Chạm Đuôi - Chương 8: Thiêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Chạm Đuôi


Chương 8: Thiêu


Trì Minh Nghiêu nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình một lúc lâu, suýt chút nữa bóp nát điện thoại.

Vị đạo diễn nhỏ phát hiện cảm xúc của Trì Minh Nghiêu biến hóa, cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy? Không có tác phẩm sao?”

Trì Minh Nghiêu cảm thấy xấu hổ không chịu được, nên giấu nhẹm vụ Lý Dương Kiêu block anh. Anh tắt màn hình, ném điện thoại lên bàn, nói: “Không trả lời, khả năng không cầm di động, chờ rồi nói sau.”

Từ đạo diễn gật đầu đáp ứng. Hắn vốn dĩ muốn hỏi một chút là có muốn giữ vai diễn này lại cho Lý Dương Kiêu không, nhưng lại nhìn ra sắc mặt Trì Minh Nghiêu không tốt, liền thức thời mà im miệng, rốt cuộc hắn còn trông cậy vào việc Trì Minh Nghiêu ở trước mặt Trì Minh Khải có thể giúp hắn nói tốt vài câu.

Lần đầu tiên trong đời, Trì Minh Nghiêu bị người khác block —— người này thậm chí còn là một diễn viên tuyến 18. Trì Minh Nghiêu tâm tình thực khó chịu, cuối cùng anh cũng hiểu vì sao Trần Thụy muốn phong sát Lý Dương Kiêu, nhất định tức quá, nhịn xuống suy nghĩ đem Lý Dương Kiêu đánh tơi bời một trận, nên nghĩ ra một cách ác hơn: rút củi dưới đáy nồi – phong sát luôn.

Mà ở cách đây mấy chục km, Lý Dương Kiêu hoàn toàn không biết gì về tâm tình của Trì Minh Nghiêu lúc này cả, cậu cũng không nghĩ đến, chỉ bởi vì hành động block hết sức đơn giản của cậu mà làm cho hai người nào đó vốn dĩ trướng mắt nhau tự nhiên bây giờ sinh ra sự đồng cảm.( hai người nào đó là chỉ Trì Minh Nghiêu với Trần Thụy ý mn ạ)

Lý Dương Kiêu đang bận rộn lên kế hoạch cho con đường tiếp theo của mình, dự định một thời gian nữa sẽ đến quán bar hát.

Ðây là ý tưởng của cậu từ hồi cấp 3, lúc ấy cậu đã từng nghĩ tới, nếu tương lai không làm được diễn viên, vậy đến quán bar làm ca sĩ. Lúc còn là sinh viên năm hai, cậu đã từng thực hiện ý tưởng này, hơn nữa cảm giác cũng không tệ lắm.

Mặc dù kỹ năng ca hát của Lý Dương Kiêu chưa bằng được ca sĩ chuyên nghiệp, cũng chưa được đào tạo chuyên sâu về thanh nhạc, nhưng ngoại hình cậu đẹp, chơi được ghita, giọng hát hay, cho nên các chủ quán bar thường sẵn lòng thuê cậu.

Lý Dương Kiêu rất nhanh đã chọn được quán bar — đó là một quán bar dưới lòng đất tương đối bí mật, tên chỉ có một chữ, là “Thiêu”, thời ðiểm cậu năm cuối đã từng ở đây quay một bộ phim ngắn về các vũ công múa cột, còn vì thế mà đăng kí một lớp phụ đạo về múa cột.

Chủ quán bar là nữ, tuổi so với cậu cũng không chênh quá nhiều, giữa hai người vẫn còn chút giao tình. Quán bar thường xuyên có vài đạo diễn phim độc lập nhỏ lui tới — tuy rằng nhóm người này thường không được như cậu mong đợi, nhưng ít nhất làm ở đây, cậu có thể gần con đường diễn viên hơn một chút.

Vào không được giới giải trí cũng vẫn có thể làm diễn viên, nhýng Lý Dương Kiêu phải nuôi sống mình trước đã, sống sót mới có thể tiếp tục ước mơ được.

Tối đó, Lý Dương Kiêu ngồi xe điện ngầm tới quán bar kia, chủ quán bar – Hoàng Oanh, luôn ở trong quán, vừa nhìn đã nhận ra Lý Dương Kiêu, cô đẩy một ly Cocktail đến trước mặt Lý Dương Kiêu: “Của cậu.”

“Nồng độ cồn cao không?” Lý Dương Kiêu nhận lấy, hỏi một câu.

“Không cao, không thêm rượu mạnh, sao, có muốn đổi ly khác không?”

“Không cần đâu”, Lý Dýõng Kiêu cười một chút, “Uống nhiều quá trên người sẽ nổi mẩn đỏ, có chút dị ứng với rượu.”

“Ly này không có việc gì, yên tâm uống đi. Ðúng rồi, sao dạo này không thấy phim cậu đóng?”

“Ðừng nói nữa”, Lý Dương Kiêu uống một ngụm rượu, “Ðắc tội một người, bị phong sát hơn nửa nãm trước rồi.”

“Mẹ nó, thảm như vậy? Ðắc tội ai?”

“Chị biết Trần Thụy không?” Lý Dương Kiêu ngồi xuống ghế đẩu nhỏ.

“Nghe qua, nhưng chưa từng thấy người thật, như thế nào lại đắc tội?” Hoàng Oanh đưa điếu thuốc cho cậu.

“Aizz, không muốn nhắc đến”, Lý Dương Kiêu tiếp nhận, châm lửa hút một hơi, đi thẳng vào chủ đề, “Chỗ chị thiếu ca sĩ đúng không?”
“Cậu muốn thử sao? Không đùa chứ?” Hoàng Oanh trên dưới đánh giá cậu, cười nói.

“Không nói giỡn”, Lý Dương Kiêu rất nghiêm túc mà nhìn cô, “Tiếng Anh, tiếng Quảng Ðông em đều có thể hát, nếu không em hát thử một giờ cho chị nghe trước?”

“Không thể nào, cậu đã nghèo túng đến mức này sao?” Hoàng Oanh nhìn cậu.

“Làm chút việc khác cũng tốt mà, không phải ở đây thường xuyên gặp được vài đạo diễn sao? Thỉnh thoảng em vẫn muốn đóng phim. Hiện tại em cũng đang làm người mẫu, nhưng nguồn thu nhập có chút không ổn định”. Lý Dương Kiêu có điểm bất đắc dĩ mà cười cười.

Ðêm nay, Lý Dương Kiêu ở quán bar hát một giờ, Hoàng Oanh đồng ý để cậu ở lại, sắp xếp thời gian cho cậu cũng không tồi, buổi tối 9 giờ đến 11 giờ, nhưng cô đưa thêm một gợi ý:

“Không phải cậu hồi năm cuối học múa cột sao? Có thể làm nóng không khí sân khấu tầm 11 giờ không? Ðó là thời điểm không khí sôi động nhất, cậu khí chất có hơi lạnh lùng, chỉ hát thôi thì không được ổn.”
Lý Dương Kiêu ngẩn ra một chút: “Sao cơ?”

Hồi năm cuối đại học, cậu vì diễn phim ngắn kia, chạy tới đây học múa cột hai tháng, nhưng không nghĩ tới Hoàng Oanh vẫn nhớ thuơng cái này.

“Nếu được, chị sẽ trả cậu lương của ca sĩ ở quán bar hạng nhất. Cũng không khó khăn quá đâu. Chỉ cần mấy cái động tác, có thể làm mọi người hú hồn là được, nhiều lắm nhảy bốn năm phút.”

Lý Dương Kiêu suy xét một chút, liền đáp ứng, một buổi có thể kiếm được 300 tệ, cậu chẳng có gì lý do để cự tuyệt cả.

Buổi tối cùng ngày, Trì Minh Nghiêu nhận được cuộc gọi của Từ Diễm, anh thực không kiên nhẫn mà tiếp, nghe được Từ Diễm ở trong điện thoại nói: “Trì thiếu, anh biết Lý Dương Kiêu bên kia là chuyện gì không?”

“Chuyện gì?” Trì Minh Nghiêu cau mày hỏi.

“Tôi giữa trưa còn cùng cậu ấy nói chuyện điện thoại, buổi tối phát hiện cậu ấy đã block tôi rồi. Trì thiếu, có phải hay không anh giới thiệu tài nguyên cho cậu ấy rồi?”
“Làm sao vậy?” Trì Minh Nghiêu căn bản không để ý đến hắn, cũng không muốn nghe đến Lý Dương Kiêu này.

“Aizz, tôi cũng không gạt anh làm gì, Trì thiếu, anh nói thật đi, có phải cậu ta có được tài nguyên rồi, nên trở mặt không nhận người nữa, phải không?”

Trì Minh Nghiêu lập tức hiểu ý tứ Từ Diễm, anh nháy mắt nguôi giận: Tuy rằng Lý Dương Kiêu không có được tài nguyên, nhưng cậu đã vô tình giúp Trì Minh Nghiêu xả giận. Nghĩ đến giờ phút này Từ Diễm đang tức muốn hộc máu, anh liền cảm thấy toàn thân đều thoải mái.

Anh tính toán không so đo với Lý Dương Kiêu nữa, việc này coi như cho qua.

Lại qua ba ngày, Trì Minh Nghiêu đang ở công ty tăng ca, Tào Diệp bỗng nhiên gửi cho anh một tin nhắn thoại: “Này, cậu còn nhớ Lý Dương Kiêu đi cùng cậu lần trước không, tôi buổi tối hôm nay vừa thấy cậu ấy, cậu đoán ở đâu?”
Trì Minh Nghiêu không muốn dính dáng gì đến cái tên Lý Dương Kiêu nữa, nghe xong tin nhắn thoại, liền để điện thoại sang một bên, không trả lời Tào Diệp.

Một lát sau, Tào Diệp lại gửi thêm một câu: “Ở quán bar mà tôi đầu tư ấy! Chính là cái quán tên ‘Thiêu’!”

Ngay sau đó, giọng nói lại tiếp tục truyền tới.

“Cậu ấy mới vừa nhảy một điệu múa cột, còn rất gợi cảm nha.”

“Phải công nhận, mặc dù Trần Thụy có hơi biếи ŧɦái, nhưng mắt chọn người không chê vào đâu được.”

“Bị lăn lộn tới mức đi múa cột, cũng đủ xui rồi đấy.”

Ði múa cột? Thật đủ năng lực đấy. Trì Minh Nghiêu đặt điện thoại lên mặt bàn, không tính toán phản ứng Tào Diệp. Từ trong giọng nói có thể thấy Tào Diệp say rồi.

Ngày hôm sau, hơn 9 giờ tối, Trì Minh Nghiêu từ công ty đi ra, thời điểm chờ thang máy nhận được tin nhắn của Từ đạo diễn: “Trì thiếu, WeChat của Lý Dương Kiêu mà anh nhắc đến mấy hôm trước là gì thế? Tôi muốn thêm bạn WeChat, trực tiếp bảo cậu ấy gửi tác phẩm lúc trước cho tôi xem.”
Vị đạo diễn nhỏ này nói chuyện thật uyển chuyển, kỳ thật là muốn hỏi Trì Minh Nghiêu còn muốn vai diễn này không.

Nhưng tin nhắn này làm Trì Minh Nghiêu lập tức nhớ việc bị Lý Dương Kiêu block, sắc mặt liền âm u, trả lời một câu: “Trước tìm xem người khác đi.”

Mấy ngày nay, Trì Minh Nghiêu đã lái lại chiếc xe lần trước, cuối cùng anh cùng thoát khỏi bóng ma mà Lý Dương Kiêu lưu lại ngày đó.

Nhưng cũng bởi vì tin nhắn này, anh lại nghĩ tới dáng vẻ Lý Dương Kiêu ngày đó ngồi ở ghế phụ rơi lệ.

Khóc thành như vậy, như thế nào sau lại đi múa cột?

Trì Minh Nghiêu nghĩ mãi không ra, cảm thấy mạch não Lý Dương Kiêu thật sự quá kỳ lạ, không phải là do làm mắt lác nhiều nên mới thành ra như vậy chứ?

Tuy nhiên, Trì Minh Nghiêu không thể phủ nhận nội tâm mình hiếu kỳ: Lý Dương Kiêu múa cột sẽ là dáng vẻ gì?
Múa cột không phải có liên hệ với tìиɦ ɖu͙ƈ sao? Nhưng Lý Dương Kiêu thoạt nhìn không hứng thú với chuyện kia mà.

Một người đã ngồi bên mép giường kim chủ rồi còn bỏ chạy, thật sự sẽ chạy tới múa cột sao?

Trì Minh Nghiêu mang theo một bụng nghi hoặc, ở ngã ba quay xe lại, tính toán đến quán bar Thiêu kia xem một cái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN