Chân Huyền Ảo
Nhậm Tuyết Nguyệt Liên
Cốc cốc!
Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
– Ca, muội mang thức ăn đến cho huynh nè.
Tiếp đó, một tiếng nói trong vắt, thanh thúy từ bên ngoài cũng truyền vào phòng.
Nghe được âm thanh đó, Vô Thường lập tức cười vui, nói vọng ra.
-Cửa không khóa, muội vào đi.
Kẹt!
Tiếng đẩy cửa trầm đục vang nhẹ. Một thiếu nữ tuy chỉ vừa lớn, độ khoảng 13 tuổi, nhưng lại rất xinh đẹp bước vào phòng cùng một giỏ đồ ăn nắm ở trên tay.
Thiếu nữ này mặc trên cơ thể mảnh mai, thanh thoát động lòng của nàng là một bộ trang phục lụa mềm màu trắng tinh khôi, thơ mộng. Nàng có mái tóc đen tuyền, suông mượt chảy dài đến dưới bả vai cùng một làn da trắng tuyết màu sữa mịn. Gương mặt nàng mỹ miều, tinh xảo với đôi mắt to, tròn, đen huyền lấp lánh ánh sao, một chiếc mũi xinh xinh, một bờ môi đỏ nhuận tự nhiên đang chúm chím mọng nước, mỉm cười nhìn hắn.
Nhậm Tuyết Nguyệt Liên là tên nàng. Nàng là thiên tài nghìn năm mới xuất thế một của Nhậm gia khi có thiên phú cực khủng với 85 sợi xích. Và nàng cũng là tiểu muội bé bỏng của Vô Thường.
Nhưng, không chỉ có như thế.
– Tiểu Liên…
Nhìn dáng người mỹ miều, mềm mại trước mắt đã năm ngày nay chưa được gặp. Vô Thường không nhịn được xúc cảm nhung nhớ trong lòng mà nhoáng người lên, đi nhanh đến chỗ nàng.
– Thường ca…
Nhậm Tuyết Nguyệt Liên cũng có nỗi niềm giống hắn, hai tay nàng vội buông món ăn cuối cùng ra nhưng chưa kịp làm gì thì hắn đã ở ngay trước mặt nàng.
– Ta nhớ nàng.
– Hưmm…
Hắn đã vòng tay ôm eo nàng, đầu cúi xuống hôn thật sâu lên đôi môi ngọt ngào của nàng.
Nguyệt Liên ban đầu cũng hơi bất ngờ với hành động của hắn nhưng rồi rất nhanh liền nhắm mắt lại hưởng thụ. Tay nàng vòng ra sau lưng hắn sờ soạng, lưỡi nàng cùng lưỡi hắn phút chốc hòa quyện lại một chỗ lại với nhau.
Vô Thường và Nguyệt Liên là hai anh em ruột, hơn thua nhau một năm tuổi, ai trong khắp Nhậm gia đều biết điều đó.
Bất quá vì Vô Thường là Thiên Họa, Thiên Họa ngày trước lại yêu sâu đậm một nữ nhân có dung mạo gần giống Tuyết Liên nên…
Còn Tuyết Liên, đừng nhìn nàng ngây thơ, thanh thuần mà có sự hiểu lầm rằng Vô Thường đã dụ dỗ nàng làm chuyện ngang trái. Thật chất nàng mới là người dụ dỗ hắn phải lún sâu vào mối tình cảm loạn luân mà ngay từ đầu hắn đã hết sức tránh né này.
Đây là sự thật. Bắt đầu kể từ ba năm trước thì họ đã che dấu mọi người và duy trì mối quan hệ như vậy cho đến nay.
Vô Thường và Nguyệt Liên quấn lấy nhau một đoạn thời gian khá lâu rồi mới thỏa mãn tách môi nhau ra, say nồng ôm nhau vào lòng, thở hổn hển.
Hắn ôm nàng trong lồng ngực, dịu nhẹ nói.
-Tiểu Liên, hình như nàng vừa mới đột phá thêm một sợi xích?
-Ưm. Chỉ cần loại bỏ thêm 15 sợi xích nữa là muội sẽ bước vào cảnh giới Bán Linh Nhân rồi.
Nàng dựa đầu vào cổ hắn, dịu ngoan đáp, sau đó lại hỏi hắn.
– Còn huynh thì thế nào, với thiên phú của huynh chắc đã là Bán Linh Nhân rồi phải không?
– Ừm. Ta vừa đột phá không lâu. Một vạn sợi xích dù rất nhiều nhưng nhờ thân thể kỳ lạ này, ta vẫn hoàn thành.
Nơi đây, không giống như thế giới Pháp Thuật của Thiên Họa. Sức mạnh của một người không phân chia dựa trên máy móc và nguồn ma lực, mà được phân chia dựa theo cảnh giới tu vi.
Tu luyện giả có cảnh giới tu vi càng cao, họ lại càng có sức mạnh kinh khủng, khó lường. Theo thứ tự là Phàm Nhân cảnh, Linh Nhân cảnh, Linh Sư cảnh, Tông cảnh,…
Trong đó, khi con người, đúng hơn là tu luyện giả vừa sinh ra thì đã đạt cảnh giới Phàm Nhân cảnh. Sau khi dùng linh khí hấp thụ được, loại bỏ hết tất cả sợi xích vây quanh Tâm Đan thì bước vào cảnh giới Bán Linh nhân. Sáng tạo một Thần thông liền đột phá Linh Nhân cảnh, chính thức đặt chân vào phạm trù “tu luyện giả chân chính”.
Vô Thường đã là Bán Linh Nhân. Chỉ cần tích trữ thêm một lượng linh lực trong đan điền, dùng nó để sáng tạo Thần thông, hắn sẽ đột phá Linh Nhân cảnh.
Nguyệt Liên nghe vậy liền vui mừng. Nàng dùng ánh mắt lấp lánh ngước lên nhìn hắn, nói.
– Tốt quá. Vậy khi nào huynh mới bước ra ngoài ánh sáng, để mọi người không còn coi huynh là phế vật nữa?
Là muội muội và cũng là người yêu, nàng dĩ nhiên là không muốn hắn luôn mãi bị người khác khinh thường là phế vật trong khi rõ ràng hắn là thiên tài, là thiên tài tuyệt thế hơn cả nàng khi sở hữu đến một vạn sợi xích, tuyệt thế cổ chí kim.
Hắn cười, nhẹ hôn lên tóc mây của nàng.
-Ta sẽ làm ngay ngày hôm nay thôi.
Sau đó hắn hỏi.
-Lần này mấy lão già kia cho nàng nghỉ ngơi được bao lâu?
Nhậm Tuyết Nguyệt Liên vốn là thiên tài nghìn năm khó gặp của Nhậm gia nên nàng tất không thể thoát khỏi tình cảnh “chim trong lồng, cá trong chậu” như bao thiên tài khác.
Dưới sự “bồi dưỡng nhiệt tình” vì mục đích giúp nàng nhanh nhất đột phá, trở nên hùng mạnh. Nàng đã được cao tầng Nhậm gia ban tặng cho khẩu quyết trợ giúp nàng tăng cường khả năng hấp thụ linh khí nhưng đồng thời cũng cướp đi sự tự do vốn có của nàng. Chỉ cho nàng lâu lâu được thư giãn một, hai giờ vui chơi trong khu vực Nhậm gia.
Nàng biểu lộ vẻ chán trường nhưng vẫn mỉm cười, thỏ thẻ nói.
-Muội sẽ phải quay trở về phòng tu luyện sau một giờ nữa.
-Xin lỗi nàng, ta hiện tại chẳng thể giúp được gì cho nàng.
Nàng lập tức lắc đầu, gương mặt mỹ lệ nhìn hắn nói.
-Không đâu. Muội không có nhiều tự do nhưng cũng nhờ vậy nên muội mới nhanh chóng đuổi kịp được tu vi của huynh. Chứ nếu không thì bây giờ muội vẫn còn cách xa huynh lắm. Muội thà không có tự do còn hơn là bị huynh bỏ rơi cảnh giới. Muội không muốn điều đó xảy ra.
Tại thế giới này, cảnh giới tu vi càng cao sẽ dẫn đến sức mạnh sỡ hữu càng lớn và tuổi thọ cũng càng dài lâu.
Vô Thường với thiên phú của mình, hắn chắc chắn sẽ rất nhanh đạt đến đỉnh cao, có tuổi thọ ngàn vạn tuổi, trẻ mãi không già.
Còn nàng, nàng có lẽ đúng là thiên tài nghìn năm khó gặp của Nhậm gia, của cả Hồng Long quốc với thiên phú 85 sợi xích trong khi rất ít người đạt đến thiên phú 80 sợi xích. Nhưng nếu đem so với một vạn sợi xích của Vô Thường thì rõ là một con số nhỏ bé đến khiến nàng phải lo sợ.
Rồi vào một ngày khoảng 500 năm sau, nàng khi ấy đã già nua, xấu xí, còn hắn thì vẫn mang hình dạng nam tử trưởng thành uy phong, lẫm liệt. Liệu nàng có còn được sánh vai cùng hắn, được hắn ôm vào lòng yêu thương như bây giờ?
Đó là lý do nàng chấp nhận bị cao tầng Nhậm gia trói buộc, không còn tự do.
Hiểu được tâm sự trong lòng nàng, hắn ôm chặt nàng hơn một chút để thay cho lời yêu thương, nói.
-Nàng đừng lo. Ta xin thề sẽ tìm mọi cách để giúp nàng có được tu vi bằng ta, nếu không ta xin nguyện dừng bước chân để chờ nàng đuổi đến. Hai chúng ta mãi mãi bên nhau, không chia lìa.
Một câu nói khá sến sủa nhưng nó lại khiến Nguyệt Liên ấm áp ở trong lòng. Nàng ngoan hiền gật đầu.
-Ưm. Chỉ cần huynh đừng bỏ muội là muội đã mãn nguyện rồi.
-Ta dù có chết cũng sẽ không bỏ rơi nàng, tiểu Liên của ta.
-Ưm.
-…
-Ca, cơm cũng sắp nguội, chúng ta mau ăn nhanh. Muội còn phải quay về nữa.
-Ừ, muội muội.
-Để muội bới cơm cho ca.
Đã nửa giờ trôi qua. Hai người cũng quay lại cách xưng hô bình thường để khi có người đến bất ngờ cũng không phát hiện quan hệ bất thường của hai người. Bắt đầu ngồi xuống cùng nhau ăn một bữa cơm đạm mạc.
Lại thêm nửa giờ. Nhậm Tuyết Nguyệt Liên buồn rầu, tay mang khay đựng chén, dĩa trống đứng ở cửa phòng nhìn hắn mà nói lời tạm biệt.
-Tạm biệt ca, khi khác chúng ta lại gặp. Muội phải quay về phòng tu luyện tiếp đây.
– Ừ, tạm biệt muội, tiểu Liên.
Thấy được nụ cười ấm áp, bàn tay vẫy vẫy chào của hắn ở bên trong, Nguyệt Liên vui vẻ hơn một chút liền rời đi.
Đợi bóng lưng nàng khuất ở con hẻm phía trước. Hắn cũng chuyển đổi sắc mặt thành vui vui, hứng chí, kiểu như thiếu niên trẻ tuổi ngạo mạn muốn bị tẩm cho vài trận no đòn, bước ra khỏi cửa phòng.
Người làm việc lớn tất luôn phải tự tạ ra vỏ bọc cho mình. Một cái vỏ bọc tốt có thể giúp họ tránh được nghi ngờ, bị dõi mắt, thuận tiện tiến hành những công việc mà dường như chẳng ai nghĩ rằng hắn đang làm việc đó.
Một tên tự kỷ, suốt ngày chỉ ăn và ngủ ở trong một căn phòng, ai ai cũng thấy điều đó. Nhưng khi một án mạng giết người rùng rợn xảy ra, có ai từng nghĩ tên tự kỷ sẽ là hung thủ giết người, hay nghĩ rằng tên tự kỷ ốm yếu biết võ công mình đồng da sắt?
Vô Thường cũng đang tự tạo cho bản thân cái vỏ thứ hai, sau cái vỏ “phế vật” thứ nhất để dùng cho việc thi triển kế hoạch của mình. Và giả làm một thiếu niên bình thường, tính tình ngạo mạn, trẩu tre nhưng cũng có phần thông minh sẽ là thứ giúp hắn giấu được con người thật sự của hắn.
-Cũng đã đến lúc rồi… kế hoạch của ta.
Chỉ một câu khó hiểu như vậy, hắn đóng cửa phòng lại rồi rời đi cùng những âm thanh kỳ lạ của những thứ lạ kỳ đang không ngừng quẩn quanh người hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!