Chân Huyết Lệ
Quyển 1 - Chương 61: Đại thủy chiến: ánh sáng sau mây
Không phải phù vân, chỉ là khói đen hung tàn.
Không phải mưa rơi, chỉ là loạn tiễn trải khắp nền trời.
Sinh trong nhung lụa, lớn trong chiến loạn.
Từ sớm đã hưởng tận phú quí quyền lực.
Từ sớm đã hiểu tường danh vọng của chiến trường.
Vốn dĩ đã có được tất cả.
Vốn dĩ đã không còn mục tiêu thực hiện.
Vậy mà ngày ấy, ngày ấy, tại Linh Lăng.
Trong tâm ngập tràn sự hổ thẹn, trong tim đã chợt nhận ra.
Kết quả Trác Bất Phàm này chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Nhưng sông có khúc, người có lúc, đã đến lúc ta chữa nỗi ưu tư trong lòng.
Triệu Phong ơi Triệu Phong, hôm nay là ngày của ta.
Mảnh trời của ta, giếng của ta, hãy dõi theo, hãy dõi theo.
Để rồi thấy rằng giếng của ngươi mới nhỏ bé làm sao.
Chiều chạng vạn tối, quân Tây Lỗ do hai tướng Siêu Chẩn và Mông Hạo cũng đã hội quân lại, cách trại thứ sáu của quân bắc Nhung không xa mà lập thế trận, còn bên này Trác Bất Phàm đang tổng động viện toàn quân chuẩn bị những bước cuối cùng để ngăn địch.
Nhìn từ xa trại thứ sáu được phòng thủ hết sức nghiêm mật, dọc một tuyến rào dài đã được bọc kín bằng những ván gỗ cắm đầy mảnh sắt, bên trong là lớp bộ binh cầm trường thương dài nhọn hoắc chỉa thẳng ra ngoài, còn bên trong ba vạn quân chia nhau trấn giữ bốn cổng trại hết sức kín kẽ.
Mông Hạo ngồi trên lưng ngựa nom sang thì hơi cau mày, hắn nói với Siêu Chẩn:
– Cứ ngỡ đã bắt được đám chuột hôi kia, ai ngờ lại để cho chúng chạy thoát.
– Còn tên mới đến là ai, sao trong báo cáo của quân ta không hề nhắc đến vậy!
Siêu Chẩn dừng cương ngựa lại rồi đáp:
– Trông cờ hiệu thì chắc chắn là quân Sở rồi, nghe nói lần trước tại Linh Lăng đám binh sỹ nhát chết ấy bị A Báo đại nhân dọa cho đến xanh mặt không thể làm gì.
– Nay đối đầu với quân ta lại mới chường đầu ra chịu trận, đúng là chết vì ngu mà.
Mông Hạo nói:
– Nếu đúng là như vậy thì không cần phải hội quân với phụ thân nữa, hai người chúng ta ở đây có hơn sáu vạn binh mã, so với địch đã gấp đôi rồi!
– Theo ta thấy cứ đánh đi thôi.
Siêu Chẩn cũng gật đầu đáp lại:
– Vậy thì theo ý tướng quân vậy.
Quân Tây Lỗ tiến hành giàn trận, là trận Kình Sa, một thế trận cường công do Mông Tập tự tay nghiên cứu từ sử liệu xưa rồi cải biến, trận này lấy hi sinh làm đường, lấy mạnh để cản mạnh, như binh pháp có viết:
– Bằng một nửa địch thì né tránh chủ công, đông gấp đôi địch thì bào mòn sinh lực.
Quân Tây Lỗ không biết sợ chết là gì, lớp lớp như sóng nước vỗ bờ, từng đạo từng đạo lao lên tấn công quân Sở, chỉ trách là con đường tiến lên lại ngập ngụa máu tanh.
Ầm, ầm, ầm.
Cả lớp người đi trước bị lớp hào ẩn dưới những lớp cát gần bờ rào làm cho hụt chân té xuống, nhưng đáng sợ hơn là bên dưới có cắm đầy cọc nhọn, những mũi sắt nhọn hoắt xuyên qua làm máu tươi lai láng, làm tiếng hét than càng thêm não nề, người chết cũng nhiều.
Mới vừa ra quân, hai ngàn người đã thiệt mạng dưới đất, Mông Hạo thấy vậy lạnh lùng nói:
– Đường đã phẳng rồi, mọi người đạp lên xác kẻ chết tiếp tục tiến lên!
– Vì đạo của trận đồ này vốn là dùng máu mà huyết tẩy.
Lời nói đáng sợ, cho thấy mạng người trong mắt kẻ cầm quyền chẳng khác nào cỏ rác, lớp trước bị nhổ bật rễ thì lớp sau đã kịp lên mầm, là sự sinh sôi vĩ đại của tự nhiên, hay đơn giản chỉ là trò đùa của quyền lực, mạng người thời ấy rốt cuộc đáng giá bao nhiêu?
Chỉ biết kẻ chết thì vẫn chết, người sống thì vẫn tiếp tục tiến lên, cho tới khi máu trong cơ thể chảy hết, đôi mắt thẫn thờ nhìn trời xanh trút hơi thở cuối cùng, vừa như thản vãng, vừa như oán trách.
Siêu Chẩn lúc này thấy quân lính đã vào sát tường rào chuẩn bị công kích, nhưng gặp trở ngại bởi đám bộ binh Sở bên trong, nên Siêu Chẩn liền dẫn năm ngàn cung kỵ chạy vòng quanh bốn cổng trại mà bắn tên vào tạo điều kiện cho bộ binh tiến lên.
Siêu Chẩn hét:
– Thế tên vòng cung, nhất tiễn nhị lộ theo ta bắn.
Những mũi tên như cơn mưa rào đen đủi từ trời cao giáng hạ, lộp độp rơi xuống trên những tấm khiên chắn màu bạc, kẽ bên dưới gồng mình hứng chịu, tuy nhiên không phải ai cũng là người may mắn, những binh sỹ Sở quốc liên tiếp có người ngã xuống.
Mỗi một người gần hàng phòng ngự bị mất đi, lại càng khiến thế công của Tây Lỗ càng trở nên điên cuồng hơn một phần, và cuối cùng cái gì đến cũng đã đến, hàng rào chắn dài của đại trại đã bị hạ xuống, đám bộ binh Sở quốc mất lớp phòng ngự liền lui về sau.
Đám quân Tây Lỗ thấy vậy thì mừng rơn, không ngờ cuộc chiến này lại kết thúc nhanh như vậy, quân Sở quốc đúng như lời đồn chỉ là một đám nhược phu, cùng một tên nhược tướng không biết điều binh lĩnh trận, trận này đúng là quá dễ dàng.
Siêu Chẩn thấy vậy thì cũng thúc quân cung kỵ tiến vào, nhưng sau đó hắn ta thấy điều gì đó không ổn liền hét bảo binh sỹ phía trước:
– Lập tức quay lại không được tiến lên!
Nhưng lời nói ấy dường như đã là quá chậm, bộ binh nước Sở lui lại không phải là vì sợ hãi, mà là vì dành cho một thế công cường hãn hơn, thứ mà nổi danh khắp các nước Bắc Nhung hàng bao năm nay, Tuyệt Lộ tiễn trận.
Trác Bất Phàm ngồi trên yên ngựa lắp cung đặt tên hướng vào đám bộ binh phía trước, lãnh đạm nói:
– Lấy hi sinh làm đường, trận pháp này ta rất thích, chỉ là con đường ngập ngụa máu tanh này, binh sỹ Tây Lỗ các ngươi không đi được nữa rồi.
– Huynh đệ nước Sở hay cho chúng thấy thế nào là lửa giận của người phương Bắc chúng ta.
– Bắn!
Đúng như tên gọi, khi tên buông ra thì con đường phía trước của địch chỉ là tuyệt lộ, hai vạn cung thủ chờ sẵn ở những vị trí yếu lược theo binh pháp mà nhất tề buông tên. Trận tên này dày đặc như đàn châu chấu thiên di càn quét chúng sinh, trên đường chúng đi không còn sự sống mà chỉ có thây người.
Phập, phập, phập.
Khoảng cách quá gần không thể chạy thoát, tâm lý quân Tây Lỗ thấy chiến thắng mà trận hình di chuyển đã loạn nhịp, kết quả là trúng khích tâm kế của một người. Trác Bất Phàm với tay đặt tên hướng về đám kỵ cung của Siêu Chẩn mà nói:
– Hết đợt cung này toàn quân theo ta nhập trận.
– Giao long xuất thủy đại phá Kình Sa.
– Nhất tiễn thượng lộ, bắn!
Một mũi tên làm tan nát toàn bộ chiến tâm của kẻ địch, một làn mưa tên làm thay đổi cục diện trận chiến, vào đêm hôm đó quân Tây Lỗ binh bại như núi lỡ, từng tốp từng tốp bị Trác Bất Phàm đuổi giết chạy thục mạng.
Đứng trên cao quan sát, Long Cơ nói với Triệu Phong:
– Nhìn cậu cười như vậy xem ra đối với tên tướng kia quan hệ cũng không tệ.
Triệu Phong lắt đầu mà đáp:
– Quan hệ gì chứ, chẳng qua chỉ từng chạm mặt nhau một lần.
– Tuy nhiên không hiểu vì sao nhìn người này tớ lại thấy có hứng thú đặc biệt, dường như nhìn hắn lại nghĩ đến bản thân của mình.
– Đường hắn đi và đường tớ đi xem ra có sự tương đồng.
Long Cơ thắc mắc hỏi:
– Tương đồng thế nào?
Triệu Phong chỉ đáp lại hai chữ:
– Nghĩa khí.
Long Cơ thấy vậy thì thở dài một hơi, vỗ vai tên bạn mà nói:
– Kẻ nghĩa khí trong thiên hạ đi mòn chân tìm cũng khó gặp, nhưng thiên hạ này đầy kẻ bất trung bất nghĩa, kết quả chỉ lại thành tấm bia nhắm bắn cho người.
– Nghĩa khí chỉ là dây xích sắt mục rửa trói buộc toàn thân, rỉ sét lan ra như cơn độc bệnh khiến toàn thân thương tích bầy nhầy.
– Muốn leo lên cao lại bị trói buộc, kết cục chỉ là tự hại mình.
– Phong! Nếu cậu không có chút ác tâm thì sẽ khó mà tồn tại trong xã hội này.
Triệu Phong nghe vậy thì cười:
– Chẳng phải phía trước tớ còn tấm lá chắn là cậu sao, chỉ cần có cậu tớ sợ gì đường phía trước gập gềnh.
– Dù phía trước hung hiểm trùng trùng, chỉ cần chúng ta đồng lòng thì có chuyện gì mà làm không được cơ chứ.
Triệu Phong nhìn Long Cơ sau đó cũng vỗ vỗ vai hắn rồi xuống núi.
Long Cơ lặng lẽ nhìn nền trời sau đó ngồi lẩm nhẩm vài câu:
– Tường chắn càng cao tuy an toàn nhưng kết quả lại trở thành vây khốn, là hướng dẫn hay là trói buộc.
– Triệu Phong tớ kết quả từ lúc nào lại thành dây trói rồng, khiến cho hoang thú kia phải ngủ vùi.
Từ giây phút đó Long Cơ đã thầm đưa ra quyết định, cũng từ giây phút đó về sau con đường Triệu Phong đi cũng đã thay đổi, Long Cơ nhìn nền trời đen kịt ảm đạm vô quang thì chợt cười, sau đó hắn hét lớn:
– Binh pháp hắc ám, u quang dẫn dắt dương chiêu, đại nghĩa của bóng tối là để cho ánh dương càng trở nên huy hoàng.
– Long Cơ ta sống đến thời điểm này cuối cùng cũng tìm ra chân lý của cuộc đời mình.
Long Cơ chấp tay lên trời xanh mà hỏi:
– Trời xanh ông rốt cuộc có phù hộ tôi không?
Trời xanh lặng lẽ nhìn hắn, dường như cũng đã thầm đưa ra một quyết định.
————————————————–o0o————————————————-
Ải Thiên Hựu
Lúc này trong doanh trại Việt quốc, nơi thư phòng của Nạp lan Cảnh đang có hai người ngồi nói chuyện, một người là Nạp Lan Cảnh còn người kia là Vương Xương Huy, hai người đang vừa đánh cờ vừa đàm đạo về việc quân cơ.
Nạp Lan Cảnh đặt một quân cờ đen xuống:
– Khinh địch tất bại, ván cờ này đã không thể đánh tiếp được nữa rồi!
– Vương Xương Huy tài nghệ đánh cờ cũng không tệ, xém chút nữa là ép vương gia ta phải thất thủ, chỉ là nước cờ sau cùng của ngươi quá lộ liễu.
Vương Xương Huy cúi chào, mỉm cười nói:
– Tài nghệ của vương gia xuất thần nhập hóa, Vương Xương Huy tôi chẳng qua chỉ là múa rìu qua mắt thợ, thật lấy làm xấu hổ.
– Chỉ là đấu cờ như đấu trận, nước cờ cuối người đã nhận ra được ẩn ý rồi sao.
Nạp Lan Cảnh cũng mỉm cười:
– Nước cờ đó quả thật không tệ.
– Quân cờ đi vào đất chết ngỡ như ảm đạm vô quang, nhưng nếu nhìn một góc độ khác lại có thể biến thành một chước kỳ binh.
– Xem ra thành bại vẫn là ở chỗ cách sắp đặt.
Vương Xương Huy liền đáp:
– Kẻ nhận ra không chỉ có hai người chúng ta, mà có thể chắc chắn khẳng định quân Tây Lỗ cũng đã biết cả rồi.
– Trận chiến sắp đến chỉ còn trông xem kế sách của ai hơn mà thôi.
Nạp Lan Cảnh hỏi:
– Tính liền mấy bước thật khiến người khác đau đầu, mười lăm bước có đủ chăng.
Vương Xương Huy liền đáp:
– Chuẩn xác đến mức đã không còn tính được nữa, chỉ cần gió đổi chiều, ngày mai đã là ngày đại chiến, mà phần thắng ắt thuộc về quân ta.
– Còn quân cờ lộ liễu Bột Hải chính là nước cờ tiên quyết, không đánh thì thôi, đã làm thì phải làm cho triệt để.
– Lần này không cắt nguồn hậu họa, về sau phương Bắc của ta chắc chắn không yên.
Nạp Lan Cảnh nghe vậy thì nói:
– Tuy nhiên lần hành sự này phải chăng là đã khiến đám nhóc các ngươi quả mỏi mệt rồi chăng?
– Trận đánh nào cũng là lấy ít địch nhiều sợ rằng bọn họ ngoài kia chống chịu không nổi.
Vương Xương Huy đáp:
– Nếu vương gia nói về Bá Ninh, Vương Xương Huy ở đây xin đảm bảo, chỉ cần cậu ấy xuất thủ tin rằng không gì là không cản nổi
– Luận về mưu trí thì Bá Ninh chỉ thua vài người ở Việt quốc mà thôi, còn luận về sức mạnh từ sớm đã không có mấy đối thủ, vì vậy bờ phía đông chúng ta có thể yên tâm.
– Còn về mặt phía Tây đã có Hắc Vân Kỳ lo liệu, tuy rằng rất ghét nói ra những điều này, nhưng thuộc hạ vẫn phải công nhận bốn người bọn Long Cơ, Triệu Phong, Ngu Tử Kỳ, Đình Nguyên thực sự rất đáng sợ, vì vậy nên lần này chỉ cấp cho họ hai vạn quân, nghe thì ít nhưng với thực lực của họ có thể sẽ trụ vững được.
Nạp Lan Cảnh mở cửa sổ phòng ra nhìn lên trời rồi nói:
– Long Cơ là một đứa thông minh từ sớm đã vượt qua những đứa trẻ cùng lứa, thậm chí trong tương lai cả ta cũng không phải là đối thủ.
– Ngu Tử Kỳ tính tình thâm trầm, hành sự kín kẽ, là một người có thể gánh vác trọng trách trong nguy nan.
– Đình Nguyên tính tình bộc trực, hành sự thẳng thắn, hết lòng vì động đội, trên chiến trường tất sẽ được chúng binh sỹ kính trọng.
– Chỉ là Triệu Phong đứa trẻ này….
Vương Xương Huy thấy Nạp Lan Cảnh bỏ lỡ câu nói giữa chừng thì hỏi:
– Vương gia, Triệu Phong thì sao ạ!
Nạp Lan Cảnh thở dài mà nói:
– Còn nhớ vũ khí của nó chứ!
Vương Xương Huy gật đầu đáp:
– Là một cây đao rất nặng, người thường không sao có thể cầm nổi, chẳng lẽ là vũ khí này có điều gì đặc biệt.
Nạp Lan Cảnh nói:
– Đối với võ tướng vũ khí chính là sinh mạng, xem vũ khí không chỉ có thể xem được tính cách mà còn có thể đoán được tiền đồ.
– Đao của Triệu Phong sắc một bên nên nặng, đao càng nặng nghĩa tình càng thâm sâu, càng muốn vươn ra lại càng bị thân tình làm cho trói buộc.
– Người xưa lại có câu: “Kiếm chi vương giả, đao chi bá giả”, đao nặng khó vung, kẻ sử đao phải có bá khí hơn người.
– Vừa lấy bá khí làm trọng, vừa lấy thân tình làm gốc, đao vung ra sẽ không hết lực, kết quả là bản thân sẽ bị kìm hãm.
– Nhìn Triệu Phong ta lại nhớ về Trình Anh, từ nhỏ Phong đã theo Trình Anh học võ nghệ, không chỉ đao pháp đã nắm được bảy tám phần hỏa hầu, mà ý niệm cũng đã bị cảm nhiễm không ít.
– Thật là khiến người khác phải đau lòng.
Vương Xương Huy nghe vậy thì nói:
– Vương gia đối với Triệu Phong xem ra đã bỏ không ít tâm sức.
Nạp Lan Cảnh đáp:
– Ta nào có giúp được gì!
– Triệu Phong từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, lang bạc khắp nơi, ý chí tự cường và nghị lực vươn lên của nó không phải ai cũng có thể có được.
– Những năm nó lưu lại trong vương phủ, ngoài việc huấn luyện ở đội diều hâu, phần lớn thời gian còn lại là ở thư phòng của ta mà tra cứu tài liệu.
– Tuy đứa trẻ này không thông minh như ngươi hay Long Cơ, nhưng sự bền bỉ và nổ lực của nó đã giúp Triệu Phong ngày nay có một lượng kiến thức phải khiến cho người khác ngưỡng mộ.
– Nhìn mầm non từ từ lớn lên bên cạnh, ta chợt thấy cuộc đời này lại có thêm một niềm vui mới, chỉ là đứa trẻ này quá cố chấp, gúc thắt trong nó đã làm cản trở tiền đồ trong tương lai.
– Chỉ cần một ngày nào đó Triệu Phong thực sự rũ bỏ được chấp niệm này, ta e rằng ở Hy Nhĩ Mạc này tuyệt đối sẽ không có đối thủ.
Vương Xương Huy nghe vậy thì nét mặt đã có mấy phần trầm trọng hơn, hắn nói với Nạp Lan Cảnh:
– Vương gia sao ngài lại nói với tôi những điều này!
Nạp Lan Cảnh quay lại đặt tay lên vai Vương Xương Huy rồi nói:
– Muốn ánh sáng huy hoàng của bình minh trở nên rực rỡ thì màn đêm lại càng phải trở nên u ám và ngược lại.
– Vương Xương Huy, Triệu Phong chính là nước cờ lộ liễu mà vương gia ta dành để đối chọi với ngươi đấy.
Vương Xương Huy mỉm cười, rồi đáp:
– Vương gia người nói đùa gì vậy, đều là thần tử dưới trướng nữ vương sao lại có chuyện tranh đấu.
– Huống hồ ngài nỡ nhẫn tâm nhìn hai người bọn thuộc hạ tàn sát lẫn nhau hay sao?
Nạp Lan Cảnh ghé sát hơn vào Vương Xương Huy rồi nói:
– Ta từ sớm đã muốn rút lui, cái ta cần ở đám thuộc hạ trẻ tuổi không phải là những người răm rắp tuân lệnh ta.
– Cái ta cần là một bá chủ thật sự dần dần trưởng thành, sau đó nuốt lấy những gì mà ta kiến lập, cuối cùng đường hoàng thống nhất các nước Bắc Nhung.
– Vương Xương Huy ngươi liệu có làm được chăng.
Vương Xương Huy nghe vậy thì chối mãi không thôi, sau đó tìm cách thoái thoát mà ra ngoài, nhưng khi ra khỏi cổng thì chửi thầm trong miệng:
– Mẹ nó! Muốn khích chiến ý của ta trỗi dậy hay sao!
– Triệu Phong ư! Hắn mà cũng xứng làm đối thủ của ta à?
Trong khí đó Nạp Lan Cảnh nhìn thấy bóng dáng của Vương Xương Huy đã đi khuất rồi thì nói:
– Ngươi ắt hẳn sẽ không để Triệu Phong vào mắt, tuy nhiên ta có một điều quên nói với ngươi.
– Điều đáng sợ của Triệu Phong không phải võ lực, cũng không phải tài trí hơn người, mà là ở chỗ thu phục nhân tâm.
– Thứ mị lực này còn đáng sợ hơn là có trăm vạn hùng quân, ngay lúc này ngươi càng khinh thường Triệu Phong chừng nào, thì càng khiến cho con đường Triệu Phong phía trước càng dễ dàng đi.
– Đến một lúc nào đó ngươi nhận ra thì đã không còn kịp để xoay chuyển tình thế nữa rồi.
– Còn Triệu Phong, đây coi như là món quả mà ta thay vị bằng hữu kia mà trả nợ cho con, phải ráng nắm bắt lấy.
Ngày hôm ấy bầu trời u ám, nhưng dưới ánh trăng mờ hai người cùng vì Triệu Phong mà suy nghĩ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!