Chân Thành
Chương 3: Tống ca ca
Editor: Peachy
Xe Bentley đã đợi ở cửa, Quý Tả thay Tống Ngạn Thành mở cửa xe.
Tống Ngạn Thành nghiêng đầu liếc nhìn Lê Chi chậm rãi đi phía sau, giữa hai mày đã biểu hiện sự không vui.
Đường về rất yên tĩnh.
Lê Chi vẫn ngồi dựa vào cửa xe như lúc đến, Tống Ngạn Thành ngồi bên tay phải của cô. Mùi nước hoa hương cam bergamot nhẹ nhàng thanh mát trên xe cũng không thể lấn át được vẻ lạnh lùng toát ra từ anh.
Lê Chi còn đang than thầm về sự hiếu thảo của Tống Ngạn Thành, ánh mắt đã không tự chủ được di chuyển về phía anh.
Góc nghiêng của người đàn ông này rất đẹp, mũi cao môi mỏng, từng đường nét uốn lượn một độ cong vừa đủ. Trong showbiz, Lê Chi đã gặp không ít nghệ sĩ nam, rồi tiểu thịt tươi rắn rỏi gì đó, nhưng lăn lộn trong giới đã lâu, phần lớn đều là cố gồng để thiết lập hình tượng.
Như vậy mới có vũ khí tối thượng để thu hút fan.
Còn Tống Ngạn Thành là một người đàn ông xuất chúng, Lê Chi có chút hoảng hốt.
Đúng lúc này, người vẫn luôn kiệm lời bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt bất ngờ nhìn cô chòng chọc. Lê Chi như một học sinh cấp hai gian lận bị bắt phao, vô cùng mất bình tĩnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tống Ngạn Thành bình thản chạm mắt với Quý Tả ngồi ở vị trí phụ xe thông qua kính chiếu hậu. Quý Tả đã hiểu rõ, quyết định muốn đổi người của ông chủ là không thể thay đổi.
Tài xế đưa Lê Chi về khu Bắc trước, xe dừng ở đầu ngõ. Trước khi xuống xe, Lê Chi vẫn rất lịch sự cùng mọi người chào hỏi: “Cảm ơn.”
Đáp lại cô chỉ có nụ cười mỉm khách sáo của Quý Tả.
Hôm nay là một ngày nắng, bóng lưng Lê Chi đổ thành một cái bóng thật dài dưới ánh mặt trời.
“Cô Lê, xin chờ một chút.”
Nghe thấy tiếng gọi, Lê Chi hơi sửng sốt.
Quý Tả chạy chậm tới, trên gương mặt vẫn là một nụ cười thân thiện. Anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Cô Lê, do một số nguyên nhân nên hợp đồng giữa cô và anh Tống sẽ kết thúc trước thời hạn.”
Lê Chi: “…”
Mất công một giây trước cô còn thầm khen Quý Tả người đâu đã đẹp trai lại còn tinh tế, không ngờ thư kí mới ra đòn hiểm nhất.
Quý Tả: “Cô yên tâm, dựa theo các điều khoản trên hợp đồng, anh Tống sẽ thanh toán nửa tháng phí bồi thường vi phạm hợp đồng, cô không cần phải trao đổi gì thêm nữa.”
Lê Chi: “…”
Thật ra cũng không đến mức cảm thấy mất mát. Lúc đầu khi đồng ý với bản hợp đồng này, trong một khoảng thời gian trong lòng cô vẫn tồn tại cảm giác phản kháng khó xử. Hơn nữa, đối phương đã đưa ra mức phí vi phạm hợp đồng nhiều như vậy là đã đủ cho chi phí điều dưỡng cho bà nội sau phẫu thuật rồi. Một khi tảng đá trong lòng đã rơi xuống, những chuyện khác đều không còn quan trọng nữa.
Với những suy nghĩ như vậy, Lê Chi theo phản xạ hỏi lại: “Chắc chắn sẽ bồi thường phí vi phạm hợp đồng đúng không?
Quý Tả có chút sửng sốt, gật đầu, “Đúng vậy, tuân theo hợp đồng.”
Lê Chi thở phào nhẹ nhõm, lùi về sau một bước nhỏ, sau đó đường hoàng cúi đầu chào Quý Tả, “Vậy được, cám ơn ông chủ.”
Trái lại, Quý Tả lại cảm thấy bất ngờ.
Anh ta đi theo Tống Ngạn Thành nhiều năm như vậy, cũng không phải chưa từng gặp qua kiểu phụ nữ gặp dịp thì chơi, ngoài mặt thì tỏ ra điềm đạm đáng yêu nhưng phần lớn đều cất giấu trong lòng những khát khao mong đợi, thế nên phóng khoáng rộng lượng lại trở thành hiếm có khó tìm.
Đến khi quay trở lại xe, Quý Tả báo cáo: “Đã xong xuôi rồi ạ.
Tống Ngạn Thành “Ừ” một tiếng.
Cân nhắc một hồi, Quý Tả cẩn trọng nói: “Phản ứng của lão gia lúc nhìn thấy cô Lê hôm nay tốt hơn so với mong đợi của chúng ta rất nhiều.”
Trong lời nói của anh ta có ẩn chứa hàm ý, ám chỉ Lê Chi quả thực là một ứng cử viên sáng giá, nếu như tiếp tục tìm kiếm một lần nữa, họ chưa chắc sẽ tìm được một người phù hợp hơn. Đương nhiên Tống Ngạn Thành nghe ra được ẩn ý đó, đó là sự thật.
Nhưng cứ nghĩ tới bộ dạng “dì cả” của cô nghệ sĩ này là anh lại cảm thấy vô cùng phản cảm.
Từ nhỏ Tống Ngạn Thành đã có bệnh sạch sẽ, anh thực sự không thể chịu được.
– —–
Tin tức Lê Chi bị “đuổi việc” đến tai Mao Phi Du ngay tối hôm đó.
Anh giai này đang cáu đến phát rồ, bắt cô ngồi nghe ca tế hai giờ đồng hồ liền: “Này Lê Chi, rốt cuộc cô có cái năng lực kì diệu gì vậy? Công ty vất vả lắm mới giành được cho cô chút tài nguyên, nhưng được “hồng” thì luôn luôn là người khác. Bây giờ thì sao, một cái cây rung tiền như vậy cô cũng không giữ được?!”
Lê Chi ngồi bệt dưới nền nhà ăn mì tôm, đầu bóng nhẫy, khuôn mặt nhỏ nhắn bị hơi nóng làm cho đỏ bừng.
Mao Phi Du cầm lấy cánh tay cô lắc mạnh: “Một tháng mười vạn, những mười vạn đấy!”
Lê Chi “Ơ kìa” một tiếng, đặt bát mỳ xuống bất đắc dĩ nói: “Người ta đã không cần em nữa thì em còn có thể làm gì được?”
“Giành lại! Cướp về! Quyến rũ người ta đi! Cô có phải phụ nữ không thế?”
Lê Chi cợt nhả, “Vậy anh làm mẫu cho em xem xem quyến rũ thế nào đi.”
Mao Phi Du đã giận tới mức không thể giận hơn được nữa, chỉ có thể lườm cô một cái sắc lẹm, chộp lấy bát mì đang bị người nào đó mặc sức ăn.
“Này, mì của em cơ mà.”
“Cô không xứng.” Mao Phi Du tức giận, “Là nghệ sĩ nữ mà còn dám ăn cái thứ độc hại này à?”
“Dù sao cũng đâu có ai để ý.”
“Hiện tại chưa có, tương lai sẽ có!” Mao Phi Du nghiêng đầu sang chỗ khác, dữ tợn gào lên một câu.
Lê Chi không nói gì, chỉ cúi đầu xuống.
“Sột soạt” húp mì xong, Mao Phi Du dùng mu bàn tay lau miếng, nói với cô: “Ngày mai cô xốc lại tinh thần đi, hai giờ chiều có lịch đi quay quảng cáo. Lần này sẽ không bắt cô biến thành băng vệ sinh nữa.”
Lê Chi hỏi: “Quảng cáo gì vậy ạ?”
“Nước hoa VH.” Mao Phi Du đắc ý: “Ông đây phải đàm phán lâu lắm mới tranh thủ được cho cô đấy.”
Lê Chi thực sự bất ngờ, đây là một luxury brand trên thị trường quốc tế. Cơ hội tốt như vậy sao có thể tới tay cô?
Mao Phi Du kể: “Sáng mai VH sẽ công bố người đại diện mới, muốn biết là ai không?”
“Dù sao cũng chẳng phải em.”
Mao Phi Du nói: “Là Thời Chỉ Nhược.”
Nghe thấy cái tên này, Lê Chi lập tức bùng nổ, “Em không đi!”
Mao Phi Du đập tay lên bàn gỗ nhỏ, giọng nói còn lớn hơn cả cô: “Phải đi!”
Ánh mắt Lê Chi rất kiên quyết, “Không đi là không đi.”
Ba năm trước, Thời Chỉ Nhược một bước nổi tiếng sau khi tham gia bộ phim bom tấn “Vấn Ngữ” của đạo diễn Hoàng Kỳ, đến thời điểm này, sức chiến đấu của người hâm mộ rất dũng mãnh, tài nguyên cũng không có gì để chê.
Mao Phi Du lạnh giọng, “Bây giờ cô còn tư cách gì mà say “NO” với anh? Này Lê Chi, anh nói cho cô biết, chị Phong đã nói, nếu như cô không có tiến triển gì sẽ để anh dẫn dắt người mới, mà cùng đừng nghĩ tới việc công ty sẽ cho cô đường sống. Cô không có tiền, không chỗ dựa, ngay cả căn phòng đổ nát này cũng không thuê nổi.”
Lê Chi liếc nhìn anh ta, không biết là do ánh sáng hay vì nguyên nhân gì khác, ánh mắt cô rưng rưng lay động.
Mao Phi Du quay đầu đi thở hồng hộc, mọi câu nặng lời đều nghẹn lại.
Lê Chi nói bằng giọng mũi, nhỏ giọng năn nỉ: “Anh biết mà, trước đây em suýt chút nữa thì bị cô ta hủy dung.”
– —–
Thời tiết về cuối thu, sương rơi dày đặc, màn đêm bao trùm, tòa nhà Bách Minh vẫn ngày ngày sáng đèn.
Lê Chi đứng ở đầu gió đợi gần một tiếng, gió lạnh thổi qua khiến cả cơ thể đều là khí lạnh. Mười lăm phút sau, cuối cùng cũng đợi được xe của Tống Ngạn Thành di chuyển từ hầm để xe ra ngoài.
Lê Chi vội vàng men theo lề đường đuổi theo, điên cuồng vẫy tay.
Tốc độ xe chầm chậm, cuối cùng cũng dừng lại.
Lê Chi thở phào, không ngừng khoa tay trước cửa sổ phía sau xe.
Nửa ngày sau cửa sổ ghế phụ xe mới được hạ xuống, Quý Tả khách sáo chào: “Cô Lê?”
Lê Chi đứng trong gió lạnh một giờ, sắc mặt tái nhợt, nhưng lúc này lại hồi máu tái sinh, “Thư kí Quý, chúng ta có thể bàn lại chuyện hợp đồng một lần nữa được không?”
Quý Tả mỉm cười, “Chúng ta đã chấm dứt hợp đồng theo đúng quy trình rồi.”
“Tôi biết, tôi biết!” Bờ môi Lê Chi khẽ rung lên, “Thù lao có thể giảm xuống, không cần mười vạn một tháng đâu, chỉ cần bảy vạn thôi. Yêu cầu thế nào cũng được, tôi nhất định bảo đảm sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!”
Ý cười của Quý Tả đậm hơn, có lẽ là cảm thấy tình huống trước mắt khá tấu hài.
Anh ta ngừng lại, nhìn thoáng qua ghế sau.”
Tống Ngạn Thành ngồi vắt chân, áo khoác đặt ở một bên. Quá ồn ào, nét mặt của anh không mấy kiên nhẫn, ánh mắt đáp lại cho Quý Tả mấy chữ:
Khiến cô ta đi đi.
Quý Tả quay đầu lại, cười qua quýt với Lê Chi: “Xin lỗi.”
Cánh tay anh ta đặt xuống dưới, muốn kéo cửa sổ xe lên. Nhưng Lê Chi nhanh tay lẹ mắt, “bộp” một tiếng đặt hai tay lên bệ cửa sổ, gấp gáp nói: “Bảy vạn không được, vậy thì năm vạn nhé!”
Cô thực sự không muốn đứng trong cùng một studio quay quảng cáo với Thòi Chỉ Nhược. Mao Phi Du thì động một chút là lại lấy tiền ra để ép cô, chỉ cần nửa năm tới cô có thu nhập ổn định, anh ta sẽ không thúc giục nữa. Lê Chi biết hành vi hiện tại của bản thân không mấy dễ nhìn, nhưng cứ nghĩ tới Thời Chi Nhược, mọi sự e ngại, bối rối, mờ mịt, thậm chí là cả cảm giác chột dạ cũng bay ra ngoài chuồng gà.
Khó coi thì khó coi!
Lê Chi bám lấy cửa sổ xe không buông, cắn răn thương lượng: “Ba vạn, chỉ cần ba vạn thôi, được không?!”
Quy Tả cúi đầu ho khan, sau đó lại quay đầu đưa mắt nhìn xuống ghế sau.
Hai giây sau, anh ta tuân lệnh, phân phó tài xế: “Lái xe đi.”
Bánh xe từ từ lăn bánh, Lê Chi cực quyết tâm, cả cơ thể dường như gắn lên cửa sổ xe.
Tài xế nào còn dám lái xem, đắn đo do dự mãi, bánh xe vừa lăn lại dừng lại, giọng nói trầm trầm của Tống Ngạn Thanh vang lên: “Đi.”
Một tiếng đơn độc, mạnh mẽ, vô lại đến nực cười.
Cái trò và thủ đoạn này anh đã từng gặp rất nhiều, nhìn thì có vẻ không sợ, nhưng chỉ cần dọa một chút sẽ lộ nguyên hình.
Tốc độ xe dần dần tăng lên, đầu tiên là Lê Chi tăng tốc độ đi, sau đó bắt đầu chạy chậm, trong lúc gấp rút, cô dứt khoát nắm lấy tay mở cửa sau, rồi đột ngột dùng sức trực tiếp kéo tay mở cửa sau ra.
Âm thanh mà cô gây ra so với tiếng chói tai của một viên đạn giống nhau như đúc.
“Bang.”
Cửa xe đóng lại, cả xe tĩnh lặng,
Tống Ngạn Thành liếc nhìn người phụ nữ đnag thở hồng hộc trước mặt, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Nhưng anh không nói gì, ánh mắt lạnh lẽo và kinh thường, rõ ràng là bình đẳng, nhưng thái độ mới vạch ra một đường ranh giới sắc bén.
Lê Chi bị ánh mắt nhìn mình như một tên cặn bã của anh thôi thúc, ngọn lửa đã kìm nén trong lòng không biết vì sao lập tức bùng cháy.
Hơi ấm gần kề, trong im lặng, hai bên tai đã ù cả đi.
Đôi mắt của cô rất sáng, để lộ ra sự tức giận đang tích tụ dưới đáy mắt.
Tống Ngạn Thành đoán, một giây sau, người phụ nữ có lẽ sẽ diễn tiết mục một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Nhưng Lê Chi đột nhiên ngồi xuống phía trước, gương mặt hơi nhíu lại, đỏ bừng, ngữ khí mềm mỏng: “Không thì anh tự ra giá đi.”
Tống Ngạn Thành: “…”
Cô bắt đầu thay anh mặc cả: “Không cần ba vạn, hai vạn tám thôi. Chỉ cần 2 vạn tám thôi tôi sẽ theo anh về nhà. Thật đấy… thực sự không thể thấp hơn được nữa đâu.”
Tống Ngạn Thành: “…”
Giây phút nay, Bentley cũng yên lặng như tờ.
So sánh với việc đi quay quảng cáo với Thời Chỉ Nhược, cô tình nguyện phục vụ độc dược thế gian này còn hơn.
Lê Chi càng suy nghĩ càng không chắc chắn, không kìm được bắt lấy cánh tay Tống Ngạn Thành.
Tống Ngạn Thành run lên, theo bản năng muốn hất ra.
Bỗng nhiên Lê Chi ồm ồm nói: “Xin anh đấy.”
“…”
“Tống ca ca.”
“…”
Hết chương 3
Từ editor: 10 vạn tệ xấp xỉ với 333.431.646,90 VND theo tỉ giá hiện hành =))
Spoil: “Cô Lê, ngại quá, muộn thế này rồi còn làm phiền cô.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!