Chân Huyền Ảo
Siêu Nhân Tâm Đan
Về đến phòng, Vô Thường dừng bước nói với Lý Hạt.
-Giúp ta tìm kiếm một nơi yên bình, phong cảnh đẹp có hoa cỏ vây quanh. Ta muốn chôn cất người.
– Hử?
Lý Hạt đang hậm hực hắn, nghe thế liền kinh ngạc. Trong lòng lão không khỏi tự hỏi phế vật này muốn chôn cất người? Chôn ai? Hắn giết người rồi ư?.
“Đây là… mùi tử khí, ra là vậy”.
Bất chợt phát giác mùi xác chết từ trong phòng Vô Thường truyền ra, Lý Hạt lập tức hiểu vấn đề và không khỏi kinh bỉ Vô Thường vô cùng.
“Đã giết người thì ném mẹ nó xác xuống vực, ngoài rừng hay cho chó ăn đi, bày đặt ra vẻ muốn chôn cất người tử tế. Ta khinh!”
Lão nhàn nhạt, không chút tôn trọng nào, nói.
-Ở phía tây nam bên ngoài cổng Bắc của thành, đúng là có địa phương như yêu cầu. Nhưng nói trước là nơi đó đã có sẵn hơn mười ngôi mộ rồi a.
-Không sao. Như vậy họ sẽ không cô đơn một mình.
Vô Thường bình đạm nói.
Hắn không cần quan tâm Lý Hạt kính hay không kính hắn, cái hắn cần ở lão là sức lực chứ không phải tình cảm, quan hệ. Vậy nên lão nói gì thì mặc lão nói.
-Ngày mai người cùng Cuồng Tiêu kiếm giúp ta hai cỗ quan tài đơn giản, một vài loại mộc hương có hương thơm nhàn nhã bỏ vào quan tài, rồi giấy bạc, vàng mã, nhan hương, nến trắng, người khiên hòm đầy đủ. Sáng sớm khi gà vừa gáy, tất cả đều phải xuất hiện ở bên ngoài cửa bắc của phủ chờ lệnh ta.
-Ừ, tất nhiên tiền bạc do các ngươi trả. Hôm nay đến đây thôi.
Nói xong, Vô Thường bước ngay vào phòng, đóng chặt cửa lại.
Đứng bên ngoài, Lý Hạt không có biện pháp nào khác ngoài việc mang nỗi tức giận trong lòng mà tuân mệnh, đi tìm Cuồng Tiêu để cùng thực hiện nhanh nhiệm vụ.
Trong bóng đêm mờ nhạt dưới ánh trăng xuyên qua cửa sổ. Vô Thường tiến đến chiếc giường mộc mạc của mình, nơi có hai cỗ thi thể nữ nhân đang tạm yên nghỉ.
Hắn đưa tay sờ lên gương mặt lạnh lẽo có một cái bớt đen của Lâm Tĩnh Hoa, trong lòng một lần nữa bật thốt lên hai từ, xin lỗi.
Nếu hắn không đưa nàng đến đây, nàng có lẽ cũng sẽ chết ở bên ngoài kia vào một ngày nào đó, nhưng nó sẽ hoàn toàn không liên quan đến hắn. Còn bây giờ thì…
Số phận một người hầu, tất cũng có một ngày phải chết vì chủ nhân. Nàng bị Nhậm Tử Mục giết, đó cũng là cái giá phải trả của nàng khi nàng đồng ý trở thành người hầu của Vô Thường.
Vô Thường không giết nàng, hắn chẳng làm gì sai, nhưng hắn cảm thấy tội lỗi. Một tội lỗi mà nếu người khác đứng ở ngoài nhìn vào hắn thì họ sẽ bật thốt, thằng điên!
Khoảng chừng một nửa nén nhang đã cháy thành tro tàn. Vô Thường rút tay lại, hắn tiến đến miếng đệm lót giữa phòng, lẳng lặng ngồi xuống.
Vô Thường cũng giống như bao tu luyện giả không có khẩu quyết tăng cường tốc độ hấp thụ linh khí. Hắn không cần phải tập trung hấp thụ linh khí như trong truyện, vì nhờ Tâm Đan, cơ thể của mỗi tu luyện giả đều sẽ tự động hấp thụ linh khí xung quanh. Tốc độ nhanh hay chậm đều phụ thuộc vào thể chất trời sinh của họ và độ nồng đậm của linh khí.
Hắn ngồi nơi đây là để khám phá Tâm Đan bí ẩn của hắn, cùng với việc sáng tạo Thần thông để đột phá Linh Nhân cảnh.
Còn về Linh Thể, hắn sẽ đợi khi thành Linh Nhân cảnh rồi sẽ tiếp tục tu luyện, vấn đề cấp thiết là dồn linh lực đột phá Linh Nhân cảnh trước đã.
Để đột phá Linh Nhân cảnh, Vô Thường không như người thường, chỉ cần cố gắng tạo ra một loại Thần thông thì trở thành Linh Nhân cảnh. Hắn phải khám phá Tâm Đan của hắn là loại gì.
Tâm Đan có hai loại.
Thuộc tính. Là loại Tâm Đan thuộc hệ như Lôi, Hỏa, Thủy, Mộc,…
Dị Chủng. Là loại Tâm Đan không phải thuộc hệ, tựa như Hoa, Nhật, Nguyệt,..
Mọi tu luyện giả sinh ra đều biết bản thân có Tâm Đan là thuộc tính hay dị chủng. Còn Vô Thường thì không. Cả hai Tâm Đan của hắn đều vô cùng bí ẩn, chưa thể xác định. Do đó hắn chưa thể tạo được Thần thông.
Mấy năm qua, hắn đều đã cố lạc vào thế giới của Tâm Đan để cảm ứng chủng loại, xác định nó là gì nhưng thất bại. Hôm nay hắn lại sẽ cố thêm một lần nữa.
Vô Thường nhắm mắt, vài giây sau thì đã tiến vào thế giới của Tâm Đan, một không gian mờ ảo như thế giới bên ngoài vũ trụ nhưng không hề có ánh sáng.
“Tưng…”
Tựa như một giọt nước trầm lặng rơi xuống không gian yên tĩnh, mờ mịt. Vô Thường xích lõa từ đầu đến chân, ngay cả “tiểu đệ” thiếu hơi nữ nhân đang ủ rủ, lủng lẳng cũng thò đầu ra ngoài, xuất hiện tại không gian mông lung này.
Theo sách vỡ ghi chép, tu luyện giả khi tiến vào thế giới Tâm Đan, chủng loại của Tâm Đan sẽ hiện rõ trước mặt họ. Trước mặt Vô Thường hiện tại và hơn mười năm trước đều không có gì xuất hiện. Do đó hắn phải tự lần mò ở khắp nơi, hy vọng tìm được một chút ánh sáng chủng loại đang ẩn mình ở đâu đó quanh đây.
Thế rồi bỗng nhiên ngay lúc này, một điều mà trước nay chưa từng xảy ra khi hắn tiến vào đây đã xảy ra.
-Ầm… RẦM RẦM…
Không gian vây quanh Vô Thường bất ngờ chuyển biến. Khắp nơi giăng đầy lôi điện, âm thanh tiếng nổ rực rỡ như muốn xé nát cơ thể người nghe.
Vô Thường hơi nhíu mày, to gan lớn mật đưa tay chạm vào từng tia lôi điện có thể nuốt cả cơ thể hắn vào bên trong.
-Vù… vù…rào…
Tay Vô Thường vừa chạm vào lôi điện, không gian một lần nữa kỳ lạ thay đổi. Cuồng phong gió bão, giông lốc khởi tố xuất hiện thay thế cho lôi điện, tràn ngập không gian, bao phủ lấy thân thể mờ ảo của Vô Thường.
“Đây… rốt cuộc là chuyện gì?”
Vô Thường khó hiểu. Sau đó, hắn lại đưa tay chạm tiếp vào cơn lốc cuồng phong.
-Ầm…ầm… ẦM…
Biển cả dâng cao, sóng lớn tràn ngập, cả không gian chìm vào trong nguồn nước sâu thẳm vô tận.
Vô Thường ở bên trong làn nước, bàn tay tiếp tục vươn ra chạm mạnh vào dòng nước.
– …
Không gian xung quanh lại biến đổi kỳ dị. Nước biển biến mất, cây cối đột nhiên xuất hiện, sinh trưởng. Các tán lá rậm rạp nhanh chóng mọc ra, hương hoa dịu nhẹ du đãng tứ phía.
Đến lúc này, Vô Thường mới dừng lại suy nghĩ vì trong đầu hắn chợt lóe lên một giả định mà theo hắn là khá chính xác.
– Ta không biết thế giới Tâm Đan của người khác có màu gì, trông như thế nào, liệu có với giống thế giới của ta hay không. Nhưng ta nghĩ thế giới Tâm Đan ban đầu của ta rất giống với vũ trụ ở ngoài kia và vũ trụ ở thế giới Pháp Thuật.
– Theo như truyện tích (sự tích trong truyện) và khoa học chứng minh, vũ trụ là thứ sinh ra mọi thứ. Lửa, nước, không khí cũng đều chỉ xuất hiện ngay khi vũ trụ sinh ra tinh cầu, nên cũng có thể nói vũ trụ đã sinh ra lửa, nước, gió, vàng, băng, vân vân.
– Giả sử, chỉ là giả sử. Tâm Đan của ta có năng lực giống như vũ trụ, vừa rồi Lôi, Phong, Thủy, Mộc đều do nó sinh ra. Nếu vậy thì mấy năm qua không phải ta không thấy chủng loại Tâm Đan của ta, mà thật chất là nó đã nằm ngay trước mắt nhưng ta không tài nào hiểu được và nhận biết được.
Giả thuyết của hắn không phải không có cơ sở. Ai vào thế giới Tâm Đan của bản thân cũng thấy chủng loại Tâm Đan của mình, còn hắn chỉ thấy màu đen của vũ trụ chứ chẳng phải Lôi, Hỏa, Kim, Hoa Sen, Ngọn Núi,…
Nếu nghĩ theo chiều hướng của mọi người, thứ nhìn thấy đầu tiên trong thế giới Tâm Đan là chủng loại, thì chủng loại Tâm Đan của Vô Thường đúng là Vũ Trụ.
-Nhưng cũng chưa hẳn. Ta phải thử thêm.
Vô Thường lần nữa cử động, đưa tay chạm vào một chiếc lá xanh mượt.
Không gian tức thì thay đổi, vàng, bạc, sắt, thép,… xuất hiện khắp chốn.
-Kim.
Vô Thường lại đưa tay chạm.
-Hỏa.
Không gian thay đổi, biến thành hỏa vực vô tận, thiêu đốt mọi thứ.
-Ám.
Đêm đen giăng đầy, ngón tay trước mắt không thể thấy.
-Quang.
Ánh sáng chói lòa, tất cả như bị mạt diệt, tiêu tan.
-Băng.
Băng tuyết phủ đầy, đông cứng mọi vật.
-Thổ.
Xung quanh chỉ toàn thạch, đất, cát.
-Sinh.
Sức sống tràn đầy, trường sinh bất lão.
-Tử.
Lạnh lẽo của bầu không khí chết chóc.
-Thời gian.
Muốn mọi vật chậm liền chậm, nhanh liền nhanh.
-Không gian.
Phân tầng, chia cách, ngưng động.
-Khí.
Linh khí, không khí, nguyên khí, âm khí, dương khí, mọi thứ quy về “khí” đều nằm trong khống chế.
-Con người, chim, chuột, cá sấu, ma, quỷ, thần, tiên,…
Mọi sinh vật đều nằm trong kiểm soát, muốn chết liền chết, sống liền sống, hồi sinh sẽ hồi sinh.
-Tiếng khóc, tiếng gió, tiếng kêu,…
Âm thanh đều nằm trong tay.
-Trọng lực.
Đề nén mọi người nằm bên dưới.
-Áp lực.
Ép nát mọi thứ.
– …
– …
– Không sai. Giả Định của ta đã đúng… chí ít là đúng ở thời điểm hiện tại.
Vô Thường vẫn giống như lần phát hiện bản thân có một vạn sợi xích, hắn chẳng hề có một nụ cười vui vẻ nào trên môi khi biết Tâm Đan của hắn thập phần khủng bố, hầu như đã sở hữu hết tất cả mọi năng lực của Tâm Đan khác, bất phân chủng loại thuộc tính hay dị chủng.
Hắn lặng người đứng yên trong không gian Tâm Đan. Chốc sau liền thì thào đặt tên cho Tâm Đan của mình.
-Siêu Nhân Tâm Đan!
Thật ra cái tên thích hợp nhất để gọi dạng Tâm Đan này là “Vô Tận Tâm Đan”, “Vô Hạn Tâm Đan”, hoặc “Vạn Vật Tâm Đan” nhưng Vô Thường thích gọi “Siêu Nhân Tâm Đan” hơn.
Lý do? Vì hắn thích, chỉ vậy thôi.
– Giờ đến tạo Thần thông, chuẩn bị cho việc đột phá Linh Nhân cảnh.
Để đột phá Linh Nhân cảnh, có hai điều kiện nhất định phải có. Một là sáng tạo nên Thần thông, hay cũng có thể hiểu đơn giản là sáng tạo ra một chiêu thức nằm trong vùng sức mạnh của chủng loại Tâm Đan. Hai là có nguồn linh lực trong cơ thể đủ để thi triển Thần thông đó dù cực yếu.
Vô Thường hiện tại chưa có đủ linh lực, cho nên điều hắn làm chỉ là “thử” tạo Thần thông ngay trong chính thế giới Tâm Đan này chứ không phải thật sự tạo Thần thông ở bên ngoài.
– Hy vọng nó sẽ dễ dàng như trong hình dung.
Giữa không gian mênh mông của vũ trụ, Vô Thường khép đôi mắt lại để tập trung cao độ. Nguồn linh lực vô tận nhưng là “ảo giác” của hắn tập trung tại lòng bàn tay. Một quả cầu lôi nhanh chóng được hình thành.
– Tốt. Hệt như sáng tạo một loại phép thuật đơn giản.
Không đợi cầu lôi được hình thành, hắn hủy nó đi. Sau đó hắn thoát ra khỏi thế giới Tâm Đan.
– Phù…
Thở nhẹ một hơi, Vô Thường bước đến gần cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đầy sao trên cao trầm tư về điều gì đó xa xăm.
Vấn đề đột phá Linh Nhân cảnh đã được giải quyết, hắn chỉ còn chờ đợi thời gian, chờ đợi linh lực của hắn càng thêm dồi dào liền đột phá. Mối quan tâm hàng đầu của hắn bây giờ là ngày mai.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!