Chân Huyết Lệ - Quyển 1 - Chương 100: Công thành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Chân Huyết Lệ


Quyển 1 - Chương 100: Công thành


Thời gian như thoi đưa, mới đó mà đã mấy tháng trôi qua, mãnh đất Bắc Nhung đại khái cũng đã trở lại sự bình yên sau một trường chiến đấu ác liệt. Các nước Bắc Nhung sau trận chiến, ai nấy cũng hao tài, tốn của, vật lực nhân lực đều bị tàn phá nặng nề, gần cả trăm ngàn người thiệt mạng, nhà cửa hư nát nhiều không đếm xuể và sự biến mất của một số tiểu quốc. Tuy nhiên hầu như mục đích tham chiến tấn công Việt quốc của các nước đều đạt được, bờ cõi giờ đây mở rộng ra hàng ngàn dặm, thành trì và nhân khẩu cũng tang lên nhiều, nhưng quan trọng nhất là không phải chịu sức ép mãnh liệt cùng nỗi sợ Việt quốc như lúc xưa, cho nên vua các nước ai cũng đều hoan hỉ.

Nhưng so với cuộc chiến đẫm máu ấy, thì một sự kiện còn gây cấn và hấp dẫn hơn rất nhiều là cuộc đảo chính thành công của Vương Xương Huy. Nhìn cái cách mà một kiêu hùng như Nạp Lan Cảnh và một đại quốc không ai không sợ bị sụp đỗ trong vòng mấy tháng, làm cho ai biết cũng phải rùng mình. Vương Xương Huy gần như đã khẳng định tên tuổi của mình trong vũ đài lịch sử. Cùng với Cao Kỳ Viễn trở thành hai kẻ có quyền lực cao nhất, và là người đáng sợ nhất nơi mảnh đất phương Bắc này, đến hai đại quốc Hỏa Lam và Tây Lỗ cũng có mấy phần úy kỵ.

Tuy nhiên hai người họ không giống nhau, Cao Kỳ Viễn sau trận chiến quân lực không mấy bị tàn phá, trong khi đó binh đội tinh nhuệ của Việt quốc đã giảm đi rất nhiều. Canh bạc của Vương Xương Huy giăng ra tuy hiệu quả, nhưng cái giá phải trả cũng là quá đắt. Hiển nhiên từ lúc này, ngôi vị minh chủ các nước tự nhiên lại rơi vào tay quân Sở, và Cao Kỳ Viễn nghiễm nhiên là so với họ Vương cao hơn một bậc.

Vì vậy đối với một người có tâm cơ sâu xa và đố kỵ như Vương Xương Huy, hắn tuyệt nhiên không cho phép điều đó diễn ra, cho nên trong bí mật Vương Xương Huy từng bước cũng cố lực lượng của mình. Trước yên loạn, sau trừ ngoại tộc, châm ngôn ấy không bao giờ sai, chỉ là cách Vương Xương Huy hành xử càng khiến người trông cảm thấy sợn tóc gáy. Giờ đây so với Nạp Lan Cảnh khi xưa, Vương Xương Huy lại càng chuyên quyền, kết quả Việt vương mới lập trở thành kẻ bù nhìn cho nhà họ Vương. Cả Việt quốc không ai không biết họ Vương giờ đây mới là chủ thật sự của Việt quốc. Dân chúng Việt quốc vẫn nhớ đến Nạp Lan Cảnh, người đang bị giam lỏng trong cung, nên đối với sự chuyên chế của họ Vương không ít người bất bình. 

Tuy nhiên bất cứ sự phản kháng nào cũng đều phải trả giá đắc, các yếu nhân theo Nạp Lanh Cảnh khi trước cùng một đại bộ phận quan lại, người bị chém bêu đầu, kẻ bị giam vào ngục tối, kẻ bị tước chức vị,… cùng một loạt chính sách thanh trừng tàn độc, khiến cho những ai có ý định phản đối đều trở nên rụt rè. Và dần dần họ chỉ còn biết nhìn về Trứ châu mà hi vọng, tia hi vọng nhỏ bé nhất còn sót lại của Việt quốc.

———————————————–o0o———————————————

Trứ châu, vùng đất phong của Long Gia tại dãy núi Quy Lỳ.

Lại nói về Trứ châu, đây là vùng đất gần như là nằm nơi hẻo lánh nhất trong các vùng đất phong của các đại tộc thuộc Việt quốc. Trứ châu được chính đích thân nội tổ phụ của Long Cơ khấn cầu các vị tiên vương lúc trước, khi mà Long gia đóng góp trong việc xây dựng nước Việt khi còn sơ khai. 

Việt vương lúc đó là Nạp Lan Hy đã rất bất ngờ, vì so với công trạng Long gia có thể được truy tặng cho một vùng đất tốt hơn, nhân khẩu đông đúc cùng đất đai màu mỡ như Vương gia, người cũng có những góp công đáng kể. Tuy nhiên người đứng đầu Long gia lúc đó là Long Tích đã khấn cầu hết sức thương cảm, không chọn vùng đất nào khác chỉ chọn mỗi Trứ châu. Việt vương đã khuyên nhiều nhưng không được bèn viết chiếu phê chuẩn, từ đó Trứ châu trở thành đất phong của Long gia, tính ra cũng đã được bốn đời.

Trứ Châu gồm ba thành chính là Ưng, Dã và Vi Niên, ba thành này lúc đầu đều là thành nhỏ và hoang phế, dân khẩu thì thưa thớt, không có gì nổi trội, địa thế lại được bao bọc bởi núi Quy Lỳ, có thể tính là nơi hóc hiểm nhất trong thiên hạ. Long Tích ngày trước chọn nơi này vì biết, vật có thể đổi, sao có thể dời, một ngày nào đó Việt quốc sẽ biến loạn, chọn mảnh đất màu mở thì sẽ thành mồi ngon cho người khác nhòm ngó, chi bằng chọn một vùng đất tầm thường và hiểm trở thì dù sau này có ra sao ít nhất gia tộc cũng có thể chống chịu được một thời gian. 

Và dự đoán của Long Tích đã đúng, khi mà Trứ châu giờ đây chính là nơi trú chân cho đội quân duy nhất còn lại của Nạp Lan Cảnh, niềm hi vọng duy nhất của Việt quốc.

Lại nói từ khi Vương Xương Huy đảo chính, quân đội từng bước quy phục, chỉ còn một bộ phận tướng lãnh và binh sỹ trung thành là theo Trình Anh và Ngu Tử Kỳ rút về mặt Bắc Việt quốc. Nhưng có câu diệt cỏ phải diệt tận gốc, Vương Xương Huy nhiều lần đưa binh tiến phạm, đẩy lùi đội binh của các tưởng thoái lui liên tục, kết quả là Ngu Tử Kỳ phải rút về Trứ Châu. Để tránh truy binh, Ngu Tử Kỳ ra lệnh đốt Yên đạo, con đường duy nhất để vào Trứ châu, hay nói cách khác từ nay Trứ Châu trở thành một vùng đất biệt lập tách biệt hoàn toàn với bên ngoài.

Vương Xương Huy sau khi hay tin thì cũng không tiếp tục tấn công nữa, vì một phần muốn về xử lý triều chính, làm dịu dư luận và thanh trừ các thế lực chống phá bên trong. Tuy nhiên Vương Xương Huy vẫn cẩn trọng để Huỳnh Trung và Lục Hợp Kỳ ở lại, cùng ba vạn quân tại thành Lỗi, canh chừng nhất cử nhất động của bọn Ngu Tử Kỳ. Vì trong lòng Vương Xương Huy vẫn còn nhớ đến người mà Nạp Lan Cảnh nhắc tới, “Triệu Phong”, ngày nào không trừ được đám Triệu Phong và Hắc Vân Kỳ, Vương Xương Huy tuyệt đối không yên tâm.

Và sự không yên tâm này là đúng vì từ ngày chứng kiến cái chết của Long Cơ và sự sụp đổ của Việt quốc, con người Triệu Phong đã hoàn toàn thay đổi, về cách nhìn nhận, cũng như con đường mình phải đi.

Long Cơ từng nói, bản thân không hẳn là viên ngọc quý nhất thiên hạ, nhưng lại là viên đá mài quý nhất, mài ra thanh bảo kiếm quý báo nhất thiên hạ, và thanh lợi kiếm ấy chính là Triệu Phong. Trước nay Triệu Phong chỉ chuyên chú vào võ lực mà lại bỏ qua binh thư, phần lớn đều dựa trên kinh nghiệm và những ý tưởng ngẫu hứng trên chiến trường mà không theo một pháp tắc nào cả. 

Từ khi Long Cơ ra đi, Triệu Phong mới dần hiểu được, phận làm tướng lấy một địch vạn là điều không khó, nhưng muốn địch cả thiên hạ thì là chuyện không thể. Chỉ có bậc quân sư, am hiểu trận thế, tinh thông mưu lược thì mới có thể thay triều đổi đại, lấy một đạo quân nhỏ mà có thể giành cả giang sơn. Vì vậy gần đây Triệu Phong lại càng chuyên chú hơn vào việc đọc các binh thư yếu lược, dần trở thành một vị tướng quân toàn vẹn. 

Thân thể hắn sau trận đại chiến đã bị bào mòn một cách nghiêm trọng, cùng những dị biến do việc ma tính xâm nhiễm mà khiến cơ thể hắn gần như tiêu tụy thấy rõ. Nhưng trong cơ thể kiệt quệ ấy lại được gồng gánh bởi một đấu tâm mạnh mẽ và một ngọn lửa báo thù bùng cháy không giới hạn, khiến cho bản thân vượt qua những giới hạn dường như không thể. 

Sáu tháng qua, Triệu Phong sáng thì tập luyện để phục hồi lại sức khỏe trong cơ thể được quấn quanh bởi các mảnh vải băng bó dày, đến chập tối thì lại trở vào chong đèn đọc sách đến tận đêm. Na Yến, cùng bọn Ngu Tử Kỳ thấy cảnh này thì lòng đau lắm, đã khuyên nhủ rất nhiều nhưng Triệu Phong đều không để vào tai, chỉ chuyên chú mà rèn luyện, đôi lúc lại dường như là đang hành hạ bản thân. 

Nhưng những cố gắng của Triệu Phong không hẳn là vô ích, thư phòng của Long Cơ với vô vàn điền tịch và văn thú quý hiếm, lại được Long Cơ trích dẫn, giản lược kỹ lưỡng đã bổ sung cho Triệu Phong một lượng kiến thức vô hạn, cùng một tầm nhìn chiến lược uyên thâm. 

Cũng từ đây, Triệu Phong đã nhờ Ngu Tử Kỳ thay mình thực hiện một số chính sách cải cách, dựa trên nền tảng của Long gia đã xây dựng mà cải tiến đời sống của dân chúng Trứ Châu, gia cố thành lũy, khơi thông mở rộng sông đào phát triển nông nghiệp, quy phục đại bộ phận các bộ tộc riêng lẻ vùng núi Quy Lỳ. Lại yêu cầu Đình Nguyên xây dựng đào tạo lại quân đội, tuyển mộ thêm tráng đinh, biên chế quân đội thành nhiều nhóm quân chuyên biệt, có các chiến thuật và khả năng thực chiến khác nhau. 

Do biết thiếu hụt về quân số, nên trái ngược với tiền lệ, Triệu Phong cũng tuyển nữ nhân vào quân đội, biên chế thành một nhánh quân. Điều này gặp phải rất nhiều ý kiến phản đối, tuy nhiên Triệu Phong không để tâm, vẫn huấn luyện và đào tạo hết sức nghiêm khắc, kết quả là thành lập được một đội kỵ cung khoảng hai ngàn người, lấy tên là Lưu Vân do Sát Mộc Ỷ Lan, một nữ nhân bộ lạc vùng cao lãnh đạo, về sau đội quân này chính là một trong những cánh quân mạnh nhất dưới trướng của Triệu Phong, lập không biết bao nhiêu chiến công hiển hách.

Nhưng ngoài việc thành lập quân đội, thì một việc hơn cả thảy đó là làm sao che mắt tất cả tai mắt của Vương Xương Huy đang có ở Trứ châu, việc này đã được Ngu Tử Kỳ xử lý một cách khá êm xuôi, và tất cả giờ đây chỉ còn chờ một thời điểm thích hợp thì hành động.

———————————————–o0o————————————————

Xuân đến thu đi, thời gian thấm thoát đã được gần hai năm, đối với người thì như một cái chớp mắt, đối với người lại như là đăng đẳng đợi chờ.

Từ trong căn phòng đơn sơ nằm cuối góc của tòa biệt phủ, cánh cửa phòng mở ra, tiếng kẻo kẹt trầm đục vang lên, như vô tận thời gian phong sương kêu bám lấy manh gỗ mục nát. Người ấy đứng giữa trời đất, khoát hờ áo bào, khuôn mặt lạnh như phủ một lớp băng sương, đôi mắt chứa đựng sự thâm trầm và một cái nhìn như xuyên thấu vạn vật. Triệu Phong đứng đó, chớp động ánh mắt, tay siết chặt một quyển trục màu vàng, sau đó sát ý từ đầu cuồng cuộng xông ra ngoài, nếu ai lúc này mà trông thấy sẽ phải một phen hoảng sợ. Triệu Phong hai mắt sáng lên sau đó nói khẽ một câu:

– Nhẫn nhịn bấy lâu, cuối cùng cũng đã tới lúc trả thù.

– Long Cơ yên tâm, Phong sẽ mang thủ cấp của tên cẩu tặc kia đến trước mộ của cậu mà bái tế.

– Vương…Xương….Huy.

Có câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn, lửa giận sôi gan như đang bùng cháy, len lỏi trong từng huyết mạch mà xâm chiếm, mà điều khiển cái cơ thể đương thời tráng kiện mà làm một chuyện khiến thiên hạ sau này kinh tâm động phách. Triệu Phong cuối cùng cũng đã hạ được quyết tâm, cũng là bắt đầu cho một trận chiến đẫm máu, đủ sức thay đổi cả sử sách.

———————————————o0o————————————————-

Ba ngày sau, tại thành Vi Niên.

Triệu Phong lúc này đã triệu tập gần như các tướng lãnh về hội họp tại thư phòng, trong đó không thể thiếu được hai người là Ngu Tử Kỳ và Đình Nguyên, cùng mười mấy viên tướng lĩnh được cất nhắc từ Hắc Vân Kỳ cùng một số trưởng tộc vùng sơn cước.

Cuộc họp này kéo dài đã hơn một canh giờ, tất cả đều thống nhất việc tiến hành xây dựng lại Yên đạo, con đường duy nhất có thể tiến quân về Nam. Đương nhiên tất cả đã được chuẩn bị gần mấy tháng trở lại đây, duy chỉ việc làm thế nào để rút ngắn thời gian và công sức mới là trọng điểm. Phải biết muốn xây dựng lại con đường tiến quân này chí ít phải mất chừng một năm, thậm chí có thể kéo dài hơn, nhưng thời cơ nào để cho họ có nhiều thời gian như vậy. Lúc này Vương Xương Huy đã đem quân về Tây, và trong trận chiến quyết định thống nhất phía Tây của Bắc Nhung. Nếu không tận dụng lúc này thì còn phải chờ đến bao giờ.

Cuộc chiến bây giờ sẽ là một vạn năm ngàn quân, chống lại bốn vạn quân của Huỳnh Trung, và giờ thời gian chính là yếu tố quyết định.

Triệu Phong đập mạnh tay xuống bàn sau đó ra lệnh:

– Đình Nguyên thống lãnh ba ngàn binh mã, cùng một vạn phu dân trong vòng ba tháng phải sửa xong Yên đạo.

– Nếu không làm được thì cứ y theo quân pháp mà thi hành.

Đình Nguyên nghe xong thì đứng như trời trồng, Yên đạo tính ra cũng gần bốn năm mươi dặm, nhiều chỗ là đồi núi cheo leo, một năm đã là quá ngắn mà bây giờ chỉ trong vòng ba tháng thì làm sao cho kịp. Chúng tướng cũng khuyên Triệu Phong rút lại mệnh lệnh nhưng Triệu Phong vẫn lắc đầu và quay đi. Ai cũng sợ Triệu Phong vì quá nôn nóng báo thù mà làm chuyện điên rồ, nhưng quân lệnh đã ra không ai biết làm thế nào, đành để Đình Nguyên mang theo nhân mã lên đường.

———————————————-o0o————————————————-

Một tháng sau, tại Yên đạo.

Lúc này trời đã về trưa, không khí nóng bức hơn bao giờ hết, trên đoạn đường lồi lõm, chật hẹp, dân và quân thay nhau khiên đá gánh đất mà làm đường. một tháng qua thật là không khác chi là địa ngục, làm không biết mệt mỏi nhưng chỉ chưa tới được mười dặm. Địa thế hiểm trở, đi lại khó khăn, lại thêm kiệt sức vì mệt, nên người bệnh, bị thương tăng lên không ngừng. Mặc dù Triệu Phong đã cấp thêm cho một vạn dân phu nhưng cũng không vì thế mà có thể thay đổi được cục diện.

Đình Nguyên ném mũ xuống đất mà nói:

– Làm không biết chết sống mà còn chưa đến đâu là đâu, trong ba tháng làm sao mà kịp.

– Phen này chắc chỉ có nước rơi đầu.

– Triệu Phong cậu rốt cuộc đang suy tính cái gì vậy?

Đình Nguyên càu nhàu mãi không thôi, trời thì lại nóng bức nên hắn càng điên tiết mà quát tháo, khiến dân binh ai cũng sợ, tệ hơn nữa Đình Nguyên vì một chuyện nhỏ mà đánh một vị trưởng quan tên là Tiêu Xã, người này giận quá bèn đem theo mấy huynh đệ trốn sang thành Lỗi mà mật cáo với Huỳnh Trung về kế hoạch tiến quân của Triệu Phong.

Lại nói tại thành Lỗi, Huỳnh Trung mấy ngày nay đã nghe phong thanh Triệu Phong động binh thì đi lại suy nghĩ không thôi. Trong thư phòng đã soạn sẵng một bức thư cấp báo, chuẩn bị gửi cho Vương Xương Huy, liệu mà đem binh về hiệp phòng. Đang định chuyển đi thì bên ngoài một tên lính tiến vào quỳ xuống dưới mà cấp báo:

– Bẩm tướng quân, vừa mới bắt được một số binh sỹ tại Trứ châu, chúng khia rằng có thoogn tin mật muốn cáo cấp.

– Tả Tùng tướng quân vì sợ gian trá nên đã giải chúng về đây, mong tướng quân định đoạt.

Huỳnh Trung thần thái khẽ động, sau đó truyền lệnh:

– Giải chúng vào đây cho ta!

Tên tỳ tướng y lệnh, lui ra ngoài sau đó được một lúc thì dẫn hơn mười người bước vào, đám người đó mặc y phục rách rưới, đầu tóc rối bời, trên người lại có mấy vết thương, chứng tỏ đến được đây đã chịu không ít khổ cực. Huỳnh Trung sau khi quan sát xong thì mặt hầm hầm giận:

– Đám người các người tính trá hàng lừa ta hay sao, người đâu lôi chúng ra chém.

Cả đám binh sỹ của Huỳnh Trung cũng ngơ ngác, vừa mới kêu dẫn vào, chưa kịp làm gì thì đã bị lôi ra chém, kết quả chủ tướng đang muốn làm gì.

Tiêu Xã nghe xong thì đập đập đầu xuống đất, khóc rớt nước mắt mà nói:

– Oan quá, oan quá. Đám tiểu nhân chỉ vì muốn tìm một con đường sống mới không ngại gian khổ đến đây để báo tin.

– Còn chưa kịp giải bầy mà đã chết, biết vậy thì ở lại Yên đạo chết còn hơn. 

– Tiêu Xã này chết cũng đã đành, chỉ tội các huynh đệ đã tin tưởng ở ta, ta nói với họ rằng tướng quân Huỳnh Trung là người nhân đức, biết phân biệt phải trái trắng đen. Với lại chúng ta đều là người Việt quốc, chỉ vì bị bọn Triệu Phong bức bách mà phản, đại soái sẽ hiểu cho.

– Nay ngài chỉ vì một việc nhỏ mà giết chết đám tiểu nhân, thử hỏi hơn hai vạn người lính kia nghe biết chắc chắn sẽ liều chết mà chống cự.

– Đại nhân người nghĩ xem, mấy vạn người không sợ sống chết thì có gì đáng sợ hơn cho bằng.

Huỳnh Trung nghe vậy bèn động tâm, lật đật bước xuống thềm mà nâng Tiêu Xã đứng dậy, ôn tồn nói:

– Vừa rồi ta chỉ thử lòng ngươi thôi.

– Nào nào, để ta đỡ ngươi dậy. đến được đây chắc các ngươi đã vất vả lắm nhỉ.

– Nói ta nghe ngươi có gì muốn bẩm báo nào.

Vừa nói Huỳnh Trung vừa tự tay tháo trói cho Tiêu Xã.

Tiêu Xã phủi phủi lớp bụi phủ ngoài áo, sau đó đáp lời:

– Tướng quân ngài nên cẩn trọng, bọn Triệu Phong đã chính thức động binh.

– Đình Nguyên được cấp cho hơn một vạn quân, hiện tại đang nhận lệnh sửa chữa lại Yên đạo, nội trong ba tháng phải hoàn thanh, sau đó Triệu Phong sẽ mang quân tiến phạm.

Sau khi nghe lời Tiêu Xã nói xong, cả đám thân binh và Huỳnh Trung đều cười lớn, Huỳnh Trung vỗ vỗ vai Tiêu Xã sau đó cười cợt mà nói:

– Yên đạo hiểm trở, đừng nói là một năm, hai năm cũng chưa chắc hoàn thành, nếu việc xây dựng lại đơn giản như vậy thì ta đã đem binh đánh thẳng vào Trứ Châu rồi chứ đâu cần đợi bọn chúng phải đến đây.

– Hơn nữa, mùa này lại đang chuẩn bị vào mùa mưa, việc xây sửa sẽ còn khó khăn hơn rất nhiều. Ba tháng,…, ha ha, tên ngốc Đình Nguyên này chắc chắn bị chém bay đầu.

Nói rồi Huỳnh Trung nói tiếp:

– Nếu vậy thì không cần gửi thư sớm cho đại soái làm gì, ta cứ ở đây ung dung, dưỡng sức, ba tháng nữa chuẩn bị cũng không muộn.

– Nào nào, Tiêu Xã hôm nay coi như ngươi may mắn, ta sẽ thiết yến tại phủ doanh, coi như là ban thưởng cho những người sẵng sang bỏ tối theo sang. Hi vọng sau này dân Trứ Châu sẽ thấy ngươi mà đầu về quân ta, có như vậy bọn Triệu Phong không cần đánh cũng tự bại.

– Không đánh mà thắng mới gọi là tối cường chiến sách.

– Ha ha ha.

———————————————-o0o————————————————-

Còn Đình Nguyên lúc này tâm trạng rối như tơ vò, từng ngày trôi qua thứ tra tấn ghê gớm và đáng sợ hơn bao giờ hết, nó làm cho đầu óc hắn như muốn nổ tung. Thà rằng xông ra chiến trường chịu trăm ngàn vết thương còn hơn ở đây chịu cảnh tâm lý dằn vặt thế này. Đã mấy ngày hắn chưa lúc nào được yên giấc, cứ chợp mắt được một lúc thì lại bật dậy hối hả làm cùng dân công và tướng sỹ, cố gắng là thế, nổ lực là thế mà kết quả thật là quá ít ỏi. Cứ tiếp tục thế này thì thà để hắn tự sát còn hơn là chờ bị quân pháp trị tội.

Trong cơn quẫn bách cùng cực thì một phong thư truyền đến, Đình Nguyên không mấy hào hứng mở ra xem. Chắc là lại giống những bức thư trước đây, sẽ cấp thêm người và vật dụng, hãy cố gắng mà làm, mọi việc đã có hậu phương chi viện.

Hắn thở dài nhìn dòng chữ lướt qua, là bút tích của Triệu Phong, chỉ là hình như có gì đó khác khác, những câu chữ này dường như không giống những bức trước. Đình Nguyên dụi mắt nhìn kỹ hơn, hắn không dám tin vào mắt mình, đọc lại hơn mười lược, sau đó vỗ vào đùi cái đét, hớn hở nói:

– Phải vậy chứ! Triệu Phong không ngờ đến ta ngươi cũng lừa.

– Nhưng không sao, chỉ cần được đánh một trận thỏa thích thì nhiêu đây có sá gì.

Sau đó Đình Nguyên hét binh sỹ bên ngoài:

– Người đâu, không cần làm nữa, chúng ta làm một bữa ăn thật đã, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tất cả theo ta lên đường giết giặc.

– Lần này không giành lại thành Phú Gia, Đình Nguyên ta thề chết không về.

Binh sỹ còn đang ngơ ngác không biết gì, nhưng nghe không phải làm cái công việc khổ lao này nữa thì ai cũng hoan hỉ tán đồng, hôm đó trên Yên Đạo lòng người lại khấp khởi không thôi.

————————————————o0o———————————————

Thành Lỗi hai ngày sau, tại cổng Bắc, lúc này binh sỹ phát hiện một đám khói bụi mờ mịt đang ngày một lớn dần tiến về, khiến không ít người hoang mang.

Đây ắt hẳn không thể nào là đội tuần phòng, vì số lượng của chúng đông gấp ba lần, ước chừng một ngàn kỵ binh. Nhưng nếu không phải là quân tuần phòng thì lại càng khó thể nào là quân của đám phản binh Triệu Phong, vì phong hỏa đài cảnh báo dọc các khu vực xung quanh không hề báo hiệu về tín hiệu có địch xâm nhập. 

Còn một điều nữa khiến họ phân vân là, thành Lỗi dù sao cũng là một trọng thành, muốn tấn công vào đây phải có một lượng lớn quân đội được trang bị đến tận răng với đầy khí cụ công thành. Còn ở đây chỉ có ngàn quân kỵ, muốn tấn công thành này trừ khi những con ngựa kia biết bay. Nói thì chậm nhưng mọi thứ lại đến rất nhanh, vó ngựa phương Bắc chẳng mấy chốc đã cách cổng thành không quá trăm bước.

Người thống lãnh thành Bắc lập tức ra lệnh:

– Các ngươi là quân đội ở đâu mau thông báo danh tự, nếu không, nếu không,…

Phập.

Một thanh kiếm nhanh đến mức không thể nhìn thấy đường bay, lao nhanh cắm mạnh giữa ngực, tên tướng quân đó đổ gục ngay trên tường thành. Còn người vừa ném kiếm, tay cằm tam tiên lưỡng nhận thương đi trước thúc binh sỹ mà nói:

– Huynh đệ, theo Ngu Tử Kỳ chúng ta công thành.

Đám kỵ binh hô vang một tiếng rồi thúc ngựa tiến nhanh, ngỡ như ba ngàn nhân mã đang làm điều ngu ngốc, húc đầu vào tường thành kiên cố vô tỷ.

Tất cả đều bất ngờ, đúng, bất ngờ chính là thứ đã được sắp đặt, binh sỹ bên trên tường thành trơ mắt nhìn ngàn chiến mã dũng mãnh tiến về phía cổng thành vẫn đang đóng chặc.

Không chỉ binh sỹ trên thành, cả binh sỹ đi theo Ngu Tử Kỳ cũng hoang mang, nhưng mà Ngu Tử Kỳ một chút dừng lại cũng không. Ngu Tử Kỳ tay siết chặt tam tiên lưỡng nhận thành, nghiến răng mà nói. Triệu Phong hay chứng minh cho mọi người thấy tài năng của mình đi nào, hãy cho cả thiên hạ cùng bọn bè lũ phản trắc Vương Xương Huy thấy sự đáng sợ của quân ta.

Két, két.

Tiếng xích sắt nặng nề khẽ rung lên, tiếng động đó không quá lớn, nhưng lại khiến bất cứ ai cũng phải chú ý, sau đó cổng thành hạ xuống. Quân thủ thành khi thấy cảnh tượng này thì binh khí mướn rơi ra khỏi tay, lắp bắp nói:

– Chuyện quái gì thế này,…, người đâu, mau giống chuông báo hiệu.

– Quân địch đã công phá thành rồi., mau chúng ta phải tử thủ.

Bên trong Tiêu Xã cằm đao ngắn cùng hơn mười người đứng trụ vững ngay cổng, bên dưới là thi thể của những kẻ trấn giữ cổng thành. Tiêu Xã chấp tay về phía Ngu Tử Kỳ mà nói:

– Tướng quân, chúng thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ.

– Việc còn lại xin nhờ tướng quân thu thập.

Ngu Tử Kỳ khẽ đầu chào nói:

– Đa tạ mọi người, nhưng chiến sự chỉ mới bắt đầu, mong mọi người tận sức mà theo ta.

– Một lần nữa chúng ta sẽ giành lại Việt quốc.

Phía trước, quân trấn thủ của cửa Bắc đã xuất hiện, bọn chúng nhìn thấy Tiêu Xã ở cạnh bên thì đã ngộ ra tất cả. chúng nhớ đến tên Tiêu Xã mấy ngày trước được Huỳnh Trung ban chức trưởng quan, được cử về thành Bắc trấn thủ. Nhưng xem ra không phải vô tình mà ngay từ đầu đã có sự giàn xếp, khi bức tranh đã hé rõ, bọn tướng quân đều dậm chân mà than trời trách đất.

Tam tiên lưỡng nhận thương vung lên, máu như lưu thủy tuôn ra, đất trời là giấy vẽ, đầu người như hoa rơi, cùng mưa máu ngợp trời, bức huyết họa từng chút khắc dấu. Ngu Tử Kỳ như ác thần, xông vào đám quân ngàn vạn như vào chốn không người, ngàn kỵ binh như bảo đao xuyên vào tường người, khiến nó vụn vỡ giống như đậu hủ.

Sát.

Hôm đó, thành Lỗi kiên cố đã bị quân của Triệu Phong dễ dàng tiến nhập, phía sau hai cánh quân của Đình Nguyên và Triệu Phong không nhanh không chậm chuẩn bị tiến thành, bắt đầu cho nước cờ hung hiểm đầu tiên trong cuộc đấu không cân sức. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN