Chạm Đuôi
Chương 74: Diễn viên
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Vân Sơ đăng bài viết thanh minh dài mà Giang Lãng chỉnh sửa lại suốt đêm lên – phiên bản đó đã một trời một vực với cái ban đầu của cậu ta. Không chỉ tập trung trọng điểm thanh minh vào việc khôi phục lại chân tướng thật sự năm đó, mà còn tăng thêm phần diễn đạt được cảm xúc hóa, đọc lên tràn đầy sức truyền cảm.
Bài viết thanh minh này thuật lại chuyện ba năm trước, Lý Dương Kiêu đọc liền một mạch từ đầu đến cuối, đọc xong chỉ cảm thấy một trận kinh hãi.
Bài viết đề chuyện cập năm đó để kéo được đầu tư, Giang Lãng đã nhờ người giới thiệu tham gia một buổi tụ tập trong giới. Trong số những người tham gia có không ít đạo diễn nổi tiếng, nhà đầu tư trứ danh và ông lớn trong ngành, không ngờ sau ba tuần rượu, trong phòng lại bắt đầu một cuộc cuồng hoan.
Lúc Giang Lãng nhìn thấy tình cảnh này cũng muốn rút lui, nhưng không ngờ vừa đẩy cửa đi ra ngoài đã bị vệ sĩ ngăn lại – thì ra người tổ chức buổi tụ tập này rất thận trọng, khi gia nhập không chỉ cần người giới thiệu, mà muốn rời đi sớm cũng cần đến người giới thiệu, đề phòng giữa chừng có người rời khỏi trình báo. Người giới thiệu Giang Lãng đến lúc này đã mất dạng, cho nên Giang Lãng kì kèo với vệ sĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn bị ngăn phải quay về.
Cũng bởi hành động rời đi này mà Giang Lãng bị người tổ chức tụ tập lúc đó – đồng thời cũng là một nhà đầu tư nổi tiếng và tổng giám đốc của một công ty giải trí nào đó trong giới chú ý tới. Anh ta vẫy tay gọi Giang Lãng qua.
Lý Dương Kiêu đọc đến đây, thì lập tức nhận ra nhà đầu tư này hẳn là chỉ Trần Thụy.
―
Trong quá trình đi kêu gọi đầu tư cùng Lý Dương Kiêu, Giang Lãng từng gặp Trần Thụy ở một bữa tiệc, lúc này còn tưởng là gã gọi lại muốn giúp đỡ mình. Ngờ đâu Trần Thụy lúc ấy đã phê thuốc, cứ chỉ vào Giang Lãng luôn miệng muốn cậu ta gọi Lý Dương Kiêu tới trợ hứng.
Giang Lãng nổi giận vì diễn viên cậu ta coi trọng nhất cũng là tri kỷ kề vai sát cánh bị người khác dùng những ngôn từ khinh thường như vậy. Mà cậu ta là một đạo diễn, hôm nay tham gia tụ hội cũng chỉ vì muốn kêu gọi đầu tư chứ không phải là dẫn mối mại dâm. Cậu ta tự biết không trêu chọc nổi vị đại gia trong giới này, nên lúc ấy cũng chỉ có thể khẽ cười xòa.
Trần Thụy đang phê cũng không có ý định buông tha cho cậu ta, mà ngược lại còn cất cao giọng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng, miêu tả Lý Dương Kiêu một cách đầy sự sỉ nhục.
Giang Lãng nhất thời bị đặt vào tình huống xấu hổ, cậu ta kiên trì giải thích với mười mấy kẻ nghiện trong phòng: “Ngài hiểu lầm rồi, Lý Dương Kiêu là một diễn viên vô cùng chuyên nghiệp, cũng vô cùng xuất sắc…” Nhưng người trong phòng lại không nghe cậu ta giải thích, nhao nhao làm loạn muốn cậu ta gọi Lý Dương Kiêu tới.
Ngay khi tình cảnh không thể cứu vãn được nữa thì mấy cảnh sát đột nhiên phá cửa xông vào, khiến cuộc cuồng hoan nát tươm còn chưa bắt đầu này phải vội vàng kết thúc, cũng làm cho Giang Lãng đang giật gấu vá vai lập tức thở phào một hơi.
Ma túy trong phòng bị thu giữ tại chỗ, tất cả đều bị cảnh sát đưa đi xét nghiệm nước tiểu. Nhưng kết quả bây giờ nghĩ lại vẫn khiến Giang Lãng có phần bàng hoàng – Trần Thụy rõ ràng là phê thuốc kia đã được tha bổng, còn Giang Lãng không hề dính dáng đến ma túy lại bị xử phạt giam giữ 15 ngày, hơn nữa từ đó lưu lại tiền án.
Khi ra khỏi trại giam Giang Lãng mới biết tên của mình đã lên báo, hơn nữa còn bị liệt vào danh sách đen của Cục Phát thanh truyền hình. Cùng đường bí lối, cậu ta lại nhờ người liên lạc với Trần Thụy. Trần Thụy một mực khẳng định hôm đó Giang Lãng là người báo án, vì hôm đó gã chỉ nảy sinh tranh chấp với mình Giang Lãng nên gã tuyên bố sẽ phong sát cậu ta trong giới.
