Chân Đế
Chương 20: Lam Hà Mở
Bên trong Lam Hà sơn mạch, một đầu hắc viên thân thể cao to gấp đôi người thường điên cuồng vỗ ngực, gầm lên một tiếng, lập tức đánh thẳng về phía một tu sĩ trẻ tuổi.
Hắc viên đ-ng vào thân cây nào, thân cây đó liền bị đập thành mảnh vụn, khí tức Huyền Sư hậu kỳ cuồn cuộn tuôn ra, dọa thú vật xung quanh cong đuôi bỏ chạy tít tắp.
Nhưng tu sĩ trẻ tuổi kia không những không chạy mà còn xông thẳng về phía hắc viên, khí thế tựa hồ mang theo lực lượng của ba thế giới kết hợp lại, trực tiếp va chạm với hắc viên.
Ầm một tiếng, cả hai bay ngược trở ra, đều cuồng phun máu tươi.
Có điều, Cổ Tước vừa rơi xuống đất liền tập trung vận chuyển Cửu Thiên Quyết Tam Thiên, điên cuồng cắn nuốt thiên địa tinh khí, bổ sung khí lực, đồng thời nuốt vào một viên Hồi Mệnh đan nhất biến lục tinh bổ sung máu huyết bị mất.
Một tháng rưỡi vừa qua, hắn ngoài tu luyện là chiến đấu, không hề có không gian ngừng nghỉ, Cửu Thiên Quyết cách đây hai ngày đã đột phá tới cảnh giới Tam Thiên, lực lượng đánh ra mạnh gấp ba lần tu sĩ đồng cấp.
Cổ Tước lại đạp mặt đất lao về phía hắc viên đang còn choáng váng. Huyền khí màu tím bao phủ toàn thân hắn, Huyễn Vân Thân Pháp gia tăng tốc độ, huyền kỹ kỳ lạ do tự tay hắn sáng chế lại một lần nữa xuất hiện. Môn huyền kỹ này là thứ giúp hắn đánh cận chiến với huyền thú trong hơn một tháng vừa qua, cũng nhiều lần cứu mạng hắn trong gang tấc.
Ầm, ầm, ầm…
Hơn chục quyền liên tục nện lên người hắc viên, để lại dấu lún trên da thịt sâu hoắm. Hắc viên chưa kịp lấy lại thăng bằng, Cổ Tước đã hạ thấp trọng tâm, một cước đạp hắc viên to lớn bay thẳng lên trời. Huyễn Vân Thân Pháp vừa động, Cổ Tước xuất hiện sau lưng hắc viên, thêm hơn chục quyền từ phía trên giáng xuống, đánh cho xương bả vai cùng xương sống hắc viên nứt gãy.
Lúc nó rơi ầm xuống đất đã không còn khả năng di chuyển, hô hấp cũng đã đình trệ đến mức nguy kịch. Ánh mắt nó vô cùng không cam lòng, nhưng nó không làm gì được.
Cổ Tước đáp xuống, cẩn thận xem xét hắc viên một chút mới tiến lại gần muốn kết liễu nó.
Nhưng không ngờ, Cổ Tước vừa cúi xuống định đánh vào cổ nó, hắc viên lại đột nhiên nhướn đầu lên, suýt nữa đem cả cánh tay trái của hắn cắn xé xuống. Cũng may hắn nhanh tay lẹ mắt, huyền căn lại là thuộc tính Lôi, kịp rút tay về, đồng thời đánh ra Bách Lôi Chưởng, đem đầu hắc viên oanh nát.
Cổ Tước thấy thi thể hắc viên ngã xuống nằm im bất động thì thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệch xuống đất. Hắn chỉ mới là Huyền Sư sơ kỳ viên mãn, còn đầu huyền thú này đã là Huyền Sư hậu kỳ, hắn phải chật vật lắm mới có thể giết nó, đan dược trị thương cũng tiêu hao gần hết.
Cổ Tước ngồi điều tức một lúc thì mổ xác hắc viên, tìm thấy một viên thú đan màu vàng đất.
– Ha ha ha, thú đan Thổ hệ tam biến a!
Thú đan nhất biến mà hắn cùng với Thanh Ngọc tìm được trước kia là vô hệ, tác dụng luyện đan cũng có hạn. Nhưng thú đan có thuộc tính như thế này lại là chuyện hoàn toàn khác.
Về phần thịt hắc viên, đa phần là quá thô cứng, không thể ăn được, bất quá có một ít thịt sườn là có thể nướng lên ăn. Không cần phải giới thiệu cũng biết, Cổ Tước lập tức cắt xuống thịt sườn kia, ném vào dược đỉnh, dùng dược pháp Tĩnh Dẫn nướng lên, sẵn tiện pha trộn vào chút ít thảo dược, tăng cường bồi bổ thân thể.
Ăn xong, Cổ Tước kiểm kê chiến lợi phẩm bên trong túi không gian của mình. Đố vật tuy số lượng không quá nhiều, nhưng đều là mặt hàng chất lượng cao, như da lông huyền thú cấp bậc Huyền Giả, như những bộ phận nội tạng có tác dụng chữa bệnh hiếm gặp, vân vân.
Cổ Tước dự định đem bán một số thứ đối với hắn vô dụng, còn những đồ vật hữu ích đối với dược sư thì hắn giữ lại sử dụng, dù gì hắn cũng muốn luyện chế mấy loại thuốc chữa bệnh.
Cổ Tước lại tiếp tục lên đường, hắn thoắt ẩn thoắt hiện, lúc ở chỗ này lúc lại ở nơi khác, một đường tiện tay hái được nhiều dược liệu cấp thấp như nhất, nhị biến huyền thảo hoặc mấy loại dược quả, dược đằng. Còn huyền thú cấp thấp thì đa phần lẫn trốn hắn, không dám ra mặt.
Cổ Tước liếc thấy mấy đầu dã lang vừa thấy hắn liền co giò chạy mất, không khỏi cười khổ.
– Xem ra Lam Hà sơn mạch muốn đuổi ngươi đi rồi a, cũng vừa đúng lúc.
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo, thánh thoát vang vọng bên tai hắn. Giọng nói này quen thuộc đến mức hắn chỉ mới nghe một chữ đầu trong lòng đã kịch liệt run lên.
Vùn vụt…
Thân ảnh cao lớn cường tráng của hắn xé toạc ngọn gió xuân đang rong chơi, nhanh chóng bay đến bên người kia. Hắn không chút chần chừ hai tay nắm lấy eo thon, nâng nàng lên xoay một vòng.
– Dạ Tuyết xinh đẹp của ta…
Cổ Tước vừa khẽ nói vừa đặt nàng xuống, ôm nàng vào lòng.
Cổ Dạ Tuyết trên mặt tràn đầy hạnh phúc cùng vui sướng, phản ứng của hắn làm nàng có chút ngoài ý muốn, nàng không nghĩ là hắn sẽ mãnh liệt như vậy.
– Đệ đệ hư hỏng, Lam Hà sơn mạch chỉ cách tổ địa tông môn vài ngày đường, mà chúng ta chỉ mới hơn một tháng không gặp nhau, ngươi lại phản ứng thái quá như vậy, đây là muốn lừa gạt tỷ tỷ đúng không?
Dạ Tuyết muốn trêu ghẹo hắn, nói ra.
– Ta biết tỷ luôn luôn dõi theo ta bằng huyền khí định vị của tỷ, nhưng một tháng không gặp tỷ, không nói chuyện với tỷ, liền ngang ngửa một ngàn năm a…
Tuy là hắn thật sự nhớ nàng, nhưng lời này đích thực là phóng đại vỗ mông ngựa.
– Xú tiểu tử, ai tin lời ngươi nói!
Dạ Tuyết lè lưỡi, xoay người tỏ vẻ giận dỗi.
– Đây hoàn toàn là sự thật a, trời đất chứng…
Cổ Tước còn chưa kịp nói hết trên trời tiếng sấm đã nổ đùng một cái, làm hắn hoảng hồn đem câu chữ nuốt ngược trở vô, thầm chửi lão tặc thiên một tiếng. Ngay sau đó, trời đổ mưa lớn, Cổ Tước vội mở ra huyền khí hộ thể, che mưa cho cả hai người.
Dạ Tuyết trừng hắn, hừ lạnh một tiếng:
– Hừ, xem ra lời ngươi nói thật đáng tin. Đến mức ta không tưởng tượng nổi ngươi đã lừa gạt dẫn dụ được bao nhiêu sư muội sư tỷ trong tông môn rồi.
– Ách…
Cổ Tước không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, vội phân trần:
– Mỹ nữ đại tỷ của ta, quả thật là lúc nãy ta chém gió có chút quá tay, nhưng ta thật lòng nhớ tỷ rất nhiều a…
Một tay hắn không an phận, ôm eo, vuốt ve vai gầy của nàng.
Dạ Tuyết nhìn mặt hắn làm sao không biết hắn thật lòng hay không, đã bắt đầu muốn bỏ qua cho hắn tội nói khoác, nhưng chút nghịch ngợm trong lòng lại khiến nàng muốn chọc ghẹo hắn.
– Nhiều như thế nào?
Dạ Tuyết vẻ mặt hờn dỗi nói ra:
– Nếu không chứng minh được, ta không thèm quan tâm ngươi nữa.
Cổ Tước cứng quai hàm, thoáng suy nghĩ vài giây, lại nói ra:
– Ây, ta dùng hành động để chứng minh vậy!
Nói xong bế Dạ Tuyết lên, hôn môi nàng thật lâu, sau đó phóng người bay về phía Lam Hà thành. Hắn lắc mình nhảy vào trong tầng cao nhất của khách điếm lần trước đám người Cổ gia ở lại. Bên trong có một phòng đặc biệt dành riêng cho Dạ Tuyết mà không ai được thuê trọ, lần trước nàng đã kể cho hắn nghe chuyện này. Căn phòng này sở hữu vị trí ngắm cảnh mà nàng rất ưa thích nên đã bỏ tiền đặc biệt bao trọn gói.
Cổ Tước đè Dạ Tuyết xuống giường êm, trong lúc mượn nụ hôn khóa môi nàng, hai tay linh hoạt mở tung quần áo bên ngoài của nàng ra, sau đó nhẹ nhàng cởi đồ lót của nàng xuống.
Môi hắn hôn khắp người nàng, cuối cùng dừng lại trên đỉnh ngọn núi căng tròn trắng nõn, thỏa thích ngậm mút hạt đậu đỏ hồng đã dựng đứng lên kia.
Dạ Tuyết tuy miệng liên tục gọi hắn nào là bại hoại, nào là sắc lang, nào là cưỡng gian, nhưng hai tay lại ôm đầu hắn, ấn mặt hắn vào ngực thơm để hắn hung hăng hôn hít nàng một phen.
Cổ Tước quấn lấy nàng trên giường, trên dưới hầu hạ nàng không ngừng nghỉ, hắn còn chưa dùng tới thần thương, Dạ Tuyết đã mấy lần hạ thân co giật, sung sướng tiết thân.
Đến lúc hắn thật sự đi vào, nàng liền ngất ngây trên mây, môi ngọc tràn ra tiếng rên rỉ kiều mị, đôi bầu ngực căng tròn trắng trẻo liên tục lắc lư không ngừng nghỉ. Gần hai tháng không có đ-ng chạm, hôm nay thân thể nàng bị hắn giở trò xấu xa liền nhanh chóng trở nên vô cùng mẫn cảm, xuân tuyền tuôn trào chỉ nhiều chứ không ít, làm cả căn phòng nồng nặc một cỗ mùi hương vô cùng dâm dật.
Qua mấy độ hoa nở, Dạ Tuyết sau mấy lần lên xuống đỉnh vu sơn toàn thân chỉ cảm thấy mỏi rã rời, dư âm sau trận mây mưa khiến dưới bụng nàng run rẩy mãi không dứt.
Nàng cảm nhận hơi ấm của hắn để lại bên trong, bất giác cả trái tim cũng dần nóng lên.
– Hôm nay ngươi thật tham lam, hại tỷ tỷ toàn thân mệt mỏi.
Dạ Tuyết mỉm cười, giả vờ trách móc hắn.
– Dạ Tuyết, ta vẫn còn muốn nàng nữa a…
Cổ Tước cười cười nói ra, bộ dạng muốn chứng tỏ hắn yêu mến nàng nhiều cỡ nào.
– Thôi thôi, thêm nữa chính là muốn mạng của tỷ.
Dạ Tuyết khẽ đánh hắn một cái, rúc mình vào l-ng ngực to rộng của hắn.
Cổ Tước cười hắc hắc vuốt mái tóc đen dài thơm tho của nàng, sau đó hỏi:
– Có chuyện gì mà tỷ đi vào sơn mạch tìm ta vậy?
Dạ Tuyết mắt nhắm hờ, khẽ đáp:
– Lam Hà mở ra trên bầu trời tổ viện, tất cả đệ tử đều được phép tiến vào.
Cổ Tước híp mắt nhìn ra cửa sổ, im lặng một hồi nói ra:
– Từ khoảng cách này ta không thể xác định được kia có phải là Lam Hà chân chính hay không, nhưng nếu là đúng thật thì vấn đề Huyền Đan tứ biến của tỷ liền dễ giải quyết rồi.
Khai Thế Tiên Vương năm xưa ra vào Lam Hà như đi dạo trong hoa viên nhà mình, bên trong cất giấu những thứ gì, ở đâu, hắn là người biết rõ nhất thế gian.
– Ta tin đệ.
Dạ Tuyết gật đầu, mệt mỏi nói ra, sau đó ngủ thiếp đi.
Cổ Tước ôm mỹ nhân trong lòng, chau mày suy tư, tự lẩm bẩm:
– Lam Hà ư? Cũng đã rất lâu rồi, có mấy câu chuyện kéo dài, đời này nên kết thúc…
Hắn cũng không có ngủ, chỉ nằm đó nhắm mắt suy tính chuyện tương lai một chút.
Tác Giả: Một cảnh Sắc cuối cùng trước khi nvc bắt đầu đi đánh lộn dài hạn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!