Chân Lộ - Chương 237: Lấy Lại Ký Ức - Dị Tượng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Chân Lộ


Chương 237: Lấy Lại Ký Ức - Dị Tượng


Bỗng đúng lúc này, một giộng nói mờ ảo chỉ biết là do nam nhân phát ra, không rõ bao nhiêu tuổi chợt vang lên trong ý thức của hắn, giống như là đang hỏi chính hắn.

– Ngươi có biết con đường tu luyện thật sự là như thế nào không?

– Không.

Vô Thường nhẹ nhàng dùng ý thức trả lời, thế nhưng ngay khi từ không này phát ra lại khiến hắn giật mình ngỡ ngàng lên bởi lẽ âm điệu của nó cũng mờ ảo hệt như âm điệu của câu hỏi vừa rồi, nó cứ như là do một người nói ra vậy.

Âm thanh mờ ảo lại hỏi.

– Ngươi có biết cuội nguồn, thứ đã tạo nên sức mạnh là gì không?

– Không.

Vô Thường rất nhanh trả lời. Mấy câu hỏi này ông tổ hắn còn chưa biết chứ đừng nói đến hắn.

Âm thanh lại vang lên hỏi một lần nữa.

– Ngươi, đã nhớ ra chưa?

– Chưa…

Vô Thường vừa thốt ra một từ “chưa” không quá nửa giây thì hắn bỗng nhiên kỳ dị, miệng nở một nụ cười tà nói.

– Ta, đã nhớ.

Có lại một đoạn ký ức đã bị lãng quên đơn giản là có lại, nó không đau, không mất thời gian và cũng không hề gây ngạc nhiên. Vô Thường có lại ký ức, đúng hơn là có lại một loại kiến thức kinh khủng như chưa bao giờ đánh mất đi chỉ đơn giản là như thế.

Mẫu ký ức thứ hai quay lại, cảnh tượng trước mắt hắn cũng tan biến trong chớp mắt, đưa hắn quay trở về với thực tại là bản thân đã khôi phục toàn bộ tay chân và đang nằm lơ lửng trong quả cầu đen tối.

– Từ trước đến nay ta vì sao lại tu luyện như thế này nhỉ? Thật rác rưởi.

Lạnh giọng trách mắng bản thân một câu, sau đó hắn liền nhép miệng, đọc lên một loạt các loại từ ngữ mà không ai có thể hiểu được, nghe được. Nó rõ ràng hiệu hữu trong mắt mọi người nhưng không ai có thể cảm nhận và biết đến.

– /./ – j.l js ar k. /. a. (Liên)

– U.. da… /-, / a… hh /-a … o p. (Kết)

– Y..r… d f t,.///. Uo pp q. (Thiên)

– Y //,. a… k e o… zm p {//. (Địa)

– q u o…, dk,, kai … ][ …. (Mượn)

– … r ral m d… -.[..//.. (Lực)

Vô Thường vừa dứt tiếng, ngay lập tức các luồng sức mạnh thiên địa từ bên ngoài Tháp ập đến nơi hắn càng nhiều hơn, dày đặc hơn, hoàn toàn vượt qua giới hạn đột phá của một tu luyện giả có thiên phú 110 sợi xích nếu người đó tồn tại. Biến cơn lốc đang xoay quanh Đạo Quả trực tiếp hóa thành một cái vòi rồng thu nhỏ vô cùng khủng khiếp.

Nếu không phải sức mạnh thiên địa trợ giúp Vô Thường đột phá là dạng sức mạnh đặc biệt, ngoài tu luyện giả nó phụ trách thì không thể chạm vào những thứ khác, có lẽ tòa Tháp này đã hóa thành tro bụi với sức xoáy ghê rợn của nó.

– /n//ad rrr…. Zs.;.. elg dk…. (Dẫn)

Tập trung ý chí vào sức mạng thiên địa đang tiến đến, Vô Thường không biết bằng cách nào lại có thể dùng ý niệm dẫn dắt sức mạnh thiên địa, lôi kéo nguồn sức mạnh thiên địa của 5 trong 110 sợi xích đang đột phá rời khỏi phòng, đi đến phòng số 29 tại tầng sáu của Nhược Gia Thủy, trộn lẫn nguồn sức mạnh này với nguồn sức mạnh thiên địa đang trợ giúp nàng.

– …u … a… //… ;;x ru… a… (Dung)

Bản thân Vô Thường bấy giờ hệt như là Thiên Địa, hắn dùng ý niệm lại giống như bàn tay của Thiên Địa, dung hợp hai nguồn sức mạnh, một là sức mạnh thiên địa đột phá của 92 sợi xích, hai là sức mạnh thiên địa đột phá của 5 trong 110 sợi xích lại với nhau, dần dần thống nhất chúng thành một loại sức mạnh thiên địa duy nhất xâm nhập vào người Nhược Gia Thủy, nâng cấp sức mạnh linh lực cho nàng, giúp cho nàng mặc dù chỉ có thiên phú 92 sợi xích nhưng trình độ sức mạnh linh lực của nàng tuyệt đối đã sánh ngang, thậm chí là mạnh hơn một khoảng so với người có thiên phú 100 sợi xích.

Đây không đơn giản là Vô Thường đang giúp nàng, mà đó còn là một phần lễ trả nàng để dứt nợ duyên hắn đã nợ nàng.

– .. I y z// fu;..s… u.,.//. (Tẩy)

Ý niệm Vô Thường xuất ra, cơ thể của Nhược Gia Thủy lập tức được sức mạnh thiên địa tẩy rửa, trong im lặng đề thăng thể chất của nàng đạt đến Thánh thể loại bình thường chỉ trong một ngày một đêm mà nàng không hề hay biết.

Đây là phần trả lễ giờ đầu tiên khi hai người âu yếm nhau đắm đuối trên giường.

– .. I y z// fu;..s… u.,.//. (Tẩy)

Chừa lại một tia ý thức điều khống quá trình tẩy luyện thể chất của Nhược Gia Thủy, Vô Thường cũng động ý niệm tẩy rửa thể chất cho hắn, đồng thời phối hợp với Đạo Quả kích phát tất cả tiềm năng trong cơ thể hắn lên mức cao nhất, đặc biệt là dòng máu trong người hắn.

Khác với Vô Thường nửa ngày trước, Vô Thường lúc này là một kẻ có nhiều năng lực và trình độ cao siêu hơn nên hắn rất nhanh đã nhận biết được một tia huyết mạnh của Thiên Nhân cảnh ẩn sâu trong máu hắn. Chỉ cần đánh thức được huyết mạch, mọi khả năng của cơ thể hắn đều sẽ tăng lên một bậc, tốc độ tu vi cũng nhanh và mạnh hơn ở những cấp độ dưới Thiên Nhân cảnh.

Hắn cứ thế đột phá mặc thời gian trôi đi như thoi đưa, thoáng chớp đã bốn ngày trôi qua kể lúc ấy.

Tại phòng đột phá số 29 trên tầng sáu.

Sau một tiếng thở nhẹ khi quá trình đột phá cuối cùng cũng chấm dứt, Nhược Gia Thủy đứng dậy vươn vai, cử động cơ thể một vài lần liền bắt đầu tiến hành kiểm tra thân thể, xem thử trong người có chỗ nào bất ổn đột nhiên phát sinh sau khi đột phá hay không.

– Cá… cái gì vậy? Thể chất của ta vậy mà từ Địa thể trở thành Thánh thể ư?!

Bất quá nàng còn chưa kịp nội thị thân thể thì đã phải hoảng hốt kêu lên kinh hoảng, không biết chuyện gì đang xảy ra vì cảm ứng được cơ thể của nàng đang tự động hấp thụ linh khí một cách vô cùng mạnh, linh lực cũng rất nhanh được hình thành với một tốc độ khó tả trong đan điền, không chỉ thế, linh lực được tạo ra lại còn là linh lực cực kỳ thuần khiết, không hề có một chút tạp chất nào lẫn bên trong. Đây rõ ràng là biểu hiện của Thánh thể trong truyền thuyết, một loại thể chất mà kiếp trước nàng chỉ có nhìn người, xem sách mà ao ước chứ chưa từng sở hữu dù ăn rất nhiều thiên tài địa bảo cải thiện thể chất.

– Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, làm thế nào ta lại có được Thánh thể? Chẳng lẽ là do đột phá?

– Không có khả năng, nếu vậy thì ai có thiên phú 92 sợi xích cũng đều có Thánh thể rồi.

– …

– Ừm, hẳn là thể chất của ta đặc biệt, hiện tại nhờ đột phá Linh Nhân cảnh nên thức tỉnh, có năng lực hệt như Thánh thể hoặc nó vốn chính là Thánh thể.

Suy nghĩ đã hơn 30 phút nhưng cũng không có lý giải nào khác thuyết phục được nàng hơn lý giải này. Nàng chợt mỉm cười rạng rỡ như đóa hoa mẫu đơn nở rộ đằng sau chiếc mặt nạ nói.

– Tốt quá, thật tốt quá, hi hi hi hi…

Bất chợt nàng nhớ đến gương mặt đáng ghét của Vô Thường liền cười gian nói.

– Hừ hừ, có Thánh thể rồi ta xem ngươi làm sao đuổi kịp tốc độ tăng tiến tu vi của ta. Trăm sợi xích thì sao, với thể chất Linh thể của ngươi, ngươi nằm mơ cũng đừng hòng đuổi kịp ta. Đến lúc đó thì ngươi mãi mãi chỉ là kẻ hầu của ta mà thôi.

– Hi hi hi…

– A phải rồi, ta phải kiểm tra thân thể.

Sụt nhớ ra việc quan trọng lúc đầu cần làm, Nhược Gia Thủy ngồi ngay ngắn, tâm thức chìm vào thế giới trong cơ thể, kiểm tra mọi ngõ ngách thân thể rồi đến đan điền, Tâm Đan, linh lực.

Kiểm tra tới lui kỹ càng năm lần nhưng không phát hiện điều gì lạ lẫm, nàng thở phào nhẹ nhõm.

– Đột phá hoàn mỹ. Ta đến lúc đi ra gặp Nội rồi.

– Không biết hắn đột phá xong chưa nhỉ?

Bước ra đến cửa, tay cầm cục đá chuẩn bị mở cửa thì nàng chợt dừng lại suy ngẫm.

– Nếu hắn thật sự có thiên phú 100 sợi xích vậy thì bây giờ hẳn là vẫn còn đột phá, ta có ra ngoài cũng không gặp được hắn. Chi bằng nhân cơ hội còn 6 ngày, ta mượn nhờ linh khí nồng đậm nơi đây để tu luyện Băng Liên Vũ sẽ tốt hơn là ra ngoài.

– Ừ, nên vậy.

Quyết định trong lòng, Nhược Gia Thủy lần nữa quay trở lại vị trí ngồi xuống. Nhưng cũng đúng lúc này nàng chợt đỏ mặt lên, thì thầm.

– Phì phì, sao ta lại muốn gặp hắn chứ. Hắn là một tên vô sỉ, cực kỳ vô sỉ, còn biến thái, hạ lưu,… đồ lưu manh thích bắt nạt người, lợi dụng sơ hở để… để…

Trong đầu bỗng xuất hiện lại cảnh tượng ngày hôm đó hai người ôm nhau trên giường mãi không rời, Nhược Gia Thủy liền đỏ mặt chín mộng, đầu cúi gập xuống nói không thành lời.

Đúng như Vô Thường từng nói, Nhược Gia Thủy chỉ là một cô gái ngoài lạnh, trong nóng. Đối với người không quan trọng, nàng lạnh, lạnh một cách nghiệt ngã, nhưng đối với người quan trọng, người nàng thương, lạnh chỉ là một hành vi thể hiện bề ngoài mạnh mẽ của nàng, còn trong lòng nàng lại rất quan tâm, chú ý đến họ.

Vô Thường vốn là mối tình đầu của nàng, nàng ngày nhớ đêm mong được nhìn thấy hắn, bên cạnh hắn là điều tất nhiên nhưng đáng tiếc một điều là mọi thứ ngay từ đầu đã không giống như nàng nghĩ, tất cả chỉ là một màn kịch do Vô Thường dựng nên vì lợi ích của hắn.

Lợi ích của một kẻ còn nhiều mối bận tâm về con người thật của chính mình.

Vào buổi trưa mười ngày sau.

Trên bầu trời Nam Linh Khu bỗng dưng xuất hiện một màn kỳ lạ, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của tất cả của mọi người đang có mặt tại bên trong và bên ngoài Nam Linh Khu. Miễn là họ còn có mặt tại Nam Linh đảo và ngước mắt nhìn lên bầu trời liền không thể dời mắt trước những gì bản thân đang thấy.

Bầu trời Nam Linh Khu trưa nay đột nhiên đổi màu, từ màu xanh thẳm dịu nhẹ, mát mẻ, mây trắng bay lượn lờ bỗng chuyền hóa thành một màu đỏ rực hỏa diệm, bao trùm lấy toàn bộ không trung Nam Linh Khu cứ tựa như là một ngọn lửa khổng lồ đang chuẩn bị đổ xuống Nam Linh Khu, thiêu cháy mọi thứ.

– Đây là… dị tượng?

– Có thể là vị cao nhân tiền bối Hỏa hệ nào đó đang đứng quan sát Nam Linh Khu.

Mọi người không kể Tướng cảnh, Tôn cảnh, Đế cảnh, Thánh cảnh, bắt đầu nghị luận xôn xao về đám mây.

– Không rõ lắm. Nhưng dựa vào cảm nhận của lão phu thì đám mây rực lửa đó không tỏa ra sức mạnh, do vậy nó chỉ có thể là dị tượng mà thôi. Bất quá dị tượng này là do người gây ra hay do điềm báo của thiên nhiên tạo thành thì lại rất khó nói.

Một lão giả Thánh cảnh mang mặt nạ hình con báo phân tích.

– Hừm… nếu dị tượng do con người gây ra sẽ chỉ có hai khả năng, Tâm Đan mạnh mẽ thức tỉnh sau khi đột phá Linh Nhân cảnh hoặc tu luyện một loại Công pháp Hỏa hệ nghịch thiên.

Một vị Thánh cảnh khác không rõ già trẻ, mang mặt nạ quỷ đứng ở một nơi rất xa lão giả vừa rồi tiếp lời.

Khoảng cách giữa hai người nhìn chung là xa vài dặm, nhưng với năng lực của Thánh cảnh, họ chỉ giống như đang đứng cách nhau vài mét nói chuyện.

Những người chung quanh hai người sau khi cảm nhận được hai người đều là tiền bối cao nhân nên cũng chú tâm lại, lắng nghe họ giảng giải.

Lúc này, một vị Thánh cảnh khác gần đó nghe thấy cũng nói.

– Dị tượng này bao trùm Nam Linh Khu và vài dặm xung quanh, đặc biệt là kéo dài về phía tây bắc của Nam Linh Khu. Điều này chỉ ra rằng nếu dị tượng là do con người gây ra thì người đó hẳn là nằm ở phía tây bắc của Nam Linh Khu. Tuy nhiên như chúng ta đã cảm nhận, khắp Nam Linh Khu lúc này rõ ràng không hề có linh khí bạo động hay bất kỳ nguồn sức mạnh nào khác bạo phát, điều đó cũng có nghĩa là không có ai đang ở một nơi nào đó trong Nam Linh Khu tiến hành đột phá tạo ra dị tượng hoặc tu luyện công pháp nghịch thiên.

– Phải. Bọn trẻ đột phá thì cũng là đột phá trong Linh Lung Tháp nên dị tượng tuyệt không thể phát sinh ở bên ngoài này. Cho nên đám mây đỏ rựa tựa như dòng dung nham nóng chảy trên bầu trời chỉ có thể là dị tượng do thiên nhiên tạo ra, cần được các vị Khí Tượng Sư phân tích, diễn hóa để biết chính xác thiên nhiên đang muốn báo điềm gì, tốt hay xấu.

Lão giả Thánh cảnh mang mặt nạ con báo kết luận, mọi người nghe vậy đều gật đầu tán thành.

Bất quá cũng ngay đúng lúc này, một vị Thánh cảnh khác đang ngồi trong quán nước uống trà ngon bỗng nở một nụ cười chế giễu ba vị Thánh cảnh vừa rồi. Hắn nhàn nhạt nói.

– Kiến thức đã nông cạn thì đừng cố làm ra vẻ là người uyên bác. Thật đúng là nực cười.

– Muốn chết!

– Ngươi nói cái gì!

Ngay lập tức ba vị Thánh cảnh kia liền ngoảnh đầu nhìn về phương hướng âm thanh vừa chế nhạo họ phát ra mà giận dữ quát, sát khí trong người cũng nhàn nhạt tỏa ra ngoài nhưng lại được họ cố kiềm nén lại vì không muốn phạm vào quy định của Nam Linh Khu.

Bỏ mặc thù ý của ba vị Thánh cảnh đối với bản thân, vị Thánh cảnh trong quán nước tiếp tục nói.

– Dị tượng thiên nhiên sẽ không bao giờ xuất hiện trên không trung nơi có đông đúng dân cư sinh sống, nó chỉ xuất hiện ở những nơi hẻo lánh, ít người cư ngụ, đây là kiến thức cơ bản đã được ghi chép trong sách vỡ trong Bạch Thư Quán. Do vậy nên thật là ngu ngốc nếu nghĩ rằng đám mây đỏ rực kia là dị tượng do thiên nhiên tạo thành.

– Hừ, ý ngươi nói đây là do con người gây ra? Buồn cười, đó chuyện không có khả năng.

Vị Thánh cảnh mang mặt nạ con báo cười lạnh.

Tiếp đó, vị Thánh cảnh mang mặt nạ quỷ cũng lên tiếng vừa làm khó vừa mắng.

– Ngươi nếu tự cho bản thân là người có học thức hơn chúng ta vậy thì hãy nói thử, đám mây đó là như thế nào xuất hiện? Không trả lời được thì đừng chó sủa to mồm.

Tại quán nước, vị Thánh cảnh nghe rất rõ những lời khiêu khích nhưng hắn dường như chỉ xem như kiến nhại người. Hắn sau khi hé mặt nạ uống một ngụm trà lại nói.

– Dị tượng phát sinh do tu luyện giả ngoài thức tỉnh Tâm Đan, tu luyện công pháp thì còn có một thứ nữa, đó là thức tỉnh huyết mạch do đột phá Linh Nhân cảnh hoặc bất kỳ một cấp độ nào dưới Tông cảnh.

Lời này vừa vang vọng ra, tất cả người có năng lực nghe thấy đều sửng người kinh nghi, nhất là ba vị Thánh cảnh có xích mích với vị Thánh cảnh trong quán nước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN