Chân Lộ - Chương 239: Dị Tượng - Kết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Chân Lộ


Chương 239: Dị Tượng - Kết


– Thiên phú 80 sợi xích, tuy cũng được nhưng thành tựu không cao, lần này chúa thượng lại yêu cầu chỉ lấy người có thiên phú từ 85 sợi xích cùng chiến lực 80 điểm trở lên nên chỉ đành vậy, để lại cho mấy lão quái kia lựa chọn.

Dời ánh mắt khỏi người tiểu dâm tặc, Giao lão nhìn sang thiếu niên 16 tuổi bên phải tiểu dâm tặc.

– Thiên phú 81 sợi xích. Bỏ.

Ánh mắt lão di chuyển lên trước, nhìn vào một thiếu nữ tầm 14 tuổi.

– Thiên phú 85 sợi, sở hữu Tâm Đan Băng hệ, tuy nhiên tổng chiến lực hiển thị trên người tiểu oa này chỉ có khoảng 20 điểm, hẳn là được người nhà cưng chiều từ nhỏ nên mới yếu như vậy.

Bằng kinh nghiệm của bản thân lão cùng một thuật pháp được ghi đè lên mắt, Giao lão là người duy nhất trong tổ chức được chúa thượng tin tưởng giao cho nhiệm vụ kiểm tra chiến lực, cũng tức là khả năng chiến đấu, vận dụng linh lực của tu luyên giả trẻ tuổi, tiềm năng. Nhờ đó tổ chức sẽ chọn lọc ra được những mầm móng có giá trị và hữu dụng.

– Haizzz, khó khăn lắm mới may mắn tìm được một người, không ngờ lại đành phải bỏ a.

Có chút tiếc nuối, lão lại nhìn qua một tiểu bối khác gần cận.

– Thiên phú 79 sợi xích, bỏ.

– Thiên phú 80 sợi xích, bỏ.

– Thiên phú 80 sợi xích, bỏ.

– Thiên phú 83 sợi xích, bỏ.

– Ồ may, thiên phú là 86 sợi xích…. Ài, chiến lực sao lại chỉ có 43 điểm vậy a, bỏ.

– Thiên phú 82 sợi xích, bỏ.

– …

Cứ thế, Giao lão nhìn từ đứa trẻ này đến đứa trẻ khác, rồi đứa trẻ nọ. Mãi cho đến khi nhìn vào người của Nhược Gia Thủy…

– Là một tiểu cô nương? À phải rồi, hình như mười lăm ngày trước lão Đồng có nhắc nhở ta chú ý đến hai tiểu oa nhi, một nam, một nữ. Lúc ấy ta cứ nghĩ chắc là họ hàng gì của lão lại đến chơi nên cũng lười quản, nhưng bây giờ nhìn rõ thì không phải a. Hừm, vậy để coi thử tiểu oa này có đúng là tiểu oa mà lão Đồng nhắc đến, vả lại năng lực như thế nào mà khiến hắn phải bắt ta chú ý đến.

Một tia lưu quang từ mắt lão tỏa ra, thẩm thấu nhẹ nhàng, vô hình vào người Nhược gia Thủy.

– Ừm… hả, Linh Nhân cảnh?

– Trời, 96 sợi xích?! Không, không, nó còn mạnh hơn nữa, có lẽ là 97, 98 sợi xích, thậm chí là… là…!!!

Vừa cảm nhận được sức mạnh linh lực trong cơ tể Nhược Gia Thủy, Giao lão bỗng giật mình kinh hãi, hai chân cũng suýt chút nữa là ngã từ trên mái nhà xuống đất vì quá mức kinh diễm.

Linh Nhân cảnh ở bảy, tám tuổi đối với lão thật sự cũng không quá kinh ngạc lắm, cuộc đời hơn nghìn năm của lão tính đến nay xem như cũng đã gặp vài lần, người nào người nấy nếu được trưởng thành đầy đủ cũng đều trở thành bá chủ một phương tựa như chúa thượng của lão hiện tại khi chỉ với 7 tuổi đã đột phá Linh Nhân cảnh.

Điều khiến lão dường như là từ kinh hãi hóa thành khiếp sợ trong lòng lúc này đó chính là thiên phú kinh người của Nhược Gia Thủy sau khi được Vô Thường cải tạo.

Tồn tại trên Hải Hoàng tinh cầu, theo thống kê nghìn năm nay đổ lại thì cứ mỗi một trăm năm Hải Hoàng tinh cầu sẽ sinh ra trên dưới 1000 tu luyện giả có thiên phú trên 90 sợi xích. Tuy nhiên trong đó lại chỉ có nhiều nhất là 20 tu luyện giả có được thiên phú từ 95 sợi xích trở lên, được xưng là Đế Hoàng trong Đế Vương, vô cùng cao quý.

Bây giờ ngay trước mắt lão chính là một trong hai mươi tu luyện giả hiếm hoi đó, không chỉ thế, nếu dựa theo cảm nhận của lão về thiên phú của tiểu nữ trước mặt thì nó cũng đã hơn hẳn thiên phú của hai vị thiếu chủ, người mà hiện tại đang được xem là sẽ kế thừa chức vị của chúa thượng trong tổ chức nếu không xảy ra biến cố. Lão tất nhiên là kinh hãi đến khiếp sợ, khiếp sợ lại đến ngập tràn vui mừng cùng hưng phấn.

Giờ nghĩ lại lão cũng thấy mình thật đáng trách khi không nghe lời lão Đồng, tận lực chú ý hai tiểu oa nhi, nhưng thật may mắn khi chúng vẫn còn ở đây, không thì một khi để mất rồi, lão Đồng tức tối báo cáo cho chúa thượng thì… mà đúng rồi, còn một tiểu oa như nữa ở đâu?

*Việc xác định thiên phú một người từ một người khác đơn thuần là dựa vào năng lượng sức mạnh họ tỏa ra hoặc sử dụng công cụ. NGThủy có thiên phú 92 sợi xích nhưng năng lượng sức mạnh là đã hơn 100 nên khiến Giao lão lầm tưởng.

– Bình tĩnh, xem chiến lực của tiểu oa này đến đâu đã.

Trấn định tâm thần, Giao lão lần nữa tập trung vào Nhược Gia Thủy xem xét. Hai giây sau, mắt lão mở to lên nhàn nhạt nói nhỏ.

– Hơn 98 điểm!

– Vụt.

Miệng vừa dứt tiếng kinh, Giao lão cũng biến mất rồi đột ngột xuất hiện ngay bên cạnh Nhược Gia Thủy trong sự kinh ngạc, giật mình của hai ông cháu Nhược Vĩnh Khanh.

– Vị đạo hữu này, ngươi đến tìm chúng ta có việc?

Nhược Vĩnh Khanh ra vẻ phòng bị hỏi, tay cũng nắm lấy Nhược Gia Thủy bỏ ra sau lưng bản thân để che trở nàng.

Giao lão làm ra vẻ mặt tươi vui, tay vừa móc ra một cái lệnh bài xanh lục vừa nói.

– Nơi đây đông người, chúng ta trò chuyện sẽ không được thuận tiện, hay là qua quán nước yên tĩnh đằng kia từ từ bàn đại sự, hai vị thấy như thế nào?

– Xin lỗi vị lão gia thần bí. Hai ông cháu ta lúc nàng đang chờ người nên sẽ không rãnh để uống trà với ngươi đâu nha.

Nhược Vĩnh Khanh chưa kịp lên tiếng thì Nhược Gia Thủy đã nhanh chóng đáp lời từ chối. Nàng hiện giờ đều mong chờ từng giây, từng phút để được nhìn thấy Vô Thường nên nào có nhã hứng trà nước với người lạ.

Bên cạnh nàng, Nhược Vĩnh Khanh ban đầu cũng là có ý định giống nàng, thẳng tay từ chối vì lão không muốn mất dấu tên nghiệt chủng bên trong tháp kia. Nhưng mà khi thấy lệnh bài, lão hoàn toàn thay đổi thái độ.

Lão bỗng mắng nhẹ Nhược Gia Thủy.

– Thủy nhi không được hỗn.

Sau đó lão cười cung kính với Giao lão, gật đầu đồng ý đề nghị của Giao lão.

– Đại nhân muốn chúng ta đi đâu chúng ta liền đi đó a, sẽ không dám chối từ.

Lệnh bài xanh lục trước mặt mà lão đang thấy chính là lệnh bài chứng nhận thân phận trưởng lão Nam Linh Khu, là cường giả Thánh cảnh đỉnh phong, do vậy dù lão có ba đầu sáu tay cũng không dám hé răng từ chối một lời. Huống chi tình huống được trưởng lão Nam Linh Khu bỗng dưng bắt chuyện, lão mở còn không được thì sao lại từ chối a.

Nhược Gia Thủy đứng bên cạnh nghe những lời cung kính này của ông nội cũng nhanh hiểu ra vấn đề, nàng trở nên im lặng không nói, để ông nội nàng giải quyết.

– Đừng khách sáo, cứ tự nhiên. Như vậy đi, để tạ lỗi cho sự xuất hiện đột ngột của lão phu, chi phí trú ngụ trong thành của hai người ta đều sẽ hoàn trả lại, ngươi thấy được không?

Giao lão nhẹ nhàng tình cảm nói.

Nhận được những lời này, Nhược Vĩnh Khanh trong lòng mừng húm lên, tiếp sau đó nửa giây lại là sự sung sướng dào dạt bùng phát đến ngây ngất lòng lão khi thấy Giao lão liếc ánh mắt hài lòng nhìn cháu gái lão. Đây rõ ràng là biểu hiện ám chỉ đứa cháu gái có thiên phú vô song của lão đã được tổ chức to lớn nhìn trúng, từ nay về sau cháu gái lão sẽ tốt, Nhược gia cũng vì vậy mà như diều gặp gió, dần dần tốt lên, có khi còn mượn gió bẻ măng làm bá chủ, sánh được ngang hàng với đế hoàng Lãnh Tích Long là chuyện có thể thành.

Lão đè nén vội cảm xúc quá đã trong lòng, nhã nhặn lời lẽ nói.

– Ôi, thế thì thật quý hóa quá, tiểu nhân cùng cháu gái xin tạ ơn đại nhân.

– Không có gì, đây là việc nên làm của lão phu. Chúng ta cũng nên cùng qua bên kia nói truyện nhỉ?

– Đó là điều tất nhiên thưa đại nhân.

– Vậy thì mời.

– Mời đại nhân.

Ba người cùng nhau đi đến quán nước cách không xa Linh Lung tháp ngồi xuống. Tại đây, một cuộc trao đổi có tính chất không thể chối từ cho cả Nhược Gia Thủy và Nhược gia nhanh chóng được tiến hành, mang đến nụ cười không ngớt cùng niềm vui vô bờ bến cho Nhược Vĩnh Khanh.

Còn Nhược Gia Thủy, dù khoảng cách có chút xa nhưng trong suốt cuộc trò chuyện, nàng chỉ đơn giản là đưa mắt nhìn về cánh cửa của Linh Lung tháp, mong chờ một thân ảnh bé nhỏ nhưng rất to lớn trong lòng nàng xuất hiện.

Sau một lúc ổn thỏa về việc thu nhận Nhược Gia Thủy, Giao lão mới bỗng hỏi.

– Theo như ta được biết thì trong nhóm của ngươi còn một tiểu oa nhi nữa thì phải?

– Vâng, đúng vậy. Đại nhân chẳng lẽ cũng muốn gặp hắn?

Có chút kỳ quái khi một vị Thánh cảnh lại muốn gặp một phế nhân, Nhược Vĩnh Khanh hỏi.

Giao lão gật gù.

– Không sai, ta đúng là muốn gặp hắn. Vậy giờ hắn đang ở đâu?

Nhược Vĩnh Khanh chưa kịp lên tiếng trả lời thì Nhược Gia Thủy đã lần thứ hai nhanh nói, đôi mắt nàng là vẫn nhìn về tòa Linh Lung Tháp và dị tượng đang càng ngày càng trở nên rực rỡ trên bầu trời.

– Hắn đang ở trong tháp đột phá, có lẽ khi hết dị tượng cũng là lúc hắn đột phá xong nha.

Một câu này của Nhược Gia Thủy cũng rất tâm cơ, nhờ nó mà nàng sẽ vừa thể hiện được tính chất ngây thơ của một tiểu nữ để không ai nghi ngờ, đồng thời cũng vừa ám chỉ rằng Vô Thường là người đã tạo ra dị tượng trên bầu trời nhằm khiến Giao lão chú ý, xem trọng Vô Thường trong đầu. Đến lúc đó hắn sẽ có cơ hội nhiều hơn được Giao lão thu nhận, cùng nàng một chỗ bên nhau đi đến tổ chức của Giao lão hoạt động thay vì chỉ có một mình nàng đơn côi, lẻ bóng.

– Dị tượng hết, hắn cũng đột phá xong à…

Giao lão và Nhược Vĩnh Khanh cùng lúc khẽ thì thào với hai nét mặt già nua khác nhau, một mỉm cười, mong chờ, một thì lại kỳ lạ, không tin tưởng, nhưng sau đó ánh mắt của họ đều giống nhau, đều giống Nhược Gia Thủy, hướng về tòa Linh Lung Tháp nhìn ngắm, chờ một thân ảnh nhỏ bé bước ra.

Di tượng tồn tại đến ngày thứ ba, cũng tức là vào ngày thứ 18 Vô Thường đột phá liền tan biến, thế nhưng không như Nhược Gia Thủy đã nói, Vô Thường không hề bước ra sau đó mà là một thiếu nữ trông hình dạng khoảng chừng 16 tuổi vui vẻ rời khỏi của Linh Lung Tháp. Thiếu nữ này ngay lập tức đã trở thành tâm điểm nóng hổi trong mọi ánh mắt, bao gồm cả Giao lão.

“Không phải”.

Chỉ vài giây dò xét thiếu nữ, Giao lão lại tiếp tục giống như Nhược Gia Thủy, giống như ba ngày trước, nhìn cổng Ling Lung Tháp.

Trong phòng số 3, tầng 1 của Linh Lung Tháp số 17. Cơn lốc đột phá của Vô Thường chưa dừng lại, thậm chí nó lại còn mạnh hơn gấp mấy lần so với vài ngày trước vì chính bản thân hắn đã dùng một số câu văn khó giải nghĩa lôi kéo thêm sức mạnh thiên địa tiến đến vây quanh hắn, không ngừng được hắn hấp thụ để phục vụ cho việc cải tạo sức mạnh toàn năng của hắn.

Sức mạnh thiên địa không phải loại sức mạnh đơn giản, ngoài những thời cơ đột phá bậc thang* dẫn đến pháp tắc chíu xuống, sức mạnh thiên địa phát sinh ập đến, thì hắn không thể tự tạo ra hay lôi kéo sức mạnh thiên địa ở lúc bình thường, do đó hắn phải hết sức tận dụng trong quá trình đột phá Linh Nhân cảnh này, nếu không hắn chỉ còn có thể đợi đến khi đột phá Tông cảnh mới một lần nữa có cơ hội tiếp xúc với sức mạnh thiên địa.

*Bậc thang là gì thì đã diễn giải ở những chương trước.

Vô Thường hiện tại đã thu hồi Đạo Quả vào lại trong cơ thể, hắn nhắm mắt ngồi giữa căn phòng trong tình trạng không một mảnh vải che đi lớp da thịt màu vàng nhạt trắng. Bao quanh thân thể trần chuồng của hắn là một vòi rồng gió lốc nhỏ do sức mạnh thiên đạ tạo thành đang tràn ngập khắp căn phòng, bất quá thì lần này cơn gió lốc lại không hề tấn công hắn, nó đơn thuần chỉ vây quanh hắn, được hắn hấp thụ dần dần và nghe hắn sai bảo.

– Roẹt.

Bất chợt trong lúc này, một tia gió sắc bén còn hơn cả lưỡi kiếm như bị ai đó điều khiển liền từ cơn lốc tách ra, lao đến rồi chém điệu nghệ vào lưng Vô Thường, vẽ nên một vòng tròn bao phủ hết 60% diện tích lưng hắn vào bên trong, khiến máu trong người hắn xuất ra, thấm đẫm chảy xuống từ đường tròn vết cắt, tạo nên một vòng tròn máu kinh dị trên lưng hắn.

Và đó chỉ là bắt đầu.

– Roẹt roẹt roẹt roẹt…

Trong cùng một thời gian, 2 tia gió, 3 tia gió, 5 tia gió, 7 tia gió, 11 tia gió, 13 tia gió, 17 tia gió và 19 tia gió đồng lúc chém đến, chúng giống như đang được một bàn tay của một người nghệ nhân nổi danh điều khiển mà đánh lên lưng Vô Thường, khéo léo tạo khắc thành một nam nhân cường tráng, trần chuồng có khuôn mặt y hệt hắn nếu hắn trưởng thành, ngồi ngay ngắn tại trọng tâm vòng tròn trong tư thế xếp bằng như đang tĩnh tâm tu luyện.

Máu trên lưng hắn lại xuất ra, lăn dài nhuộm khắp lưng hắn.

– Roẹt.

– Roẹt.

– …

Nam nhân vừa được hình thành, tiếp đó lần lượt lại là 23, 29, 31, 37, 41, 43, 47, 53 và 59 tia gió chia thành chín đợt đồng thời chém vào lưng hắn, cứ mỗi một đợt liền tạo ra một vòng tròn nhỏ nằm chỉnh tề ngay tại trên đường tròn của vòng tròn lớn đang bao bọc người nam nhân và che kín đường tròn này nhưng đường trong không chạm đến cơ thể nam nhân nằm ở trung tâm.

– Roẹt… roẹt…

Chín vòng tròn xong, ngay lập tức 61 tia gió, 67, 71, 73, 79, 83, 89 và 97 tia gió là tám đợt gió lốc tiếp theo đồng lúc ập vào lưng hắn, tạo khắc nên hình dạng của “tám thứ” ngay tại tám vòng tròn nhỏ. Chín vòng tròn nhỏ chỉ còn lại duy nhất một vòng tròn trống rỗng.

Tích tắc trong chốc lát, máu của Vô Thường lại đổ ra, lăn xuống “tám thứ” trong tám vòng tròn nhỏ, khiến các họa tiết của “tám thứ” được rõ nét hơn trong mắt người nhìn, nó bao gồm: tồn tại, không tồn tại, nửa trên, nửa dưới, trắng, đen, ánh sáng, bóng tối.*

Còn vòng tròn nhỏ thứ chín trống rỗng kia, một điều kỳ dị cũng xảy ra với nó khi máu hắn chảy xuống nhưng lần này lại bất ngờ bị một thứ gì đó vô hình ngăn lại, không thể phủ xuống và che lấp vòng tròn thứ chín này thêm một lần nào nữa.

*Khó hình dung, nhưng đại khái cứ hiểu là tám thứ này đều có ký hiệu mà chỉ Vô Thường biết.

– Roẹt roẹt roẹt…

Cuối cùng, 1 tia gió, 2 tia gió, 3 tia gió, 4 tia gió, 5, 6, 7,… 99, 100 tia gió, 100 đợi gió từ tứ phía cùng lúc tách ra khỏi cơn lốc mà bay vào vòng tròn lớn trên lưng hắn nhưng không gây thương tích hay khắc họa điều gì trên lưng hắn. Mà là trực tiếp nhập vào cơ thể của nam nhân ngồi tại trung tâm vòng tròn lớn chứ cũng không phải thân thể của Vô Thường.

Cho đến khi đợt gió cuối gồm 100 tia gió chui vào cơ thể nam nhân, đôi mắt nam nhân bỗng nhiên lóe mở ra trong tích tắc rồi cũng ngay lập tức nhắm chặt lại, nhưng cái khoảng khắc đen tối tựa hố đen vô tận xuất hiện bên trong đôi mắt đó, tuyệt đối sẽ hút mất hồn của bất kỳ những kẻ nhìn thấy nó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN