Chân Trời Góc Bể
Chương 8: Lời tản mạn trong đêm
“Hiểu lầm? Cô nên nhớ tôi là người đàn ông bình thường!” Anh ta ngậm vành tai tôi, đầu ngón tay khẽ vuốt chỗ mẫn cảm của tôi. “Mỗi ngày tôi nằm trong căn phòng này đều mơ tưởng được hôn lên cơ thể cô…”
“Đừng…” Lời của anh ta khiến tôi run bần bật, cơ thể cũng run dưới những ngón tay di chuyển đặc biệt của anh ta, nhưng vẫn hi vọng anh ta còn một chút lý trí, không tiếp tục cái trò xấu xa đó. “Lâm tiên sinh, đừng như vậy…”
Lâm Quân Dật tóm mạnh cằm tôi, ép tôi nhìn thẳng vào đôi mắt bừng bừng dục vọng của anh ta: “Đừng chơi chò mèo vờn chuột với tôi… Cô đã thành công, tôi hoàn toàn bị cô chinh phục, cô muốn gì, nói thẳng ra! Tiền? Nhà? Hay thăng chức? Đêm nay nếu cô thể hiện khá một chút, điều kiện gì tôi cũng đáp ứng…”
“Tôi muốn về nhà!”
“Về nhà?” Lửa dục vọng trong mắt anh ta lại biến thành sự phẫn nộ, ngón tay lại bóp mạnh cằm tôi.
Tôi cơ hồ nghe thấy tiếng xương mình rạn vỡ, không thể khép miệng lại được…
Chính lúc tôi đau đến độ trên mặt dường như không còn cảm giác, anh ta lại hôn tôi, cái lưỡi trơn ướt đã tiến vào miệng tôi, hung hãn xâm chiếm, môi chà xát đến nỗi hai môi tôi tê dại như sắp chết ngạt…
Anh ta chính là Lâm Quân Dật điềm tĩnh, lạnh lùng? Là Lâm Quân Dật trên miệng luôn thường trực nụ cười giễu cợt? Là Lâm Quân Dật mỗi lần nhìn tôi không quá hai mươi giây?
Tôi tưởng mình rất hiểu anh ta, thì ra tôi hoàn toàn không hiểu, sự bỉ ổi của anh ta sao có thể giữ kín được như vậy?
Nụ hôn mỗi lúc một sâu, mỗi lúc một say đắm, hai cánh tay kìm kẹp tôi hơi buông lỏng, bàn tay lần trên cơ thể tôi, ngón tay tham lam dịch chuyển trên da thịt tôi, từ vai xuống eo, thấp dần, thấp dần…
Tôi dồn hết sức đẩy anh ta một cái thật mạnh, toan chạy khỏi phòng tắm. Nhưng vừa đến cửa, còn chưa kịp nắm chốt, anh ta đã quay người, tóm cổ tay tôi.
“A!” Tôi hét lên, tuyệt vọng đập cửa. “Cứu với…”
Vô ích, tôi bị anh ta vừa kéo vừa lôi khỏi phòng tắm, ném lên giường.
“Anh là đồ điên! Đồ súc sinh! Tránh ra!”
“Tôi có là súc sinh cũng là do cô ép.” Một tay anh ta nắm cánh tay đang vùng vẫy của tôi, một tay lấy cà vạt, trói hai cánh tay tôi ra sau lưng, mọi hi vọng của tôi là tiêu tan…
Chiếc cà vạt đó chính tôi đã chọn cho anh ta trước lúc đi dự tiệc, màu tro sẫm, trang nhã, sang trọng!
Khi chọn nó, tôi còn mỉm cười cảm thấy nó rất hợp với anh ta, thật là một trò cười lố bịch!
“Anh sẽ bị tống vào tù…”
Anh ta bất chấp, vừa cười khẩy vừa cởi cúc áo sơ mi…
Tôi hét to những lời uy hiếp không một chút uy lực: “Anh đừng tưởng có tiền là muốn làm gì thì làm. Nếu dám động vào tôi, tôi sẽ kiện anh…”
“Cô đùa gì vậy? Thích thì cứ việc kiện, tôi chẳng bận tâm. Người ta sẽ cho là tôi không trả cô đủ tiền, không thỏa mãn lòng tham vô độ của cô.” Anh ta cười sằng sặc, cởi song áo sơ mi, lại cởi thắt lưng. “Cô là thư ký của tôi, đây là nhà tôi, váy áo cô còn nguyên vẹn. Cô nghĩ xem, có vị quan tòa ngu ngốc nào tin là tôi cưỡng bức cô?”
“Anh…” Tôi tức sôi lên, nhưng không thể phản bác.
Anh ta nói không sai, trong cái xã hội đồng tiền này, ai tin một người đàn ông trẻ giàu có, lịch lãm, phong độ lại đi cưỡng bức nữ thư ký của mình. Người ta sẽ nghĩ , anh ta trả tôi chưa đủ số tiền tôi yêu cầu, là người bị hại, nhưng trong mắt người khác, tôi chỉ là người đàn bà đê tiện, tham lam.
Kiện anh ta là tôi tự chuốc nhục vào thân!
Anh ta lạnh lùng nhìn tôi: “Cô muốn bao nhiêu?”
“Cút!!!”
Nhưng anh ta không thèm đếm xỉa, bắt đầu cởi tới quần…
Tôi biết rõ phản kháng là vô ích, đành cầu xin: “Lâm tiên sinh, đừng như thế! Tôi xin anh đừng như thế!”
Anh ta đè thân thể trần như nhộng lên người tôi, hôn nhẹ vào trán tôi, giọng bỗng dịu dàng: “Đừng quậy phá, tôi sẽ làm em sung sướng…”
“……” Tôi ngây người, giọng thương xót đó giống như đang dỗ dành cô tình nhân bé nhỏ.
Thấy anh ta định hô, tôi vội ngoảnh mặt tránh, anh ta ngậm lấy vành tai tôi, đầu lưỡi di chuyển ra sau tai, đây là vùng nhậy cảm dễ bị kích thích, mỗi lần Trần Lăng hôn vào chỗ đó, toàn thân tôi tê cứng, phía bụng dưới như có lửa, người mềm nhũn, hổn hển ngóng đợi anh…
Bây giờ đương nhiên không kích động như thế, nhưng cơ thể ra sức giãy giụa cuẩ tôi mỗi lúc một đuối sức, dần cứng đờ. Tay anh ta chùm lên ngực tôi, ngón tay xoa vuốt, mơn trớn cho đến khi ham muốn trong tôi bùng lên.
Hai tay anh ta dịch xuống bụng dưới của tôi, lột cái vật che đậy cuối cùng trên cơ thể tôi…
Hai đùi tôi cố khép chặt bị anh ta kéo mạnh, vùng bí mật hoàn toàn lộ ra. Tôi muốn lấy tay che, nhưng hai tay bị trói chặt, muốn khép đùi lại nhưng hai đầu gối bị anh ta ấn chặt…
Tôi tuyệt vọng oằn người, không thể nào ngăn cản ngón tay anh ta từ từ men theo con đường huyền bí tiến sâu vào, đưa đẩy…
“Đồ khốn nạn! Vô liêm sỉ!” Tôi có khép hai chân nhưng không thể ngăn cản hành động đáng ghê tởm của anh ta, tiếng chửi mắng yếu dần, khàn dần, cổ tay tôi vặn vẹo vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi dây trói.
Anh ta thở nặng nề, khàn giọng thầm thì: “Tôi không muốn làm đau em.”
“Anh là kẻ bệnh hoạn…” Như thế này là cưỡng bức, anh ta không biết sao?!
“Tại sao?” Anh ta rút tay ra, nắm chặt vai tôi, buộc tôi đối mặt với khuôn mặt phẫn nộ của anh ta.
Tại sao cái gì? Tôi còn chưa kịp hiểu anh ta muốn hỏi gì thì anh ta đã tiến thẳng vào cơ thể tôi.
Khoảng khắc đó, tôi nghe thấy một tiếng rên mãn nguyện không thể kiềm chế, cảm giác được cơ thể đặc biệt hưng phấn của anh ta.
Nước mắt tuôn chảy.
Tôi khóc, tôi chửi mắng, nhưng không thay đổi được hiện thực trước mắt, dù giãy giụa thế nào cũng không ngăn được anh ta đang đưa đẩy thật lực trong tôi…
Là tôi sai ư? Vẻ nhp nhã của anh ta, lý trí của anh ta, mối tình si của anh ta là giả sao?
Để lừa tôi, anh ta cố tình che giấu bộ mặt bỉ ổi cầm thú của mình ư?
Nhưng nỗi đau khổ anh ta bộc lộ trước mặt tôi một tiếng trước sao mà chân thực…
Mặc dù bây giờ, vẻ đau khổ trong mắt anh ta cũng vẫn chân thực như vậy, mỗi lần thô bạo thúc vào tôi, trên mặt anh ta lại là nỗi đau đớn giằng co, tuyệt vọng và mâu thuẫn.
Tôi nhắm mắt, sự giày vò khác thường đó khiến tôi không thể kháng cự, đành chịu đựng cơn nhục nhã đó, mong anh ta sớm kết thúc.
Nhưng quá trình đó quá dài, anh ta liên tục thay đổi tư thế, mãn nguyện hưởng thụ khoái cảm chiếm hữu tôi từ mỗi góc độ, đâm thúc vào cơ thể tôi, tạo cho tôi khoái cảm không thể quên!
Tổi hiểu, cô gái anh ta yêu làm anh ta thất vọng, làm anh ta đau khổ, anh ta không có được cô ấy cho nên trong cái đêm điên cuồng này, anh ta cần một phụ nữ cô đơn không người nương tựa như tôi để xả hận…
Không biết bao lâu…
“Băng Vũ…”
Cơ thể rung lên trong những cú thúc thô bạo, tiếng gọi xúc động như từ trên trời vọng xuống, giống hệt âm thanh đã bao lần vang lên trong ký ức của tôi.
Tôi giật mình mở mắt, bắt gặp đôi mắt sâu đen sẫm của anh ta…
Những giọt mồ hôi đọng trên mái tóc hơi rối xõa xuống mặt anh ta, hàng mi rung rung che đi ánh mắt tội lỗi nhưng không che được hưng phấn và cơn khát như lửa bùng cháy được thỏa mãn.
Một giọt mồ hôi chạy theo gò má đỏ ửng của anh ta rơi xuống người tôi, từ chỗ đó bùng lên một dòng nhiệt lưu dị thường chảy khắp cơ thể tôi.
Mọi thứ trước mắt tôi đột nhiên sụp đổ vì gương mặt rất giống Trần Lăng, dường như thời gian quay trở lại, thế giới loang loáng biến đổi trước mắt tôi.
Tôi bỗng nhớ lần đầu tiên gần gũi với Trần Lăng, lần đó giọt mồ hôi căng thẳng từ gương mặt đẹp mê hồn của anh cũng rơi xuống người tôi, anh cũng đờ đẫn nhìn vào mắt tôi, vô cùng gượng nhẹ vuốt ve cơ thể tôi sâu dần sâu dần, anh nói cơ thể tôi quá non nớt, anh sợ làm tôi đau… Về sau, mỗi lần chúng tôi yêu nhau, anh đều rất gượng nhẹ, anh nói anh sẽ nâng niu tôi, bởi vì tôi là của anh…
Cho nên một tháng bên nhau, đêm đêm nồng nàn, cơ thể tôi được anh nâng niu vẫn non mọng như ban đầu…
Trần Lăng, anh đã ra khỏi cuộc đời tôi bốn năm, nhưng sự dịu dàng và nồng nhiệt của anh đã thấm sâu trong xương tủy tôi, khiến tôi dù hận bao nhiêu cũng không thể chấp nhận người đàn ông khác. Dù trách giận đến mấy cũng vẫn ngốc nghếch giữ mình…
Liệu chúng tôi có còn gặp lại? Thế giới rộng lớn như vậy, làm sao mà gặp lại, cho dù có gặp thì tình cũng ra sao?
Nhưng tôi muốn gặp anh, dẫu chỉ một lần đứng nhìn từ xa.
Nhìn khuôn mặt quá giống này, tôi lại nhớ Trần Lăng.
Nước mặt lặng lẽ rơi, lòng âm thầm nhớ…
Thời thiếu nữ vô tư, luôn tưởng rằng có những vết thương không thể chịu đựng nổi, sau khi trải qua bao gian truân, mưa gió, mới biết rằng chẳng có gì là không thể chịu đựng, không thể tha thứ trong cuộc đời đầy bất trắc này.
Giờ đây, trải qua cảnh ngộ bi đát như vậy, tôi mới hiểu tôi nhớ anh thế nào, khao khát anh thế nào.
Lâm Quân Dật biết tôi đã bình tĩnh trở lại, lại siết chặt cơ thể lạnh giá của tôi, bắt đầu hôn sâu, mơn trớn những chỗ nhạy cảm trên cơ thể tôi.
Không biết do anh ta quá sành kích thích phụ nữ hay do tôi qua nhớ khuôn mặt giống anh ta, cơ thể tôi run từng cơn, đờ đẫn từng cơn dưới những cái hôn đó.
Khát vọng mãnh liệt từ đáy sâu bùng lên, trong phút chốc, cả cơ thể tôi, trái tim tôi đều hướng về con người tôi đã quá yêu kia…
Anh ta càng đưa đẩy dữ dội càng như đâm sâu vào vết thương sâu nhất trong lòng tôi.
Trong khoảng khắc, cơ thể tung lên, tan chảy trong cao trào ập tới, nước mắt tôi trào ra như nước vỡ bờ, không thể kìm được tôi bật gọi tên anh: “Trần Lăng ! Trần Lăng…”
Cơ thể Lâm Quân Dật bỗng cứng đờ trong tiếng gọi đó, tôi nhận ra cơ thể anh ta đang run, trong hơi thở hổn hển, trong tiếng rên rít lên, một dòng nóng hổi phụt thẳng vào cơ thể co rút dữ dội của tôi, tất cả như giao hòa…
Anh ta gục trên người tôi thở rất lâu rồi mới buông ra, nhìn tôi cười khẩy với ánh mắt châm biếm quen thuộc: “Mỗi lần lên giường với chồng, cô cũng gọi to cái tên đó sao?”
Tôi ngoảnh đi không nhìn anh ta, trong đáy lòng thấy căm hận chính mình, mặc dù bốn năm nay tôi không có đàn ông, cũng không nên hưng phấn khi bị cưỡng bức như vậy, quả thực không còn gì xấu hổ hơn!
Tôi loạng choạng chạy vào nhà tắm, đứng tựa vào tường, chất dịch nhơ nhuốc từ trong cơ thể chảy ra, rớt trên nền đá như minh chứng cho sự nhục nhã tôi không muốn nhớ lại.
Giơ tay ấn vòi hoa sen, dòng nước lạnh chảy xuống người tôi, xối rửa cơ thể nhơ nhuốc của tôi.
Lâm Quân Dật đi vào, ôm tôi từ phía sau, miệng mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Ra ngay! Tôi không phải như vậy!” Tôi huých mạnh khuỷu tay vào người anh ta, tôi chưa bao giờ hận ai như thế, anh ta đã đập nát chút mơ mộng cuối cùng của tôi, buộc tôi phải đối diện với hiện thực tàn khốc.
Anh ta sáp lại gần tôi lần nữa, vừa lau người cho tôi vừa thong thả hỏi: “Cô muốn thế nào? Muốn bao nhiêu tiền, cứ nói ra.”
“Anh!!” Tôi căm hận, hai môi run bắn, mãi mới nói thành lời: “Tôi không phải hạng đàn bà xuống giường là có thể dùng ngân phiếu thanh toán sòng phẳng.”
Anh ta nâng cằm tôi, vuốt những sợi tóc xõa xuống mặt tôi: “Đừng vờ nữa, cô chỉ cần ra giá, bao nhiêu tôi cũng chấp. Đương nhiên, nếu cô bằng lòng, mỗi lần tôi đều trả giá như nhau.”
Cái từ “mỗi lần” của anh ta khiến lòng tôi thắt lại, thì ra trong mắt anh ta, tôi chỉ là hạng gái điếm cao cấp biết bày trò nâng giá.
Tôi căm hận trợn mắt: “Đừng tưởng có tiền là có thể khiến tất cả đàn bà sẽ lên giường với anh.”
“Đừng giả bộ thanh cao với tôi, tôi quá hiểu hoàn cảnh của cô. Bao nhiêu? Một vạn, hai vạn hay mười vạn, hai mươi vạn…” Anh ta hôn nhẹ lên tai tôi, nhìn lưu luyến. “Đương nhiên, nếu cô chịu làm tình nhân của tôi, mấy triệu cũng có thể. Hay là… cô muốn làm thư ký suốt đời cho tôi, ngày ngày ở bên tôi, để tôi bảo vệ cô, chăm sóc cô…”
Anh ta điên rồi, viện tâm thần nào vô trách nhiệm đã để bệnh nhân trốn ra vậy cơ chứ?
Một lần hai mươi vạn cũng bằng lòng, là do anh ta quá nhiều tiền, hay là anh ta thèm khát đàn bà đến phát điên?
“Mười triệu một lần tôi cũng không bán mình, hôm nay là tôi xúi quẩy, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì… tuyệt đối không có lần sau.”
“Thật không? Xem ra cô vẫn chưa hiểu tôi rồi!” Nhìn nự cười nhếch mép gian giảo của anh ta, tôi bỗng có dự cảm chẳng lành.
Nước dần ấm lên, xối rửa cơ thể run rẩy của tôi, chảy dọc cơ thể chùng tôi.
Cả phòng tắm chỉ có tiếng nước xối xuống nền đá và hơi thở hổn hển của anh ta…
Làm trợ lý thư ký cho Lâm Quân Dật được hơn một tháng, tôi hiểu anh ta một chút.
Khi anh ta đọc tư liệu, chưa bao giờ gián đoạn, cho dù giữa chừng có điện thoại cũng không nghe.
Anh ta thường thức trắng đêm vì một bản kế hoạch.
Anh ta sẽ kéo dài cuộc họp đến một giờ đêm nếu còn vấn đề chưa thảo luận xong…
Quan điểm kiên định chưa đạt được mục đích chưa dừng lại của anh ta quả nhiên được áp dụng với tôi, không biết tôi có chịu được không.
“Buông ra, tôi phải về nhà!” Tôi hét lên.
“Cô tưởng tôi sẽ để cô đi vào lúc này ư? Cô ngây thơ hay ngốc nghếch?” Anh ta cởi chiếc cà vạt trói cổ tay tôi, cười càng ma quái như nụ cười của quỷ dữ.
“Anh là đồ vô liêm sỉ! Đồ hạ lưu…” Tôi vung tay tát, anh ta cười, nghiêng đầu tránh.
Tôi bỗng thấy người nhẹ bẫng, ánh sáng trước mắt chao đảo, anh ta cắp ngang người tôi, đi ra khỏi phòng tắm.
“Đồ bệnh hoạn! Đồ điên…” Tôi đã dùng hết chiêu, chửi có, đánh có, cuối cùng vẫn bị anh ta ném lên cái giường rộng êm như nước, mềm như bông, trói trong hai cánh tay rắn như thép của anh ta, không thể nào cựa quậy.
Tôi đã gặp những kẻ bẩn thỉu hơn anh ta, nhưng tuyệt nhiên chưa gặp kể nào độc đoán như vậy. Anh ta chỉ làm theo ý mình, không cho tôi bất cứ cơ hội kháng cự nào.
Mặc tôi kêu khóc, Lâm Quân Dật vẫn ghì chặt cơ thể giãy giụa của tôi trong vòng tay thép: “Đừng làm ồn, ngủ đi!”
“Tôi không!”
“Vậy chúng ta làm cái khác.”
“Đừng hòng!”
Sau đó, thời gian trôi qua trong sự giằng co giãy đạp và những cái hôn.
Anh ta cơ hồ không ham muốn sự chiếm hữu tuyệt đối kia, chỉ hưởng thụ khoái cảm da thịt cọ xát, những kích thích thị giác và mọi cảm quan, cùng thú vui chinh phục…
Suốt đêm, mắt anh ta không lúc nào rời mặt tôi, ánh mắt hả hê, mãn nguyện…
Khi phương đông bắt đầu chuyển màu xám nhạt, tôi đã quá mệt, không còn sức phản kháng.
Ngoài lối xả hận nguyên thủy nhất của phụ nữ, tôi không có cách nào xả được nỗi hận trong lòng. Vậy là, tôi cắn mạnh vào vai anh ta, đây là lần đầu tiên trong đời tôi trực tiếp xả nỗi hận của mình như thế. Trước đó, dù phẫn nộ thế nào, đều duy trì nụ cười giả dối như không.
Đương nhiên, đây cũng là lần đầu tiên tôi không thể nhẫn nhìn hơn nữa.
Anh ta không tránh, cũng không kêu, thậm chí tiếng xuýt xoa cũng nhẹ như tiếng thở dài.
Khi tôi cắn đến mức răng ê ẩm không còn cảm giác, trong miệng sực mùi máu tanh, mới buông…
Nhìn những giọt máu rỉ ra từ vai anh ta nhỏ xuống tấm ga trắng muốt, lòng tôi như bị vật gì thấm máu chích… lại nhói đau!
“Đau không ?”
Âm thanh vọng đến từ đâu? Nhất định không phải tôi hỏi, nhưng chắc chắn là giọng nói của tôi.
“Trên người tôi còn vết thương đau hơn!”
Chính lúc tôi đang suy nghĩ thâm ý lời nói đó, môi anh ta lại chộp lấy môi tôi, vật cứng nhắc kia lại sục tới. Tôi chợt thấy trước mắt là một dải tối đen, trong vòng tay của anh ta, tôi chỉ cảm thấy mình đã chết, lòng đã chết, người cũng chết…
Mới lúc trước tôi còn thề, tuyệt đối không có lần sau, xem ra không phải tôi ngây thơ mà là ngốc nghếch…
Trước khi ngủ lịm đi, trước mắt tôi vẫn là vệt máu đỏ lắc lư trên vai anh ta.
Với chút ý thức cuối cùng, tôi lại nghĩ, chảy nhiều máu như thế, nhất định là rất đau, vậy vết thương đau hơn vết cắn đó là ở đâu?
Gặp anh ta, tôi không thể kiên định được nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!