Chân Đế - Chương 31: Sóng gió nổi lên (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Chân Đế


Chương 31: Sóng gió nổi lên (1)


Từ tổ viện tới nội môn, ra thẳng đến ngoại môn, ai ai cũng đang xì xào bàn tán chuyện sư tỷ Cổ Dạ Tuyết loạn luân với đệ đệ của mình. Thông tin cá nhân của Cổ Tước như tên tuổi, xuất thân, tiểu sử, đều từ đâu đó bị rò rỉ. Nói chung là cả Lam Hà tông đã rơi vào hỗn loạn.

Sâu bên trong tổ viện, các vị trưởng lão cùng nguyên lão đang mấy mặt nhìn nhau, sau đó tất cả đều quay sang nhìn nguyên lão Triệu Tôn. Đây là đồ nhi bảo bối của lão, chỉ mới nhập tổ viện vài tháng, nhưng chung quy cũng là người do hắn dạy dỗ, đào tạo. Hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, tất nhiên mọi người đều sẽ quay sang tìm hắn hỏi chuyện.

Triệu Tôn không tỏ thái độ gì, còng lưng ngồi im trên ghế, vẻ mặt thong thả.

– Triệu nguyên lão, chuyện này ngài định giải quyết thế nào đây?

Đại trưởng lão không kiên trì được nữa, đành lên tiếng hỏi thẳng.

Triệu Tôn bưng chén trà lên, húp một ngụm, sau đó đáp:

– Ta ủng hộ hai đứa nó.

Oanh!

Toàn trường vang lên đủ tiếng xì xào, từ trưởng lão đến nguyên lão, tất cả đều không dám tin lỗ tai mình, ngoài trừ một vài nguyên lão thân thiết với Triệu Tôn, bọn họ rất minh bạch tâm tư của hắn. Nhìn dáng vẻ ung dung tự tại của hắn, họ đã hiểu được hắn đã hạ xuống quyết tâm.

– Sư đệ, ta hiểu tâm ma của đệ.

Lúc này, đại nguyên lão lên tiếng:

– Nhưng chuyện lần này khác xa lần trước. Nếu để tin động trời này truyền ra ngoài, Lam Hà tông chúng ta, trong mắt những đối thủ cạnh tranh, sẽ rơi xuống mấy bậc. Ta biết đệ cũng hiểu hai tiểu nhi kia là đang làm trái luân lý đạo đức.

Triệu Tôn thong thả gật đầu:

– Đúng vậy, ta hiểu.

Đại nguyên lão cảm thấy không ổn, nhưng vẫn cố gắng nương theo hòa giải:

– Vậy thì tốt rồi. Lần này ta muốn nghĩ cho cảm giác của đệ một chút, hứa sẽ không dùng biệt pháp cực đoan, chúng ta cứ nhẹ nhàng đàm phán với bọn nó, được không?

Vị đại nguyên lão này chính là đại trưởng lão tiền nhiệm, người đã hạ lệnh bắt cặp đôi kia, ép bọn họ tự bạo, đồng thời đem theo tính mạng hai trưởng lão khác làm bạn dưới Hoàng Tuyền. Sau vụ việc đó, tình sư huynh đệ giữa hắn và Triệu Tôn đã hoàn toàn đổ vỡ, ít khi giao tiếp.

Triệu Tôn cũng không nhắc lại chuyện cũ, hiện tại lão cần tập trung vào những gì phía trước.

– Nếu sư huynh muốn đàm phán, vậy ta cũng không có ý kiến gì.

Nghe Triệu Tôn nói vậy, không ít trưởng lão thở phào nhẹ nhõm. Nguyên lão Triệu Tôn là một trong những thành phần nòng cốt hiện tại của Lam Hà tông, ngoại trừ một lão tổ cuối cùng còn sống đang bế tử quan dưỡng thọ. Nếu Triệu Tôn làm loạn, sẽ không lường trước được những tổn thất gây ra cho Lam Hà tông.

Lam Hà tông có rất nhiều Huyền Vương đỉnh phong, nhưng lại thiếu thốn nửa bước Huyền Hoàng, mà Triệu Tôn chính là một trong những vị nửa bước Huyền Hoàng này. Chỉ có lão tổ trong mật thất là chân chính Huyền Hoàng, nhưng lão đã gần sắp hết hơi. Hi vọng duy nhất của lão chính là đạt tới trình độ Kết Linh Quả ở cảnh giới Huyền Hoàng, bằng không, tuổi thọ của lão sẽ sớm cạn kiệt, ngày thăng thiên không còn xa.

Rất tiếc, bản thân lão tổ kia cũng biết được mình cả đời này dừng lại ở Huyền Hoàng sơ cấp, có Sinh Mệnh Thụ, nhưng không kết ra được Linh Quả, không thể kéo thêm tuổi thọ.

– Bất quá, ta nói lại một câu này: Ta ủng hộ hai đứa nó.

Triệu Tôn mỉm cười tà dị, lời nói làm cả căn phòng lạnh đi mấy độ.

Mọi người lập tức ngầm hiểu, chuyện này không dễ dàng như vậy.

Đại nguyên lão trong lòng không khỏi trầm xuống, hắn biết lần tai họa này Lam Hà tông chắc chắn sẽ phải chịu sứt mẻ, toàn bộ lại đều phụ thuộc vào thái độ của hai đứa nhỏ kia.

– Được rồi, trước hết phái ra Vô Ảnh đi tìm hiểu tin đồn này từ đâu mà có, là lan truyền như thế nào, cụ thể là kẻ nào tung ra. Còn phải hạ lệnh khống chế thông tin, không được để truyền ra ngoài!

Đại nguyên lão vừa ra lệnh, liền có đệ tử thân truyền bay đi làm việc. Ngoài ra, còn có mấy Vô Ảnh tiến vào bóng tối, bắt đầu kiểm tra mạng lưới tình báo của Lam Hà tông.

Cũng vào thời điểm này, Lam Vương đang ngồi trong phòng hắn ở trong tổ viện. Hắn không làm nên tích sự gì bên trong Lam Hà nên bị đuổi ra ngoài từ rất sớm, hiện tại đang nhập định tu luyện trên giường. Chỉ có điều, trên người hắn có khói đen lượn lờ, nhìn kỹ trông rất tà dị.

Bên trong Đan Điền Thiên Địa của hắn, một cái ngọc bài màu trắng tinh khiết đang khẽ rung rinh, phóng ra khói màu đen kịt. Vật này là thứ mà năm ngoái hắn vào trong Lam Hà lấy được.

Lần trước Lam Hà mở ra, không phải là một trong các khúc sông chính như trong lời kể của Cổ Tước, mà chỉ là một đoạn sông bất kỳ, không có gì đặc biệt. Nhưng xui cho Lam Vương ở chỗ, lúc hắn dẫn tổ đội đi vào, đạp phải một cái cơ quan kỳ lạ, bị truyền tống xuyên không vào trong một trong các hung địa nơi Địa Linh ngủ say.

Chỗ này không ngờ lại là chỗ của Địa Linh dễ tính nhất mà Cổ Tước cũng gặp phải. Địa Linh đưa ra một cái khảo hạch tương tự cái của Cổ Tước, nhưng cách giải khảo hạch của Lam Vương hoàn toàn trái ngược với Cổ Tước. Thay vì hi sinh che chở cho đồng bạn, hắn lại vui vẻ nộp hết người của hắn ra, bao gồm hai thiếu nữ đem lòng yêu hắn.

Địa Linh cười ha ha khen hắn giỏi, nhưng thực chất lại vô cùng giận dữ, tùy tiện ném cho hắn một cái siêu cấp đại ma vật, mặc cho hắn chết không có chỗ chôn. Ma vật này chính là cái ngọc bài màu trắng vẻ ngoài thật thánh khiết trong trắng trong Đan Điền Thiên Địa của Lam Vương.

Về phần những người bị hắn phản bội, họ bị Địa Linh cầm đi, nhưng mà cũng không có chết, trái lại còn được cho vào một nơi thế ngoại đào nguyên tu luyện, chờ ngày ra ngoài trả thù, đây cũng là một phần mưu kế lâu dài để hạ độc thủ lên người Lam Vương của Địa Linh.

Lam Vương tội nghiệp, à không, tội đầy thân chưa xử của chúng ta lại ngơ ngơ ngác ngác tưởng rằng ngọc bài này là thánh vật, mỗi ngày đêu yêu thương ôm ấp nó. Mọi người trong tông môn cũng vì không biết chuyện mà ca ngợi hắn là thiên tài Lam Hà tông, xứng đôi với một trong song đại thiên kim, Cổ Dạ Tuyết. Hắn cũng vì vậy mà tưởng bở mãnh liệt hơn lúc trước.

Một đoạn thời gian sau, hắn tự tin đi cầu hôn, không ngờ hắn vừa mới tỏ tình dứt lời Dạ Tuyết đã tặng hắn hai chữ “xin lỗi” rồi lập tức rời đi, không cho bất cứ loại mặt mũi nào.

y nha, nếu để Lam thiếu chủ biết được nàng vừa bỏ đi liền trở về mơ mộng về Cổ Tước thì chắc hắn sẽ tìm nước lã uống tự tử. À không, hiện tại hắn đã biết nàng lên giường với tên đệ đệ kia rồi, nhưng mà tu vi Huyền Sư đỉnh phong như hắn uống nước lã không chết được, đành chịu.

Mà lúc hắn biết được Cổ Tước phá thân Dạ Tuyết cũng là lúc ngọc bài kia chân chính bị kích hoạt. Khi đó hắn chỉ nổi lên một ít ác tâm, rồi lập tức tự bình tĩnh lại, nhưng mà ma vật kia không có hiền lành tốt tính đến mức tha cho hắn, liền phóng ra nguyền chú xâm chiếm tâm trí hắn.

Đến hiện tại, trong đầu hắn đang nghĩ gì chỉ có trời mới biết, nhưng lý trí của hắn cũng đã vì ma vật mà mất không ít, Lam Vương đâu còn muốn nghĩ gì cho tông môn nữa, cứ thuận tay mà hạ xuống thủ đoạn làm khó hai tỷ đệ kia, muốn dồn họ vào tình huống không chốn nương thân.

Đến cuối ngày hôm đó, tin đồn tiên nữ Cổ Dạ Tuyết trong lòng mọi người ăn nằm với đệ đệ ruột còn chưa lắng xuống, một tin động trời khác lại lung lay Lam Hà tông.

Một vị đệ tử nội môn Thuận Thiên Kiếm môn giá lâm, mang theo lễ vật đến thăm hỏi một người huynh đệ tốt của hắn. Đây, ngoài Lam Vương ra thì còn ai khác nữa? Hắn thậm chí đã để tin tức về chuyện loạn luân của tỷ đệ họ Cổ lộ đến tay Thuận Thiên Kiếm môn, khiến cho cao tầng Lam Hà tông suýt nữa đều thổ huyết, có vọng động muốn tiêm nước mắm tự tử.

Từ khi đổ vỡ chuyện hôn sự trước đây đến nay, hai phái đã ngày càng ít giao hảo, hiện nay thì ngon rồi, chuyện trái đạo đức như vậy cũng bị người ta biết, hơn nữa còn là “tới thăm.”

Trong lúc trên dưới Lam Hà tông vò đầu bứt tóc thì Dạ Tuyết đã theo dấu huyền khí định vị, tìm đến nơi Cổ Tước khảo hạch. Nàng vừa đến nơi đã gặp một thiếu nữ tóc ngắn xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn đứng chờ bên dưới. Lạ ở chỗ, nàng rất có dáng vẻ một đại thiên kim con nhà quý tộc, nhưng cuối cùng lại mặc trang phục thị nữ.

– Vân Kỳ ra mắt thiếu phu nhân. Thiếu gia vẫn còn ở bên trong khảo hạch.

Dạ Tuyết nghe ba chữ “thiếu phu nhân” thì mặt, cổ, tai đều đỏ rực lên, nhưng sau đó lại rất tò mò thân phận của thị nữ tên Vân Kỳ này. Nàng quyết định đến tán gẫu một phen.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN