Chân Huyền Ảo
Sai Lầm
May cho bé cưng đấy.
Thật ra câu này hắn không phải ám chỉ bản thân hắn có ý định muốn giết Nhậm Tử Y, rồi khi trung niên đến liền nhịn xuống. Mà hàm nghĩa chính xác của nó là “may cho bé cưng đấy, không phải chịu thêm đau đớn”.
Kiếm Trận Tướng Phủ có diện tích rất lớn, dài rộng vài trăm mét. Trong phủ có Linh Nhân cảnh rất nhiều, số lượng đã vượt trên con số 100, ai ai cũng đều có năng lực siêu phàm, phát hiện được động tĩnh trong vòng bán kính từ năm mươi đến trăm mét nếu bị khuất tầm nhìn. Thế nên để giết một vị con cháu Nhậm gia trong chính Kiếm Trận Tướng Phủ mà không để ai biết là điều rất khó khăn.
Vô Thường hiểu điều này. Do vậy việc hắn xử Nhậm Tử Y, cảm xúc chỉ chiếm một phần, phần còn lại là để báo cho người trong Nhậm gia biết, hắn đang trỗi dậy. Một thằng luôn bị mọi người kêu là phế đang vật trỗi dậy.
Là người đã có một thời đọc truyện tiên hiệp bên thế giới Pháp Thuật, hắn chẳng lẽ không sợ bị người trong gia tộc dìm? Gia gia của Mỹ Linh, Tam trưởng lão và gia gia Nhậm Tử Y, Đại trưởng lão diệt đi, không để hắn phát triển?
Đó là trong truyện. Còn thực tế ở một thế giới lấy sức mạnh đứng đầu, gia chủ đã tồn tại giống như vua, chúa. Người chống đối thì chỉ có chết, nên dĩ nhiên không ai dám lớn mật tiêu diệt Vô Thường trừ phi họ có đủ sức mạnh để đọ được với Nhậm Thiên Hành, một trong mười tám lão tướng của Hồng Long quốc, và cũng là ông nội của Vô Thường, dù lão không yêu thương hắn.
-Cho bổn thiếu mượn hai bộ trang phục đẹp chút, nếu không ta kêu ca ca ta đuổi ngươi đi, hiểu chứ?!
-Này Thị Miên, ngươi là người hầu của gia gia ta hơn 40 năm nên cũng biết ta là ai nhỉ? Khôn hồn thì cho ta một bộ đồ đẹp nhất ngươi có, không thì đừng trách vì sao hai bàn tay của ta lại nằm ở đó… đó.
-Ể, ngươi là thị nữ của Nhậm Thái Hà biểu đệ? Vậy… cho sờ mông chút đi!
-Nháa!
-…
Sau một hồi cướp cạn các thị nữ, người hầu trong phủ, Vô Thường cuối cùng cũng có được thứ mình cần và bắt đầu trở về nhà.
Kẹt!
Một tiếng đẩy cửa nhẹ vang. Vô Thường mang theo vài bộ quần áo gọn gàng bước vào phòng.
Thế nhưng ở ngay trước mắt hắn, xuất hiện không phải là hai mẹ con Lâm Tĩnh Hoa lành lặng, mới nãy vừa gặp. Mà đó là hai cỗ thi thể, một còn nguyện vẹn và một thì đầu ở nơi đây, thân ở nơi khác. Máu đỏ đặc, tươi nồng tanh tưởi trải trên sàn nhà.
Vô Thường sửng người im lặng, đầu óc không biết nghĩ gì mà đi nặng từng bước chân đến bên ghế, gần xác Lâm Tĩnh Hoa ngồi xuống. Quần áo trên tay cũng bất giác đặt trên bàn.
Một tình huống không ngờ đến, xuất phát từ sự lơ là của hắn. Hắn đã giết chết một người vô tội, một người mà hắn đã hứa rằng sẽ cưu mang nàng.
Đây là tội lỗi do hắn gây ra. Và ngay giây phút này, hắn phải chịu hình phạt bởi chính lương tâm của mình.
Đôi mắt Vô Thường khép lại, tất cả tâm thần đều tập trung cảm nhận xung quanh, cảm nhận các “linh”, và cảm nhận nỗi oán hận tột độ của “linh” mẹ con Lâm Tĩnh Hoa giành cho hắn.
Rầm!
Trong nhận thức của Vô Thường.
Cửa phòng, cửa sổ., tất cả đang mở đều đột ngột đóng lại.
Căn phòng đang sáng bỗng chốc trở nên tối đen một cách kỳ lạ, trong khi bên ngoài, trời vẫn đang là hoàng hôn.
Vù…
Một cơn gió lạnh thổi qua tạo nên khung cảnh chết lặng, đồng thời cũng là tiếng chuông khởi nguồn cho mọi thứ xung quanh rơi vào khoảng chết, lặng im như tờ.
-Ta xin lỗi. Thật sự xin lỗi hai ngươi…
Hắn quỳ xuống đất giữa không gian u tối mà tự trách bản thân, và cũng là lời nhận tội với người đã khuất.
-Grư… gừ…
Trên giường, thân thể trần chuồng thối rửa của một nữ trung niên bắt đầu ngồi dậy. Một đôi mắt vô hồn, trắng bạch cùng với một gương mặt nhăn nheo, vặn vẹo, hàm răng đầy sắc dọn rời khỏi giường.
-Gào… trả… mạng… cho con gái ta… gào…
– Hư… hư… trả mạng cho ta… hư hư…
Cái đầu đầy máu im lặng của Lâm Tĩnh Hoa chợt mở mắt đỏ lòm, hai chiếc răng nhọn ở miệng cũng mọc ra. Sau đó đầu nàng bay đến hợp thể lại với thân thể, tạo nên một cơ thể nguyên vẹn.
Nàng và mẫu thân lựng khựng, bước chân đi đến chỗ của Vô Thường.
Vô Thường nhìn hai người, chỉ là im lặng ngồi đó nhắm mắt.
-Gào… gừ….
Lâm Tĩnh Hoa cùng mẫu thân nàng, phút chốc bao trùm lấy thân thể Vô Thường. Người xé, kẻ cắn, Vô Thường máu huyết nhanh chóng chảy ra ào ạt.
-Xin lỗi…
Chịu nổi cực khổ khi bị người từng chút xé toạt thân thể, ngấu nghiến từng miếng thịt của bản thân, Vô Thường chỉ là bỏ mặc cảm giác đau đớn, hắn nhẹ nhành đưa hai tay lên vuốt ve đầu hai con quái vật.
-Gào.
Mỗi người một bên, hai cánh tay Vô Thường đứt đi, nhanh chóng cả thịt lẫn xương đều rơi vào bụng mẹ con Lâm Tĩnh Hoa.
-Gừ gào….
Hai chân Vô Thường đều tiêu biến chỉ còn lại một vũng máu to lớn. Hắn ngã xuống đất nhưng vẫn chưa chết.
-Ngoằm ngoằm…
Lồng ngực Vô Thường be bét máu, thịt da phía trước đều trống trơn lộ ra nội tạng bên trong.
Tiếp đó bộ ruột gan hắn biến mất.
Trái tim vẫn còn đang đập “thình thịnh” bi người bứt ra, mỗi ngươi chia nhanh một nửa nuốt xuống. Chẳng mấy chốc, Vô Thường chỉ còn duy nhất một cái đầu lẻ loi.
Phập!
Hai con mắt Vô Thường bị trắng trợn moi ra nuốt vào bụng.
Cặp môi khô khốc của hắn nhanh chóng bị Lâm Tĩnh Hoa “hôn” ngấu nghiến.
Ba mươi giây sau, Vô Thường hoàn toàn tan biến khỏi thiên địa, cái còn lại của hắn chỉ duy nhất là một vũng máu huyết đang được mẹ con Lâm Tĩnh Hoa liếm cạn.
Màn tra tấn của hắn đến đây chấm dứt.
Đứng bên ngoài phòng của Vô Thường, cách một đoạn khoảng chừng 30m là hai bóng người một già, một trẻ đang dõi mắt nhìn Vô Thường quỳ dưới đất bên trong phòng.
Lúc này, nam thanh niên chừng 20 tuổi cười lạnh với lão giả bên cạnh, nói.
-Tên phế vật đó chắc đang sợ hãi lắm.
-Vâng, hắn đang quỳ xuống mặt đất rơi lệ, hẳn là rất thương tâm thưa thiếu chủ.
Lão giả cung kính đáp.
Thanh niên tên gọi Nhậm Tử Mục, anh trai Nhậm Tử Y nhếch mép lên, hừ lạnh.
-Đó chính là hậu quả của kẻ dám ức hiếp muội muội của ta.
-Đi thôi, chúng ta quay trở về. Lần sau hắn còn dám đụng đến muội ấy một lần nữa thì chính tay ta sẽ cho hắn thành kẻ phế nhân.
Hai người dời tầm mắt, nhảy xuống phía sau bờ tường mất dạng.
Vù!
Bất quá ngay chính lúc này, một viên đá to cỡ bằng nắm tay cũng bay thằng từ trước sân của Vô Thường lên trên cao, vẽ một vòng cung trên trời rồi rơi xuống đúng ngay vị trí của hai người một già, một trẻ.
Bặp!
Bàn tay già nua bắt gọn viên đá. Lão giả thoáng nhìn thấy viên đá liền tức khắc kinh ngạc, quay đầu về hướng căn nhà nhỏ của Vô Thường nhíu mày.
– Để ta xem.
Nhậm Tử Mục giựt cục đá trên tay lão giả, đối mắt sắc bén nhìn nội dung tờ giấy được dán bên trên.
“Mày sẽ chết dưới tay tao. Rất nhanh thôi”
– Hừ. Phế vật ảo tưởng.
Nhậm Tử Mục chẳng có lý do gì phải sợ một tờ giấy. Hắn nhếch miệng cười lạnh, vứt tờ giấy đi.
Vụt!
Lão giả bên cạnh Nhậm Tử Mục chớp mắt nhảy lên tường, nhìn về căn phòng của Vô Thường.
Đứng ngoài sân, Vô Thường nở nụ cười khiêu khích dùng đôi mắt lạnh nhạt và xem thường nhìn về phía lão.
Hai người đối mắt trong ba giây, Vô Thường liền quay về phòng, thu xếp gọn gàng cho thi thể hai mẹ con Lâm Tĩnh Hoa để chuẩn bị an táng họ.
-Là Nhậm Vô Thường thưa thiếu chủ.
Lão giả đáp xuống đất, chấp tay báo với Nhậm Tử Mục.
Nhậm Tử Mục vốn đã suy đoán được ai là người vừa nén đá nên không cảm thấy bất ngờ. Hắn cười mỉa mai, nói.
-Chỉ là một tên phế vật nói lời ngông cuồng. Chúng ta không cần quan tâm.
Sau đó, Nhậm Tử Mục bước đi.
Lão giả không có cảm nghĩ gì, lặng lẽ theo sau.
…
Ngồi trong phòng, Vô Thường vừa khâu đầu vào cổ lại cho Lâm Tĩnh Hoa, vừa hiển hiện bộ mặt âm trầm trước nay chưa từng có ở thế giới này.
Cái chết của Lâm Tĩnh Hoa, nếu phân tích từ tính thiết thực thì Vô Thường chẳng hề có tội tình gì đáng trách. Nàng chết là do số trời định.
Bất quá đối với Vô Thường, hắn luôn tự trách rằng nếu không phải hắn đưa nàng về đây thì nàng làm sao có thể chết? Đó, là lương tâm của hắn.
Lâm Tĩnh Hoa chết, hắn thật sự không hề đau lòng một chút nào cả. Một kẻ giết người vô tội chỉ vì lợi ích như Thiên Họa, hắn tất không hề đau lòng cho cái chết đáng thương của bất kỳ ai, kể cả Lâm Tĩnh Hoa. Thứ trong hắn lúc này chỉ là tội lỗi đối với nàng, sự tự trách khi bản thân chính là nguồn gốc gián tiếp gây ra cái chết của nàng và nhiệm vụ trả thù cho nàng.
– Đã đến lúc ta nên đến gặp ông nội, và xin về một số vị Linh Nhân cảnh làm tay chân.
Trong Nhậm gia, con cháu chỉ cần trở thành Bán Linh Nhân dưới 22 tuổi thì sẽ được cấp cho từ một đến vài vị Linh Nhân cảnh để trợ giúp công việc cho mình, cũng như bảo vệ bản thân được an toàn khi ra ngoài.
Vô Thường hiện tại đã đủ điều kiện. Cần một vài vị Linh Nhân cảnh làm chân tay trong hoàn cảnh muốn trỗi dậy này là điều cấp thiết đối với hắn. Nhất là khi hắn cần trả thù cho cô bé Lâm Tĩnh Hoa tội nghiệp.
Nhậm Tử Mục chắc chắn là nam thanh niên đứng trên bức tường kia, hắn cũng không xa lạ gì đối với vị thiên tài nằm trong mười hạng đầu thiên tài trẻ tuổi của Nhậm gia này. Nguyên nhân Nhậm Tử Mục giết Lâm Tĩnh Hoa có lẽ là do hắn đã ức hiếp Nhậm Tử Y, muội muội của Nhậm Tử Mục, Nhậm Tử Mục không thể giết hắn vì hắn là con cháu Nhậm gia và còn ở trong Kiếm Trận Tướng Phủ nên chuyển hướng giết thị nữ bên cạnh hắn, làm lời cảnh cáo cho hắn.
– Nhậm Tử Y, Nhậm Tử Mục, và Đại trưởng lão sao? Phải, sẽ rất nhanh thôi.
Hoàn thành vết khâu cuối để Lâm Tĩnh Hoa được đầy đủ thân thể. Vô Thường đặt Lâm Tĩnh Hoa nằm song song với mẹ nàng.
-Xin lỗi các ngươi. Ta thề sẽ mang đầu bọn chúng xuống tế mộ các ngươi.
Dứt lời, Vô Thường rời khỏi phòng.
Dưới ánh sao lấp lánh của màn đêm lạnh lẽ hơn, hắn đi thẳng đến trạch viện của lão gia chủ Kiếm Trận Tướng Phủ – Nhậm Thiên Hành, một trong mười tám vị tướng quân dưới trước Hồng Mặc Thiên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!