Chân Huyền Ảo
Vô Thường Chết
Có thiên phú nghịch thiên, sớm ngày sẽ trở thành chúa tể tối cao một vùng trời rộng lớn, nhưng trong lúc sắp chết Vô Thường lại không buông bỏ cái tôi, chấp nhận hạ mình, cầu cứu một cường giả lạ mặt để được sống.
Điều này cũng không thể trách hắn khùng điên, coi trọng danh dự hơn cả tính mạng của mình, bởi tất cả mọi thứ trên đời âu đều có nguyên nhân của nó.
Vô Thường hay còn gọi là Thiên Họa, hắn khi ở thế giới Pháp Thuật đã là một cự đầu giống như vua chúa với danh hiệu một trong bảy vị Pháp Sư mạnh nhất của thời đại. Với máu thống trị, lãnh đạo trong người, hắn tất sẽ không cầu xin một ai khi thất bại, tựa như khi mất nước, Vua chẳng một lời van xin tha mạng. Đó là một phần nguyên nhân.
Phần nguyên nhân thứ hai, hắn không cầu xin là vì hắn biết chắc chắn người trên kia có hơn 99% sẽ không ra tay cứu hắn, có xin chỉ là tự rước lấy nhục nhã.
Một thằng nhóc không quen, không biết tự dưng chạy vào rừng rồi gặp nạn, ai lại rãnh ra tay cứu đây? Chẳng lẽ Thánh Nhân* xuất hiện trong thế giới mạnh được, yếu mất, mỗi ngày không có ngàn người chết là không yên?
Có. Nó sẽ có, nếu đây là ở bên trong một bộ truyện mà nhân vật chính có vận khí nghịch thiên, đi đâu cũng đạt được bảo vật, đi đâu cũng được người trợ giúp.
Tiếc rằng thực tế thì luôn tàn nhẫn.
*Ý bảo người quá tốt, tốt đến độ thành Thánh.
– Tiểu tử, ngươi có thể là một mầm móng tốt đáng để ta mang về Trúc Sơn Đảo tu luyện. Nhưng chính sự ngu ngốc, không biết tự lượng sức của mình của ngươi khi dám tiến vào khu rừng ngập tràn yêu thú này mà không hề có chuẩn bị từ trước, nó đã phá hủy điều đó. Thật đáng tiếc.
Nam tử lắc đầu đối với tình cảnh của Vô Thường.
Đúng như Vô Thường nghĩ, hắn dù cầu xin, nam tử cũng sẽ không bao giờ cứu.
Một tên khùng tự nhảy xuống vực rồi kêu cứu, lúc đó ai cứu thì cứu, chứ một người như nam tử là không.
– Ta nên tiếp tục quay…
Đang chuẩn bị thu Tự Vệ Linh Thụ, rồi cưỡi mây bỏ đi thì nam tử chợt nghe Vô Thường nói lời than thở cuối đời.
-Tệ thật, ta đã không tìm được cơ duyên để đột phá Linh Nhân cảnh rồi tiểu Liên à. Đây đã là điểm cuối của cuộc đời ta. Hờ hờ…
-Tiểu Liên, xin lỗi muội, tam ca không có khả năng trả thù giúp cha mẹ được rồi, giờ chỉ còn trông cậy vào muội cả thôi. Mà cũng phải, một thằng thiên phú rác rưởi chỉ 42 sợ xích như ta làm sao có khả năng chứ. Dù ta có may mắn ăn được linh dược đẩy nhanh quá trình khai mở xiềng xích, giúp bản thân bước vào cảnh giới Bán Linh Nhân cảnh trước muội cũng như vậy, ta thật không làm được.
