Chân Đế
Chương 18: Cực phẩm mỹ nam tử
Cổ Tước híp mắt thầm đánh giá:
– Cường giả Huyền Hoàng cảnh!
Sau đó chắp tay về phía bức tường nói ra:
– Hai vị tiền bối quá khen.
Nếu nói ở một số địa bàn nhất định hắn có thể lấy ra thủ đoạn chém giết Huyền Hoàng, thì ngay tại đây không phải là một trong những địa bàn đó. Vì thế hắn cũng không ngốc đến mức bằng thực lực Huyền Sư sơ kỳ đi gây hấn với Huyền Hoàng, điệu thấp một chút cũng không có làm hắn chết.
Giọng nói già nua lại vang lên từ phòng bên kia:
– Người trẻ tuổi, không cần quá khiêm tốn, bọn ta chỉ là tình cờ gặp ngươi nên có lời khen mà thôi.
Cổ Tước không khinh thường không siểm nịnh nói ra:
– Vậy đa tạ hai vị tiền bối khen ngợi.
Bên kia “ừm” một tiếng rồi không nói gì nữa. Cổ Tước cũng không rãnh ở lại tán dóc với hai người nên lập tức rời khỏi phòng riêng, đi tìm phòng tắm, lúc nãy người hắn ướt đẫm mồ hôi nên hiện tại có chút bứt rứt khó chịu.
Tắm rửa thoái mái xong, hắn xuống tầng trệt gọi chút đồ ăn, sẵn tiện nghe ngóng xung quanh xem có tin tức gì đáng chú ý hay không. Những nơi như khách điếm và tửu lâu là địa điểm lý tưởng để thu thập thông tin. Thông qua tin đồn truyền miệng, hắn có thể đoán được một, hai phần sự thật.
Đến lúc hắn ăn gần xong thì một tin tức thú vị lọt vào tai.
– Êy, ta nghe đồn gần đây bên trong Lam Hà tông lại xuất hiện cái dị tượng kia.
Một tu sĩ trung niên khẽ nói với đồng bạn.
– Ồ? Là dấu hiệu Lam Hà mở ra sao? Không phải năm trước đã mở một lần rồi sao?
Người đồng bạn kia của hắn không khỏi nghi ngờ, hỏi lại.
– Lam Hà bất thường khó đoán, xưa nay ngay cả các đời chưởng môn cũng không hiểu được.
Tu sĩ trung niên lắc đầu nói ra.
– Ta nghe nói lần trước cả Lam Hà tông chỉ có Lam Vương thiếu chủ là đào được một món bảo vât khó lường bên trong, còn lại người khác đều tay trắng trở ra.
Người đồng bạn kia vuốt cằm, hứng thú nói.
– Cái này ta cũng có nghe qua, Lam Hà thần bí như vậy, không khỏi để người ta suy nghĩ.
Tu sĩ trung niên gật đầu tán đồng xong lâm vào trầm tư, không nói nữa.
Cổ Tước ở một bên khẽ nhếch môi cười, lẩm bẩm tự nói:
– Lam Hà… Đến nay vẫn còn xuất thế sao? Nếu đúng thật là Lam Hà chân chính thì không còn gì bằng, nhưng chỉ sợ đây không phải là đại chủ mạch của Lam Hà mà chỉ là một nhánh sông nho nhỏ a…
Ăn uống xong xuôi, hắn trở lại phòng, lấy dược đỉnh ra thực hành luyện đan nhất biến, cho dù bản thân có tri thức của Khai Thế Tiên Vương thì hắn cũng không thể chủ quan để kỹ năng mai một được. Có câu văn ôn võ luyện, phong độ chỉ là nhất thời, đẳng cấp mới là mãi mãi, tu sĩ có chí lớn đều nắm giữ đạo lý này mà không ngừng ma luyện bản thân.
Buổi sáng, Dạ Tuyết trở lại khách điếm, trước khi dẫn mọi người đi thì khẽ thầm thì mấy câu với Cổ Tước. Nàng đưa năm người kia đến quảng trường khảo hạch an bài xong, trực tiếp mang Cổ Tước vào ngoại viện Lam Hà tông.
Hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ, vô cùng thân thiết, khiến nhiều đệ tử Lam Hà tông xung quanh không khỏi nhướng mày khó hiểu. Tiểu tử này là ai? Sao lại cùng tiên nữ sư tỷ nổi tiếng như cồn của bọn họ gần gũi như vậy? Mà trông nét mặt hai người cũng hơi giống nhau a?
Dạ Tuyết đưa hắn đến một khu biệt viện dành cho nam đệ tử, dặn dò mấy câu xong liền rời đi, tông môn có phân công cho nàng việc làm trong kỳ khảo hạch tân đệ tử, nên nàng cũng không thể la cà tán gẫu với Cổ Tước lâu được.
Vừa đặt chân vào sân trước khu biệt viện này, Cổ Tước đã gặp một nhóm ba thanh niên mặc đồng phục ngoại môn giống hắn. Tên ở giữa tuy nhỏ lùn nhưng khí tức mạnh nhất trong ba tên, đã là Huyền Giả hậu kỳ, hai tên còn lại tuy cũng là Huyền Giả, nhưng chỉ mới ngưng ra chút tinh vân, không có gì đáng để ý tới.
– Sư đệ, chào mừng đến với khu vực số bảy.
Tên thấp lùn ở giữa tươi cười tự giới thiệu:
– Ta là Hoàng Nhất, còn đây là Hoàng Nhị cùng Hoàng Tam, bọn hắn là đệ đệ của ta.
Cổ Tước nhìn cả ba một lượt xong cười nhạt nói ra:
– Chào ba vị sư huynh, tiểu đệ gọi Cổ Tước.
Hoàng Nhất ngạc nhiên vuốt cằm:
– Ồ, thì ra là đệ tử Cổ gia, chẳng hay sư đệ là quan hệ như thế nào với Cổ sư tỷ?
Cổ Tước lắc đầu nói ra:
– Hình như ta không có nghĩa vụ nói cho Hoàng sư huynh biết.
Hoàng Nhị cùng Hoàng tam nghe vậy liền bước ra một bước, nhưng Hoàng Nhất ngăn bọn hắn lại, từ tốn nói ra:
– Cái này sư đệ nói không sai, quả nhiên là không phải chuyện của ta. Không nói việc này nữa, ta dẫn sư đệ đến chỗ ở của mình.
Cổ Tước cười cười đi theo ba huynh đệ họ Hoàng vào sâu bên trong khu biệt viện. Ở đây có hồ cá trong xanh, có hòn non bộ rêu xanh bám đầy, cũng có cây bon sai già nua uốn éo, khung cảnh có thể nói là rất thư giãn tâm trí con người, đặc biệt có lợi cho tu sĩ trong lúc tu luyện.
Trong nội viên thỉnh thoảng có thể phát hiện tu sĩ ngồi xếp chân nhập định ở những vị trí kỳ lạ, mà những chỗ này đều là nơi có phong thủy rất tốt, thiên địa tinh khí có độ dày hơn hẳn những nơi khác. Chính vì vậy mà có lúc cũng thấy được tu sĩ tranh nhau vị trí tu luyện, dẫn đến đánh nhau gà bay chó chạy.
Lam Hà tông cũng như bao tông môn khác, nghiêm cấm đồng môn tàn sát lẫn nhau, nên những trận so tài này chỉ dừng lại ở mức độ đả thương nhất định, không được xảy ra tử chiến.
– Sư đệ, đây là chỗ ở của đệ, được chấp sự sắp xếp từ trước, đây là một phòng đôi.
Hoàng Nhất chỉ vào một căn phòng tương đối rộng rãi thoáng mát ở trung tâm khu biệt viện số bảy này. Ngoài ra chỗ này còn là một vị trí tu luyện rất không tệ, tuy nhiên đó là đối với tu sĩ thông thường, Cổ Tước đã từng ngồi trên ngọc liên kia tu luyện mấy tuần, hắn căn bản không thèm nhìn cái chỗ này, hắn vào đây chủ yếu là để Dạ Tuyết yên tâm, ngoài ra cũng được ở gần nàng.
– Đa tạ sư huynh dẫn đường.
Cổ Tước không tỏ thái độ gì, chắp tay nói ra.
– Không có gì.
Hoàng Nhất khách khí đáp một câu rồi xoay người rời đi.
– Đại ca…
Đi được một lúc, Hoàng Nhị không khỏi lên tiếng.
– Ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng cái này chúng ta không vội làm bậy.
Hoàng Nhất nhíu mày nói ra.
– Đại ca e ngại cái gì của hắn?
Hoàng Tam hỏi.
– Các ngươi không nhớ từng có thông tin truyền ra rằng Cổ sư tỷ rất sủng ái một tên đệ đệ phế vật sao? Nếu tên này chính là người đó, vậy chúng ta càng không thể động tay động chân.
Hoàng Nhất nói.
– Nhưng nếu hắn vào được đây thì làm sao là phế vật được a?
Hoàng Nhị không khỏi hỏi.
– Khí tức trên người của hắn không có gì đặc thù, so với Cổ sư tỷ thiên phú vô song… đây không phải phế vật thì còn là gì nữa? Ta đoán hắn vào được đây cũng là nhờ một tay Cổ sư tỷ…
Hoàng Nhất vừa nói vừa thầm tính toán. Hoàng Nhị cùng Hoàng Tam thấy đại ca rơi vao suy tư thì cũng không mở miệng hỏi gì thêm.
Ở phía sau, Cổ Tước vừa đưa tay đẩy cửa phòng định tiến vào thì một cái cự chưởng từ trong phóng ra, đánh thẳng về phía ngực hắn. Cự chưởng không mang sát khí, nhưng chiến ý cực kỳ nồng đậm, chứng tỏ người bên trong muốn đuổi Cổ Tước đi chứ không phải muốn giết hắn.
Cổ Tước liếc chưởng khí một cái, cười lạnh đánh ra một trảo. Một trảo này mượn lực lượng Cửu Thiên Quyết Nhị Thiên chèo chống, lại được rót đầy thuộc tính Lôi. Trảo khí vừa hình thành, liền là lấy tư thế bài sơn đảo hải mà trực tiếp công phá chưởng khí mạnh mẽ kia.
Ầm một tiếng, chưởng khí bị trảo khí của Cổ Tước xuyên phá, trảo khí tiếp tục mạnh mẽ xông vào trong phòng. Chỉ nghe tiếng một người té bịch xuống đất, tiếp theo là tiếng la lối:
– Mẹ nó, yêu nghiệt! Ngươi mạnh như vậy còn ở lại ngoại môn tranh giành chỗ tu luyện với ta làm gì a? Mau cút đi vào nội môn mà giành với đám quái vật trong đó!
– Giành? Giành muội ngươi! Bản thiếu gia muốn giành với ngươi thì sẽ chỉ đánh ngươi té xuống ghế thôi sao? Trực tiếp đem ngươi quất thành đầu heo là được!
Cổ Tước buồn bực phản bác. Hắn chỉ mới bước vào, còn chưa nói tiếng nào đã bị mang tiếng ỷ mạnh hiếp yếu, tranh giành chỗ tu luyện của người khác, hắn có thể để yên sao?
– Ồ? Vậy là ngươi không giành cái hồ nhỏ với ta?
Trong phòng vọng ra tiếng thở phào nhẹ nhõm.
– Cái hồ nhỏ?
Cổ Tước khó hiểu quay lại nhìn một vòng quanh sân, ánh mắt ngừng lại trên một cái hồ cá nho nhỏ nằm ở một góc không đáng chú ý tới, bản thân cái hồ thoạt nhìn rất tầm thường.
– À… Thì ra là như vậy. Rất thú vị.
Cổ Tước vừa nhìn liền hiểu bí ẩn đằng sau cái hồ nhỏ, bất quá cái này còn chưa đủ để hắn động tâm đi tranh với một Huyền Giả, hắn tốt xấu gì cũng là Huyền Sư rồi nha.
– Không ngờ ngươi vừa nhìn liền hiểu. Hoặc là ngươi có nhãn lực rất tốt, hoặc là ngươi đang bốc phét. Theo ta thấy thì ngươi đúng là đang bốc phét rồi! Ha ha ha!
Cổ Tước không khỏi đen mặt lại, đây là thể loại cực phẩm gì a?
– Không nói dóc với ngươi nữa, mau cút ra ngoài chơi với cái hồ nhỏ của ngươi, bản thiếu gia phải vào trong tập trung luyện đan.
– Cái gì! Ngươi là dược sư!
Cực phẩm nhân kia vừa nói xong liền nhảy ra ngoài, hắn không ngờ lại là một thiếu niên cực kỳ anh tuấn điển trai, soái đến không thể nào soái hơn được nữa, chỉ có điều giọng điệu cùng cách nói chuyện như lưu manh đầu đường xó chợ, gọi hắn là “cực phẩm” hoàn toàn không có gì sai, một cực phẩm mỹ nam tử a.
Cổ Tước vừa thấy cực phẩm mỹ nam tử liền híp mắt cười ra tà khí nồng nặc.
– Di! Ngươi muốn thân thể bản công tử!
Cực phẩm mỹ nam tử hai tay ôm ngực, giả giọng thiếu nữ la lối om sòm.
– Con muội cha nhà ngươi!
Cổ Tước suýt thổ huyết tại chỗ, một cước đạp ra, Cửu Thiên Quyết Nhị Thiên cùng thuộc tính Lôi lại một lần nữa đem ra, muốn hung hăng đá vào mông tên hỗn đản này một cái.
– Oa nha! Bản công tử còn không muốn bị xú quỷ nhà ngươi đạp trúng!
Cực phẩm mỹ nam tử giật mình hú lên, lắc mình né qua một cách quỷ dị.
Nhưng Cổ Tước là ai? Hắn sẽ đánh hụt một Huyền Giả nho nhỏ sao? Tất nhiên là không rồi. Huyễn Vân Thân Pháp vừa ra, một cước kia là gọn gàng đặt trên mông cực phẩm mỹ nam tử.
Ầm một cái, hắn bị đạp bay ra ngoài, lớn miệng chửi bới không dứt.
Cổ Tước thở dài hậm hực bước vào phòng, đóng cửa cái rầm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!