Chàng để ta trong mắt, ta để chàng trong tim
Chương 1
Mọi chuyện dần trở nên tệ hơn khi tiểu thiếp ấy sinh cho phụ thân nàng một đôi long phụng, và rồi mẫu thân nàng bị thất sủng. Dù vậy, gia thế mẫu thân quá lớn, phụ thân cũng không thể hiện ra bên ngoài quá nhiều, nên có thể nói là quan hệ không mặn không nhạt, nhưng người cha của nàng đã không còn ghé qua chỗ của mẫu thân nàng nữa…
Khi ấy, nàng tròn 6 tuổi, mỗi ngày nàng đều ghé qua biệt viện của mẫu thân chơi đùa cùng người. Thỉnh thoảng, mẫu thân sẽ ngây người một lúc lâu nhìn ra lối vào biệt viện, chỉ là nàng ngây thơ không biết người đợi ai…
“Mẫu thân, người đợi ai vậy?”
Mẫu thân hướng ánh mắt nàng cười nhẹ, trong mắt người lúc đó tràn đầy những tâm tư, mà sau này nàng mới hiểu ra là gì.
“Vân nhi, ta đợi…”- Mẫu thân nàng dừng ở đó rồi khẽ thở dài nhìn xa xăm.
Một đứa nhỏ 6 tuổi như ta, cũng không biết người đợi ai, cũng không biết tâm tư của người. Ta chỉ chơi đùa hồn nhiên bên mẫu thân dịu dàng, xinh đẹp của ta.
Năm ta 10 tuổi, mẫu thân ta mắc bệnh nặng. Phụ thân ta chỉ ghé qua một lần, nắm tay an ủi người, rồi từ đó không thấy người đâu. Mẫu thân dần dần yếu, ta chỉ biết ngồi bên giường khóc, hi vọng ông trời đừng bắt mẫu thân đi. Những ngày ấy, sáng sớm mẫu thân ta hay bảo ta dẫn người ra cửa sưởi nắng ấm, người nằm trên ghế gỗ nhìn xa xăm khiến ta không biết người nghĩ gì.
“Mẫu thân, người đang nghĩ gì vậy?”
Người nhếch khóe môi, cố sức nở một nụ cười.
“Ta đang đợi A Lan đến thăm ta…khụ…khụ” – Mẫu thân ho lên từng tiếng, cố sức hướng mắt nhìn ra cửa.
A Lan là tên mẫu thân ta hay gọi phụ thân, nhưng đã lâu lắm rồi ta mới nghe người gọi lại. Lần cuối là lúc, phụ thân nạp thiếp.
“Vân nhi, nắng đã lên cao rồi, con đỡ ta vào phòng đi”
Nàng đỡ mẫu thân dậy, thân hình mảnh mai của mẫu thân nay càng gầy gò thêm, tưởng như nếu một cơn gió mạnh thoảng qua đủ cuốn người đi mất. Gương mặt vốn xinh đẹp của người cũng tiều tụy đi rất nhiều, nụ cười dịu dàng ấm áp cũng nhợt nhạt đi rất nhiều…
Tối đó, ta quyết định phải đi tìm phụ thân, mong phụ thân sẽ ghé qua thăm mẫu thân để người có thể mau khỏe mạnh.
Khi đến phòng của phụ thân, ta định gõ cửa nhưng bên trong truyền ra tiếng cười khúc khích và vui vẻ đầy ấm cúng.
“Phụ thân, con rất muốn ăn thử kẹo hồ lô ngào đường, nghe nói rất ngon” – Đó là tiếng đệ đệ ta, giọng nói rất ngây thơ trong trẻo.
“Được, con muốn là được”
“Con nữa, con nữa phụ thân. A Nhược rất muốn có một búp bê vải” – Tiếng muội muội ngọt lịm như rót mật vào tai người nghe đầy nũng nịu.
“Hai con đó, không được đòi hỏi như vậy, phụ thân các con rất mệt mỏi công việc, các con phải ngoan chứ” – Di nương mang giọng điệu mắng yêu, nhưng trong giọng nói đầy dịu dàng.
“Thôi nào Chúc nhi, các con thích là được rồi, nàng đừng trách bọn nhỏ mà.”
“Chàng cứ chiều như vậy, chúng nó hư mất”
“Rồi rồi…là ta sai”
Du Tịch Vân nàng, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nghe được phụ thân ôn tồn và ấm áp đến thế. Trong trí nhớ của nàng, phụ thân nàng là một người nghiêm khắc. Phụ thân ít khi cười với nàng, dỗ dành nàng như vậy, chưa bao giờ…
Thân ảnh bé nhỏ của Tịch Vân chạy khỏi nơi ngập tràn ấm cúng đó, nàng rất muốn ôm mẫu thân nàng ngay bây giờ. Mẫu thân nàng giờ chỉ còn nàng thôi…
Biệt viện lạnh lẽo, khác xa với nơi khi nãy. Ánh đèn trong phòng mẫu thân nàng còn lập lòe chưa tắt. Nàng đẩy cửa, bước vào…
“Mẫu thân” – Nàng nghẹn giọng
Mẫu thân nàng ngồi bên giường yếu ớt khâu từng mũi kim. Thấy nàng như vậy, liền ôm nàng vào lòng.
“Vân nhi, con sao vậy? Ai ăn hiếp con à?”
Nàng lắc đầu, im lặng.
Nàng được mẫu thân ôm rất lâu, rất lâu…ánh mắt nàng chuyển hướng đến túi hương mẫu thân đang khâu. Túi hương rất tinh xảo, từ đường kim mũi chỉ đều rất tinh tế, được thêu hình hoa lan tím.
“Mẫu thân, người thêu cho ai vậy?”
Trong ánh đèn dầu lập lòe, nụ cười của người như ẩn như hiện, đôi mắt mang đầy vẻ buồn bã.
“Ta may cho phụ thân con, đã lâu…ta chưa may cho chàng ấy…” – Người ôm túi hương đó vào lòng, ánh mắt có chút mong chờ.
Ta im lặng.
Mẫu thân, phụ thân đang vui vẻ bên hạnh phúc riêng của phụ thân rồi. Người đừng đợi nữa. Nàng muốn nói, nhưng đành lặng im, sự thật như vậy tàn nhẫn với người lắm, thà để mẫu thân sống trong ảo vọng thoáng chốc ấy…
“Chờ ta may cho phụ thân con xong, ta may cho con một cái nha Vân nhi”
“Vâng”
Thế nhưng sáng hôm sau, người vẫn kêu ta dẫn người ra cửa biệt viện sưởi nắng, ta dẫn người ra, an tọa ngồi trên ghế gỗ.
“Vân nhi, con có muốn nghe, chuyện tình của ta và phụ thân của con không?”
“Người kể đi ạ”
Cái ánh nắng nhẹ nhàng của sáng tinh mơ, cơn gió khẽ khàng dịu nhẹ lướt qua, ta ngồi nghe mẫu thân ta kể về chiến tích trên chiến trường của phụ thân anh dũng ra sao, chuyện tình lãng mạn thế nào…
“Vân nhi, sau này con gả cho kẻ ngốc cũng được. Kẻ nghèo hèn cũng được, đừng gả cho người không yêu con. Phu quân quá tài giỏi là phu quân không thuộc về riêng mình. Hãy gả cho người yêu con. Nếu sau này…mẫu thân không còn bên con nữa, con hứa phải sống thật vui vẻ, hạnh phúc. Nhớ không con?”
Ta ôm người nức nở.
“Người đừng nói bậy, mẫu thân sẽ sống lâu với con mà.”
“Ừ…ta sống lâu với con. Nên giờ ta chỉ ngủ một chút thôi, lát con đánh thức ta dậy nha, ta chưa may xong túi hương nữa, còn một cánh hoa lan thôi…”
Mẫu thân của nàng cứ như vậy, lại ngủ quên mãi mãi…
Mùa xuân năm ấy, mẫu thân nàng – Các Nhã Y qua đời…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!