-Muội vốn là thiên tài của Nhậm gia, là thiên tài của Kiếm Trận Tướng Phủ tại Châu Nam thành với thiên phú cực kỳ dọa người 85 sợi xích. Không những thế còn sở hữu Tâm Đan dị chủng, Bạch Liên Tâm Đan nên muội chắc chắn sẽ làm được, muội sẽ trả thù được giúp cha mẹ. Chỉ tiếc là muội không có tài nguyên tốt nhất để phát triển, nếu không với độ tuổi 13 của muội, muội đã là Linh Nhân cảnh lợi hại…
-Khục khục…
Vô Thường sắc mặt biến đen, máu chảy ra từ miệng, mũi, mắt, tai ngày càng nhiều. Xem ra hắn đã đến giới hạn.
– Hử, cái gì, Bạch Liên Tâm Đan?
Bên trên tầng mây, nam tử không cần biết Nhậm Tuyết Nguyệt Liên có thiên phú cao bao nhiêu sợi xích, nhưng vừa nghe đến bốn từ “Bạch Liên Tâm Đan” liền giật mạnh mình.
“Bạch Liên Tâm Đan đứng hạng thứ ba trong Tâm Đan Dị Chủng Bảng? Ta có nghe lầm không?!!! Vùng đất nhỏ bé này mà lại xuất hiện một loại Tâm Đan trong truyền thuyết?”
Nam tử hoàn toàn bị một tràng kinh hỷ trong nghi ngờ bao phủ.
Là tu luyện giả, ai cũng biết Tâm Đan chính là cội nguồn sức mạnh của một người. Nó tuy không quyết định được linh lực sẽ mạnh hay yếu, nhưng nó lại là thứ cấp cho linh lực các năng lực đặc thù. Thế nên người có Lôi Tâm Đan, công kích của họ mới sắc bén hơn, tốc độ nhanh hơn bình thường. Người có Hỏa Tâm Đan, công kích mới nóng rực. Người có Mộc Tâm Đan, sẽ bền sức, thương thế lành nhanh. Người có Thổ Tâm Đan, phòng ngự cứng nhất,…
Khi cùng Tâm Đan, chắc chắn sẽ có người có năng lực linh lực mạnh mẽ hơn. Vậy nên A có thiên phú hơn B nhưng chưa chắc đã chiến thắng được B nếu B có năng lực linh lực cao hơn.
Thiên phú là thứ cho tu luyện giả sức mạnh lớn hơn người cùng cấp nhưng đó chỉ là nhất thời, còn Tâm Đan mới là thứ cho họ sức mạnh vĩnh cửu trong trọn cuộc đời của họ. Câu chân ngôn “Tâm Đan là cội sức mạnh của tu luyện giả” cũng không phải chỉ để nói ngoa.
Trên đời, Tâm Đan được phân làm hai dạng.
Dạng thứ nhất, Tâm Đan thuộc tính. Bao gồm 17 nguyên tố: Kim – Kim Loại, Mộc – Thưc Vật, Thủy – Nước, Hỏa – Lửa, Thổ – Đất Cát, Phong – Khí, Lôi – Sấm, Hàn – Lạnh, Thạch – Đá, Quang – Ánh Sáng, Ám – Bóng Đêm, Thời Gian, Không Gian, Sinh, Tử, Âm, Dương.
Mỗi một nguyên tố đều có năng lực khác nhau, tu luyện giả tìm hiểu và khai phá càng nhiều, họ càng mạnh, càng nhiều chiêu thức khó lường.
Dạng thứ hai, Tâm Đan dị chủng. Tất cả mọi nguyên tố nằm ngoài Tâm Đan thuộc chính là Tâm Đan dị chủng.
Mỗi nguyên tố dị chủng đều có năng lực đặc thù, ảo diệu hơn rất nhiều so với nguyên tố thuộc tính, nhưng bù lại nó sẽ khó phát triển, tăng trưởng so với nguyên tố thuộc tính.
Thế nên giữa Tâm Đan thuộc tính và Tâm Đan dị chủng, nếu xét đến khả năng cả hai đều phát triển đến cùng cực thì Tâm Đan dị chủng sẽ mạnh mẽ hơn rất, rất nhiều lần Tâm Đan thuộc tính. Thế nên ông trời cũng rất công bằng, người sinh ra sở hữu được Tâm Đan dị chủng trong triệu người thì may mắn lắm mới có một.
Đó là lý do tại sao nam tử vô cùng giật mình, nhất là khi Bạch Liên Tâm Đan lại là Tâm Đan dị chủng đứng hạng thứ ba trong Tâm Đan Dị Chủng Bảng, một loại bảng phân chia thứ hạng Tâm Đan dị chủng do các cường giả đứng đầu thế giới biên soạn từ nguồn thông tin đáng tin cậy trong suốt trăm vạn năm qua.
“Người sở hữu Tâm Đan dị chủng chỉ cần có thiên phú hơn 80 sợi xích và ngộ tính tốt thì mai sau ắt sẽ trở thành chúa tể một phương. Ta nhất định phải tự mình kiểm tra mọi thứ về cô bé tiểu Liên này”.
Nam tử nhất quyết trong lòng.
Bên dưới.
-Khục.. khục…
Vô Thường nôn máu đen thẫm càng lúc càng nhiều, cơ thể đã cực kỳ suy yếu, cách cái chết chỉ còn vài giây ngắn ngủi nữa.
Hắn nằm dài trên đất, đôi mắt mệt mỏi dần dần khép lại.
“Tiểu Liên, với thiên phú của muội thì sớm muộn cũng sẽ bị người biết được. Đến lúc đó muội không những trở thành đích nhắm diệt trừ của lão tặc Hồng Mặc Thiên mà cả Nhậm gia cũng vì thế mà biến mất khỏi bản đồ. Người trên kia có lẽ là đến từ một thế lực lớn, hy vọng khi hắn tìm đến Nhậm gia, muội sẽ theo hắn đến thế lực của hắn tu luyện. Đây là điều tốt nhất ta có thể làm được ở thời điểm hiện tại cho muội. Chúc muội sớm ngày trở thành cường giả đỉnh thiên lập địa”.
Nhậm gia còn rất yếu, họ chắc chắn sẽ không giấu Nhậm Tuyết Nguyệt Liên lâu được. Một khi để Hồng Mặc Thiên hoặc là một thế lực đối ngịch với Nhậm gia biết được thì hậu quả ai cũng có thể hình dung.
“Và nếu ta chết, muội đừng quên tìm cho mình một nam nhân xứng đáng”.
“Hy vọng… ta sẽ không chết…”.
Môi khẽ nở một nụ cười buồn, pha thêm sự tiếc nuối và hy vọng. Vô Thường hoàn toàn mất ý thức, cơ thể trút xuống hơi thở cuối cùng.
Hắn đã chết, thật sự chết.
Đứng thẳng người trên cao, nam tử nhàn nhạt nhìn xuống xác Vô Thường đen màu độc trong im lặng.
Vài giây sau, nam tử thu Tự Vệ Linh Thụ xong liền cưỡi mây đi nhanh. Đích đến của nam tử không phải nơi nào khác mà chính là Châu Nam thành, Nhậm gia hay còn gọi Kiếm Trận Tướng Phủ ở trong lời của Vô Thường.
Xì…
Ngay khi nam tử vừa đi. Trên cơ thể của Vô Thường, độc tố chợt hóa thành khí bốc hơi ra khỏi người hắn, trả lại cho hắn làn da ram rám nắng. Tất cả thương thế cũng tự nhiên khôi phục. Sinh mệnh của hắn đang nhanh chóng quay trở lại một cách đầy khó hiểu.
Hơn một phút sau, Vô Thường bật người tỉnh dậy cùng với một nụ cười mừng nhạt.
– Không sai. Siêu Nhân Tâm Đan của ta quả nhiên có bao gồm năng lực của Tâm Đan dị chủng Bất Tử Tâm Đan. Cơ thể ta nếu không thành tro, tan nát thành thịt nhỏ tì sau một khoảng thời gian tất sẽ sống lại.
Nguyên nhân thứ ba và cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất khiến hắn không cầu xin được cứu chính là vì lý do này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!