Chân Huyết Lệ - Quyển 1 - Chương 38: Ngày thứ nhất (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Chân Huyết Lệ


Quyển 1 - Chương 38: Ngày thứ nhất (3)


Trận chiến nơi trung lộ đã kết thúc, cũng là báo hiệu cho cuộc chiến suốt một ngày đã đến hồi chấm dứt, hai cánh quân của Tây Lỗ cũng bắt đầu lui binh

A Báo nhìn Trác Bất phàm rồi nói

– Tiểu tử hôm nay đùa đến đây thôi!

– Mạng của ngươi tạm giữ lại một ngày, ta khuyên ngươi tốt nhất là nên về suy nghĩ cho thật kỹ, tam thập lục kế “Tẩu vi thượng sách”

– Làm người phải biết thức thời, sống mới là tốt nhất, hiểu chứ

– Ha ha ha

A Báo cười sảng khóai trong khi Trác Bất Phàm mặt mày nhợt nhạt không thốt nên lời, trên người hắn máu me bê bết, y giáp nhiều chỗ không còn nguyên vẹn, trên người thì đầy vết thương.

Trác Bất Phàm đang khụy gối đươi đất, bên cạnh con chiến mã đã bị chém bay đầu, hắn thở dốc từng hơi, cố gượng chống vào thanh kiếm đã bị đoạn để giúp bản thân vững vàng không gục ngã

Chút ý chí cuối cùng để giữ lấy sự uy nghiêm của một võ tướng

Trong đôi tròng mắt Trác Bất Phàm hơi đỏ, hắn uất nghẹn nói không nên lời nhìn bóng người từ từ khuất xa. Cắn chặt môi để dằn lấy sự gào thét trong nội tâm, hay cố xoa đi sự yếu hèn trong hắn

Chỉ một khoảng thời gian trước hắn có cảm giác như mình đã cận kề cái chết, hắn hoảng sợ nhìn thấy sự hèn mọn trong cái tôi của bản thân. Sự hào sảng đã bị lấy mất, chỉ còn lại một con người nhận ra sự chân thực của thế giới

Đó là người mạnh còn có kẻ mạnh hơn, núi cao còn có núi cao hơn

Kết quả bao năm trôi qua, ta rốt cuộc chỉ là ếch ngồi đáy giếng

Thật đáng thương thay, thật đau buồn thay

———————————————–o0o—————————————–

Hoãn Thành

Một tòa thành được dựng lên trên con đường yếu mạch dẫn vào Ngô quốc, tuy chỉ là ở vùng biên cương hoang dã nhưng sự hùng vĩ, cũng như bề thế của tòa thành này quả thật không khác kinh đô Ngô quốc một tẹo nào

Đây thật sự có thể gọi là một tòa thành kiên cố, dễ thú khó công

Lúc này phía ngoài tòa thành quân Tây Lỗ đang dàn binh chuẩn bị tiến công, cách thành ba trăm bước, một tướng cưỡi ngựa cầm cặp song kích đang diễu võ dương oai, buôn lời thóa mạ

– Đám rùa rụt cổ kia ta là Nhan Bân, tướng tiên phong của Cung Ngân nguyên soái, đến khiêu chiến với các ngươi đây

– Có tên nào dám cùng ta bước ra đấu một trận tử chiến

– Chứ cứ mãi ôm cái mai rùa nằm khư khư trong thành mà còn dám vỗ ngực xưng danh là đại tướng thì thật là nực cười làm sao

Đám tiểu binh Tây Lỗ thấy Nhan Bân nói vậy thì hùa vào nói om sòm cả lên, cứ chen nhau la hét ỏm tỏi, chửi rũa, hò cả ba họ của binh Bắc Nhung ra mà trêu đùa

Trên thành quân Bắc Nhung nghiếng răng, nghiếng lợi, ai nấy đều hăm hở sẵng sàng lao ra đánh với tướng địch, nhưng tiếc là trên thành vẫn còn đang treo miễn chiến bài nên chưa ai dám vọng động, chờ mệnh lệnh từ cấp trên

Lúc này Nạp Lan Cảnh cùng ba vị vua của các nước đang ngồi trên lâu thành mà nhìn xuống. Thấy thái độ khinh mạng của tên tướng địch thì căm tức lắm, chỉ có Nạp Lan cảnh là vẫn điềm nhiên như không, cằm lấy tách trà mà từ từ nhăm nhi.

Vua nước Mãng Hạ là Bích Bá Tam đập bàn xuống nói

– Địch đã đến tận cửa chửi mắng, nếu chúng ta không ra đối chiến, thì chúng tất bảo người phương Bắc chúng ta nhát gan

– Quân ta cũng có lắm tướng tài, há chẳng sợ một tên không biết trời cao đất dày là gì hay sao?

Hai vị vua của nước Đại và Thanh Xa cũng gật đầu đồng ý, đám tướng lĩnh cạnh bên cũng nhao nhao lên hết cả.

Nạp Lan Cảnh khuôn mặt hơi mỉm cười, từ từ để tách trà xuống rồi nói

– Các vị quân vương bình tĩnh nghe Cảnh này nói một lời được không?

Vua nước Đại nói

– Vương gia có ý kiến gì sao?

Nạp Lan Cảnh đáp

– Mục đích của chúng ta lần này là cố cằm chân địch, không cho chúng tiến qua Hoãn thành, tạo thành mũi tiến công thứ hai đánh vào sau lưng ta

– Vì vậy tôi thiết nghĩ, không nhất thiết là vì một chuyện nhỏ này mà làm hỏng đại sự

– Hơn nữa nghe nói dưới trướng Cung Ngân có lắm tướng tài, chỉ e rằng nếu lỗ mãng hành sự chỉ tổ thiệt thân mà thôi?

Lúc này một tướng dưới trướng của vua nước Đại, tên là Thân Minh bước ra hét lớn

– Nạp Lan Cảnh, chúng tôi tôn ông là quân sư của liên minh, ấy là trọng cái tài của ông

– Vậy mà giặc đến dưới chân thành rồi mà không bày mưu đặt mẹo để trừ chúng đi thì chớ, còn ở đây buôn lời khinh rẻ chúng tướng sỹ

– Tên giặc phương Nam ấy có gì đáng sợ, để Thân Minh này ra cho nó một nhát búa là bay đầu ngay

Nói rồi Thân Minh hầm hầm đứng dậy, toang bước đi, thì vua nước Đại đã ngăn lại

– Hiền đệ, bớt nóng đã nào, từ từ nghe thử quân sư chúng ta nói gì đã chứ?

– Đến lúc ấy rồi đi cũng chưa lấy làm chậm

Rồi vua nước Đại đánh ánh mắt nhìn Nạp Lan Cảnh vẻ thăm dò

(Chú thích:

Nguyên Thân Minh là em của vua nước Đại, từ nhỏ đã giỏi nghề kiếm cung, thường đi theo anh trai mình đánh trận, lập được nhiều công trạng, nhưng tính tình nóng nảy và hành sự thì lỗ mãng. Vua nước Đại thường nói: “Em ta như con hổ dữ ở đời, anh hùng thiên hạ quá lắm cũng chỉ đến mức này là hết” để ngợi khen sức mạnh của Thân Minh)

Việc vua nước Đại cố tình nói vậy là để cho các nước chư hầu nghe thấy, một là để khen ngợi tính quả cảm của em mình, hai là hạ bệ danh tiếng của một quân sư không có thực quyền là Nạp Lan Cảnh

Nạp Lan Cảnh nghe lời của Thân Minh không lấy làm giận dữ, mà nét mặt đầy hòa hoãn

– Tướng quân tuy uy dũng, nhưng địch tướng cũng không phải là tầm thường, chỉ sợ…

– Chỉ sợ rằng sẽ mất mạng làm tổn hại đến sỹ khí của binh sỹ mà thôi

Thân Minh nghe thấy thì đùng đùng nổi giận, cây búa trong tay chẻ cái bàn gỗ trước mặt ra làm hai mảnh, hét

– Ông khinh thường ta không chém được tên giặc ấy phải không

– Thế có dám cá với ta không?

– Nếu ta thắng thì ông phải dập đầu ba cái để tạ tội trước ta và từ chức quân sư trước mặt binh sỹ các nước

– Còn nếu ta thua thì ông tùy nghi định đoạt

– Thế nào có dám cả không?

Vua nước Đại thấy em mình nói vậy thì thích chí lắm, nhưng vẫnn giả bộ trách mắng, bảo rằng em không nên nói năng không biết chừng mực

Còn vua các nước chỉ tủm tỉm cười mát xem kịch hay

Bên nước Việt, Lai Câu đằng đằng sát khí, Triệu Phong thì muốn xông vào đánh ngay cái tên hỗn sượt Thân Minh kia, nhưng Nạp Lan Cảnh trừng mắt nhìn hai người, sau đó ôn tồn đáp lời Thân Minh

– Đánh cược sao, trò này ta rất thích, nhưng chỉ hai ta cá với nhau thì cũng chán, hay là tất cả các nước cùng tham gia cho vui

– Như vầy nhé, phàm là các nước ở đây, ai nấy đều cử người ra quyết chiến với địch

– Tướng nước nào chiến thắng sẽ lập tức thăng chức, còn vua nước đó sẽ thống lãnh binh sỹ các nước, riêng Cảnh ta sẽ tự động rút lui khỏi chức vị quân sư của liên minh, mọi người xem như vậy có được không

Chúng tướng sỹ nghe thấy đều đồng thanh nhất trí

– Cứ theo lời quân sư mà làm vậy

Vua của các nước cũng không nói gì, đều gật đầu đồng ý, sau đó quay lại gọi đám binh sỹ và chọn ra mười hai vị tướng lĩnh, viết thành một tờ biểu chương mà bố cáo toàn quân

Nửa canh giờ sau, đứng tại cửa thành mười hai vị tướng lĩnh của bốn nước Đại, Thanh Xa, Mãng Hạ, Việt đã có mặt, người nào người nấy đều hết sức uy dũng, diễu đi, diễu lại trước toàn quân.

Đám binh sỹ đứng xem đều trầm trồ khen ngợi, khi tên của tướng nước mình được xướng lên

– Nhìn xem, nhìn xem đó chẳng phải là ba tướng Triệu, Mã, Hoàng của nước Mãng Hạ hay sao?

– Còn kia là Phàn Điều, Ô Mỹ, Thuận Thiên là danh tướng nước Thanh xa đó

– Còn người cầm búa kia, ắt hẳn là Thân Minh tướng quân cùng hai vị tiền quân đô úy Hắc Nha, Bạch Mục

– Trời tất cả đều là các danh tướng lẫy lừng thiên hạ, xem ra tên Nhan Bân kia lần này ắt hẳn sẽ tử trận cho coi.

– Nhưng ….

– Nhưng còn ba tên kia là ai?

Cả đám người trố mắt nhìn ba gương mặt non choẹt, bún ra sửa của ba tên tướng nước Việt, đó là Long Cơ, Ngu Tử Kỳ và Triệu Phong, rồi một giọng nói vang lên

– Nghe nói ba tên này hết hai tên là bách nhân trưởng, còn một tên chỉ mới là tam bách nhân trưởng mà thôi

– Cái gì? Không phải là Lai Câu nước Việt sẽ ra ứng chiến sao?

– Ngươi không biết rồi, nghe nói tên Lai Câu ấy đang bị phong hàn, sức khỏe không tốt, nên không tham gia trận này

– Nhưng dù hắn không ra cũng không nên để ba tên trẻ tuổi, hỉ mũi chưa sạch này ra làm nhục danh tiếng quân Bắc nhung chúng ta chứ. Bộ nước Việt hết người dùng thật sao

– Ừ ngươi nói cũng phải

Những lời truyền miệng ấy vô tình lọt vào tai của ba tên quậy Long Cơ, Ngu Tử Kỳ và Triệu Phong, Long Cơ chửi mắng

– Cái thánh thần các ngươi, ông ra trận có liên quan đến mồ mã tổ tiên các ngươi à!

– Sao mà lắm lời thế, có giỏi xuống đây ông cho một thương chết toi bây giờ

Nhưng Long Cơ càng nói thì tiếng cười nhạo càng rầm rang, khiến mặt của Long Cơ như bốc khói

Còn chín tướng lĩnh kia, ánh mắt khinh thường nhìn bọ Long Cơ:

– Đúng là đám nhóc không biết sống chết, còn tên Việt vương đúng là khinh mạng người ta quá đáng mới cử đám này ra trêu đùa bọn ta mà.

Tên tướng có tên là Thuận Thiên nói

– Chư hữu nói vậy là sai rồi!

– Theo ta thấy là tên Việt vương ấy cố tình khích tướng chúng ta đấy

Cả bọn quay lại hỏi

– Thiên huynh nói vậy là có ý gì?

Thuận Thiên đáp

– Địch chỉ có một người, trong khi chín người chúng ta đều là danh tướng các nước

– Chỉ sợ rằng một trong chúng ta là đã đủ có thể lấy đầu địch, Nạp Lan Cảnh cử ba tên này ra là để khích chúng ta, cho chúng ta dùng hết sức bình sinh của mình mà đánh

– Phàm làm tướng việc gì đánh xấu hổ hơn là xếp chung hàng với lũ vô danh, cứ theo cách ấy mà luận thì có thể biết một mẹo nhỏ này của tên Việt vương chết tiệt kia

Các tướng đều gật đầu

– Thì ra là vậy, đúng là một kế sách hèn mọn, của kẻ hèn mọn

– Nói với các người biết, dù không có đám nhóc đó, chúng ta vẫn thừa sức chém bay đầu giặc

– Chúng ta là ai cơ chứ, chúng ta là các chiến thần của các nước, dù địch có ba đầu sáu tay cũng chỉ có một con đường

– Đó là chết

Một tiếng pháo hiệu bắn lên, kèn trống rúc inh ỏi, mười hai vị tướng lĩnh rời thành uy nghiêm như tượng thần, khí thế đã đạt đến đỉnh điểm

Một người cầm nha lang đao trong đám mười hai người, thúc ngựa tiến lên, Nhan Bân nói vọng sang

– Tướng địch là ai báo tên đi

Người đó đáp

– Tiên phong nước Mãng Hạ, Triệu Cư Dực

Lời vừa dứt đã múa đao xông đến, nhè Nhan Bân mà chém, chỉ tiếc là Nhan Bân cười nhếch mép

– Quá chậm, tên tiếp theo đến đây cho ta

Một mũi thương nhanh như điện thiểm lao đến cấm ngay ngực Triệu Cư Dực, khiến hắn bổ nhào xuống ngựa chết tốt.

Cả đám quân sỹ Bắc Nhung đều điếng cả người, không ngờ tên Nhan Bân này lại lợi hại đến như vậy, giao phong chưa đến một chiêu mà Triệu tướng quân đã vong mạng.

Nhưng khác với đám binh sỹ, trong nhóm mười một còn lại chỉ nhếch mép khinh mạng, chửi thầm

– Tên bất tài

– Một chiêu cũng không đỡ nổi mà cũng bày đặt làm tướng lĩnh, chết một cách thật nhục nhã

– Thôi thì để bọn ta thay ngươi vậy

Rồi từng người bước lên giao phong, áo bào cuốn lên theo gió bụi mịt mù, chìm trong đó là tiếng binh khí chạm nhau chan chát, bên ngoài là tiếng hò reo dậy đất của ba quân

Nhưng sự cố gắng của ai chỉ làm tên ai thêm rạng rỡ, là sự bất tài của ai làm tài năng của ai được người khác biết đến

Sự khinh thường của ai đã thay bằng nét hoảng sợ, sự tin tưởng của binh sỹ ai nay đã thay bằng sự ngờ vực

Phập

Một kích đoạt mạng, lưỡi kích vất cái xác từ mình ngựa rớt xuống, kèm theo đó là tiếng reo dậy trời của quân Tây Lỗ

– Thấy không, thấy không, đã là tên thứ tám rồi đấy, không ngờ đám tướng lĩnh Bắc Nhung lại yếu kém như vậy

– Nhan Bân tướng quân của chúng ta quả thật là vũ dũng mà

Nhan Bân cười sảng khoái, phía sau hắn là tám cái đầu lâu được chặt xuống cắm trên tám thanh trường mầu, máu đang nhỏ giọt nhiễu xuống thắm đẫm mặt đất, khiến quân sỹ Bắc Nhung không khỏi rùng mình

Nhạc Bân lạnh lùng chỉ vào bốn người còn lại trong nhóm mười hai là Thân Minh, Long Cơ, Ngu Tử Kỳ và Triệu Phong

– Tên tiếp theo

Lời nói chứa đựng sự uy hiếp kinh khủng, cũng phải thôi, ai mà ngờ được tám người vừa rồi không một ai trong số họ có thể tiếp Nhạc Bân quá ba chiêu.

Đôi kích sắt trong tay Nhạc Bân, cứ hết lần này đến lần khác chém tướng, đoạn đầu, biến nơi chiến trường trở thành sàn diễn cho chính bản thân hắn. Đến người hùng hổ như Thân Minh cũng phải thoáng run rẩy, thì đủ biết đám sỹ tốt đến trên thành còn hoảng loạn trước sức mạnh của Nhạc Bân đến nhường nào.

Nhan Bân giơ ngọn kích chỉ về bốn người và nói

– Hay cả bốn tên cùng lên cho ta, chứ tiếp từng người thế này thì chán lắm!

Lời nói của Nhan Bân càng khiến đám binh sỹ Tây Lỗ được dịp mà hò hét liên hồi

Thân Minh cầm búa cưỡi ngựa bước ra, đám binh sỹ nước Đại vỗ tay hò hét

– Chớ có đắc ý, còn có ta ở đây!

– Đừng đánh đồng ta với lũ kém cõi này, có giỏi thì hãy đỡ lưỡi búa trong tay ta rồi hẳn nói

Dứt lời, Thân Minh mắt hùm trợn ngược, râu tóc xoăn hết lại, vận lực vào búa mà xông đến. Hắn biết Nhạc Bân là tên tướng võ công trác tuyệt, nên không dám coi thường, vừa ra chiêu đã dốc toàn lực không bảo lưu

Hai ngựa giao nhau, binh khí va đập tạo nên những tiếng đinh tai nhức óc, một chiêu rồi một chiêu, Nhan Bân và Thân Minh quần thảo nơi chiến trường

Thân Minh gồng hết sức vươn người chém một búa, Nhạn Bân hai tay cầm đôi kích đánh vẹt ngang một cái. Lực búa của Thân Minh mạnh là vậy, nhưng ngờ đâu lại bị Nhạc Bân đánh bật ra một cách hết sức dễ dàng, dư lực làm cho lưỡi búa trong tay bị đánh bay ra khỏi tay, còn Thân Minh thì chao đảo rơi xuống ngựa.

Nhạn Bân giơ kích lên định đâm xuống thì một tiếng nói vang lên, kèm theo đó là một đạo đao ảnh đã tức tốc nhắm ngực Nhạn Bân mà chém xuống

– Mạng hắn là của chủ ta, lúc này chưa phải lúc để hắn chết

– Nếu ngươi muốn thì để bọn ta chơi với ngươi

Lời nói ấy là của Triệu Phong, chẳng biết hắn từ lúc nào đả đến tận đây, thanh đao trong tay vung lên chém Nhạn Bân, khiến hắn với rút kích lại đón đỡ, nhờ vậy mà Thân Minh mới lưu lại được một mạng

Bị tấn công bất ngờ, Nhan Bân nóng tiết

– Tên đánh lén kia là ai, xưng tên đi

Nhưng Triệu Phong không trả lời câu hỏi của hắn mà dừng ngựa lại rồi nói:

– Cẩn thận bên trái!

Lời nói của Triệu Phong khiến Nhạn Bân chợt tỉnh, hắn quay người nhìn sang thì đã thấy ánh kiếm chớp nhoáng đã đến sát mặt. Do cự ly quá gần Nhạn Bân không thể thu kích đón đỡ, đành dùng miếng hộ giáp đeo ở cánh tay lên chắn ngang ngay mặt, chỉ thấy lưỡi kiếm đâm một nhát thật mạnh, khiến hổ khẩu ở tay Nhạn Bân tê rần, hắn đau đến mức sắp hét lên thành tiếng

Còn người cầm kiếm sau khi đã đâm được một nhát thì rút kiếm lại, từ từ tiến đến chỗ Triệu Phong, người đó không ai xa lạ chính là Ngu Tử Kỳ

Nhạn Bân nhìn thấy hai tên tướng trẻ vừa mới tập kích mình thì cay cú lắm, hắn gằng giọng nói

– Hai tên tiểu ấu nhi, dám giởn mặt với bổn lão gia sao?

– Mau xưng tên họ ra, rồi ta đây tiễn các ngươi lên đường

Triệu Phong giả bộ sợ hãi đáp:

– Oan quá tướng quân ôi!

– Tướng quân bọn tôi nào dám, chỉ là vương gia chúng tôi có dặn, phải giữ mạng cho con heo thối kia, nên anh em chúng tôi mới lỡ tay phạm phải ngài, mong ngài rộng lòng tha thứ

Hai chữ “heo thối” này là Triệu Phong cố tình nói thật lớn để cho Thân Minh nghe, vì hắn vẫn còn tức vụ Thân Minh dám buông lời nhục mạ phụ thân của Na Yến. Nên tranh thủ lúc hắn đang thất thế mà trả tư thù, cái này ông bà có nói là nhất tiễn bắn song điêu đây mà

Nhạn Bân nghe mấy lời vuốt mông ngựa của Triệu Phong thì cũng đã bình tĩnh được vài phần, nhưng khuôn mặt vẫn còn hầm hầm, nên muốn giáo huấn hai tên trẻ tuổi này một chút, hắn nói

– Ta vốn không chắp con nít, nhưng hai ngươi đã có gan ra bảo mạng cho tên mập kia, thì ắt hẳn phải có chút tài cán

– Hay là ta cùng với hai ngươi giao thủ một chút

– Nói đi muốn ta nhường bao nhiêu chiêu

Ngu Tử Kỳ tỏ vẻ đa tạ nói

– Ở đây có hai người bọn ta, thôi thì nhường hai mươi chiêu có được không?

Được

Tiếng nói của Nhạn Bân đáp lời, sau đó ngựa của hắn hí lên một tiếng, Nhan Bân tay cầm song kích tiến tới.

Bên này, trái có Triệu Phong, phải có Ngu Tử Kỳ, một đao, một kiếm cũng quất ngựa lao đến giao phong

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN