?”
Lý Dương Kiêu còn chưa kịp phản ứng lại sau phát xóc nảy kia, trong lòng sợ hãi mà hỏi: “Vừa rồi là gì vậy?”

“Chắc là đá, đoạn đường này chính là như vậy, không có gì lạ.”

“Con đường này thoạt nhìn quá hẹp, tôi luôn lo lắng sẽ lao xuống.”   

“Ở trên xe nhìn hẹp, kỳ thật cách bên cạnh còn một khoảng nữa, cậu có thể xuống xe nhìn một chút.

Lý Dương Kiêu đẩy cửa xuống xe, vòng qua bên Trì Minh Nghiêu nhìn một chút, cách vách núi không đến một mét. Trì Minh Nghiêu cũng đi xuống, nói: “Không dễ rơi xuống vậy đâu, lúc lái nhìn phía trước là được.”

Lý Dương Kiêu lấy ra hộp thuốc lá, rút một điếu thuốc, “mẹ nó, vừa rồi làm tôi giật cả mình, cho rằng sắp chết tới nơi rồi, trên lưng còn bị dọa ra một tầng mồ hôi lạnh, tôi muốn hút thuốc để xua tan bớt sợ hãi.”

Trì Minh Nghiêu cười như không cười mà nhìn cậu. Lý Dương Kiêu bị nhìn đến mất tự nhiên, liền nói: “Nhìn tôi làm gì? Tôi chưa lái xe như này bao giờ, căng thẳng là bình thường. Vừa rồi giống hệt như lúc bị anh chạm đuôi xe vậy, linh hồn bé nhỏ của tôi suýt thì bị dọa bay mất…Tôi cảm thấy tôi thật nhát gan.”
Trì Minh Nghiêu thu hồi ánh mắt, nhìn sang nơi khác nói: “Không, chỉ là cảm thấy lúc cậu căng thẳng sẽ nói nhiều hơn, đáng yêu hơn bình thường rất nhiều.”

Lý Dương Kiêu sửng sốt một chút, cảm thấy chính mình vừa rồi đúng là nói hơi nhiều thật. Cậu lập tức ngậm miệng, trầm mặc hút thuốc, nhịn không nói nữa.

Nhưng mà giây tiếp theo, Trì Minh Nghiêu đưa tay qua, lấy nửa điếu thuốc còn lại từ trên tay cậu, hỏi: “Thuốc gì đây?”

Lý Dương Kiêu lại sửng sốt, chớp chớp mắt nói: “Marlboro.”

Trì Minh Nghiêu gật gật đầu, hút một ngụm, nói: “Ừm, lên xe đi, còn muốn lái tiếp nữa không?”

Lý Dương Kiêu xua xua tay nói: ‘Thôi bỏ đi, anh lái đi.”

Lúc Trì Minh Nghiêu lái xe thần sắc như thường, một bàn tay cầm tay lái, tay còn lại rảnh rỗi hướng ra ngoài gẩy tàn thuốc.

Lý Dương Kiêu nhìn cái tay kẹp thuốc của Trì Minh Nghiêu, bất giác sờ sờ vị trí ngón tay giữa ở tay phải của mình, xúc cảm vừa rồi khi điếu thuốc bị lấy đi hình như vẫn còn. Cậu lại nghĩ tới lời nói của Trì Minh Nghiêu tối hôm qua, cùng với cái thái độ cao cao tại thượng kia, lúc ấy thật sự rất đáng ghét. Nhưng mà lúc này đây, cậu lại cảm thấy Trì Minh Nghiêu cũng không đáng ghét đến vậy. Con đường này thực sự quá hẹp, hẹp đến nỗi chỉ chứa vừa một chiếc xe và hai người, hẹp đến mức tất cả cảm giác an toàn của Lý Dương Kiêu chỉ có thể thu được từ chỗ Trì Minh Nghiêu, hẹp đến gần như mê hoặc cậu, khiến cho cậu cảm thấy hai người bọn họ là bạn đồng hành trên con đường đầy nguy hiểm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN