Chạm Đuôi - Chương 77: Ngoại truyện 2: Timeline ghi hình "Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ" (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Chạm Đuôi


Chương 77: Ngoại truyện 2: Timeline ghi hình "Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ" (1)


Thời gian đại khái là một năm sau khi “Nếu Mây Có Biết” được phát sóng.

__Tháng 9 – Tháng 7 năm sau: Thời gian chuẩn bị __

Lý Dương Kiêu vừa đoạt giải Diễn viên mới xuất sắc nhất và Giang Lãng đã kết thúc hạng mục vừa rồi, đêm hôm trước đã thương lượng gặp nhau ở quán bar ngầm “Thiêu”.

Sau khi quay xong “Nếu Mây Có Biết” Lý Dương Kiêu và Trì Minh Nghiêu đã đặc biệt đến quán bar tìm Hoàng Oanh một lần. Nếu khi đó không phải cô khuyên Lý Dương Kiêu lên núi cùng đám Trì Minh Nghiêu, quan hệ giữa hai người không biết sẽ phát triển thành cái dạng này. Trong bữa cơm, Hoàng Oanh nghe Lý Dương Kiêu kể hết chuyện năm đó, còn thay Giang Lãng thổn thức không thôi.

Lần này nghe nói bọn họ muốn đến quán bar thương lượng chuyện chuẩn bị cho “Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ”, Hoàng Oanh không hiểu sao cũng kích động theo. Trước khi bọn họ tới đây, cô chuẩn bị trước một gian phòng riêng, chờ mấy người tới nói chuyện.

Từ sau khi đạt được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất nhờ bộ phim trước đó Lý Dương Kiêu, nhận được không ít hợp đồng phim chất lượng cao, trong đó có không thiếu những cành ô liu mà các đạo diễn lớn ném tới. Nhưng y đều khéo léo từ chối những cơ hội này, chuẩn bị để trống ra thời gian hơn nửa năm, tập trung chuẩn bị cho việc quay “Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ”.

Bên Giang Lãng đã sớm kết thúc công việc trong tay, đang sửa lại kịch bản “Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ” thêm mấy phiên bản, mài giũa những chỗ chưa trưởng thành năm đó cho hoàn thiện hơn nữa.

Hai người vừa ngồi trong phòng riêng, Hoàng Oanh vén rèm cửa bưng cà phê vào: “Lần này còn cần lấy cảnh không?”

Giang Lãng nhận lấy cà phê, nói một tiếng cảm ơn: “Lần này là phim hành trình, tất cả về cơ bản đều là ngoại cảnh, để lần sau lại phiền chị vậy.”

“Hai người các cậu cộng sự cũ cả rồi, lần này tranh thủ giật lấy một giải thưởng nhá.”

“Công sự cũ mới căng thẳng,” Lý Dương Kiêu cầm ly cười nói: “Lại phải nghe mắng, chị Hoàng Oanh năm đó chị cũng chứng kiến cậu ta mắng em thế nào rồi đấy.”

“Ồ, nhớ chứ, đặc biệt là cảnh giường chiếu trong “Xa Xăm”, Hoàng Oanh đứng tựa cửa cười, “Ký ức vẫn còn như mới nhé.”

Lý Dương Kiêu thấy cô lại muốn nhắc tới đoạn này, vội vàng cười khổ xin tha: “Thôi đừng nhắc đến đoạn lịch sử đen tối này nữa.” 

Hoàng Oanh đi rồi, hai người mới bắt đầu trò chuyện chính thức.

“Về phía diễn viên, thời gian này tôi và Tây Tây đã định gần xong rồi…” Giang Lãng nói. “Tây Tây” là nhũ danh của bạn gái cậu ta – Vu Hoằng, cũng là nhà sản xuất của bộ phim. Lý Dương Kiêu đã gặp Vu Hoằng, khác với hình tượng tài giỏi trong trí tưởng tượng. Tuy Vu Hoằng nhiều hơn Giang Lãng hai tuổi, nhưng bề ngoài hoàn toàn là cô gái với khuôn mặt trẻ măng, chỉ khi nói chuyện mới có thể nhìn thấy được bóng dáng của một nhà sản xuất nổi tiếng trong ngành. 

Lý Dương Kiêu xem danh sách diễn viên tạm định, lại cùng Giang Lãng thảo luận về địa điểm quay phim – những thứ này bọn họ đã quyết từ bốn năm trước. Bây giờ gần như là khôi phục lại ý nghĩ năm đó không sai chút nào.

“Cảnh cuối cùng này, vẫn là ở thành phố Ma Quỷ ở Đôn Hoàng, “Giang Lãng vươn tay chỉ, trỏ lên kế hoạch quay phim dày cộp kia: “Tháng trước tôi với Tây Tây có đến đó một chuyến, mời một giáo sư ở đại học địa phương, tìm được một địa điểm rất thích hợp, cuối kịch bản không phải là cần xây một lâu đài bằng cát sao, mấy hôm nữa chúng ta đi tìm một nhà thiết kế….”

Lý Dương Kiêu tiếp lời: “Tôi tìm được.” 

Giang Lãng sửng sốt một chút: “Hả?” 

“À cái đó… Lý Dương kiêu gãi gãi trán, “Không phải bạn trai tôi học thiết kế đó sao, lúc trước tôi đưa kịch bản cho anh ấy đọc, anh ấy nói thiết kế này ảnh có thể làm…”

“Ồ, sếp Trì thiết kế hả, vậy đương  nhiên là quá tốt rồi,” Giang Lãng  dừng một chút nói, “Có điều… Hai người thật sự  không cần khiêm tốn chút sao? Biển quảng cáo khổng lồ kề với cầu vượt trên đường XX, mỗi quý đều đổi mẫu rồi trưng lên, chỉ thiếu nước chiêu cáo thiên hạ nữa thôi…”

Lý Dương ho khan một tiếng: “Khụ, không phải tôi… chỉ có mỗi cái đại ngôn đó thôi sao?”

__Cuối tháng 7 – Cuối tháng 11: Thời gian ghi hình__

Một ngày cuối tháng 7, đoàn làm phim “Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ” tổ chức lễ khởi quay, mấy vị chịu trách nhiệm chính phải đứng dưới ánh mặt trời mùa hè rực rỡ thắp hương bái Phật, cầu mong quay phim được thuận lợi.

Nhóm chịu trách nhiệm chính lần lượt tiến lên, Lý Dương Kiêu và Trì Minh Nghiêu trùng hợp tụ thành một nhóm. Hai người song song tiến lên phía trước, ở giữa chỉ cách nhau một bước chân, nhắm mắt lại, tay cầm hương, giơ cao lên đỉnh đầu, chuẩn chỉ gập người ba cái trước bệ thờ. Chiếu theo vẻ mặt thành kính kia, chỉ còn thiếu một lần “phu phu giao bái” nữa mà thôi.

Sau khi dâng hương xong, các nhà sản xuất chính của đoàn làm phim đồng loạt vén khăn che đỏ trên máy quay, chính thức tuyên bố khởi quay.

Người hâm mộ trên Weibo cũng sục sôi. Từ một năm trước khi làm rõ chuyện Giang Lãng sử dụng ma túy, bọn họ đã biết được nguyên nhân và hậu quả của “Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ”. Lúc này cuối cùng cũng đợi được đến khi bộ phim chính thức khởi quay, người hâm mộ hưng phấn đưa đề tài liên quan lên vị trí số 1 trên bảng xếp hạng hot search.

“Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ” ghi hình rầm rộ trong vòng 4 tháng, trước khi đến chặng cuối cùng Đôn Hoàng, bọn họ lăn lộn khắp nơi, ghi lại tất cả phong cảnh dọc đường từ một thị trấn nhỏ bên bờ sông Hoài dọc lên phía Bắc.

Giang Lãng rất cầu toàn với mỗi cảnh quay, một ngày chỉ quay một hai cảnh là chuyện quá thường tình. Nhà đầu tư Minh Thái Pictures phía sau lại cực kỳ dung túng, nói gì mà “Cố gắng theo đuổi hiệu quả tốt nhất, đừng lo lắng về những chuyện vượt ngân sách”, điều này càng trở thành động lực để cậu ta đặt ra tiêu chuẩn khắt khe hơn.

Lý Dương Kiêu là diễn viên chính, toàn bộ quá trình ghi hình đều phải đi theo đoàn phim, ba tháng không về nhà. Trì Minh Nghiêu chăn đơn gối chiếc, mỗi ngày từ công ty về đến nhà, tắm rửa xong xuôi là lại ngồi xuống trước máy tính chờ chat video với Lý Dương Kiêu. Đọc thơ, ca hát, chat xiếc… Hai người lôi gần như tất cả các trò ra chơi hết một lượt.1

Việc ở công ty của Trì Minh Nghiêu rất bận rộn, nhưng hễ có thời gian rảnh rỗi là hắn sẽ chạy đến đoàn làm phim tụ họp với Lý Dương Kiêu, phải chạy đi chạy về đến mười mấy chuyến. Mấy tháng quay phim, không riêng gì Lý Dương Kiêu gầy cằm nhọn đi thấy rõ mà Trì Minh Nghiêu cũng bị giày vò gầy đi không ít.

Giữa tháng Mười Một, trước khi đi Đôn Hoàng, Giang Lãng thấy trạng thái tổng thể của đoàn phim có chút mệt mỏi bèn phá lệ cho nghỉ hai ngày, để mọi người điều chỉnh lại một chút.

Vì tối hôm trước quay phim đến 9 giờ, trợ lý cảm thấy muộn quá nên đã mua vé máy bay hồi kinh cho Lý Dương Kiêu vào sáng hôm sau. Nhưng Lý Dương Kiêu tắm rửa ở khách sạn xong xuôi, nằm trên giường nhìn vầng trăng côi ngoài cửa sổ, tự dưng lại mắc bệnh tương tư. Bệnh này một khi mắc phải thì không thể nào cứu vãn. Y do dự chưa đến hai phút, liền lăn một vòng trên giường rồi nhổm dậy, lên mạng thử tra chuyến bay đêm tới Bắc Kinh, rồi thu dọn hành lý đơn giản một mình bắt taxi đến sân bay.

Chuyến bay kéo dài một tiếng rưỡi, lúc đến nơi đã là hai giờ sáng. Vì xuất phát vội nên ngoài Lý Dương Kiêu và mấy nhân viên sân bay nhận ra y, những người khác đều mù mịt.

Bắc Kinh đầu đông đã nổi rét căm căm, Lý Dương Kiêu mặc áo khoác màu đen dài đến đầu gối, dựng thẳng cổ áo lên che mặt. Y kéo khẩu trang lên cao, chỉ lộ ra hai con mắt, khiêm tốn rời khỏi sân bay. Y tự gọi một chiếc xe, nửa đêm băng qua nửa thành phố Bắc Kinh, vội vã từ sân bay trở về nhà.

Y mở khóa bằng vân tay, vừa đẩy cửa vào, không khí ấm áp trong phòng đã phả ngay vào mặt. Y cởi giày và treo áo khoác của mình lên giá treo đồ bên cạnh, sau đó mặc áo len và đi chân trần đến phòng ngủ.

Trì Minh Nghiêu đang ngủ say. Chất lượng giấc ngủ của hắn trước giờ vẫn rất tốt, ngủ thiếp đi rồi không trở người cũng không ngáy, cũng là lúc hắn ngoan nhất trong ngày.

Lý Dương Kiêu cúi người nhìn hắn, khóe miệng bất giác cong lên. “Trì Minh Nghiêu,” Y thủ thỉ gọi, khẽ chạm mu bàn tay hơi lạnh của mình lên mặt Trì Minh Nghiêu: “Bé bự, em về rồi này.” 2

“…… Hửm?” – Trì Minh Nghiêu lơ ma lơ mơ đáp một tiếng, mới đầu chỉ hé đôi mắt mông lung vì buồn ngủ kia ra, một lát sau mới trợn tròn, nhìn Lý Dương Kiêu đăm đăm.

Lý Dương Kiêu bị hắn chọc cười: “Mộng du hả?” 

Trì Minh Nghiêu đưa tay lên dụi mắt, giọng nói vẫn ngái ngủ như cũ: “Anh đang nằm mơ à?” 

“Ừ, mơ thấy em rồi, đúng là giấc mơ đẹp đấy.” Trong đêm tối mê man, Lý Dương Kiêu ngồi xuống bên giường, đưa tay xoa mặt hắn, chưa được mấy cái lại thu tay về: “Ây dà, tay em lạnh quá.”

Trì Minh Nghiêu lập tức dậy tinh thần, đưa tay ôm eo Lý Dương Kiêu, ra sức kéo y vào trong chăn hôn lên mặt, kèm theo đó là một loạt câu hỏi dù giọng nói vẫn còn khàn khàn: “Về sao không nói trước? Em về kiểu gì đấy? Cũng chẳng gọi cho anh.”

“Cái này không gọi về,” Lý Dương Kiêu nghiêm trang, “Cái này gọi là nhập mộng.” Mới rồi người y còn ngấm lạnh bên ngoài, vừa vào chăn, đã nhanh chóng bị nhiệt độ bên trong và cơ thể Trì Minh Nghiêu ủ ấm.”

“Đại minh tinh về rồi.” Trì Minh Nghiêu thò tay vào trong áo len lông xù của y, lúc thì vuốt ve sau lưng, lúc lại không đứng đắn luồn tay ra trước ngực rồi thì cọ mặt lên tóc y: “Về rồi cũng chẳng nói anh.”

“Than ôi, mộng xuân ngắn ngủi biết bao…” Lý Dương Kiêu cười than thở: “Ngày mai mở mắt ra có khi anh lại chẳng thấy em nữa rồi.”

“Vậy khó khăn lắm mới được một lần mộng xuân, nhất định phải làm để hoàn vốn rồi.” – Trì Minh Nghiêu trở mình, đè lên người y.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN