Chân Tiên - Chương 1: Sống lại thời điểm thiếu niên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
484


Chân Tiên


Chương 1: Sống lại thời điểm thiếu niên


Cổ Thần khẽ hừ một tiếng, đầu đau như muốn nứt ra, chậm rãi mở mắt.

Toàn thân truyền tới cảm giác đau đớn kịch liệt để hắn phải hít một ngụm lương khí, thân thể vô cùng suy yếu khiến hắn cảm thấy mệt nhọc, lập tức con mắt vô lực nhắm lại.

– Ta không phải chết trong tay Tàng Thiên Cơ hay sao?
Nhắm hai mắt lại, trong lòng Cổ Thần mạnh mẽ cả kinh.

Cổ Thần cấp tốc hồi tưởng lại tình cảnh đánh nhau với Tàng Thiên Cơ trong đầu.

Cổ Thần qua tuổi 500, tu vi còn chưa đột phá cảnh giới Minh Khiếu Kỳ trong Mệnh Tuyền đại viên mãn, đại nạn buông xuống, nhớ tới tầng tầng huyết hải thâm thù chưa báo, trong lòng quyết định dùng những ngày cuối cùng trong dòng chảy sinh mệnh cùng với bình sinh đệ nhất cừu nhân Tàng Thiên Cơ quyết một trận tử chiến.

Tuy rằng Cổ Thần đạt tới cảnh giới thứ ba Nguyên Thần Kỳ trong Mệnh Tuyền Cảnh, đã có thể coi như đại tu sĩ cường đại hiếm thấy trên Cổ Hoang đại lục, thế nhưng Tàng Thiên Cơ lại là tuyệt thế thiên tài ngàn năm khó gặp khắp Cổ Hoang đại lục, từ lúc Cổ Thần bước vào tầng đầu tiên Linh Anh Kỳ trong Mệnh Tuyền Cảnh, Tàng Thiên Cơ đã đạt tới Mệnh Tuyền Cảnh đại viên mãn Minh Khiếu Kỳ.

Chờ khi Cổ Thần bước vào cảnh giới Mệnh Tuyền Cảnh thứ ba Nguyên Thần Kỳ, Tàng Thiên Cơ đã thành công đột phá bình cảnh Mệnh Tuyền Cảnh, bước vào Độ Hư cảnh trong truyền thuyết, trở thành thần tiên trên Cổ Hoang đại lục, đi vào tiên đạo.

Ngay khi Cổ Thần sắp hết thọ nguyên, một lòng muốn đồng quy vu tận với Tàng Thiên Cơ, thế nhưng cấp độ tu vi của Tàng Thiên Cơ cao hơn Cổ Thần nhiều lắm.

Theo một tiếng nổ mạnh kịch liệt, Cổ Thần trực tiếp thiêu đốt nguyên thần, chỉ mong đưa tới cho Tàng Thiên Cơ một kích trí mạng, tiếc thay Tàng Thiên Cơ lại tránh được.

Cổ Thần chỉ có thể thở dài, số phận trêu người…

Mang theo trái tim tràn ngập oán hận, ý thức dần dần tiêu tan trong thiên địa.

“Ta không phải đã chết rồi sao?”
Cổ Thần nghĩ tới đây, trong lòng một lần nữa cả kinh, con mắt mở lớn.

Trải qua đoạn thời gian hồi ức, minh tưởng ngắn ngủi, tinh thần Cổ Thần đã tốt hơn nhiều, tuy rằng vẫn đau đớn vô cùng, thế nhưng không đến nỗi muốn ngất đi như vừa rồi.

Cổ Thần quay đầu lại nhìn, hắn đang nằm trong một gian phòng không lớn không nhỏ, đồ đạc trong phòng tương đối đơn sơ, ngoại trừ hai chiếc ghế, một chiếc bàn, trên tường có treo một thanh trường cung, đối diện còn có một chiếc tủ quần áo, trên cửa tủ quần áo là một chiếc gương thật to, vừa vặn phản xạ lại hình ảnh Cổ Thần nằm trên giường lúc này.

Một chiếc giường gỗ cổ phác, trên giường có một thiếu niên ước chừng mười tuổi đang nằm, Cổ Thần một lần nữa cả kinh, hắn nhớ rõ chính mình đã vượt qua tuổi 500, tóc đã bạc trắng, tu vi đạt tới Mệnh Tuyền Cảnh tầng thứ ba Nguyên Thần Kỳ, thế nhưng hiện tại biến thành một thiếu niên ước chừng mười tuổi?

Hầu như trong chớp mắt, Cổ Thần mạnh mẽ giơ hai cánh tay lên, đập thẳng vào mắt chính là đôi cánh tay trẻ con non nớt, làn da nhẵn nhụi. Chỉ là, Cổ Thần không kịp kinh ngạc, một cỗ đau đớn từ chính giữa ngực theo hai cánh tay giơ lên truyền thẳng lên đầu, hai tay lại vô lực mềm nhũn rơi xuống.

Lúc này đây Cổ Thần không hề đau đớn tới mức ngất đi, thậm chí là giống như không hề có nửa điểm đau đớn, trên mặt lộ vẻ hưng phấn, một lần nữa quay đầu sang nhìn khắp gian phòng một lượt.

Cái bàn quen thuộc kia, có một thiếu niên ngày ngày đều đặn đọc sáng luyện viết chữ trên đó.

Hai chiếc ghế quen thuộc kia, có đôi phụ tử ngày ngày ngồi trên đó, vui cười hớn hở, không khí hòa thuận vô cùng.

Chiếc gương quen thuộc kia, thường ngày luôn luôn phản chiếu lại hình ảnh người thiếu niên siết chặt nắm đấm, tự quyết tâm với chính mình: “Ta phải mạnh mẽ.”

Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi?

Cổ Thần tư lự miên man, những hình ảnh trôi qua mấy trăm năm đã sớm hoàn toàn phủ bụi nằm sâu trong một góc tối nhất một lần nữa trào dâng trong đầu.

500 năm trước, Cổ Thần sinh ra tại Cổ gia, là một gia tộc tu chân tại Nhạc Thủy Thành nơi cực đông Doanh Triều, gia gia Cổ Hiền là tộc trưởng, căn cứ theo quy củ thế tập tương truyền, Cổ Thần có thân phận một thái tử gia, thế nhưng cả đời Cổ Hiền không có con trai, chỉ có một người con gái duy nhất là Cổ U Lan.

Phụ thân Cổ Thương Khung của Cổ Thần là nghĩa tử của Cổ Hiền, sau đó thành hôn với Cổ U Lan, trở thành con rể của Cổ Hiền, cũng coi như nhi tử thân sinh của Cổ Hiền. Tuy rằng trong lòng Cổ Hiền muốn truyền chức vị tộc trưởng cho Cổ Thương Khung, thế nhưng gặp phải đại trưởng lão Cổ Minh và nhị trưởng lão Cổ Nhân phản đối.

Vì vậy, tuy rằng Cổ Thương Khung là nghĩa tử của tộc trưởng, nhưng không được đại trưởng lão và nhị trưởng lão thừa nhận, địa vị trong Cổ gia cũng không cao.

Phụ thân đã như vậy, địa vị của Cổ Thần sau khi sinh ra có thể đoán được, không ít lần hắn bị đám thiếu niên thuộc mạch đại trưởng lão khi dễ.

Cổ Thương Khung tròn hai mươi tuổi mới gia nhập Cổ gia, bỏ lỡ thời kỳ tu luyện cơ sở tốt nhất, tuy rằng Cổ Thương Khung thiên tư thông minh, chỉ dùng thời gian mười ba năm đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ tư, tốc độ như vậy có thể nói toàn bộ Cổ gia không người nào so sánh được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

Nhưng nhi tử đại trưởng lão là Cổ Thương Nhạc cũng có tư chất rất không tồi, tuy rằng kém tốc độ tu luyện so với Cổ Thương Khung, thế nhưng hắn tu luyện sớm hơn Cổ Thương Khung hơn mười năm, tu vi càng vượt qua tộc trưởng đương nhiệm Cổ Hiền, đạt tới cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ bảy.

Vì vậy, không cần bàn cãi, Cổ Hiền sau khi thoái vị, tộc trưởng Cổ gia không thoát khỏi tay Cổ Thương Nhạc, Cổ Thương Nhạc là đệ nhất cao thủ Cổ gia, quen thói không coi ai ra gì, lúc lên làm tộc trưởng đối đầu với một người cực kỳ lợi hại, dẫn tới tai ương, toàn bộ Cổ gia bị huyết tẩy.

Tư chất Cổ Thần bình thường, năm Cổ gia bị diệt môn mới chỉ mười ba tuổi, tu vi cũng chỉ đạt tới Hậu Thiên tầng thứ ba, phụ thân Cổ Thương Khung mang theo Cổ thần chạy trối chết trăm dặm, cũng là hai người trong rất ít thành viên Cổ gia thành công chạy khỏi phạm vi gia tộc, thế nhưng vì cừu nhân đuổi theo không bỏ, lại muốn cứu Cổ Thần, cuối cùng Cổ Thương Khung quyết định đồng quy vu tận với địch nhân, chết trước mặt Cổ Thần.

Đây chính là đau đớn lớn nhất trong lòng Cổ Thần, hắn đã liên tục khóc lóc ba ngày ba đêm trước phần mộ phụ thân, nghĩ như vậy có thể giúp phụ thân sống lại, thế nhưng sự thực tàn khốc đã chứng minh, trên đời này hắn không còn thân nhân nào nữa, chỉ còn một mình hắn cô độc.

Từ đó về sau, Cổ Thần một mình lưu lạc, chịu cảnh màn trời chiếu đất, hắn là đệ tử gia tộc tu chân, mặc dù Hậu Thiên cảnh là trình tự thấp nhất trong giới tu chân, nhưng chung quy so với người bình thường tốt hơn nhiều, lưu lạc vài năm, tuy chịu nhiều khổ cực nhưng không đến nỗi bỏ mạng.

Về phần chuyện báo thù cũng chỉ đành giữ lại trong lòng, cừu gia cường đại tới mức có thể tiêu diệt toàn bộ Cổ gia, Cổ Thần chỉ có tu vi Hậu thiên tầng thứ ba, người ta chỉ dùng một ngón tay cũng có thể dí chết hắn.

Cổ Thần đi thẳng hướng bắc, năm năm sau tới Đông Bắc chi địa Đại Doanh Triều, nơi này có một đại phái tu chân Hư Thiên Tông, đúng lúc Hư Thiên Tông mở cửa thu nạp đệ tử, Cổ Thần may mắn gia nhập Hư Thiên Tông, thế nhưng lúc này Cổ Thần đã mười tám tuổi, tu vi mới chỉ đạt tới Hậu thiên cảnh tầng thứ năm, so với bạn bè cùng lứa tuổi là tồn tại tầng dưới cùng.

Vì vậy, sau khi gia nhập Hư Thiên Tông, Cổ Thần không trở thành đệ tử chính thức, mà bị phân tới Bách Thảo Đường làm đồng tử luyện dược, khiến Cổ Thần nản lòng thoái chí.

Thế nhưng, tại Bách Thảo Đường, Cổ Thần gặp phải hai người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, một người là Đường chủ Bách Thảo Đường Hoàng Dược Tiên, một người là sư tỷ Hư Tử Uyên. Hư Tử Uyên xinh đẹp như thiên tiên, nhưng trời sinh Huyền Âm tuyệt mạch, trời định trước không thể sống qua tuổi ba mươi ba, thế nhưng nàng đối với cuộc sống cực kỳ trân trọng, cũng không oán trời trách đất, đối với Cổ Thần thường xuyên khuyên nhủ, Cổ Thần dưới sự trợ giúp của Hư Tử Uyên, một lần nữa lấy lại lòng tin, đối với sư tỷ trời sinh số phận bi thảm này sinh ra lòng ái mộ sâu sắc.

Hoàng Dược Tiên dốc túi truyền thụ đối với Cổ Thần, mặc dù tu vi Cổ Thần không tăng trưởng nhiều lắm, nhưng con đường luyện dược lại có tư chất rất cao, trở thành một luyện dược sư danh khí không nhỏ.

Ngày vui ngắn chẳng tày gang, thiếu chủ Vô Chân của Hư Thiên Tông ham muốn mỹ sắc của Hư Tử Uyên, một lòng muốn chiếm đoạt Hư Tử Uyên, muốn Hư Tử Uyên trước khi chết có thể để hắn khoái hoạt một lần, dùng tới thủ đoạn đê tiện, lại bị tông chủ Hư Thiên Tông biết, trục xuất khỏi sơn môn.

Không ngờ Vô Chân ghi hận trong lòng, gia nhập Đại Doanh Triều, lại nhận được tuyệt thế thiên tài thái tử Đại Doanh Triều Tàng Thiên Cơ trợ giúp, trở lại Hư Thiên Tông giết chết phụ thân hắn, cũng là tông chủ Huyền Thiên Tông, toàn bộ Hư Thiên Tông hôi phi yên diệt.

Sư phụ Hoàng Dược Tiên vì giúp Cổ Thần và Hư Tử Uyên chạy trốn, chết trong tay Tàng Thiên Cơ, đây là đau đớn lớn thứ hai trong lòng Cổ Thần, tiếc nuối thứ hai.

Thực lực Tàng Thiên Cơ quá mức mạnh mẽ, Cổ Thần và Hư Tử Uyên chung quy không thể chạy trốn, cuối cùng bị Tàng Thiên Cơ bắt, Hư Tử Uyên không đành lòng chịu nhục, tự sát trước mắt Cổ Thần.

Đây là đau đớn thứ ba trong lòng Cổ Thần, tiếc nuối thứ ba.

Vô Chân dốc hết toàn bộ oán hận trút lên người Cổ Thần, không trực tiếp giết chết Cổ Thần, mà bắt giữ hắn dằn vặt tra tấn, may mắn mệnh Cổ Thần không tuyệt, có một lần Vô Chân sơ ý đã chạy trốn thành công.

Thân mang huyết hải thâm cừu, Cổ Thần chạy khỏi Đại Doanh Triều, trải qua nhiều lần cửu tử nhất sinh, dựa vào bản lĩnh luyện dược của bản thân, chu du khắp các thế lực lớn trong tu tiên giới, đối với huyết hải thâm cừu Tàng Thiên Cơ chưa thể báo được, chỉ nghe thấy tin tức Tàng Thiên Cơ không ngừng đột phá tu vi.

Thường xuyên có linh bảo linh đan xuất hiện thế gia, Cổ Thần không có lực tranh đoạt, chỉ có thể làm khách qua đường, cứ sống sót yếu ớt như vậy, Cổ Thần bằng vào một viên tục mệnh đan, sống qua tuổi một trăm, tóc tai bạc trắng, đang lúc này, ông trời lại một lần mở trò đùa đối với hắn.

Một cái bánh ngọt cực lớn từ trên trời rơi trúng vào đầu Cổ Thần, Cổ Thần ngoài ý muốn thu được pháp quyết tu luyện vô thượng của Thái Hư Cung, một trong tam đại thánh địa tu chân thượng cổ, tên là Đỉnh Thiên Chiến Địa Quyết.

Cổ Thần dựa vào bộ pháp quyết tu luyện vô thượng này, tu vi bắt đầu không ngừng tăng lên, nhất cử đột phá Hậu thiên cảnh đạt tới Tiên thiên cảnh, lại tiếp tục đột phá Tiên thiên cảnh tầng chín tiến vào Thần Hải Cảnh.

Sau đó bốn mươi năm, liên tục đột phá bốn cảnh giới Thần Hải cảnh là Trúc Thai, Dẫn Hồng, Bồi Nguyên, Kim Đan, trước khi đại nạn buông xuống nhất cử bước vào Mệnh Tuyền Cảnh, thọ nguyên tập tức tăng lên 129,6 năm, bước vào hành ngũ tu sĩ cao cấp.

Khi Cổ Thần bước vào Mệnh Tuyền Cảnh, lại nghe được Tàng Thiên Cơ đã tiến vào cảnh giới Mệnh Tuyền Cảnh tầng thứ tư Minh Khiếu Kỳ. Cổ Thần không thể chấp nhận, điên cuồng tìm kiếm linh dược, luyện chế linh đan, điên cuồng tu luyện, hi vọng có một ngày đuổi theo tu vi Tàng Thiên Cơ, báo thù rửa hận.

Cách mỗi trăm năm, Cổ Thần lại đột phá một tầng cấp, thọ nguyên tăng thêm 129,6 năm, 140 tuổi bước vào Linh Anh Kỳ Mệnh Tuyền Cảnh, 240 tuổi bước vào Đoạt Xá Kỳ Mệnh Tuyền Cảnh, 340 tuổi bước vào Nguyên Thần Kỳ Mệnh Tuyền Cảnh. Tu vi Cổ Thần dừng lại tại đây, đã qua tuổi 500, đại nạn sắp tới, chung quy không thể bước vào cảnh giới cuối cùng Minh Khiếu Kỳ trong Mệnh Tuyền Cảnh.

Mà lúc này, Tàng Thiên Cơ đã đột phá bình cảnh Mệnh Tuyền Cảnh đại viên mãn thành công, bước vào Độ Hư, đi vào giới tiên nhân. Cổ Thần vĩnh viễn không còn cơ hội đuổi kịp Tàng Thiên Cơ, một tuyệt thế thiên tài ngàn năm khó gặp khắp Cổ Hoang đại lục.

Cổ Thần ngửa mặt lên trời thống hận, vì sao lão Thiên muốn hắn lại lúc hơn trăm tuổi, tóc trắng xóa, sinh cơ gần như mất hết mới ban cho hắn quyển pháp quyết vô thượng thông thiên triệt địa này? Khi Cổ Thần đã tuổi già sức yếu, đã nghiêm trọng bỏ lỡ thời kỳ tu luyện tốt nhất, cho dù lấy được pháp quyết vô thượng Đỉnh Thiên Chiến Địa Quyết cũng không cách nào phát dương quang đại nó.

Cuối cùng cừu không báo được, ngược lại chết trong tay Tàng Thiên Cơ, thực sự là mối hận ngập trời.

Không thể diệt sát Tàng Thiên Cơ, đây chính là tiếc nuối thứ tư trong cuộc đời Cổ Thần.

Năm tháng mấy trăm năm chảy qua trong đầu Cổ Thần rất nhanh, biểu tình Cổ Thần cũng theo ký ức biến hóa mà biến hóa theo, từ nụ cười hài lòng đến lúc thương tâm rơi lệ, đến cuối cùng là mối hận ngập trời.

“Lẽ nào? Tất cả kinh lịch kia chỉ là giấc mộng nam kha của ta mà thôi? Thế nhưng giấc mộng này cũng quá lâu đi? Quá chân thực đi?”

Cổ Thần nhắm hai mắt lại, trong trí nhớ xuất hiện vô số pháp quyết tu chân, bao gồm cả quyền vô thượng pháp quyết thánh địa thượng cổ Thái Hư Cung Đỉnh Thiên Chiến Địa Quyết, chứng minh tất cả kinh lịch này không phải là mây khói thoáng qua.

Qua thời gian rất lâu mới dần dần mở hai mắt ra, trong mắt không còn lệ ngập tràn, chỉ có hưng phấn.

“Ta đã có cơ hội trải nghiệm tuổi thơ một lần nữa, cả đời này của ta, ta muốn toàn bộ cừu nhân phải biến mất, để phụ thân sống tốt nhất, để sư phụ bình yên, để sư tỷ vui vẻ… Một đời này của ta, ta không bao giờ… muốn lưu lại bất cứ tiếc nuối nào…”

Cổ Thần nghiến chặt hàm răng, trong lòng phát ra lời thề sắt đá.

Đúng lúc này, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, ngay sau đó cánh cửa phòng mở ra, một nam tử trung niên tuổi chừng hơn ba mươi bước vào.

Cổ Thần đảo mắt nhìn qua, toàn thân chấn động!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN