Chạm Đuôi
Chương 80: Ngoại truyện 5: Lý Dương Kiêu đạt giải Ảnh đế
“Thầy Dương Kiêu!” – Trợ lý Mạc Mạc ngồi ở hàng ghế xe thò lên, chìa tay đưa một tờ giấy nhỏ được in ra. “Chị Vân Sơ nhờ người viết xong phát biểu khi nhận giải rồi. Anh nhớ học qua nhé!”
“Để tôi xem đã.” Lý Dương Kiêu quay đầu lại nhận lấy tờ giấy nhỏ kia, cúi đầu nhìn lướt qua, “Nhiều chữ vậy hả?”
“Anh nhìn thì nhiều thôi, thật ra dễ nhớ lắm. Cảm ơn người này, cảm ơn người kia. Thầy Dương Kiêu, anh nhớ lời thoại nhanh như thế, chút chữ này đâu có làm khó nổi anh!”
Lý Dương Kiêu đang cúi đầu nhìn, Trì Minh Nghiêu ngồi bên cạnh cũng nghiêng đầu nhìn y. Y bèn dịch tờ giấy nhỏ vào giữa. Trì Minh Nghiêu nhìn qua, đánh giá: “Bài phát biểu này không được.”
Mạc Mạc nghe thấy, lập tức nhổm dậy nhìn sang: “Dạ? Không được ở đâu? Sếp Trì muốn sửa ạ?”
Trì Minh Nghiêu: “Cái khác không việc gì, nhưng không cảm ơn tôi, thì không được.” Nói xong lại đưa tay ôm bả vai Lý Dương Kiêu: “Cô bảo thầy Dương Kiêu tự nói xem có đúng không, nửa năm quay “Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ” đó tôi đến thăm phim trường bao nhiêu lần?”
Lý Dương Kiêu cũng cười nói theo hắn: “Ừ, đúng là nên cảm ơn cả ngài Trì Minh Nghiêu đây nữa.”
Mạc Mạc cuống quít ngăn cản: “Thầy Dương Kiêu, chị Vân Sơ đã dặn riêng em, bảo lúc lên sân khấu anh tuyệt đối không được nhắc đến sếp Trì. Nếu không trang nhất ngày mai chắc chắn sẽ bùng nổ mất!”
“Làm Ảnh đế còn không đáng lên trang nhất sao?” Trì Minh Nghiêu lườm cô.
Mạc Mạc bị hắn lườm xong không dám phản bác, giơ hai tay lên yếu ớt nói: “Chị Vân Sơ dặn thế, em chỉ là người chuyển lời thôi…”
Trì Minh Nghiêu quả quyết lấy điện thoại ra định gọi điện thoại cho Hứa Vân Sơ: “Tôi muốn hỏi xem Hứa Vân Sơ có ý gì.”
Mạc Mạc tiếp tục yếu đuối chuyển lời: “Chị Vân Sơ nói, không cho phép sếp Trì kéo nghệ sĩ của chị ấy xuống nước…”
Lý Dương Kiêu đưa tay đè bàn tay định gọi điện của hắn xuống, cố nhịn cười: “Đừng gọi nữa, chị Vân Sơ xuống máy bay là vội đến đây luôn, nào có tâm tư bắt máy. Hơn nữa chưa chắc em đã được lên sâu khấu mà.”
“Sao lại chưa chắc?” Trì Minh Nghiêu tỏ ra nghiêm túc: “Thần may mắn của em, chính là anh không phải đang ngồi đây rồi sao?”
“Ừ, rồi rồi.” Lý Dương Kiêu cũng hùa theo trò đùa của Trì Minh Nghiêu. Y lại nắm tay, khẽ thầm thì vào tai hắn: “Chốc nữa nếu được lên sân khấu em sẽ cảm ơn anh…..”
“Em nghe thấy đó… Nhưng em sẽ không nói với chị Vân Sơ đâu!” Mạc Mạc ở ghế sau nói: “Thầy Dương Kiêu, chắc chắn anh sẽ được lên sân khấu mà. Tranh thủ lúc tắc đường anh học thuộc đoạn phát biểu đi! Ấy, chị Vân Sơ tỷ gửi lời mời video call…” Mạc Mạc nói xong, luống cuống tay chân nhận cuộc gọi video đưa cho Lý Dương Kiêu.
Khuôn mặt Hứa Vân Sơ lập tức xuất hiện trên màn hình điện thoại: “Dương Kiêu, đưa màn hình lên cao lên chị xem nào, trang điểm OK, trông có sức sống đấy. Để điện thoại hướng xuống chút, chị xem mặc bộ Âu phục nào? Được, bộ này cũng đẹp… “
Lý Dương Kiêu chuyển lên quay mình: “Chị Vân Sơ, chị đến đi đâu rồi ạ?”
Hứa Vân Sơ nói rất nhanh: “Chắc chị sẽ đến sớm hơn mấy đứa. Lát nữa em đi thảm đỏ cùng Ngô Á Nam, chị sẽ dẫn Trì Minh Nghiêu và Giang Lãng vào sân trước. Dương Kiêu em nhớ này, lát nữa nếu lên sân khấu thì đừng căng thẳng. Bài phát biểu Mạc Mạc đưa cho em rồi chứ, xem chưa?”
Lý Dương Kiêu nói: “Xem rồi ạ.”
“Rồi, cậu bạn trai của em đang ở bên cạnh đúng không? Trì Minh Nghiêu cậu nghe cho rõ đây, đừng hòng kéo nghệ sĩ nhà tôi xuống nước…”
Lý Dương Kiêu thấy Trì Minh Nghiêu muốn đưa tay giành điện thoại, vội vàng nghiêng người, cười nói với màn hình: “Em biết rồi chị Vân Sơ, mọi người đừng tạo áp lực cho em thế, lát nữa không lên được sân khấu em khóc mất.”
“Thế à? Vậy chị sẽ chuẩn bị sẵn bài vở.” Hứa Vân Sơ độc miệng nói: “Lý Dương Kiêu đau đớn khi trượt mất giải Ảnh đế Kim Tượng rơi lệ tại chỗ”. Tối nay dù chúng ta có không lên sân khấu cũng cướp mất trang nhất của người ta… Được rồi, không đùa với em nữa. Bên chị đến nơi rồi, cúp đây.”
Trì Minh Nghiêu cướp điện thoại di động không thành, nghiến răng nói: “Anh đang cân nhắc sa thải người đại diện Hứa Vân Sơ này.”
***
“Lý Dương Kiêu đến rồi!”
Không biết là người tinh mắt nào cao giọng hô lên, phóng viên và nhiếp ảnh gia ngồi xổm chờ trước thảm đỏ lập tức chuyển hướng máy quay, chĩa ống kính giống như nòng pháo vào chiếc SUV vừa chạy tới.
Tiếng chụp ảnh tách tách vang lên, đèn flash rực rỡ đồng loạt chiếu đến, kéo dài không dứt từ lối vào thảm đỏ đến giữa sân khấu. Vệ sĩ tiếp đón mở cửa xe, Lý Dương Kiêu xuất hiện trong tầm nhìn của ống dài ống ngắn. Một chiếc xe màu đen cũng dừng lại phía sau, nữ chính Ngô Á Nam mặc váy dài duyên dáng đi tới, hội họp với Lý Dương Kiêu. Hai người cùng nhau nắm tay nhau bước lên thảm đỏ.
Ở giữa sân khấu phía trước, MC vừa tiễn hai nghệ sĩ đi, bắt đầu phần giới thiệu mới: “Hai diễn viên của đoàn làm phim “Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ” đến rồi! Đây hẳn là bộ phim ngựa ô được đề cử nhiều nhất năm nay rồi. Lần lượt lọt vào danh sách đề cử Phim hay nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, Nam diễn viên chính xuất sắc nhất và Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, còn có bảy đề cử là Quay phim xuất sắc nhất, Nhạc nền xuất sắc nhất, Thiết kế mỹ thuật xuất sắc nhất… Nào, Dương Kiêu, Á Nam đứng ở đây…” Hai vị MC tự giác đứng hai bên, nhường trung tâm sân khấu cho hai người đi tới.
“Lý Dương Kiêu nhìn vào đây!”
“Ngô Á Nam sang bên này!”
“Bên trái! Lý Dương Kiêu nhìn qua đây một chút!”
Giọng nói của phóng viên vang lên một mảnh.
Tất cả phóng viên có mặt dường như đều rất hài lòng với ảnh chụp được. Hai vị MC tiến lên, nữ MC cảm thán: “Wow, Lý Dương Kiêu hôm nay cậu thật sự rất đẹp trai đó
Lý Dương Kiêu cười nói: “Bình thường không đẹp trai ạ?”
“Bình thường cũng đẹp trai, hôm nay đẹp trai y như hoàng tử.” Người dẫn chương trình cười nói, “Thế nào, cậu tự tin vào giải thưởng tối nay chứ?”
“Thực ra là vẫn… Lý Dương kiêu cười nói, “Không tự tin mấy, dù gì những diễn viên được đề cử đều là tiền bối của tôi. Lần này có thể lọt vào đề cử cùng họ đã hưng phấn lắm rồi.”
“Cậu đã từng xem tác phẩm trước đây của họ chưa?”
“Đương nhiên rồi, hồi học biểu diễn ở trường tôi thường hay nghiền ngẫm những bộ phim của họ, như “Long Đông” của thầy Ngô Chí Trung, “Chiếc Thuyền Đi Xa” của thầy Hoàng Kỳ, “Non Cao Sông Dài” của thầy Vương Uy. Đều đã xem rất nhiều lần rồi.”
“Nghe nói khách mời trao giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất tối nay là thần tượng kiêm sư huynh Lương Tư Triết của cậu. Anh ấy cũng là nhà sản xuất của “Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ”. Hai người các cậu thật đúng là rất có duyên phận. Tôi rất tò mò liệu anh ấy có nói gì với cậu không? Ví dụ như khi lên sân khấu thì phải phát biểu cảm tưởng nhận giải ra sao ấy?”
“Cái đó thì không có… Tiền bối Tư Triết chỉ nói,” Lý Dương Kiêu cười trước micro: “Đoạt giải rồi nhớ mời anh ấy ăn tôm hùm đất. “
……
***
“…… Cảm ơn anh em kiêm đối tác tốt Lý Dương Kiêu của tôi. Sáu năm trước khi tôi lần đầu tiên tìm được cậu, chưa bao giờ dám nghĩ,” Giang Lãng đứng ở giữa sân khấu nâng cúp, sau khi nói một tràng lời cảm ơn dài cũng thở hổn hển. Cậu ta nuốt xuống nước bọt nói tiếp. “Một ngày nào đó chúng ta sẽ cùng nhau xuất hiện ở đây. Cảm ơn thành tựu của chúng tôi. Với tôi cậu luôn là nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Ngoài ra, cảm ơn nhà sản xuất của bộ phim, Vu Hoằng. Cảm ơn chị đã kéo em khỏi vũng bùn, từ một “Giang Lộ” chật vật để trở thành “Giang Lãng” đứng ở đây…”
Nghe Giang Lãng nói những lời cảm ơn khi nhận giải này, Lý Dương Kiêu vô cùng xúc động vì chẳng mấy khi được thấy Giang Lãng với Âu phục và giày da. Ở đoàn phim lúc nào trên cậu ta cũng chỉ mặc một chiếc áo may ô nhếch nhác, cổ quấn một cái khăn ướt đẫm mồ hôi, ngồi ở phía sau màn hình hô to “Làm lại lần nữa”, hoặc là cầm cuốn kịch bản được cuộn tròn lên, không ngại phiền phức đi giải thích cho diễn viên nên diễn ra sao.
Giang Lãng giờ đây Âu phục thẳng tắp, đầu tóc gọn gàng, ánh mắt sắc bén, nhưng vẫn lờ mờ ở đó hình bóng của cậu thiếu niên hăng hái đến tìm y năm nào. Lý Dương Kiêu cảm thấy lồng ngực cồn cào với rất nhiều cảm xúc đồng loạt trào dâng. Y vỗ tay theo những người bên dưới khán đài, vỗ tay cho vị đạo diễn xuất sắc nhất trẻ tuổi Giang Lãng.
Giang Lãng cầm cúp bước từ trên sân khấu xuống, lúc đi ngang qua y. Bọn họ đập tay, ánh mắt giao nhau, không cần phải nhiều lời.
―
Trên sân khấu lại bắt đầu một màn trêu chọc mới, sau giải đạo diễn xuất sắc nhất, bắt đầu trao giải hiệu ứng hình ảnh xuất sắc nhất. Lòng bàn tay Lý Dương Kiêu toát đầy mồ hôi lạnh. Y lẳng lặng sờ đến tay Trì Minh Nghiêu, nắm lấy nó. Lòng bàn tay ấm áp này sẽ khiến y cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
“Tay em lạnh thế?” Trì Minh Nghiêu trượt cánh tay khỏi tay vịn ghế, lật ngược lại cầm lấy tay y, “Căng thẳng à?”
“Chẳng biết nữa…” Người trên sân khấu trút bỏ gánh nặng, người phía dưới cũng nể mặt cười theo. Máy quay đảo đến, Lý Dương Kiêu cười với ống kính, nhỏ giọng nói với Trì Minh Nghiêu, “Cũng không phải là căng thẳng…”
Trì Minh Nghiêu cười khẽ: “Còn luống cuống vậy à.”
―
Giải Hiệu ứng hình ảnh xuất sắc nhất, Nhạc nền xuất sắc nhất, Quay phim xuất sắc nhất và Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất lần lượt được trao. Sau khi “Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ” liên tiếp ẵm bốn giải thưởng, Lương Tư Triết cũng lên sân khấu. Năm ngoái, Lương Tư Triết đoạt giải Ảnh đế Kim Tượng lần thứ hai, vừa lên sân khấu đã khiến dưới khán đài hoan hô nhiệt liệt.
Nữ cộng sự Tăng Thuần, người từng đoạt giải Ảnh hậu cùng bước lên sân khấu. Tuy cô đã ngoài bốn mươi, nhưng trên mặt lại không lộ ra bất cứ dấu vết của năm tháng nào.
Trên màn ảnh rộng lần lượt chiếu các phân đoạn phim của 5 diễn viên được đề cử Nam diễn viên chính xuất sắc nhất: Ngô Chí Trung “Hôm Nay Có Mưa”, Hoàng Kỳ “Tẩu Hỏa”, Vương Uy “Thổ Táng”, Hứa Minh Khởi “Cuộc Đời Của Một Vũ Công” và Lý Dương Kiêu “Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ”. Ba thế hệ diễn viên lão – trung – thanh đều tề tựu. Trong đó Ngô Chí Trung đã từng đoạt Ảnh đế một lần, Hoàng Kỳ và Vương Uy cũng từng đoạt giải Nam phụ xuất sắc nhất, Hứa Minh Khởi – đóa hoa nở muộn của làng điện ảnh, năm ngoái cũng từng lọt vào danh sách đề cử Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Sau khi đoạn clip trên màn hình lớn kết thúc, Tăng Thuần bèn trêu chọc Lương Tư Triết: “Cạnh tranh khốc liệt thật đấy. Có điều, Ảnh đế Lương là giám chế của “Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ”, lên trao giải thưởng này không cần tránh hiềm nghi gì sao?”
Lương Tư Triết dày dặn kinh nghiệm tiếp lời: “Mấy ngày trước, “Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ” đã thanh toán nốt tiền lương cho tôi rồi. Chắc là vì sợ tôi lên đây bóc phốt đây mà. Trùng hợp có Cậu Trì bên sản xuất phim ngồi ở phía dưới, tôi phải tố cáo đoàn phim này nghèo đến mức nào.”
Ống kính lập tức lia về phía Trì Minh Nghiêu, khóe miệng hắn cong lên, đưa tay ra hiệu “Anh cứ tự nhiên”.
Mọi người dưới sân khấu đều ồ lên cười. “Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ” quay nửa năm, dự toán gần như vượt gấp đối, quà tặng họp báo cho phóng viên cũng tương đối rộng rãi. Tư bản phía sau vung tay hào phóng như thế nào, người trong giới đều đồn thổi cả. Bây giờ Lương Tư Triết trêu chọc như vậy, chắc hẳn là do quan hệ với tư bản không tồi.
Nữ diễn viên rất nể mặt hỏi: “Hả? Nghèo thế nào vậy, Ảnh đế Lương xin hãy tiết lộ đi.”
“Tôi chỉ nói một ví dụ thôi nhé.” Lương Tư Triết ăn không nói có: “Ngay cả OST cũng không mời nổi người nổi tiếng, còn bắt nam chính Lý Dương Kiêu lấn sân ca hát. Dương Kiêu sư đệ, anh chỉ muốn hỏi cậu một câu thôi. Họ mời cậu hát OST, có trả thêm thù lao cho cậu không?”
Ống kính quét tới Lý Dương Kiêu, y phối hợp cười và lắc đầu. Ở nơi ống kính không quay đến, Trì Minh Nghiêu tỏ vẻ đe dọa nhéo nhéo ngón tay Lý Dương Kiêu.
Lương Tư Triết lại trò chuyện với Tăng Thuần thêm vài phút về các bộ phim được đề cử, mới bắt đầu đi vào chủ đề chính. Trong tay anh ta cầm phong bì của Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, mở ra nhìn thấy kết quả, lại đưa cho Tăng Thuần nhìn qua. Cả hai đều là diễn viên có thâm niên, không thể nhìn được bất cứ manh mối nào qua biểu cảm.
Bàn tay của Lý Dương Kiêu nắm chặt lấy Trì Minh Nghiêu theo bản năng, trái tim như thế bị bức thư kia kéo lên cao. Từ ngày biết được những người lọt vào danh sách đề cử, y đã nhận thức rằng mình không nên ôm hi vọng quá lớn. Dù gì diễn viên cùng cạnh tranh đều là tiền bối thực lực được công nhận, nhưng khi thật sự đến khoảnh khắc này, nỗi lo được mất dường như đã nằm ngoài sự kiểm soát của y.
“Người giành được giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất của lễ trao giải Kim Tượng lần thứ 47 là -“Lương Tư Triết nói vào micro rồi khựng lại.
Ống kính lần lượt quét qua 5 nam diễn viên lọt vào vòng chung kết, có người mỉm cười, có người thấp thỏm, Lý Dương Kiêu hơi nhướng cằm, gương mặt trẻ xuất hiện trên màn ảnh rộng.
Tằng Thuần cúi xuống về phía micro ở giữa, tủm tỉm cười công bố kết quả. Khi ánh mắt của cô ấy lướt qua mình, Lý Dương Kiêu chợt có dự cảm mạnh mẽ rằng cô ấy sẽ nói ra tên của mình.
Giây tiếp theo, cô nhìn xuống Lý Dương Kiêu bên dưới sân khấu và nói: “… Lý Dương Kiêu.”
Tiếng vỗ tay vang lên, mọi người trong khán phòng đều ngoái đầu lại nhìn lại, trong nháy mắt, Lý Dương Kiêu chợt ngẩn ngơ. Y đứng dậy theo bản năng, lần lượt ôm Hứa Vân Sơ, Giang Lãng, Từ Á Nam bên trái.
Hứa Vân Sơ nói: “Đi đi, đừng căng thẳng.”
Giang Lãng nói: “Cúp hơi nặng đó, cầm chắc vào.”
Từ Á Nam nói: “Chúc mừng anh Dương Kiêu.”
Lý Dương Kiêu ôm hết bọn họ, lại ôm đến Trì Minh Nghiêu bên phải. Trì Minh Nghiêu cao hơn y một chút, hắn phải ngửa cằm lên ôm y.
“Kiêu Kiêu của chúng ta sắp thành Ảnh đế rồi.” Trì Minh Nghiêu hơi cúi xuống, ghé sát nói vào tai y: “Lên sân khấu cứ cảm ơn bọn họ đi, lời cảm ơn của anh cứ để về đến nhà rồi nói.” Hai người tách ra, hắn đưa tay chỉnh thẳng lại cà vạt giúp Lý Dương Kiêu.
Lý Dương Kiêu bước qua các nghệ sĩ cùng hàng, nhận lấy lời chúc phúc của bọn họ, sau đó đi qua hành lang, bước lên bậc thang, đi tới giữa sân khấu.
Lương Tư Triết tự tay đưa cúp cho y, vô cùng lịch thiệp tiện thể ôm Lý Dương Kiêu, nói bên tai y “Chúc mừng cậu, nhớ tôm hùm đất đấy nhé,” sau đó lui về phía sau vài bước, nhường lại trung tâm sân khấu cho Lý Dương Kiêu.
“Cảm ơn tiền bối Tư Triết, cảm ơn cô Tăng Thuần.” Lý Dương Kiêu cúi đầu cảm ơn bọn họ, sau đó cầm cúp đi tới trước micro, cũng đi đến bên dưới ánh đèn sân khấu.
Cúp khá nặng, Lý Dương Kiêu nghĩ, Giang Lãng nói không sai.
Các đồng nghiệp dưới sân khấu đều ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt còn sáng hơn cả ánh đèn sân khấu trên đỉnh đầu. Hai năm qua, Lý Dương Kiêu đã quen với trung tâm sân khấu, nhưng sân khấu giờ phút này đây lại không giống vậy. Đèn flash không ngừng lóe lên trước mắt y, tiếng chụp hình tanh tách cũng xôn xao một mảnh. Tất cả mọi thứ xung quanh như được gán thêm một bộ lọc mờ nhạt, Lý Dương Kiêu cảm thấy mình như đang mơ, như đang quay một bộ phim điện ảnh khác.
Mà lúc này đây y lại là một diễn viên vụng về, không nhớ được lời thoại Mạc Mạc đưa cho mình trên xe
Không nhớ nổi, đành phải phát huy tức thời vậy. Lý Dương Kiêu hít sâu một hơi, cúi người, nói vào micro: “Nhất thời tôi cảm thấy như mình đang trong mơ vậy, không biết giây tiếp theo liệu mình có tỉnh dậy hay không.” Y nghe thấy giọng của mình được phân tán qua micro, truyền thẳng bốn phương tám hướng của khán phòng rộng lớn này.
“Cảm ơn đạo diễn Giang Lãng, cậu đứng ở đây trước tôi một bước, cướp lời thoại của tôi, làm tôi khá là ghen tị đó.” Mọi người dưới khán đài ồ lên cười, Lý Dương Kiêu nói tiếp: “Nhưng người không thể vắng mặt nhất trong giấc mộng điện ảnh này chính là cậu. Vừa rồi trên sân khấu cậu nói cúp rất nặng, tôi làm chứng, đây là sự thật.”
“Cảm ơn người đại diện Hứa Vân Sơ, đã che chở cho em rất nhiều. Tiền bối Tư Triết nói chị là mẹ Hứa, em cũng giống vậy. Cảm ơn thần tượng của em, Tiền bối Lương Tư Triết, với tư cách là giám chế của “Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ” đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Cũng chính anh là người đã cho em thấy được dáng vẻ mà một diễn viên nên có nhất.”
“Cảm ơn tất cả các nhân viên đứng sau “Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ”, các bạn đã vất vả rồi. Cảm ơn quá khứ, cảm ơn những người từng ủng hộ tôi. Cảm ơn gia đình và người hâm mộ, cũng cảm ơn chính tôi dẫu đã nói từ bỏ cả vạn lần nhưng không nỡ từ bỏ.”
“Còn nữa,” Tầm nhìn của Lý Dương Kiêu tập trung vào một vị trí ở hàng ghế sau, ánh mắt chợt trở nên dịu dàng: “Cảm ơn nhà sản xuất của “Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ” anh Trì Minh Nghiêu đây. Nếu như không có anh không có bộ phim này, cũng sẽ không có Lý Dương Kiêu đứng ở đây. Anh luôn luôn là may mắn của em.” Y giơ tay phải lên, hôn chiếc nhẫn ở ngón giữa của mình, đối diện với tầm mắt xa xôi dưới khán đài của Trì Minh Nghiêu.
Sau đó, Lý Dương Kiêu cầm cúp lui về phía sau một bước, cúi gập người với khán đài.
Tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên không ngớt, tỉnh dậy vẫn là giấc mộng đẹp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!