Chân Huyết Lệ
Quyển 1 - Chương 97: Đại cục
Dòng đời vội vã trôi qua, cùng một kiếp người như chiếc lá sớm xanh, chóng tàn.
Lặn ngụp giữa hồng trần, hay là thanh tịnh nơi đất lành thì cũng đã trải qua một đời người.
Đời người thì vốn vô thường, lên xuống ứng theo mệnh.
Có người trải cả cuộc đời chỉ là viên sỏi nhỏ, có người chỉ thoáng chốc danh vọng át bốn phương.
Ngẫm trông trời xanh, chân dẫm đại địa, số kiếp vì thế mà phô bày
Lúc này Việt quân thế tựa ngàn cân treo sợi tóc, quân địch trùng trùng, tầng tầng lớp lớp bao vây, tinh anh cả lục địa vì một trận huyết chiến mà hội tụ, khốc liệt đến mức không bút mực nào tả siết.
Mắt nhìn thấy tất cả, tai nghe rõ mồn một, lồng ngực siết chặc, cùng sự giằn sé tận tăm can đang không ngừng cắn xé. Long Cơ một mình trông thấy từng người ngã xuống, cùng một trận pháp kín kẽ, trông không ra một kẻ hở, và quân số địch áp đảo thì đã nhận ra tất cả.
Long Cơ nhìn trời mà nói:
– Ông trời thật khéo sắp đặt, Long Cơ ta đi đến nước này cũng xem là viên mãng.
– Tử chiến trên quê nhà không hẳn là một kết cục quá tồi tệ.
– Nào tới đây.
Quân địch như nước lớn, cuốn phăng tất cả, bào mòn tất cả, dù Việt quân ai nấy đều gan góc, uy dũng thiện chiến, nhưng họ vẫn là con người, sức lực có hạn. Đối chọi với đội quân đông gâp muôn lần, và đều là tinh nhuệ được tuyển chọn, chẳng bao lâu đã chứng minh sự cách biệt về quân số.
Long Cơ nở một nụ cười chấp tay tiễn đưa đồng đội, hai mắt như nhắm nghiền đón nhận cái chết, một mũi trường thương lạnh lẽo từ một tên thiết kỵ xa lạ đang hướng đến cố lấy mạng.
Phập.
Một tiếng gẫy gọn vang lên, là tiếng sắt thép ma sát vào tứng thớ cơ thịt và xương cốt, máu huyết theo đó mà đào thoát ra khỏi cơ thể.
Tên kỵ binh trước mặt chết mà không thốt lên được một lời, hắn kinh hãi nhìn Ngu Tử Kỳ một thân đầy máu một lần cuối rồi nhắm mắt lại.
Ngu Tử Kỳ dụng lực vứt xác tên binh sỹ kia xuống ngựa, tam tiên lưỡng nhận thương nặng nề cắm xuống đất, hơi thở dốc từng cơn. Ngu Tử Kỳ quay sang nhìn Long Cơ rồi nói:
– Long Cơ mau hạ lệnh lui quân, Kỳ sẽ mở đường, chúng ta lui về sau cũng cố lực lượng.
Long Cơ tiến tới đặt tay lên vai Ngu Tử Kỳ rồi nói:
– Không còn kịp nữa rồi, Tử Kỳ bây giờ chỉ còn có thể tính cho đại cục.
Hai chữ “đại cục” nói ra, Ngu Tử Kỳ cảm thấy chuyện chẳng lành đang ập đến, Tử Kỳ nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Long Cơ mà chẳng biết nói thêm điều gì. Một người vốn lạc quan nhìn đời, thế mà giờ đây tâm tính đã có mấy phần trầm lắng, phong ba lần này phải chăng là quá lớn.
Long Cơ nhẹ giọng nhìn trời nói:
– Trông thời mà đợi chẳng bằng ứng thời mà khiến.
– Cậu là người biết nhìn xa, nhiệm vụ cuối cùng tờ muốn trao lại cho cậu, mong cậu tận tâm mà thi hành.
Ngu Tử Kỳ gắt giọng:
– Long Cơ, cậu là chủ tướng ba quân, trận chiến chưa ngã ngũ mà đã nản chí thì lòng quân sẽ dao động.
– Tình hình giờ vẫn chưa quá tệ, quân địch là tổ hợp nhiều nhánh quân bố cục không liên thông, chỉ cần một nhánh quân tớ tuyệt nhiên có thể mở đường máu ra ngoài.
– Sau đó chúng ta rút quân về kinh đô hợp binh với vương gia, với tài trí của cậu và vương gia tất nhiên có thể phá tan tình hình lâm nguy hiện tại.
Long Cơ lắc đầu rồi nói:
– Hay cho một câu “tuyệt nhiên có thể rút quân ra ngoài”, Tử Kỳ trước giờ cậu vẫn ẩn giấu thực lực tớ sao lại không biết. Cậu và tên ngốc ấy đều cùng một loại, chỉ là vũng ao đầm Việt quốc là quá bé nhỏ cho mọi người, Long Cơ tớ lại không phải là người giỏi khiến tài năng của mọi người bị thui chột, thật là có lỗi.
– Nhưng tình hình trước mắt thật sự đã không còn đơn giản như cậu nghĩ nữa rồi, thoát được rồi thì đã sao, về được kinh thành rồi thì đã sao, quân địch có hơn chục vạn, thành Phú Gia cũng chẳng phải thiên hiểm, cố gắng đến mấy cũng chỉ có thể cầm cự được hơn một năm.
– Hơn nữa tình trạng bây giờ không bình thường chút nào. Nghĩ đến chuyện Vương Xương Huy bất ngờ thua cuộc, lại chuyện các nước Hỏa Lam, Tây Lỗ biến thù thành bạn liên hợp đánh ta, tự nhiên tớ đã nhận ra một điều.
Ngu Tử Kỳ hỏi:
– Là chuyện gì?
Long Cơ đáp:
– Quân ta có phản biến, và người cằm đầu lai lịch không nhỏ, lần này vương gia trở về chẳng khác nào chui đầu vào rọ.
– Ngu Tử Kỳ,…
Long Cơ giọng run run rồi nói:
– Chuyện trước đây tớ giao phó cậu còn nhớ chứ
Ngu Tử Kỳ thở dài mà nói:
– Vốn nghĩ chỉ là một câu chuyện đùa, không ngờ lại trở thành sự thật.
– Long Cơ, Triệu Phong liệu có phụ sự ủy thác,…
Long Cơ cười mà nói:
– Nếu so về trí, luận về võ, chưa hẳn Triệu Phong đã là thiên hạ vô địch thủ, nếu lấy một khía cạnh mà so sánh là tuyệt không thể so sánh với những kẻ đang rực sáng trên vũ đài.
– Điểm mạnh nhất của Triệu Phong chính là sự nhân nghĩa. Cái thiên hạ này thiếu là một người có lòng nhân để chúng dân quy phục, tướng sỹ cần một người chí nghĩa để có thể tận tâm mà chết. Duy chỉ điểm này Triệu Phong tất có thể thành đại nghiệp.
Ngu Tử Kỳ nghe xong thì đáp:
– Dẫu là như vậy đi chăng nữa, nhưng sau trận này Việt quân ta cơ đồ tan nát, muốn xây dựng lại cũng khó, chỉ sợ rằng hữu ý vô lực.
– Ngoài ra những gì cậu nói tuy dễ nhưng không đơn giản như vậy, người muốn đoạt thiên hạ tất phải có bá tâm hơn người, Triệu Phong thật không có dã tâm này.
Long Cơ vỗ vai Ngu Tử Kỳ rồi nói:
– Muốn Triệu Phong có quyết tâm hơn người, tất phải cho cậu ấy một liều thuốc dẫn cực mạnh.
– Ngu Tử Kỳ ơi, Long Cơ tớ sẽ giúp mọi người chuẩn bị tiến thêm một bước trên con đường hoàng quyền, chân chân chính chính tạo ra một bá vương uy mãnh nhất thời đại này.
Đấu chí trong câu nói ấy khiến Ngu Tử Kỳ chấn kinh, nhưng chuyện tiếp theo đó còn khó tin hơn.
————————————————————-o0o————————————————————–
Bên kia Triệu Phong đang rơi vào khổ chiến, A Báo vẫn là tướng lãnh hàng đầu của Tây Lỗ, mấy năm không gặp dù Triệu Phong đã được liệt vào hàng danh tướng nhưng khi so kè vẫn có vẻ yếu thế. Lúc này trên chiến giáp bị vạch những đường dọc ngang máu tuông đầy chảy ra ngoài
Triệu Phong ở thế hạ phong một phần cũng do thể lực đã bị hao tổn trước đó, giờ lại phải đối đầu với A Báo vừa phải đề phòng Ngụy Giao, Ngạo Tuyết và Cao Kỳ Viễn khiến Triệu Phong không tài nào dồn sức vào được. Đao trong tay nặng nề, Triệu Phong mắt nhìn một trận thế đã diễn ra trước mặt.
Bốn bề chỉ là tiếng thét la của chúng tướng, Triệu Phong tâm tình hết sức nặng nề nhìn cục diễn đã đảo chiều, một phần rơi vào hiểm cảnh, một phần lo sợ chúng huynh đệ đang gặp hiểm nguy mà phân tâm.
A Báo cũng nhận ra điều này, ông ta vung đao xông đến chém nhầu, muốn triệt hạ đối thủ.
Keng.
Lưỡi đao của A Báo chém mạnh về phía trước, Triệu Phong thu đao lại đón chặn, chỉ thấy lưỡi đao sắc lạnh trượt hẳn lên trên, ánh lửa sang ngời tóe ra. Không cách chi ngăn chặn, thanh đao của A Báo cắt một đường bên má phải của Triệu Phong,vết cắt không sâu nhưng khuôn mặt Triệu Phong máu chảy ra không ngừng.
Phì, phì.
Chiến mã bên dưới rủ chân mệt mỏi thở dốc từng cơn, còn bên trên chiến tướng lẫy lừng ngẩn mặt nhìn trời mà than thở.
Sát.
Đúng lúc này, sau lưng là tiếng la hét đầy kinh hãi, tam tiên lưỡng nhận thương sáng ngời cắt chia bức tường người trước mặt mở một con đường xông đến chỗ Triệu Phong, bên cạnh chính là Long Cơ và Đình Nguyên.
Trong ba người, Đình Nguyên là thê thảm nhất, giáp trụ tan nát, mồ hôi cùng máu tuôn như mưa, khí sắc trông vô cùng tồi tệ.
Long Cơ đứng giữa lên tiếng nói:
– Tình hình không ổn quân ta chuẩn bị rút lui. Tử Kỳ, Đình Nguyên, các cậu tập trung quân sỹ còn lại mở đường máu chạy về Cô Thành.
– Tớ và Triệu Phong sẽ mở mang hai ngàn quân dẫn dụ chủ lực của địch. Triệu Phong cậu làm tiên phong.
Long Cơ vừa nói vừa vỗ vỗ vai Triệu Phong, Triệu Phong sửa sang lại y giáp gật đầu nói:
– Long Cơ yên tâm tớ sẽ mở đường dẫn mọi người thoát ra khỏi đây.
Một câu tuy đơn giản nhưng chủ lực địch gần hai mươi vạn, hai ngàn quân dẫn dụ chẳng khác nào lao đầu vào miệng cọp, cằm chắc cái chết. Nhưng Triệu Phong vốn là vậy, với lời nói của Long Cơ hắn hoàn toàn tin tưởng, bất cứ lúc nào cũng xem cái chết tựa lông hồng không chút hối tiếc.
Sau khi trao đổi xong, bốn huynh đệ đồng tâm nhất ý, binh sỹ bên dưới cũng vì chủ tướng mà quyết một trận đánh sống mái. Chỉ là sự quyết tâm ấy chỉ đổi lại bằng nụ cười nhạt của kẻ thù.
Trời xanh cúi trông, mặt đất trầm ngâm, cùng vạn vạn quân thù nhe nanh múa vuốt, tất cả chỉ thấy là tử địa, khắp nơi dường như không có chỗ dung thân, Việt quân một lần nữa dưới trướng của Long Cơ quyết định liều mạng.
Sát.
Tàn binh còn lại chia làm hai ngã, Triệu Phong cùng Long Cơ dẫn hai ngàn quân đột phá ra ngoài tiến hành dụ địch công kích. Ngu Tử Kỳ cùng Đình Nguyên dẫn số quân còn lại ước chừng một vạn đánh thốc về phía quân của Ngạo Tuyết.
Triệu Phong chạy trước Long Cơ, hắn thầm nhủ trong lòng dù có tử chiến cũng phải bảo vệ Long Cơ xông pha ra được bên ngoài, chỉ một chút mục niệm ấy toàn thân như căng tràn sức mạnh múa đao đánh ra ngoài.
A Báo, Ngụy Giao nào cho phép Triệu Phong muốn làm gì thì làm, hai tướng dồn quân đánh kẹp lại, Việt quân giờ như con rắn nhỏ bị hai tảng đá lớn đè nén mà dồn ép. Long Cơ ở giữa liên tiếp ra lệnh điều quân và thay đổi đội hình, vừa công vừa thủ, chống trả quyết liệt.
Keng, choang.
Ngụy Giao và A Báo đánh kẹp lại, Triệu Phong ở giữa cả người gắng sức chống đỡ, nhưng toàn thân chằn chịt vết chém, hai hàm răng cắn chặt vào nhau nhưng không than lấy nữa lời.
Ngụy Giao hét lên một tiếng, đại đao từ trời chém xuống:
– Tiếp ta một đao.
Đao mạnh như dời non, cự lực quất mạnh về phía trước, Triệu Phong thu đao đón chặn, cả người lẫn ngựa bị đánh bay ra một đoạn. Sau một đao là một đao, nhưng đòn đánh của kẻ này không những mạnh mà còn quá nhanh, cảm giác như móng vuốt của con báo đốm đang muốn chộp lấy cơ thể mà xé toang con mồi trước mặt.
A.
Dù đã cố né tránh nhưng đao thế vẫn phạm thân, Triệu Phong gồng cứng người, răng cắn chặt kềm nén nỗi đau, đao trong tay vung ra đáp trả, nhưng chỉ là làm giảm thế công của địch tiếp tục mở lối mà tiến lên.
Long Cơ nhìn thấy mà lòng đau như cắt, sau đó cuối cùng cũng ra quyết định, Long Cơ hạ lệnh:
– Đánh chiên lên.
Tiếng chiêng vang lên, cận vệ của Long Cơ ai nấy đều lấy lại thần thái xếp từng đội chạy trước mặt Long Cơ, hơn ngàn người tách ra khỏi hướng đi của Triệu Phong.
Cờ chữ Long vẫy cao bất khuất giữa trùng trùng quân địch, thu hút ánh nhìn của các chủ tướng phe địch, tất cả cùng lúc nhận ra một phương thức chiến thắng, không hẹn mà gặp đều hướng đội quân mình về một phía.
Ngụy Giao cũng bỏ Triệu Phong ở lại mà đem quân đến đánh Long Cơ. Triệu Phong nhìn thấy chuyện không ổn thì không còn muốn tranh hơn thua với A Báo mà định đổi hướng về cứu Long Cơ. Nhưng tuyệt nhiên A Báo nào cho hắn làm vậy, cứ bám riết không buông, quyết tâm ngăn cản.
Càng đánh thì lại càng lo, nỗi sợ càng lớn dần trong lòng, Triệu Phong không thiết thân đang hiểm nguy mà nhích từng chút một về phía Long Cơ, nhưng ngọn gió ấy cuối cùng vẫn bị thái sơn là A Báo ngăn cản. Từ xa trông lại, thấy đội quân bảo vệ Long Cơ ngày càng bị bào mòn và thu nhỏ lại, đang cố chống chịu, Triệu Phong hai mắt như phát hỏa, hắn gầm ghừ mà thét A Báo:
– Tránh ra cho ta.
Cùng với câu nói ấy là một nhát đao dồn hết sức lực bản thân vào trong, hướng A Báo mà thi triển, chỉ là không mấy đem lại hiểu quả, đón nhận lại chỉ là đòn phản công đầy uy lực.
Lúc này Triệu Phong hai mắt như hoa lên vì mất máu quá nhiều, trong sự mê mang thoáng lướt qua, một giọng nói ma mị đang như rót vào tai hắn:
– Máu.
– Đúng rồi máu tươi, máu tươi đang phủ lấp khắp nơi, ngươi có thể thấy không, là máu của đồng đội ngươi đang ngã xuống.
– À còn thiếu, còn thiếu chứ,…ha ha,… còn thiếu máu của một người mà ngươi yêu quý,… Long Cơ ta nói đúng chứ.
– Khà khà, khà khà, tên tiểu tử ấy đang lâm nguy,…đúng rồi hắn sắp chết rồi, ….thú vị,…thú vị.
Triệu Phong nối tâm trong miên man đáp lời:
– Ngươi là ai, ngươi là ai… ta không cho phép ngươi nói ra những lời ấy, ta sẽ cứu được Long Cơ.
Nhưng giọng nói ấy đáp lời:
– Ta là ai ư,…, khà khà,…, ngươi thật sự không biết ta là ai ư?
– Ta chính là bạn đồng hành của ngươi, chúng ta đã gặp nhau rất, rất nhiêu lần, số phận đã trói buộc ta với ngươi lại với nhau.
– Chết tiệt, chết tiệt,… không ngờ ta lại trú ngụ trong một tên yếu đuối như vậy.
– Ngươi nhìn ngươi xem, thật là thảm hại, thảm hại đến mức đáng thương, chỉ là một tên người thường mà cũng không xử lý được.
– Thế nào tiểu tử có muốn ta giúp một tay không?
Lời nói ấy vừa dứt, một tia khí mạch nóng như lửa đốt từ hình xăm trên cơ thể từng bước, từng bước thoát ra theo mạch máu đang chuyển thành màu đen, tròng mắt của Triệu Phong cũng có vài phần hắc khí, trông lúc này hắn thật đáng sợ.
A Báo cũng nhận ra điều gì đó không ổn từ Triệu Phong nên hắn vẫn không tiến tới.
Hắc khí mỗi lúc một thịnh, các gân máu in hằn lên trên da và chuyển sang màu đen, lúc này Triệu Phong như hắc sát ma nhân, vô cùng dữ tợn, đến bản thân hắn cũng không hề nhìn thấy sự đổi thay đang diễn ra trên cơ thể nữa.
Giọng nói ấy lại vang lên:
– Tốt lắm, tốt lắm, để ta giúp ngươi.
Lời nói vừa dứt, hắc khi di chuyển ngày càng nhanh và cuồng loạn hơn mấy lần, con chiến mã bên dưới cũng bị làn sóng ma mị ấy xâm nhập mà gầm gừ, gõ mạnh móng sắc dưới nền đất cứng, hơi thở nặng nhọc và trầm đục.
Không.
Triệu Phong tay trái chụp lên mặt mà la hét:
– Ta không muốn, ta không muốn.
Nhưng sự kháng cự la quá yếu ớt trước cơn độc bênh điên loạn đnag lang tràng.
Àm, ầm.
Dường như trời đất cũng cảm nhận thấy cơn nguy hiểm đang rình rập mà phát ra những tiếng sét đinh tai để cảnh báo chúng nhân. Mưa lất phất rơi từng giọt càng làm cho không khí trở nên âm u.
Ngu Tử Kỳ nhìn thấy một cảnh này thì từ trong sâu thẵm ký ức đáng sợ ấy lại lần nữa hiện về, cái cảnh mà một tiểu ma nhân giết chết hàng ngàn người chỉ bởi một thanh đao và hắn chỉ chút nữa thôi đã trở thành nạn nhân của trận chiến không cân sức đó.
Nhưng lúc này thay vì lo lắng Ngu Tử Kỳ lại cảm thấy đây quả nhiên là một chuyện tốt chí ít nó cũng đủ sức để ngăn trở đại quân của địch một thời gian trước khi hoàn toàn mở được lối rút quân.
Ngu Tử Kỳ lạnh lung nói:
– Đám người các ngươi để xem ngăn Phong bằng cách nào1
Bên kia quân của A Báo đã không còn giữ được bình tĩnh, mười mấy kỵ mã nghiễm nhiên xông vào, A Báo không ngăn cản vì hắn muốn chứng minh trực giác của mình là đúng hay sai.
Hí, hí, hí.
Con chiến mã của Triệu Phong dẫm mạnh chân xuống đất, vết móng gâm vào để lại một lỗ sâu hoẵm, sau đó cả người lao như gió về phía trước cùng chủ nhân của nó tạo thành một tia hắc ảnh.
Xoẹt.
Âm thanh nhẹ nhàng như mảnh lụa mềm bị xé rách, từng phần cơ thể thay nhau rơi vãi trên chiến trường. máu đào như rạch nhở tích nhiều thành kênh, kênh lâu tích thành sông lớn mạnh mẽ thét gào. Mười người chưa đủ, mà cả tram, cả ngàn cũng không khiến cho cơn khát máu trong người triệu phong no thỏa.
Vốn nghĩ chỉ là thế cục một chiều, nào ngờ đâu vì một con người vốn khác người làm cho thay đổi hết tất cả.
Ầm.
Biển người như dậy sóng, ánh mắt khiếp đảm lặng lẽ từ giả cõi đời, trăm ngàn sinh mạng trơ trọi giữa đất mẹ im lặng chờ tử thần phán xét. Vì bản chất vốn mỏng giòn nên dễ gục ngã, chỉ là trong số vạn người cũng có cái gọi là dị chủng của tạo hóa. A Báo tướng lãnh hàng đầu Tây Lỗ cuối cùng cũng phấn khích mà phóng ngựa tiến tới.
Đờ người vốn muôn vẻ nên mỗi người chon một cách sống.
Bình lặng hay sôi nổi, dài dòng hay khúc chiết đều là con đường mà bản thân đã chọn.
Có người chỉ thích cầu an mà lặng lẽ cho một kiếp sống thừa.
Có người một phút huy hoàng rồi chợp tắt mà chọn con đường vong ngã.
…
Dù chon cách nào để sống thì vẫn là con đường bản thân cảm thấy vui sướng mà tận hưởng.
Nhung y nhiều năm A Báo rốt cuộc cũng tìm được niềm vui thú của cuộc sống nhàm chán này.
– Triệu Phong tiếp ta một đao.
A Báo tập trung tất cả sức lực, tinh thần tung ra một chiêu bao gồm tinh hoa cả một đời.
Thời gian như đứng lại, kiếp người ngắn ngủi từng hồi chiếu rọi vào trong tâm tri, cả đời người như một hồi tự truyện lướt qua mang theo từng cung bật cảm xúc.
Đao tân, người cũng vong.
Cam tâm. Thống khoái. Chết như vậy mới đáng chết chứ.
A Báo nở một nụ cười, mà thốt ra vài chữ với Triệu Phong:
– Đa tạ.
Cả phần thân trên rơi xuống nền đất cứng, hai mắt nhắm nghiền, A Báo danh tướng lẫy lừng chính thức tử trận, dù biết là trận chiến không công bằng nhưng A Báo không hề hối trách bất cứ điều gì. Còn Triệu Phong giờ đây không chút cảm xúc chỉ mặc sức mà chém giết, quân Tây Lỗ vì đó mà khếp đảm.
Keng, keng.
Một hồi chiêng giống lên vang dôi, Ngụy Giao nghe mà kinh ngạc không thôi, ông thản thốt nói:
– Sao lại có thể.
– A Báo, kẻ nào có thể lấy mạng được hắn ta cơ chứ.
– Không ổn, thật không ổn chút nào.
Ngụy Giao thấy vậy thì đình trệ việc tấn công, ông hạ lệnh cho quân Tây Lỗ âm thầm chuyển hướng tách ra khỏi chiến trường để tránh thương tổn thêm quân, dù sao mục đích của chiến dịch này không phải chỉ vì triệt hạ Việt quốc. Nay A Báo đột ngột tử trận, quyết sách ắt phải thay đổi lại.
Quân Tây Lỗ chậm tiến công, cả thảy tình hình đều trông tầm quan sát của Ngạo Tuyết, quân Hỏa Lam cũng không nhiệt tình tấn công với tàn binh trong tay của Ngu Tử Kỳ nữa mà âm thầm rục rịch mở lối cho Việt quân rút lui.
Ngạo Tuyết nói với Uất Trì Kinh:
– Con cáo già Ngụy Giao đã rút quân, chúng ta cũng phải chuẩn bị.
– Lệnh cho đại đội chờ mệnh lệnh của ta, trông bất cứ tình huống nào cũng phải trông trạng thái ứng chiến.
– Nếu bọn Tây Lỗ muốn động thủ, ta sẽ cho chúng biết sức mạnh của thiết kỵ Hỏa Lam.
Uất Trì Kinh chấp tay nói:
– Công tử yên tâm, địa hình quanh đây chúng ta đã nắm hết, chỉ cần con chó già ấy rat ay, quân ta sẽ đập nát chúng ra bã.
Uất Trì Kinh hai mắt đầy sát ý hướng vào cánh quân của Ngụy Giao mà đề phòng.
Ấy gọi là xa nhìn gần đoạt, thủ đoạn trên chiến trường phải linh hoạt.
Thấy lợi thì làm, nay là minh hữu, mai là kẻ thù.
Chiến trường là chốn vô sỹ nghĩa khí chỉ là bước đệm cho bá quyền.
Sau một trận chiến sẽ lại là một trận chiến.
Tất cả đều là lừa dối, bá chủ phải có phong phạm hơn người, cùng thủ đoạn mấy ai bằng.
Chỉ là dường như loại bá chủ này quá đông đảo và giống nhau.
Vì vậy thế giới này đang cố nhào nặn ra một người khác biệt.
…..
Gió đã thổi.
Vận mạng đang chuyển đổi.
Trong cái thế giới điên cuồng, người ấy đang được dung dưỡng và thành hình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!