Giang Lãng rơi vào tuyệt vọng, vội vàng chấm dứt “Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ” đã cùng Lý Dương Kiêu chuẩn bị nửa năm. Trong lúc nản lòng thoái chí, cậu ta rời Bắc Kinh đến thành phố khác, vốn định sẽ chấm dứt giấc mơ điện ảnh mười năm của mình từ đó. Nhưng sau hơn một năm im hơi lặng tiếng, cậu ta vẫn không nhịn được gia nhập vào đoàn làm phim khác qua lời giới thiệu của bạn bè.
“Vì lo sẽ bị nhà đầu tư kia phát hiện, rồi thực hiện lệnh phong sát năm đó nên tôi chỉ có thể xuất hiện ở cuối phim với bí danh “Giang Lộ” khi quay vài bộ phim đầu tiên. Trong quá trình quay phim “Việc Quân Cơ Không Nề Dối Trá”, nhận được sự quan tâm của nhà sản xuất Vu Hoằng, tôi mới có thể lấy tên thật của mình ở credit cuối phim, nhân đây cũng mượn sự chú ý của Dương Kiêu để một lần nữa bày tỏ sự biết ơn với cô ấy. “
―
Đến cuối cùng, Giang Lãng nhắc tới những ngày quay phim cùng Lý Dương Kiêu trong sân trường năm đó, cùng trải nghiệm kêu gọi đầu tư trên bàn rượu của bọn họ. Lời lẽ khẩn thiết bày tỏ sự cảm kích và chúc phúc dành cho Lý Dương Kiêu – “Hy vọng một ngày nào đó có thể khởi động lại việc ghi hình “Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ”,.”
―
Lý Dương Kiêu nhìn chằm chằm vào bài viết này thật lâu, mãi đến khi Trì Minh Nghiêu đưa tay lau nước mắt giúp y, y mới phát hiện mình không biết đã khóc từ lúc nào.
Nước mắt này chứa đựng quá nhiều cảm xúc, khiến chính y cũng không nói rõ được vì sao mình lại khóc, bắt đầu khóc từ câu nào. Có lẽ vì tất cả đều từ y mà ra, khiến cho y tràn đầy sự áy náy. Có lẽ vì biết Giang Lãng không hề từ bỏ phim ảnh, mấy năm nay cũng liều chết giãy dụa và buồn bã như mình, hoặc có lẽ chỉ là bởi vì câu cuối cùng “hoàn thành giấc mơ tuổi trẻ năm đó còn dang dở của chúng ta” của Giang Lãng, khiến y nhớ mình và Giang Lãng hùng tâm tráng chí, dã tâm bừng bừng khi ấy.
―
Thì ra bộ phim “Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ” chuẩn bị nửa năm kia, cuối cùng đã kết thúc bi thảm theo phương thức kịch tính như vậy, Lý Dương Kiêu nghĩ. Thì ra một năm trước khi mình bị phong sát, Giang Lãng cũng từng nếm trải tư vị nản lòng thoái chí rồi. Khi đó cậu ấy không nói từ mà biệt, là vì hận mình đã hủy hoại tất cả sao?
Thế nhưng, Giang Lãng ngay khi biết y bị vu oan là sử dụng ma túy, đã lập tức chịu đứng ra thanh minh giúp y. Nếu hận y, làm sao có thể chỉ vì biện bạch cho y mà không nhắc một lời nào đến chuyện của mình như thế?
Vậy có lẽ… cậu ấy sợ mình sẽ áy náy khi biết hết tất cả?
―
Giang Lãng năm đó đã không còn hơi sức để lấp liếm nữa, nhưng vẫn không nỡ nói cho Lý Dương Kiêu biết sự thật, nên chỉ có thể hốt hoảng chạy trốn. Vốn định tìm lý do tử tế rồi mới quay về giải thích với y, ngờ đâu một lần chạy đi là ba năm liền. Liên lạc lại lại là vì câu chuyện cũ không biết phải mở miệng nói ra như thế nào.
Nước mắt của Lý Dương Kiêu rơi xuống, nhỏ lên màn hình điện thoại. Một khi y đã khóc thì sẽ khó mà dừng lại, lồng ngực vừa chua chát vừa nghẹn ngào. Cứ như thể tâm tình tích góp ba năm này đều bị chặn lại nơi đó, nhất định phải xuôi theo nước mắt mới có thể phóng thích ra hết.
Giang Lãng chưa từng oán hận mình, mà ba năm nay mình lại thường xuyên oán hận Giang Lãng. Y oán hận cậu ấy dùng ma túy, oán hận cậu ấy không từ mà biệt, oán hận cậu đặt dấu chấm hết cho nửa năm bọn họ chuẩn bị cho “Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ”, oán cậu ấy hủy hoại giấc mộng tuổi trẻ của hai người bọn họ.
Y quy kết tất cả bất hạnh và xui xẻo cho điểm khởi đầu đó, cho rằng chỉ cần Giang Lãng không sử dụng ma túy thì bọn họ có thể hăng hái, có thể thuận buồm xuôi gió đi trên con đường điện ảnh mãi mãi. Y cũng không cần bị đổi vai, bị bao nuôi, y có thể vĩnh viễn là Lý Dương Kiêu trong sạch kia.
Làm sao y có thể ích kỷ như vậy chứ?
Sao có thể ích kỷ như vậy chứ?
Làm sao lại không nghĩ tới năm đó Giang Lãng chắn cả trăm chén rượu vì mình phải khổ sở đến mức nào.
Rõ ràng hết thảy đều là vì mình mà ra mà y lại bình chân như vại hận Giang Lãng lâu như thế.
Suýt chút nữa y đã hủy hoại Giang Lãng rồi.
―
Lý Dương Kiêu khóc sướt mướt, như thể muốn nhấn chìm cả căn phòng. Trì Minh Nghiêu luống cuống giúp y lau nước mắt, nhưng về cơ bản là không lau sạch được. Một tờ khăn giấy ướt đẫm, trên tay hắn cũng dính đầy nước mắt, nhưng Lý Dương Kiêu vẫn còn khóc, không thể ngừng lại được.
Hắn đau lòng không chịu nổi, đưa tay vuốt nhẹ tóc Lý Dương Kiêu từng chút một, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng y an ủi y: “Không sao nữa mà, không sao nữa. Đều đã qua cả rồi, ngoan, không khóc nữa nhé… “
―
Lý Dương Kiêu ấn màn hình sáng lên, vội vàng ấn nhẹ lòng bàn tay lên màn hình hai cái, muốn mở danh bạ. Nhưng trên màn hình đầy nước mắt trơn trượt, khiến y không thể mở ra. Y lại lau loạn lên hai cái vẫn không mở ra được.
Trì Minh Nghiêu nhìn ra y muốn làm gì bèn lấy khăn giấy lau sạch màn hình rồi mở danh bạ giúp y.
Lý Dương Kiêu tìm số điện thoại của Giang Lãng dùng để gọi tới, khi nghe được tiếng tút tút vang lên trong điện thoại, cơn khóc của y mới dần nguôi ngoai.
Nhưng Giang Lãng ở đầu dây bên kia vừa lên tiếng, nước mắt của Lý Dương Kiêu lại nhanh chóng tuôn ra, nên nhất thời cũng chẳng nói nên lời.
“Dương Kiêu?” – Giang Lãng hỏi: “Sao lại không nói gì vậy?”
Lý Dương Kiêu không muốn để Giang Lãng nghe ra y đang khóc, bèn hít sâu một hơi, run rẩy thở ra, cố kìm nén cảm xúc: “Giang Lãng… Tôi xin lỗi.”
Y khóc dữ quá nên về cơ bản là không đè nén nổi. Giang Lãng nghe vậy cũng hơi ngẩn ra, thử hỏi: “Cậu khóc à?”
Lý Dương Kiêu muốn nói không, nhưng y mà mở miệng ra kiểu gì cũng lộ, thế cho nên y cũng không dám lên tiếng. Y muốn ép mình dừng lại, nhưng cơ bản là không có cách nào kiểm soát được nước mắt nên quả thực có phần hận bản thân mình rèn sắt không thành thép.
“Khóc gì chứ.” Giang Lãng cười cườii: “Đừng có mà cảm động quá, năm ấy tôi rời Khỏi Bắc Kinh, nguyên nhân chủ yếu là vì sợ quá thôi. Nhưng nguyên nhân này lại không không tiện nói công khai đúng không? Này đừng khóc nữa, ý có vậy thôi… Nói gì đi chứ?”
Lý Dương Kiêu không nói được câu nào, nên Trì Minh Nghiêu đành bất đắc dĩ giải thích với đầu dây bên kia một câu: “Chờ một chút, cậu ấy khóc hơi ác quá.”
“Ồ, anh là bạn trai của cậu ấy nhỉ… Anh an ủi cậu ấy chút nhé, quả thực tôi… Trừ lúc đóng phim thì tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy khóc như vậy cả, hồi trước cậu ấy không khóc đâu…” Bên kia cũng có phần luống cuống, hiển nhiên là cũng hết cách khi phải đối mặt với đợt nước mắt mãnh liệt này của Lý Dương Kiêu “Ầy Lý Dương Kiêu, cậu thử nói xem có phải không, hồi trước tôi có mắng mấy cậu cũng đâu có khóc… Được rồi, đừng khóc, có bạn trai rồi cũng không thể thành ra yếu đuối vậy được… “
Trì Minh Nghiêu thật sự muốn dập máy luôn. Giang Lãng này có biết cách an ủi người khác không hả! Mắng người ta yếu ớt quái gì, đây là lúc nên nói lời này sao!
Hắn chỉ có thể đích thân ra trận, xoa tóc Lý Dương Kiêu như dỗ dành trẻ nhỏ: “Không khóc nữa nào, không khóc nào, em cứ nói từ từ thôi.”
“Á đù, hai người gọi tôi để thồn cơm chó đấy hả.” Giang Lãng nói: “Đừng khóc nữa Dương Kiêu, nói cậu nghe một tin tốt này. Haiz, vốn định gặp trực tiếp mới nói với cậu, nhưng cậu đã khóc thành như này rồi, tôi tạm tiết lộ trước với cậu vậy. Ừ thì… Tôi có bạn gái rồi.”
Cuối cùng Lý Dương Kiêu cũng bình tĩnh lại, y vẫn còn nức nở, nhưng mắt đã mở to, hỏi: “Là nhà sản xuất mà ông viết trong bài thanh minh à?”
“Còn chưa khóc ngu người, đúng rồi, chính là cổ đó.”
Lý Dương Kiêu tự dưng lại nở nụ cười, thì ra Giang Lãng giờ đây cũng không còn cô độc nữa, y vừa khóc vừa cười hỏi: “Có đẹp hông dợ?”
“Tôi cảm thấy cũng đẹp lắm, để về rồi dắt cậu đi gặp.”
Lý Dương Kiêu gật đầu thật mạnh nói: “Tuần sau dẫn đến luôn đi.” Vất vả lắm mới nín khóc, y dừng một chút, lại nức nở nói lại một lần: “Giang Lãng, tôi xin lỗi.”
“Haiz, cậu có gì mà phải xin lỗi tôi chứ. Đừng có nói thế, nếu lúc ấy cậu không chuẩn bị bộ phim kia với tôi, thì cậu cũng đâu đến nỗi phải chờ đến giờ mới nổi tiếng.”
“Đó là vì chính tôi cũng muốn quay mà.”
“Vậy tôi rời Bắc Kinh, không phải vì chính tôi muốn rời đi sao? Cảm giác làm một kẻ đào ngũ có đôi khi cũng không tệ vậy đâu, ít nhất trong khoảng thời gian đó, tôi còn có thể thở phào nhẹ nhõm. Đôi khi ép mình quá đáng cũng mệt mỏi lắm. “
“Cậu phải nói sớm với tôi chứ.” Lý Dương Kiêu lại hít sâu một hơi để bình ổn lại cảm xúc: “Cậu sợ tôi áy náy nên mới… “
Giang Lãng ngắt lời y: “Không, tôi sợ cậu bỏ cuộc.”
Lý Dương Kiêu chợt ngẩn người: “Hả?”
“Con người Lý Dương Kiêu cậu, tôi làm bạn với cậu lâu như vậy rồi, làm sao có thể không biết cậu được chứ. Nếu năm đó tôi nói với cậu, liệu cậu có chịu đựng được loại tiến bước trong vô vọng này không? Có thể cậu sẽ cũng tôi rời Bắc Kinh, đi làm công việc mà bố mẹ cậu muốn. Nhưng nếu tôi rời đi không một lời tạm biệt, thì cậu hận hay thất vọng về tôi cũng được, ít nhất cậu còn có thể tiếp tục làm diễn viên. Cậu đó, chỉ cần có chút xíu hy vọng thôi, ngoài miệng có thể rêu rao rằng mình muốn buông bỏ, nhưng thật ra còn luyến tiếc hơn cả người khác.”
Lý Dương Kiêu ngơ ngẩn, nước mắt lại muốn tuôn ra, nhưng Giang Lãng đã nhanh chóng nói tiếp: “Đương nhiên, cậu cũng đừng thần thánh hóa tôi quá. Tôi mong cậu bước tiếp, cũng là để chứng minh cho việc tôi cũng có thể làm một đạo diễn tốt. Cậu là diễn viên do tôi hết lòng bồi dưỡng, nếu cậu có thể thành công, kể cả sau này tôi không trở thành đạo diễn nữa thì cũng có thể nói với bản thân mình rằng, không phải là tôi không thể làm đạo diễn, mà chỉ là số phận không cho phép tôi làm đạo diễn thôi. Thế nên tôi phải cảm ơn cậu đã không bỏ cuộc, nếu tôi không trở thành đạo diễn, quãng đời còn lại tôi sẽ có thể trông ngóng ở cậu an ủi bản thân mình.”
Giang Lãng thẳng thắn như thế khiến Lý Dương Kiêu nhất thời cũng không biết nên nói gì. Y rơi nước mắt, rồi nuốt khan bảo: “Nhưng cậu cũng đâu có bỏ cuộc, chắc chắn cậu có thể trở thành đạo diễn mà.”
Giang Lãng bật cười: “Ý tôi là nếu.”
―
Cúp điện thoại rồi Lý Dương vẫn khó mà bình ổn được cảm xúc. Y hồi tưởng lại suy nghĩ từ khi mới chân ướt chân ráo vào nghề diễn viên đến hiện tại, trước sau gặp được Tống Sưởng, Giang Lãng và Trì Minh Nghiêu, bọn họ lần lượt là bạn bè, tri kỷ và bạn đời của y. Mỗi người đều dành cho y sự dịu dàng và cổ vũ lớn nhất ở các giai đoạn khác nhau trong cuộc đời.
Kể ra thì trước giờ y vẫn luôn là một người rất may mắn, chỉ là trước kia không tự biết mà thôi.
Những năm này sự dịu dàng bất tận đều trút xuống người y. Thật ra trước giờ y không hề cô độc.
Lý Dương Kiêu lấy hai tay che mặt, buồn bực nói với Trì Minh Nghiêu: “Đừng nhìn em nữa, khóc thành thế này…”
Trì Minh Nghiêu nắm tay y, muốn bỏ tay y ra khỏi mặt: “Khóc thành thế này rồi cũng đẹp.”
“Anh phải biết là hồi trước em không khóc đâu.” Lý Dương Kiêu nói bằng giọng ươn ướt: “Giang Lãng vừa mới thanh minh cho em rồi, hồi trước em không khóc đâu, không biết vì sao những lúc em khóc đều bị anh nhìn thấy… “
“Không sao, không sao đâu mà.” Trì Minh Nghiêu hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt của y “Vậy chỉ có anh nhìn thấy thôi, không cho người khác xem nữa.”
“Mất mặt quá, trời ơi.” Lý Dương Kiêu rút một tờ khăn giấy lau nước mũi, tiếng lẩm bẩm bật ra còn mang theo giọng mũi “Sao lại khóc thành như vậy chứ.”
―
Bài viết kia được đăng lên vào buổi trưa cùng ngày, kèm theo đó còn có công hàm luật sư làm rõ chuyện Lý Dương Kiêu sử dụng ma túy.
Trong dư luận lại dấy lên một làn sóng thảo luận sôi nổi. Lần này bọn họ đặt tập trung thảo luận về “Nhà đầu tư nổi tiếng và tổng giám đốc công ty giải trí” trong bài thanh minh dài kia. Không ít người đang suy đoán người này rốt cuộc là ai, còn có hóng hớt không ngại lớn chuyện lôi ra danh sách tổng giám đốc của mấy chục công ty giải trí, rồi đối chiếu và mổ xẻ từng người.
Vì chuyện này liên quan đến quy tắc ngầm và nội tình trong giới điện ảnh và truyền hình nên mức độ thảo luận có phần hoành tráng, trở thành tiêu đề của các trang web giải trí lớn.
“Để làm rõ tin đồn sử dụng ma túy, bạn thân của Lý Dương Kiêu đã tiết lộ về một nhà đầu tư nổi tiếng bị nghi ngờ sử dụng ma túy và quy tắc ngầm”
“Một ông lớn nổi tiếng trong ngành từng định áp dụng quy tắc ngầm với Lý Dương Kiêu, đồng thời cấu kết với cảnh sát để thoát khỏi tội danh sử dụng ma túy.”
“Giang Lãng bạn tốt của Lý Dương Kiêu nghiện ma túy là bị oan, người bị nghi ngờ đứng sau là tổng giám đốc của một công ty giải trí nào đó”
……
―
Ngay trong buổi chiều cùng ngày, một bài phân tích có thuyết phục bắt đầu được lan truyền trên Weibo. Bài viết mổ xẻ từ nhiều góc độ khác nhau, hướng nghi vấn lớn nhất vào Trần Thụy – tổng giám đốc của Hòa Thụy Media. Weibo phòng làm việc của Hứa Vân Sơ còn phối hợp nhấn like, sau đó lại hủy like một tiếng sau đó, làm dấy lên tranh cãi.1
Cùng lúc đó, không ít người cũng chú ý tới Weibo đăng tải công hàm luật sư chính là tài khoản chính thức phòng làm của việc Lương Tư Triết. Hơn nữa Lương Tư Triết còn đích thân nhấn like Weibo này! “Lý Dương Kiêu ký hợp đồng với phòng làm việc của Hứa Vân Sơ, trở thành đồng môn Của Lương Tư Triết” lập tức trở thành tin tức bùng nổ trong cộng đồng người hâm mộ cũng như người qua đường.
[Công hàm luật sư do phòng làm việc của Lương Tư Triết đăng tải đó!! Tài nguyên của Kiêu nhà tôi sau này được đảm bảo rồi, hạnh phúc! ]
[Không thể không cảm thán Lý Dương Kiêu thật sự rất may mắn, vừa mới ra mắt đã trở thành đồng môn của Lương Tư Triết, xuất phát điểm này không biết cao hơn bao nhiêu so với các nghệ sĩ cùng thời. Lương Tư Triết tùy tiện kéo cậu ấy vào vai phụ, chỉ cần vài câu thôi, là có thể khiến người khác hâm mộ muốn chết rồi!]
[Phòng làm việc của Lương Tư Triết ký hợp đồng với Lý Dương Kiêu, chứng tỏ anh ta tương đối công nhận diễn xuất của Lý Dương Kiêu, Ảnh đế oán trời oán đất oán truyền thông, chẳng mấy khi bỏ ai vào mắt, thật chẳng dễ dàng gì mà. Có nắm bắt cơ hội hay không phải phụ thuộc vào chính Lý Dương Kiêu rồi. ]
[Fan có thể thôi nói khoác được không vậy, ký được hợp đồng với phòng làm việc của Lương Tư Triết mà làm như có thể trở thành ảnh đến thứ hai không bằng! ]
[Ký hợp đồng với phòng làm việc của Lương Tư Triết không thể chứng tỏ rằng Lý Dương Kiêu nhất định có thể trở thành Ảnh đế thứ hai, nhưng nhất định có thể chứng minh rằng Ảnh đế công nhận diễn xuất của Lý Dương Kiêu! Phải biết rằng Lương Tư Triết là cộng sự của phòng làm việc Vân Sơ, ký hợp đồng với nghệ sĩ nào anh ta cũng có quyền quyết định! ]
―
Dư luận xôn xao nghi ngờ rằng Trần Thụy chính là “nhà đầu tư nổi tiếng” kia. Trì Minh Nghiêu còn tự bỏ tiền túi ra tặng cho Trần Thụy một cái hot search miễn phí, trực tiếp giúp gã hot một phen.
Hòa Thụy đại khái là cũng hoảng, đêm đó cũng sử dụng Weibo chính thức để đăng tải một công hàm luật sư, làm rõ rằng Trần Thụy cũng không phải là “nhà đầu tư nổi tiếng” không rõ ràng trên mạng kia.
Nhưng Hứa Vân Sơ lại theo sát tình hình, dùng acc phụ tung ra chứng cứ Trần Thụy rửa tiền đúng lúc đó, rồi lại mua chuộc không ít blogger vượt lên trước chuyển tiếp tin này, khiến tin tức động trời này lập tức gây ra một cơn sóng khổng lồ trên Weibo.
Trong hai ngày tiếp theo, “Hòa Thụy Media rửa tiền “trở thành tin tức nóng thu hút sự chú ý của toàn dân. Tất cả mọi người đang chờ xem công ty giải trí chuyên sản xuất phim rác này sẽ có kết cục như thế nào. Không ít người hâm mộ phẫn nộ trước tin đồn này, thậm chí còn chạy đến dưới Weibo của chính phủ, buộc chính phủ phải có biện pháp xử phạt Hòa Thụy – khối u ác tính trong ngành này.
―
Trên cơ sở danh tiếng lao dốc của Trần Thụy, tất cả tin tức tiêu cực về Lý Dương Kiêu, bao gồm việc sử dụng ma túy, bao nuôi đều trực tiếp bị quy là bịa đặt.
Những bộ phim ngắn mà Lý Dương Kiêu và Giang Lãng quay ở thời đại học cũng theo đó mà nổi lên trong cộng đồng người hâm mộ. Các nhà làm phim trong ngành bắt đầu chú ý tới người mới được Lương Tư Triết coi trọng, bọn họ kinh ngạc phát hiện ra trước khi Lý Dương Kiêu xuất hiện trong “Nếu Mây Có Biết” đã từng đóng nhiều vai đến vậy!
Bọn họ khen ngợi diễn xuất cực kỳ giàu linh khí của y, thậm chí còn dự đoán y có hy vọng trở thành Lương Tư Triết thứ hai ở nội địa. Bởi vì rất hiếm có người mới nào có thể đột phá giới hạn diễn xuất, diễn dịch được nhiều nhân vật đều sống động như thật.
Số lời mời đóng phim Lý Dương Kiêu nhận được càng ngày càng nhiều, trong đó có không ít cành ô liu mà các đạo diễn nổi tiếng ném tới.
Các bên truyền thông muốn phỏng vấn Lý Dương Kiêu cũng càng ngày càng nhiều, vô số cuộc phỏng vấn tìm tới tận cửa, bởi có quá nhiều chuyện về Lý Dương Kiêu mà bọn họ muốn biết. Y hoàn toàn khác với người mới trong sạch, đơn thuần như tờ giấy trắng kia. Toàn bộ quá khứ của y giống như một hố đen tràn ngập sự hấp dẫn, dụ dỗ vô số ánh mắt tìm kiếm.
Tại sao năm đó lại từ chối cơ hội xuất hiện trong “Chuyển Hướng Tình Yêu”?
Rốt cuộc quan hệ giữa cậu và Giang Lãng là gì?
Tin đồn bao nuôi có phải là sự thật không?
Tại sao lại múa cột ở quán bar dưới lòng đất?
Hai năm im lặng có phải vì cậu đã sa ngã không?
Cậu đã bao giờ nghiện ma túy chưa?
Tại sao anh lại đóng trong bộ phim đồng tính “Xa xăm”?
……
―
Sau khi lựa chọn kỹ lưỡng, Hứa Vân Sơ đã chọn cho Lý Dương Kiêu một chương trình phỏng vấn nổi tiếng nhất trong nước. MC sẽ hỏi y những câu hỏi mà giới truyền thông muốn biết nhất, ý định ban đầu là để Lý Dương Kiêu đối mặt với tranh cãi.
Lý Dương Kiêu có phần căng thẳng bởi mọi câu hỏi đều đánh thẳng vào điểm yếu của y, y cảm giác mình khó mà nắm bắt được mức độ trả lời.
Hứa Vân Sơ an ủi y: “Không sao, em cứ trả lời thật thôi. Bây giờ quanh em vẫn còn quá nhiều tranh cãi, đương nhiên phải gây tranh cãi mới thu hút được sự chú ý nên đây cũng hẳn là chuyện xấu. Nhưng vấn đề là, bây giờ em đang không thiếu sự chú ý mà cái thiếu ở đây là phải khiến tất cả mọi người có thể cảm được sự chân thành.”
Hai giờ chiều hôm đó, Lý Dương Kiêu được Trì Minh Nghiêu bầu bạn bước vào phòng ghi hình. Phía dưới sân khấu có mấy trăm fan của y, háo hức đưa mắt chăm chú nhìn y. Lý Dương Kiêu ngồi trên ghế chân cao giữa sân khấu, đối diện với nữ MC đình đám trong nước.
“Các bạn đã từng xem các tác phẩm cậu ấy đóng chưa?” – nữ MC hỏi người hâm mộ dưới sân khấu.
“Xem — rồi –” bọn họ đồng loạt đáp.
“Đã xem những gì rồi?” – Nữ MC lại hỏi, “Ngoài “Nếu Mây Có Biết” mới phát sóng gần đây ra.”
Dưới đài mồm năm miệng mười bùng nổ: “Xa Xăm”, ” Trộm Tim”, “Chúa Cứu Thế”…”
“Mọi người cảm thấy cậu ấy đóng hay chứ?”
“Hay–” lại đồng thanh trả lời.
―
Nữ MC cười hỏi Lý Dương Kiêu: “Chốc nữa chúng ta sẽ nói đến những tác phẩm trong quá khứ của cậu. Tôi rất hứng thú với “Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ” trong tuyên bố thanh minh trước đó, có thể kể một chút về câu chuyện này không?”
Lý Dương Kiêu suy nghĩ chốc lát, nói: “Tôi sẽ kể đơn giản trong một câu thôi. Đó là về cuộc gặp gỡ trên đường tẩu thoát của hai tên tội phạm một nam và một nữ, sau đó những câu chuyện liên tiếp đã diễn ra, mỗi người bọn họ đều có cái khó riêng. Thật ra việc họ giết người đều là do tình huống bất đắc dĩ, sau đó lại chạy trốn theo khát vọng sống sót. Sau khi gặp nhau, vì sợ cô đơn nên mới đặc biệt muốn đến gần nhau, nhưng bởi sự cảnh giác và nghi ngờ nên họ không thực sự chịu để cho đối phương thấy quá khứ của mình. Chính là kiểu… Trong quá trình thu hút và bài xích lẫn nhau này, họ đã nảy sinh một thứ tình cảm từa tựa nhưng có phần không giống với tình yêu, cũng xảy ra một số chuyện tương đối điên cuồng nhưng lại rất ấm áp.”
MC nghiêm túc lắng nghe rồi nói: “Câu chuyện về cuộc gặp gỡ giữa hai tên tội phạm tẩu thoát… Tôi nghĩ rằng đó là thể loại yêu thích của tôi, sau này cậu sẽ xem xét đến việc tiếp tục làm bộ phim này chứ?”
“Vâng, “Lý Dương Kiêu nghiêm túc gật đầu, “Chắc chắn rồi ạ.”
“Cậu đã định bao giờ sẽ khởi động lại chưa?”
“Hiện tại vẫn chưa chắc chắn lắm,” Lý Dương Kiêu cầm micro nói: “Vì Giang Lãng đang tham gia vào một dự án có chu kỳ quay tương đối dài nên tạm thời không có cách nào thoát thân. Gần đây tôi cũng đã nhận một bộ phim mới. Có lẽ là đợi khi chúng tôi hoàn thành tác phẩm hiện tại, sẽ bắt đầu chuẩn bị cho dự án kia.” Y có phần không chắc chắn nhìn xuống khán phòng hỏi: “Có lẽ vừa rồi tôi nói khá nhàm chán, vì tôi không dám tiết lộ quá nhiều về kịch bản, nhưng – các bạn vẫn mong đợi nó chứ?”
Khán giả dưới sân khấu hét lên: “Mong — Đợi –“
Lý Dương Kiêu nghe vậy cũng mỉm cười nói “Cảm ơn”.
―
Lúc này người dẫn chương trình mới bắt đầu quá phỏng vấn chính thức. Những câu hỏi đã chuẩn bị trước câu sau còn gian xảo hơn câu trước, nhưng khi Lý Dương Kiêu thật sự đứng trên sân khấu, đối mặt với những câu hỏi này, y lại không cảm thấy đáng sợ như vậy nữa. Đó đều là chuyện y từng trải qua, không có gì có thể đánh động lòng người hơn trải nghiệm chân thật cả.
Y nói về những ngày quay phim “Xa Xăm” ở quán bar dưới lòng đất, nói về những ngày tốt nghiệp chuẩn bị cho “Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ”, nói về ngày đi hát thuê và múa cột, nói ra mây tạnh mưa tan với vẻ mặt phấn khởi. Dưới sân khấu có người bắt đầu lau nước mắt, vì quãng thời gian họ chưa đến bầu bạn với y này.
Trì Minh Nghiêu ngồi ở nơi máy quay không lia đến được, chỉ có khi nghiêng đầu Lý Dương Kiêu mới có thể nhìn thấy hắn, nhưng vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt hắn đang đặt trên người mình. Điều đó khiến cho y vô cùng an tâm, khi có ánh mắt này bầu bạn, y có thể làm bất cứ chuyện gì mà mình muốn làm.
Cuộc phỏng vấn tiến hành được quá nửa, MC nghiêng người đối diện với màn hình phía sau, nói với Lý Dương Kiêu: “Cậu đã xem bức ảnh này chưa? Thật ra như vậy cũng không được thân thiện cho lắm, nhưng xin các fan bên dưới hãy tin rằng chúng tôi không hề có ác ý. Thật ra tôi cực kỳ thích bức ảnh này, bởi vì nó làm cho tôi cảm thấy thực ra Lý Dương Kiêu là một người rất đặc biệt, một người có rất nhiều câu chuyện.”
Lý Dương Kiêu cũng hơi nghiêng đầu nhìn tấm ảnh kia. Đó là bức ảnh y mặc áo khoác đen dựa vào tường hút thuốc, bên dưới có một dòng chữ rất dễ thấy: “Tôi hút thuốc, uống rượu, múa cột, sử dụng ma túy, nhưng tôi là một cậu bé tốt – Lý Dương Kiêu”.
Lý Dương Kiêu nhìn tấm ảnh kia, suy nghĩ một chút nói với micro: “Cho tới bây giờ, đây chắc hẳn là quãng thời gian mà cuộc đời tôi mờ mịt nhất… Thì ra lúc ấy tôi trông như vậy. Thật ra không giống với trong tưởng tượng của tôi lắm.”
“Cậu đã tưởng tượng như thế nào?” MC hỏi.
“Suy sụp hơn chút nữa.”
―
Người dẫn chương trình xoay người lại, hỏi fan: “Mọi người có thích một Lý Dương Kiêu như thế này không?”
Họ kéo dài giọng hét lên: “Thích~ ạ~”
“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn các bạn đã thích tôi khi ấy. Tuy rằng lúc ấy tôi thật sự chẳng ra làm sao cả.” Lý Dương Kiêu nói xong cũng khẽ cười.
Người dưới khan đài không hiểu câu này của y là thật lòng nên đều xem đó là một câu đùa giỡn, cũng cười theo y.
―
Lý Dương Kiêu nghĩ một lát lại bổ sung một câu: “Có điều… Dù khoảng thời gian đó trôi qua khá thảm hại, nhưng thật ra cũng có những chuyện tốt đã xảy đến, có thể đây chính là cái gọi là trong cái rủi có cái may nhỉ.”
MC tò mò hỏi: “Chuyện tốt gì vậy, cậu có thể tiết lộ một chút không? “
Lý Dương Kiêu cười nói: “Có thể không nói được không?”
“Được, được tôn trọng sự riêng tư của cậu.” MC mỉm cười nói. “-Vậy còn dòng chữ dưới cùng, cậu có suy nghĩ thế nào?”
Lý Dương Kiêu nhẩm đọc câu nói kia một lần, sau đó nói: “Tôi có thể xem nhẹ hai chữ dùng ma túy kia chứ? Nó đã được thanh minh rồi, hơn nữa tôi có thể thề với trời là mình không dính dáng đến ma túy. Giang Lãng cũng vậy, cậu ấy là anh em tốt của tôi, chúng tôi đã cùng nhau quay phim nhiều năm. Sau đó thì –“
Y trầm ngâm một lúc mới cười cười nói tiếp: “Tiêu chuẩn của một cậu bé tốt là gì vậy? Không hút thuốc, không uống rượu, không nhuộm tóc? Tôi nghĩ rằng như vậy không có tính thử thách, cho nên… So với một cậu bé tốt thì tôi muốn làm một diễn viên tốt hơn.”
Dưới đài im lặng một giây, sau đó ồ lên tiếng vỗ tay vang dội.
Lý Dương Kiêu nghiêng mặt nhìn Trì Minh Nghiêu, tầm mắt hai người chạm nhau, khóe miệng cùng nhếch lên vô cùng ăn ý.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!