Chân Huyền Ảo - Nỗi Niềm Của Hồng Thanh Chí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Chân Huyền Ảo


Nỗi Niềm Của Hồng Thanh Chí



Đi đến ngã ba trong đấu trường, Vô Thường rẽ bước chân qua phải để đi đến chỗ đổi thưởng theo hướng dẫn.

Sau khi hoàn thành thủ tục, nhận xong 1500 lượng vàng tiền thưởng khi tiêu diệt Cuồng Chiến Lang và Hỏa Hổ dưới dạng ngân phiếu của đấu trường. Hắn men theo lối ra vào của khán giả để thoát khỏi đấu trường chứ không ngu mà quay về khu đấu sĩ, rồi từ đó rời khỏi đấu trường.

Với độ tuổi thiếu niên mà hắn đã làm ra những biểu hiện kinh người như thế, khẳng định sẽ hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều thế lực trong thành nếu như họ có quan sát trận chiến của hắn.

Mà đã là thế lực thì tất sẽ không mong muốn thấy thiên tài của thế lực khác được trưởng thành. Do vậy, sẽ rất có khả năng hắn sẽ bị chụp đầu ở bên ngoài kia nếu thoát bằng đường của đấu sĩ. Và hắn thì không đủ ngu để làm điều đó.

Vô Thường rời đấu trường, sau đó cũng lập tức lượn vào dòng người, nhanh chóng quay trở về nhà.

Tại sao hắn không gặp Hội trưởng hôm nay để làm kiểm tra, gia nhập đấu trường?

Không, gia nhập quá nhanh sẽ khiến hắn mất giá. Hắn cần đợi vài ngày, chí ít là sau khi hắn đến nơi “đó” và quay trở về. Còn chuyện đối với Vương gia Hồng Vân Tiêu, một khối lệnh bài của Mộ lão đã đủ để hắn giải quyết êm xuôi mọi chuyện.

Vô Thường mất dạng, cách hắn một đoạn, trực chờ bên ngoài đấu trường ở lối ra của đấu sĩ.

-Không hề xuất hiện. Có lẽ thật sự như thiếu chủ đã nói, hắn vốn là người của đấu trường Phong Ba. Trận đấu với yêu thú hôm nay bất quá chỉ là để hắn luyện tập tay chân.

Một lão giả ăn mặc như đạo sĩ với bộ râu bạc dài đến ngang bụng, sau một lúc quan quan sát cửa ra vào của đấu trường liền nói với Hồng Thanh Chí đang đứng bên cạnh.

-Ừm. Đã vậy thì kế hoạch chiếm đoạt Hồng Long quốc trong tươi lai của ta sẽ không gặp trở ngại.

-Hoàng bá, ta có một vài nghi hoặc muốn hỏi, hy vọng Hoàng bá có thể giúp ta giải đáp.

Giọng nói âm trầm, bộ mặt tĩnh lặng, cơ trí, Hồng Thanh Chí lúc nào so với Hồng Thanh Chí chỉ biêt Vụ Hương Lan khi ở đấu trường thật sự khác biệt một trời một vực, không thể hình dung cùng một người.

-Thiếu chủ có gì cứ hỏi, lão phu biết tất trả lời.

-Hoàng bá, trên đời này thật có tồn tại một thiếu niên bằng tuổi ta, tu vi cũng Bán Linh Nhân cảnh như ta nhưng lại tài giỏi hơn ta vạn lần. Chém giết yêu thú cấp thấp như là chuyện sinh hoạt dễ dàng mà không cần bất cứ thứ gì trợ chiến như đan dược, giáp phòng hộ, phù, Linh Khí*?

Tính cách dù đã có thay đổi, nhưng Hồng Thanh Chí vẫn không quên được sự rung động cùng khó tin đối với “thỏ con xinh xắn”.

Bằng tuổi hắn, bằng tu vi hắn nhưng tại sao lại tài giỏi hơn, làm những việc hắn không thể thực hiện?

Đó là câu hỏi hắn cần được người đi trước giải đáp.

*Linh Khí khác với linh khí. Nó là vũ khí giành cho Linh Nhân cảnh trở lên, không phải năng lượng linh khí để hấp thụ.

Nghe câu hỏi, lão giả hơi nhíu mày, tự hỏi trong lòng vì sao thiếu chủ lai hỏi như vậy. Nửa giây qua, lão bình tĩnh dùng kiến thức của mình trả lời.

– Có, không những thế mà còn là rất nhiều thưa thiếu chủ.

– Vâ… vậy sao?

Như một tia sét đả kích tâm thần khi phát hiện thì ra sự thật, trước nay không phải không có mấy ai hơn mình mà là có quá nhiều người hơn mình, Hồng Thanh Chí buồn bã nói nhỏ.

Lão giả Hoàng bá cũng chỉ còn biết thở dài trong lòng, nhưng lão vẫn nói ra hết những gì lão biết để tập cho Hồng Thanh Chí biết chấp nhận sự nhỏ yếu, đừng quá ngạo mạn để rồi nhận lấy quả đắng đau đớn.

Thiếu chủ đã đủ lớn, không nên còn sống trong sự ảo tưởng ở Châu Nam thành nhỏ bé nữa.

– Đây là sự thật. Thiếu chủ, người hẳn cũng biết thế giới rộng lớn, Hồng Long quốc của chúng ta chỉ là một điểm rất nhỏ yếu chìm nổi ở bên trong. Tại Hồng Long quốc, thiên phú như thiếu chủ, 77, 78 sợi xích đã rất cao, ngàn dặm khó tìm, nhưng nếu đem so với bên ngoài kia, thiên phú như thế chỉ được xem là tầm thường, xa xa không đủ để được gọi là thiên tài.

– Vậy bao nhiêu mới được gọi là thiên tài?

Hồng Thanh Chí kiềm lòng đang run run vì không cam tâm, hai tay siết chặt lại hỏi.

Hoàng bá dứt khoác nói.

– Ít nhất là 80 sợi xích và phải có năng lực giết yêu thú cấp thấp hệt như thiếu chủ đã nói.

– Đấu trường Phong Ba vốn là một thế lực lớn vượt xa Hồng Long quốc của chúng ta, có một vị thiên tài chân chính là chuyện rất bình thường thưa thiếu chủ.

Nói đến đây, Hoàng lão dừng lại, đứng một bên chờ đợi Hồng Thanh Chí sẽ vượt qua được sự thật này, một sự thật mà khi người tưởng bản thân họ giỏi nhất thì lại phát hiện họ chỉ giỏi hơn một số người và thua thiệt rất, rất nhiều người.

Hai người cứ thế trầm lặng một lúc.

Đến khi đã gần năm phút trôi qua, Hồng Thanh Chí mới cất giọng nói.

-Nơi này không còn gì để chờ. Chúng ta quay về.

-Vâng.

Hai người, một trước, một sau xoay lưng rời đi.

Ở những nơi khác, Nhạc Thái Hùng, Hình Luân, Hàn Lâm Vũ cũng cùng với Linh Nhân cảnh của bản thân chờ trực nhưng đầy quyết tâm, không quay về sớm như Hồng Thanh Chí.

Đó cũng là lý do họ mất nhiều thời gian một cách vô nghĩa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN