Chạm Đuôi - Chương 66: Quá khứ (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


Chạm Đuôi


Chương 66: Quá khứ (1)


Đang là giờ tan tầm cao điểm nên tình hình đường xá không được tốt, xe cộ xếp thành một con rồng dài trước mặt. Thi thoảng Lý Dương Kiêu lại phải đạp phanh, vừa đi vừa nghỉ. Tính tình y vốn đã chẳng ôn hòa gì, tiếng truyền thông thay phiên nhau truy vấn vừa rồi còn vang vọng bên tai, thì lại gặp phải đoạn đường tắc nghẽn này, đáy lòng thoáng sinh ra chút phiền não.

Lúc chờ đèn đỏ, y mở hé cửa sổ xe, lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, cầm bật lửa châm lửa, hút một hơi, lại nặng nề thở ra.

Trì Minh Nghiêu nhìn ra tâm trạng y không tốt, cúi đầu kéo ngăn kéo nhỏ ở trước ghế ra, tìm một đĩa CD, bỏ vào trong máy phát CD trên xe, sau đó bật tiếng lên.

Âm nhạc nhẹ nhàng giống như một bàn tay vô hình, xoa bóp thần kinh của Lý Dương Kiêu, rõ ràng là sẽ nhanh chóng thả lỏng thôi, nhưng thần kinh của y vẫn căng chặt mãi.

Chỉ mình y biết được vì sao. Những tin đồn thật giả lúc trước y hoàn toàn có thể không quan tâm, hút thuốc, sử dụng ma túy, múa cột gì đó… Y biết đó chỉ là một vài lời bịa đặt thêm mắm dặm muối vì chủ đích khác mà thôi.

Nhưng tin đồn cuối cùng về bao nuôi lại không giống vậy – y quả thực từng làm chuyện đó, tuy rưng rưng cầu bao nuôi là giả, nhưng ngồi xuống cạnh giường rồi lại chạy mất là thật.

Vừa nhắc tới chuyện này, y liền chột dạ muốn chết. Y sợ tin đồn này rồi cũng lên men, gây bàn tán xôn xao trên mạng. Vậy bảo y phải đối mặt với Trì Minh Nghiêu thế nào đây? Chẳng lẽ muốn y nói, đúng là tôi đã từng làm chuyện đó, nhưng nó không xuất phát từ ý định ban đầu của tôi sao?

Nhưng… Đó chẳng phải là tự lừa dối mình ư?

Lý Dương Kiêu nhớ rõ mồn một sự ngây ngô mình khi diễn được một nửa “Cao Nguyên Bên Sông”. Vì bị thoái vốn đột ngột nên nửa đêm đạo diễn đã gọi điện thoại thông báo y không cần đến đoàn phim nữa. Mối tình đơn phương hoàn toàn đặt dấu chấm hết bởi sự lùi bước của Tống Sưởng. Những đả kịch liên tiếp nhất thời khiến y giống như một cái xác không hồn, mê man vô định không biết sau này nên bước theo con đường nào.

Nhà sản xuất của “Cao Nguyên Bên Sông” liên tục xin lỗi, tỏ thái độ đùn đẩy, nói với y đủ loại mặt tối trong ngành và sự khó khăn với người mới. Cuối cùng lại đổi sang vẻ mặt tốt bụng, nói anh ta quen biết một cao tầng trong giới, nắm trong tay tài nguyên phong phú, nếu Lý Dương Kiêu cảm thấy hứng thú, để anh ta hỗ trợ dắt dây.

Anh ta cực kỳ nhiệt tình móc tim móc phổi khuyên Lý Dương Kiêu chấp nhận việc kiếm không chẳng mất gì này, dáng vẻ đó cứ như thể một khi Lý Dương Kiêu từ chối chính là đồ không biết tốt xấu.

“Thôi bỏ đi, tôi không có ý định tiếp tục làm diễn viên nữa.” Lý Dương Kiêu nhớ rõ khi ấy mình đã nói như thế.

“Cậu nói lung tung gì vậy?” Trên mặt người đàn ông kia bôi một lớp phấn dày, nhưng vẫn không che được nếp nhăn ở khóe mắt, dường như anh ta bị những lời này của Lý Dương Kiêu dọa sợ, trưng ra biểu cảm đáng tiếc vô cùng khoa trương. “Có tư chất như cậu, mà lại không làm diễn viên nữa sao? Cậu nhìn Diệp Thiêm vừa được thay vào kia đi, so diễn xuất, so vóc dáng nào có cửa với cậu? Không phải chỉ vì bám lấy được một kim chủ tốt, như vậy mới có thể hất cậu xuống sao?”

Lý Dương Kiêu cầm chén lặng im không nói.

“Hơn nữa, cậu không làm diễn viên nữa, vậy còn có thể làm gì? Tôi nhớ cậu xuất thân chính quy, phải không? Mất nhiều năm chuyên về diễn xuất như vậy, nói nghỉ là nghỉ, cậu nói xem có còn xứng với bản thân nữa không?”

Thấy Lý Dương Kiêu vẫn không nói năng gì, người nọ lại nói: “Tôi nói cậu nghe có cái gì đáng để kiêu ngạo chứ, nằm trên giường không phải cũng chỉ là chuyện trong mười mấy phút thôi sao? Chẳng ai muốn cậu cả đời. Đến lúc đó tài nguyên của cậu đến tay, nhân khí cũng tăng lên rồi, cậu muốn làm gì thì làm, nào ai quản được cậu nữa!”

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Trần Thụy đã đáp ứng được nhu cầu của nhà sản xuất kia, mới khiến cho ngày đó anh ta mới vừa đấm vừa xoa mình như vậy.

“Cứ như vậy định đi. Tối nay tôi sẽ hẹn cho cậu một bữa cơm, cậu có thể nói chuyện phiếm trước với anh ta rồi hẵng quyết định. Người nọ nói xong, liền cầm điện thoại lên quay số.

“Ây anh đừng vội…” Lý Dương Kiêu muốn lên tiếng ngăn cản nhưng bên kia đã lên tiếng: “Alo sếp Trần ạ… Đúng vậy chính là chuyện của Lý Dương Kiêu, cậu ấy cảm thấy có thể tán gẫu một chút… Tối nay anh có thời gian không? Dạ được, tôi sẽ nói với cậu ấy…”

Người kia cúp máy, vui vẻ nói: “Được rồi! Cái này không đổi ý được đâu nhé, sếp Trần có địa vị thế nào trong giới, cậu mà đổi ý, chưa biết chừng còn bị phong sát luôn đấy.”

Lý Dương Kiêu hồ đồ đi đến bữa cơm này, ngồi vào bàn đối diện với Trần Thụy. Khi đó y còn chưa biết quan hệ giữa Trần Thụy và Diệp Thiêm, lần đầu gặp mặt tối đó Trần Thụy cùng cũng có phong độ khá nhanh nhẹn.

“Còn nhớ tôi không?” Trần Thụy cầm lấy bình, rót một ít rượu vang đỏ vào ly chân cao trước mặt Lý Dương Kiêu. “Chúng ta từng gặp nhau rồi.”

“Tất nhiên còn nhớ. – Lý Dương Kiêu miễn cưỡng rặn ra một nụ cười. Trên thực tế y còn chẳng nhớ rõ Trần Thụy nữa rồi. Lúc trước vì muốn kéo đầu tư, y và Giang Lãng từng đến rất nhiều bữa tiệc. Những nhà đầu tư ngồi vây quanh bàn ăn trong đầu y đều chỉ mang một vẻ đạo đức giả, đầy ý xấu, cố tình rót rượu bọn họ, còn có một số người muốn ngủ với y. Lý Dương Kiêu trên bàn rượu tỏ ra hết sức nhiệt tình, nhưng rời khỏi bàn rượu, sếp Trần, sếp Vương, sếp Trương y chẳng nhớ nổi ai.”

Trần Thụy buông chai rượu xuống, cười cười nói: “Xem ra là không nhớ được rồi, ngược lại tôi lại rất có ấn tượng về cậu đấy. Cách đây một năm lúc cậu và bạn học kia kéo đầu tư tôi cũng có mặt, lúc đó tôi không xoay được tiền nên không thể giúp được. Về sau cảm thấy rất đáng tiếc, tiền vừa đến nơi tôi liền muốn liên lạc với các cậu, kết quả vừa hỏi thăm, bạn học kia của cậu lại vướng vào ma túy. Haiz, tiếc thật đấy.”

Đúng lúc gã nói đến chuyện bộ phim kia, khiến Lý Dương Kiêu buông xuống phần nào cảm xúc mâu thuẫn. Đặc biệt là, gã còn nhắc tới chuyện Giang Lãng sử dụng ma túy – Giang Lãng chỉ là một đạo diễn nhỏ không có tiếng tăm, Trần Thụy có thể biết chuyện này, chứng tỏ gã thật sự có hỏi thăm người khác.

“Đúng vậy.” Lý Dương Kiêu rũ mắt nói: “Tiếc thật đấy”

“Không sao đâu, diễn viên giỏi sẽ có người đánh giá cao thôi. Nào, ly này kính cậu.” Trần Thụy nâng ly chân cao trước mặt mình lên, một hơi uống sạch rượu trong ly, sau đó nhìn Lý Dương Kiêu, hy vọng y cũng có thể thức thời đáp lễ mình một ly.

Lý Dương Kiêu cầm đế ly, đã giơ lên bên miệng rồi, lại đặt xuống nói: “Sếp Trần, rượu này tôi có thể không uống không? Tôi bị dị ứng với rượu.”

“Dị ứng rượu? Có nghiêm trọng không?” Lúc đó Trần Thụy rất ân cần hỏi han y.

“Khi còn học đại học, tôi từng uống đến mức nhập viện, nửa đêm phải đi rửa dạ dày.”

“Nghiêm trọng vậy hả? Vậy thì thôi, đừng uống, một tối đẹp như vậy, đừng để bị trì hoãn.”

Trong lời nói có hàm ý khác, Lý Dương Kiêu đương nhiên cũng nghe ra. Nhưng ít nhất là Trần Thụy tôn trọng y, không giống với những người trên bàn rượu lúc trước, mặc kệ y có bị dị ứng hay không, đều nhất định phải rót cho y một ly rồi nói sau.

“Đúng rồi, nhà sản xuất Vương còn nói với tôi chuyện “Cao Nguyên Bên Sông”, Trần Thụy uống một ngụm rượu, buông ly xuống nói: “Với tôi mà nói, chuyện này cũng quá không phải phép rồi, nề nếp trong giới này chính là hỏng bét như vậy đấy. Ngày mai tôi sẽ đi nói chuyện với họ, có thế nào cũng phải đòi lại vai diễn này cho cậu.”

Lời này chọc đúng vào điểm yếu của Lý Dương Kiêu, không ai biết được tâm trạng mừng rỡ như điên của y khi giành được cơ hội xuất hiện trong “Cao Nguyên Bên Sông”, cũng không ai biết y thất vọng phẫn nộ ra sao sau cuộc gọi thông báo đổi vai đạo diễn lúc nửa đêm.

Ánh mắt ảm đạm nửa tháng của Lý Dương Kiêu rốt cuộc cũng sáng lên một chút. Y thấy được hy vọng lấy lại nhân vật kia – đúng vậy, cơ hội kia vốn là của y, chẳng qua là bị người ta cướp đi giữa chừng mà thôi, hiện tại ông trời chiếu cố y, một lần nữa trao cho y cơ hội dễ như trở bàn tay này, y có lý do gì không tiếp nhận chứ?

Trong cơn hồ đồ, y ngồi xuống bên giường Trần Thụy.

Lại lần nữa hồ đồ vì một cuộc điện thoại của Tống Sưởng mà chạy vọt ra ngoài.

Y có ngàn một vạn lý do biện giải cho mình, nói mình khi đó khó xử và khổ tâm, nhưng bây giờ nói những thứ này thì có ích lợi gì đây?

Chỉ là… “Cao Nguyên Bên Sông”, Diệp Thiêm, khi đó thật sự là Trì Minh Nghiêu giúp đỡ Diệp Thiêm mang vốn vào đoàn, mới lấy mất đi cơ hội mình trân quý sao?

“Đôi khi em nghĩ.” Lại đi qua một đèn xanh đèn đỏ, Lý Dương nhìn về phía trước rồi nói: “Em và Diệp Thiêm có thể là cùng một loại người.”

Trì Minh Nghiêu quay sang nhìn y: “Sao tự dưng em lại nói vậy?”

“Lại nhớ tới một số chuyện trước kia.” Lý Dương Kiêu vừa lái xe vừa nói: “Anh không thấy thế sao? Đều dựa vào giao dịch để leo lên, chẳng ai trong sạch hơn ai, chẳng qua em may mắn hơn một chút vì gặp được anh thôi.”

Trì Minh Nghiêu nói: “Câu phía trước, không thấy.”

“Hồi trước nghe Hoàng Oanh nói một số chuyện của anh và Diệp Thiêm, nhưng cô ấy chỉ nói được một nửa, còn chưa nói hết. Thăm dò tình sử của bạn trai hình như không phải là chuyện sáng suốt cho lắm nhỉ.” Lý Dương Kiêu khẽ bật cười, bảo: “Nhưng em vẫn hơi tò mò.”

“Thật ra cũng chẳng có gì để nói.”

“Nếu không muốn nói thì thôi vậy.” Lý Dương Kiêu cố ý nói như vậy.

Trì Minh Nghiêu cười cười, châm cho mình một điếu thuốc: “Hỏi thăm tình sử của bạn trai đúng là không phải chuyện gì sáng suốt. Có điều, cậu ta còn chẳng được tính vào tình sử của bạn trai em.”

Lý Dương hơi kinh ngạc: “Hả?”

“Không nói năng gì là vì không có gì để nói cả. Chẳng qua nếu em đã muốn nghe, thì để anh kể vậy.”

Trì Minh Nghiêu hút thuốc rồi thuật hết lại chuyện này, nói suốt dọc đường, từ lúc hoàng hôn ngả về Tây đến khi bóng tối phủ xuống. Âm sắc của hắn trầm thấp, tốc độ nói không nhanh, ngôn từ cũng không quá chau chuốt, chỉ đơn giản là kể lại toàn bộ chuyện xảy ra.

Lý Dương Kiêu nghe xong mới phát hiện, quan hệ giữa Trì Minh Nghiêu và Diệp Thiêm, không được giống trong tưởng tượng của mình lắm.

Trì Minh Nghiêu gặp Diệp Thiêm trong một bữa tiệc. Khi đó hắn vừa từ nước ngoài trở về, trên danh nghĩa là tiếp nhận hoạt động của Gia dụng Minh Thái, nhưng thực tế phải hứng chịu chút chèn ép từ phía chú hai của hắn.

Trì Minh Nghiêu ở nước ngoài lâu nên mạng lưới quan hệ trong nước cũng không rộng. Bởi vậy khoảng thời gian đó trôi qua có chút khó khăn. Nhằm giúp hắn mau chóng mở rộng quan hệ, người bạn tốt của hắn là Tào Diệp đã triệu tập mấy vị thiếu gia cùng nhau tổ chức một bữa tiệc.

Trong bữa tiệc có một đám công tử hai mươi mấy tuổi nói chêm chọc cười, đẩy chén đổi chén, không khí coi như hòa hợp. Trần Thụy đến hơi muộn, bên cạnh còn mang theo một cậu trai có vẻ sợ sệt, nhưng gã cũng không chính thức giới thiệu cậu trai kia, chỉ để cho nhân viên phục vụ mang thêm một cái ghế lên, để cậu ta ngồi bên cạnh.

Trước mặt Trì Minh Nghiêu vừa về nước không lâu, Trần Thụy tỏ ra rất nhiệt tình, đến trễ còn tự phạt ba chén, nhanh chóng tham gia vào trong cuộc trò chuyện.

Cậu trai thanh tú gầy yếu kia, cũng chính là Diệp Thiêm, suốt quá trình đó đều bị Trần Thụy xem nhẹ. Cậu ta lặng im ngồi cạnh bàn ăn, tự giác gắp vài miếng trước mắt ăn, rồi dè dặt ngồi ở đó, không biết phải làm sao. Lúc tiệc sắp tàn, mười mấy người thương lượng xem tiếp đến nên đi đâu, Diệp Thiêm ghé sang nói câu gì đó vào tai Trần Thụy, tạm thời rời đi.

Cậu ta vừa đi, Trần Thụy đã giơ ngón trỏ lên trước miệng, mạnh mẽ bật ra tiếng “suỵt”, sau đó ra vẻ thần bí lấy một lọ chất lỏng nhỏ từ trong túi ra, giơ lên nói với những người có mặt ở đó: “Ê, chúng mày nhìn cái này đi, hôm nay tao vừa lấy được, nghe bảo là hăng lắm, tao định để cậu ta dùng thử.”

“Ai vậy?” Có người bên cạnh kêu lên: “Đủ tuổi chưa đấy? Bà mẹ mày đừng có vi phạm pháp luật.”

“Mẹ mày im, đừng làm tao cụt hứng,” Trần Thụy chỉ vào người nọ, sau đó rót rượu vào ly của Diệp Thiêm nhỏ vài giọt chất lỏng trong bình kia vào, vặn nắp lại, cầm ly lên nhìn một chút rồi nói: “Chắc là đủ rồi nhỉ? Kêu hai giọt là đủ rồi, đây tao cho đến bốn năm giọt, nếu dược hiệu còn chưa đủ, mai tao phải tìm bọn nó tính sổ.”

“Mẹ kiếp, Trần Thụy sao anh lại thất đức thế hả.” Tào Diệp nói: “Không sợ bị báo ứng à.”

“Làm như mày sạch sẽ lắm không bằng, cậu ta mò đến, tao cũng đâu thể gạt cậu ta đi… Gì nhỉ, lát nữa chúng mày đi đâu thì đi, tao không đi đâu. Trần Thụy lắc lư ly rượu kia, nói với những người trên bàn khác, “Có ai trong số chúng mày muốn ở lại không? Mọi người cùng chơi, tao không để bụng đâu, ah.”

Vừa dứt lời, Diệp Thiêm đã trở lại. Hiển nhiên cậu ta cũng nghe được mấy chữ phía sau, liên hệ với vẻ mặt mỗi người trên bàn, rất dễ dàng phỏng đoán được câu nói kia là về mình – hoặc là nói, Trần Thụy căn bản không có ý định giấu diếm cậu. Cậu thận trọng ngồi về ghế của mình, có thể nhìn ra được đang hơi mất tự nhiên.

Trần Thụy đẩy ly rượu đó đến trước mặt cậu ta: “Uống đi.”

Người trên bàn đều có tâm tư riêng, có người xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, có người khinh thường Trần Thụy nhưng lại cảm thấy không cần phải nhúng tay vào, cũng có người thật sự muốn lưu lại chơi lớn với Trần Thụy.

Diệp Thiêm sợ hãi nhìn Trần Thụy, cúi đầu gọi một tiếng: “Anh Thụy.”

“Anh Thụy đối xử với em có tốt không? – Trần Thụy hỏi.

Diệp Thiêm gật đầu.

“Vậy em uống đi, ngoan nào. Nếu không ngoan, bộ phim điện ảnh mà chúng ta đã nói trước đó, sẽ không đến lượt em nữa đâu.”

Những ngón tay nắm chặt của Diệp Thiêm cũng duỗi ra. Cậu ta do dự cầm lấy thành ly, run rẩy bưng lên.

“Đứng lên, đứng lên rồi uống.” Trần Thụy nói: “Mọi người ngồi trên bàn này đều là anh trai của em, em phải tôn trọng mọi người chứ.”

Diệp Thiêm đứng lên, cậu bưng cái ly kia, rụt rè liếc nhìn những người trên bàn vài lần.

“Đó là sếp Trì của tập đoàn Minh Thái, sếp Tào của Lạc Mông Media, sếp Hứa của Hanh Sước Entertainment…” Trần Thụy giới thiệu một vòng, Diệp Thiêm lúng túng gọi theo: “Sếp Trì, sếp Tào, sếp Hứa…”

“Được rồi, quen biết cả rồi, uống hết ly này, về sau trong giới tất cả mọi người đều chiếu cố Diệp Thiêm chút nhé. Có tài nguyên gì, cứ nghĩ đến cậu em trai này trước đã.” Trần Thụy nói xong, chỉ chờ Diệp Thiêm uống ly rượu này.

Diệp Thiêm run như cầy sấy, răng va vào nhau. Trần Thụy càng nói, cậu ta càng sợ hãi. Nhưng cậu ta không thể không uống, nếu không uống xuống, cậu sẽ xong đời. Cậu nuốt nước bọt, quyết tâm, đưa cốc đến miệng…

“Cậu qua đây.” Trì Minh Nghiêu bất chợt lên tiếng.

Trần Thụy không hiểu chuyện gì, còn tưởng rằng Trì Minh Nghiêu coi trọng Diệp Thiêm. Gã huýt sáo một cách đầy hoa lệ: “Ầy, không ngờ sếp Trì nhìn qua lạnh lùng cao ngạo, lại ăn mâm này đấy…”

Trì Minh Nghiêu không để ý tới gã, chỉ nhìn Diệp Thiêm, nói với giọng không cảm xúc: “Lại đây.”

Diệp Thiêm càng căng thẳng hơn, cậu bưng ly đi về phía Trì Minh Nghiêu, sợ hãi đến mức chân gần như mềm nhũn.

Cậu ta đi tới trước mặt Trì Minh Nghiêu, không biết người đẹp trai mà có hơi hung dữ này muốn làm gì mình.

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Trì Minh Nghiêu nhàn nhạt hỏi.

“Mười… Mười chín.”

Trì Minh Nghiêu chỉ đáp “Ừ”.

Trần Thụy bên kia lại cao giọng kêu lên: ” Khẩu vị của sếp Trì thật là…”

Còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng “xoạt” của chất lỏng văng xuống mặt đất – Trì Minh Nghiêu cầm lấy ly của Diệp Thiêm, hất toàn bộ chất lỏng bên trong xuống đất. Sau đó, hắn trả ly lại cho Diệp Thêm: “Về đi.”

Bầu không khí ở đây trong nháy mắt chuyển biến nhanh chóng, sắc mặt Trần Thụy liền thay đổi ngay tại chỗ, lớn giọng chất vấn: “Sếp Trì, cậu có ý gì đây?”

Trì Minh Nghiêu nhìn gã rồi nói: “Chẳng có ý gì cả, không nhìn nổi nữa thôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN