Chân Huyết Lệ - Quyển 1 - Chương 43: Quyết đấu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Chân Huyết Lệ


Quyển 1 - Chương 43: Quyết đấu


Ánh sáng bàng bạc chiếu giữa đêm thâu, từng đạo tàn ảnh dập dìu như nhảy múa giữa trời đêm, tiếng binh khí va vào nhau như từng cung đàn trầm vang ngân nga.

Tìm thấy đâu đó sự đồng điệu, tìm thấy đâu đó sự phấn khích, các mạch máu căn tràn chảy khắp châu thân, khuôn mặt thoáng một nụ cười nhẹ

Dù thời khắc này nguy hiểm trùng trùng, dù thời khắc này chỉ như hai con thuyền nhỏ trôi giữa sóng to của đại dương vần vũ

Nhưng không hiểu vì sao sự cuồng tiếu lại không ngừng tăng trưởng trong tư tưởng

Cảm nhận từng làn gió nhẹ thổi qua, cảm nhận hơi ấm nóng từ hơi thở đang phả vào không khí của hàng vạn con người

Cảm nhận một ai đó đang cạnh bên, một người bao năm luôn sát cánh vượt qua bao khó khăn, không nói một lời vẫn biết ta cần gì, không cần nhìn vẫn biết ta ở đâu

Bằng hữu, nếu thật sự hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời này, nếu thật sự phải ngã xuống ở nơi đây, thì chí ít bất cứ ai trong chúng ta cũng sẽ không đơn độc cả, có sống thì cùng sống, có chết thì cùng chết

Keng

Thanh đao của Triệu Phong nện xuống những đòn như búa bổ, chỉ thấy thanh trường thương bằng sắt nặng nề không ngừng rung lên bần bật, Cung Ngân bị sức mạnh thuần túy của Triệu Phong áp chế

Nghe có vẻ lạ lùng thật đấy, vì vừa mới đây dù đến vạt áo của Cung Ngân, Triệu Phong cũng không tài nào chạm được, thế mà giờ đây Cung Ngân buộc phải dốc sức đón đỡ từng đòn mà Triệu Phong sử ra.

Nhưng biết làm sao được, vì khi Cung Ngân vừa muốn thoát đi thì đã có Ngu Tử Kỳ thình lình xuất hiện đằng sau, thanh kiếm của Tử Kỳ luôn khóa Cung Ngân vào những vị trí thuận lợi cho Triệu Phong có thể thoải mái tung chiêu

Nếu nói Triệu Phong là cự hổ giáng sơn thì Tử Kỳ chính là con giao long luồn lách linh hoạt giữa đại hải, một mạnh một nhanh, một thô trần một tinh tế, một trên một dưới, một trái một phải.

Sự phối hợp của hai người trẻ tuổi này đã đạt đến mức ăn ý đến không ngờ, giống như đã từng tập luyện chung với nhau hàng chục năm trời vậy. Mỗi lần Cung Ngân muốn tấn công Triệu Phong thì luôn bị Tử Kỳ tập kích và ngược lại, nên dù hắn muốn rút ra khỏi thế trận liên miên không dứt ấy quả thật là điều không dễ thế nào.

– Phá địa!

Triệu Phong hét lên một tiếng, lưỡi đao quán mười thành sức lực chém xuống, chỉ nghe tiếng đao phong rít một tiếng sắc nhọn, mạnh mẽ chém xuống làm cây trường thương bị chẻ làm hai đoạn, còn Cung Ngân thì thân pháp nhanh nhẹn né được trong gang tất.

– Phi độ ngân hà!

Thấy Cung Ngân bị Triệu Phong bức thối, từ bên cạnh Tử Kỳ kiếm chiêu như mưa, nhanh như sấm động trực chỉ Cung Ngân mà tấn phát.

Keng, keng.

Cung Ngân mắt thấy sát chiêu đến gần thì hai tay cầm hai đoạn thương gãy, múa mấy liên hồi tạo thành hai tấm thuẫn vững chãi chắn thế tiến như vũ bão của Ngu Tử Kỳ. Nhưng có lẽ vì vậy mà Cung Ngân đã quên mất sự hiện diện của Triệu Phong, khi hắn chợt nhận ra thì một cước đã đến sát thân.

Binh

Triệu Phong sau khi suất thủ thì lộn vòng lại phía sau, đứng ngay chỗ Ngu Tử Kỳ, mỉm cười nhìn Cung Ngân đang vất cả lắm mới trụ vũng được, hắn nói

– Tướng quân chỉ mới hai mươi chiêu mà người đã vất vả như vậy, phải chăng là đang nhường bọn tiểu bối chúng tôi.

– Nếu đúng như vậy thì thật là đa tạ, đa tạ.

Trái với mong đợi của Triệu Phong rằng tên tướng quân địch quốc sẽ nóng giận phát điên lên mà lao vào bọn họ, như vậy hắn sẽ mất bình tĩnh và lộ ra nhiều chỗ hở cho hai đứa có thể triệt để khai thác. Nhưng mà tên tướng quân chết dẫm này không những không tức giận mà xem ra còn có phần thích chí, điều đó khiến cho Triệu Phong sởn cả gai ốc, không biết tên này có phải là bị điên không

Cung Ngân phủ phủi chiếc áo bị một cước của Triệu Phong làm bẩn, hắn vứt thanh trường thương đã bị gãy xuống dưới đất, ánh mắt lộ vẻ thích thú nhìn Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ

– Không ngờ, sau bao nhiêu năm lại mới có kẻ làm cho ta vất vả như vậy, hơn nữa chỉ là hai đứa trẻ, đúng là thú vị, thú vị

– Tử Kỳ tên này có bị hâm không đấy, vừa rồi tớ đá vào ngực hắn chứ có phải vào đầu hắn đâu mà hắn toàn nói điều vớ vẩn vậy.

– Tớ có biết đâu, chỉ là tớ cảm nhận thấy khí trên người tên này đang thay đổi. Triệu Phong à xem ra trong vòng mười chiêu nữa chúng ta phải dốc toàn lực thôi

– Tử Kỳ cậu không đùa đấy chứ

– Trái lại, tớ đang rất nghiêm túc, phen này không dốc sức thì chắc chắn là hai ta sẽ thua đó, cảm giác của một thích khách cho tớ biết được, tên này thật sự là một đối thủ đáng sợ.

– Được, nếu cậu đã nói vậy thì chỉ còn biết là đánh toàn lực thôi.

Cung Ngân nói

– Không cần trao đổi chi mắc công, chiêu số của các ngươi ta đây đều đã nắm rõ

– Mười chiêu tiếp theo, e rằng các ngươi sẽ không cười nổi mà thôi

Triệu Phong khinh khỉnh cười

– Làm rồi hẳn nói, đừng chỉ biết đứng đó mà múa mép, có giỏi thì tới đây

– Hảo tiểu tử!

Dứt lời Cung Ngân tay không xông đến chỗ bọn Triệu Phong, không nói một lời, hai người Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ liền tái lập trận pháp khi nãy.

– Thượng tập

Triệu Phong đao lăng không trực chỉ nhắm đầu Cung Ngân chém xuống, chỉ thấy Cung Ngân hữu thủ nhẹ nhàng lách qua, điểm mạnh một cái lên thân đao, khiến cho thanh đao chệch khỏi mục tiêu trong gang tất.

– Hạ lộ

Tử Kỳ thấy vậy cúi sát người xuống, xử ra một chiêu lang nha nhắm vào hạ bàn của Cung Ngân, nhưng vẫn như lúc né đòn của Triệu Phong, Cung Ngân như cành liễu đón gió, mềm mại búng mình lên trên né tránh chiêu thức của Tử Kỳ một cách tài tình

Nói thì chậm nhưng mọi chuyện lại diễn ra quá nhanh, dường như mọi chiêu thức của Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ đều bị đối phương nắm bắt hết. Nhìn tên Cung Ngân ung dung tự tại giữa vòng sát chiêu, hai người Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ thầm than không ổn

Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ nhìn nhau, họ ngầm ra hiệu, sau đó tách nhau ra hai phía trứơc và sau của Cung Ngân, sau đó đao kiếm lại hoành không tiến tới, khóa chặt mọi cử động của Cung Ngân

– Tiền tiến

– Hậu kích

Trước sát na hung hiểm, Cung Ngân vẫn giữ được vẻ điềm nhiên như không, hai tay uyển chuyển di động như lá rơi theo chiều nước, nhẹ nhàng đón thỏng đao kiếm đang đến gần.

Bặp

Cung Ngân xoay mình như một vòng xoáy, hai tay nhẹ nhàng dẫn lực đao và kiếm từ tay của Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ, chỉ thấy hai thanh binh khí như bị lực hút vô hình di chuyển theo ý của Cung Ngân.

Keng

Một tiếng vang lên thật to, đao kiếm chạm nhau trong sự ngỡ ngàng của Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ, nhưng vừa phân tâm một chút thì cường chiêu đã tiếp nối theo sau, Cung Ngân nụ cười lạnh lẽo

– Tiền tiến, hậu kích

Song cước tung ra, một trước một sau nhắm vào Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ mà thi triển, chỉ nghe hai tiếng binh thật lớn, sau đó Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ như lá vàng trước gió bị đá văng ra xa

Chỉ dính một cước mà nghe như ngũ nội muốn nhào cả ra ngoài, Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ lồm cồm bò dậy, khóe miệng rỉ máu, ánh mắt ngỡ ngàng chứng thực mọi chuyện xảy ra không phải là giấc mơ

Cung Ngân nhìn hai người, sau đó buông lời

– Hai anh bạn trẻ, cuộc chơi tới đây chấm dứt

– Ngoan ngoãn theo ta thì tiền đồ trong tương lai sẽ vô hạn, còn nếu trái lời bất tuân thì dù hơi tiếc một chút nhưng ta đành phải hạ sát hai người các ngươi tại đây thôi.

Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ nhìn nhau, sau đó mạnh mẽ trả lời

– Muốn giết thì giết, không cần phải nhiều lời

– Hôm nay chỉ có tử sỹ ra trận mà chết, chứ không có hàng tướng cúi đầu chịu nhục

– Muốn lấy mạng chúng ta thì mau tới đây

Lời nói của hai người khiến cho Cung Ngân kinh ngạc vô cùng, không ngờ hai tên trẻ tuổi này lại có khí phách như vậy, chỉ tiếc là quá ương ngạnh không biết tiến thoái. Những người như hai đứa trẻ này tài năng có thừa chỉ là không biết làm sao để chiêu hàng, giữ chưa chắc đã dùng được, mà giết đi thì thật đáng tiếc, còn chưa biết phải xử trí ra sau thì hàng loạt tiếng động làm Cung Ngân phải chú ý, sau đó một loạt bóng đen xuất hiện

– Cứu binh tới đây

Lời nói vừa dứt, một đám người cưỡi ngựa xông thẳng vào chỗ của bọn Triệu Phong, Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ vừa thấy họ thì kinh hỷ không thôi, họ đưa tay ra nắm lấy, rồi sau đó đu mình lên lưng ngựa, miệng thì mắng to

– Sao giờ này mới đến, mém chút nữa là đi chầu diêm vương rồi!

Hai người đi trước lèm bèm

– Đã cứu cho mà còn bị mắng, thế thì hai cậu ở lại nhé, bọn tớ về đây

Triệu Phong vội chống chế

– Uầy! Tớ đùa ấy mà, tớ biết bên chỗ các cậu cũng không dễ giải quyết

– Long Cơ à cậu nóng tính thật đấy, đùa một chút mà nhặng xị lên hết cả

Long Cơ hích mũi nhìn Triệu Phong

– Đúng là càng ngày cậu càng lươn lẹo rồi đấy, nói thế nào cũng nói được

– Không biết tớ phải vất vả thế nào mới có thể đem Hắc Vân Kỳ đội xông đến tận đây, nếu không vì cứu hai cậu thì giờ này tớ đã ở trong thành uống trà rồi

Triệu Phong cười khì, gãi đầu nhìn tên bạn, sau đó nói

– Thôi giờ thì chúng ta rút mau thôi, ở lại đây chẳng có vui tí nào, tên tướng quân của địch thật sự là khó nuốt à nha

Long Cơ nghe thấy lời của Triệu Phong thì hướng ánh nhìn về phía Cung Ngân, sau đó hắn quay lại nhìn Tử Kỳ đang trên lưng ngựa cùng với Đình Nguyên, thần thái có vẻ mệt mỏi thì gật đầu, sau đó gạ lệnh cho Hắc Vân Kỳ đội lui binh

Thấy cảnh Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ định bỏ chạy, Phí Chữ tức giận không chịu được, liền gắng sức đuổi tới, vung cự phủ định đánh với Long Cơ, thì bỗng thấy một đạo ánh sáng bàn bạc lóe lên, rồi cả người Phí Chữ bị một sức mạnh kinh hồn hất văng ra sau.

Đám binh Tây Lỗ bị một cảnh này dọa cho điếng hồn, phải biết Phí Chữ nặng cũng đến hơn trăm cân mà bị đánh bay một cách hết sức nhẹ nhàng, nhìn về chỗ của Phí Chữ vừa đứng, thì thấy một người cưỡi con hắc mã tay cầm đại đao, khí thế như thần tiên hạ phàm đảo mắt nhìn chúng nhân. Sau đó người đó cầm thanh đại đao cấm mạnh xuống đất, con ngựa cất vó hí vang, còn người ấy hét lên một tiếng như sấm động

– Ta là Lai Câu, kẻ nào muốn chết thì tới đây!

Tiếng nói của Lai Câu như sấm đánh ngang trời, cùng hình ảnh một đao đánh bại Phí Chữ, khiến cho đám binh sỹ Tây Lỗ hết sức khiếp sợ, vòng vây cứ vậy mà giản cả ra ngoài. Thấy vậy Lai Câu lại hét lên

– Thân là tướng sỹ mà lại run sợ như vậy, Tây Lỗ quốc các ngươi không ai dám ra đây cùng ta đối chiến hay sao

Lời nói uy dũng cùng khí khái phi phàm của Lai Câu khiến chúng nhân tại đương trường sợ đến tim đập mắt hoa, nhiều kẻ sợ quá đến vứt luôn vũ khí mà bỏ chạy.

Sau đó Lai Câu hướng ánh mắt về phía Cung Ngân, lạnh lùng nói

– Ngươi muốn cản ta chứ!

Cung Ngân đưa tay ra hiệu cho tiền đội giản ra, sau đó ngữ khí hòa hoãn nói

– Tướng quân không tiễn

Lai Câu khẽ gật đầu, sau đó anh ta lệnh cho Hắc Vân Kỳ đội đi trước còn mình đủng đỉnh đi sau đoạn hậu, trên suốt chặng đường đi quả nhiên không có một tên lính Tây Lỗ nào dám loạn động, để đám người Triệu Phong thoát đi một cách an toàn.

Lúc này Phí Chữ đã đứng dậy được, hắn tiến lại chỗ của Cung Ngân đang khoanh tay ra sau đứng nhìn về hướng Lai Câu vừa rời đi

– Tướng quân sao người lại thả họ đi, đám người đó đang trong vòng vây của ta, nếu không trừ đi e rằng sau này sẽ ảnh hưởng đến bá nghiệp Bắc tiến của Tây Lỗ quốc

Cung Ngân khẽ lắc đầu

– Phí Chữ ngươi vẫn chưa nhìn ra sao?

– Quân ta vây đánh Hoãn thành đã lâu, mà địch có thể dẫn kỵ binh đến tận chỗ này, điều đó nói lên điều gì

– Theo ta thấy đám quân công thành chắc chắn đã bị đánh lui, vì vậy tấn công chúng lúc này cũng chẳng có ích lợi gì cả

– Chi bằng tạm rút ra sau ổn định trận thế thì hơn.

Lời nói của Cung Ngân làm cho Phí Chữ vỡ lẽ, sau đó hắn lại nói

– Nhưng mà tên nào trong số chúng cũng đều lợi hại như vậy, sợ rằng thả chúng đi thế này thì mai sau sẽ càng không có cơ hội đó tướng quân

Nhưng lời nói của Phí Chữ hình như không hề lọt vào tai của Cung Ngân, tên này ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Hoãn thành, sau đó khẽ cười rồi quay bước thối lui, để cho Phí Chữ ôm một bụng nghi hoặc trông theo

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN