Chặng Đường Áp Giải
Chương 39
Mọi người trong gia đình, như đã thỏa thuận ngầm với nhau, chẳng ai nhắc gì đến chuyện này.
Thế nhưng bọn họ không lúc nào ngừng giám sát Dĩ Thành.
Tiếng thở dài bi thương của mẹ, ánh mắt lạnh lùng của cha. Thái độ ngấm ngầm soi mói của anh chị, vây kín lấy Dĩ Thành, ngột ngạt đến khó tả. Tựa như chìm sâu nơi đáy nước, ở dưới đó, anh vẫn muốn được trông thấy mặt Việt Việt, nụ cười của em ấy, nghe thấy giọng nói lanh lảnh của em ấy.
Anh nhớ em vô cùng, anh nghĩ, nhớ đến da diết, nhớ đến cồn cào!
Buổi tối ngày hôm đó, Dĩ Thành xuống dưới lầu đổ rác.
Anh chợt trông thấy một bóng người đứng giữa nơi tăm tối, lẩn khuất trong một xó nhỏ.
Trời đang dần vào hạ, nhưng ban đêm vẫn còn se lạnh, người nọ, mặc chiếc áo khoác ngắn màu trắng, để lộ ra một đoạn sơ mi bên trong.
Dĩ Thành bỗng thấy nghẹn ngào đến câm nín, mấy bữa nay, anh chỉ có thể tranh thủ lúc ở công ty mà gọi điện cho cậu, lắng nghe tiếng cậu mà thôi.
Anh không dám đến tìm cậu, trong nhà, có đến mấy đôi mắt đang dõi theo anh chòng chọc, anh không thể mang thêm rắc rối đến cho Việt Việt.
Dĩ Thành gọi: “Việt Việt, Việt Việt.”
Thiên Việt ngoái đầu sang, ánh đèn đường tù mù soi xuống gương mặt cậu, ánh lên nụ cười nhợt nhạt.
Thiên Việt gọi lại: “Anh Dĩ Thành.”
Dĩ Thành cũng chẳng nói gì, vừa bước tới đã ôm chầm lấy cậu, siết thật chặt, vùi đầu vào hõm cổ cậu.
Thiên Việt nghiêng tới dụi đầu vào sau gáy anh, bật cười nhẹ tênh: “Thị Dĩ Thành ơi là Thị Dĩ Thành, anh làm sao thế hả?”
Dĩ Thành gắng sức trợn trừng mắt lên, không để giọt lệ nào rơi ra. Cũng cười theo mà hỏi: “Việt Việt, sao em lại đến đây thế?”
Thiên Việt trả lời: “Đi tản bộ ấy mà.” – Nói đoạn, lại ghé sát vào tai Dĩ Thành thủ thỉ – “Thật ra là tại… Nhớ anh quá đó.”
Dĩ Thành ghì chặt lấy cậu, rồi lại càng siết chặt thêm lần nữa. Rồi anh chợt nói: “Việt Việt, hay là thế này, tối nay, chúng mình dắt nhau bỏ trốn đi. Đi liền đi.”
Thiên Việt bảo: “Một nam một nữ mới gọi là trốn đi theo tiếng gọi của con tim, chứ hai thằng con trai, thì gọi là nổi loạn đấy.”
Dĩ Thành đáp: “Làm gì có ai, làm gì có ai, nghiêm túc hơn chúng ta đâu.”
Thiên Việt dịu dàng vỗ về lưng anh, nói: “Chẳng hiểu thế nào, mà dạo gần đây, em cứ hay nhớ tới mẹ mình.”
Nhớ tới cảnh bà dạy cậu đánh đàn, bất luận cậu có chơi dở tới cỡ nào, bà trước giờ cũng chưa từng một lời trách phạt, bà từng nói, những đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh bạo lực, sẽ không thể có được phong thái ung dung điềm đạm. Nhớ tới cảnh bà mua cho cậu những bộ đồ thật đẹp, mà bản thân cũng sửa soạn kĩ càng, rồi dẫn cậu ra trước gương tập nhảy điệu valse, khi đó, cậu đã cao gần bằng bà rồi. Lại nhớ đến lời bà dạy cậu, rằng không được ăn quà vặt ngoài hè phố, đi đường không được đánh vai. Nhớ đến cảnh bà dạy cậu ăn đồ Tây, bàn tay mảnh khảnh ấm áp vuốt ve lưng cậu qua lằn vải áo mỏng tang, dặn cậu phải ngồi thẳng lưng lên. Nhớ đến cảnh bà dẫn theo cậu, ngồi trong căn phòng xung quanh toàn những tấm kính thủy tinh lóng lánh, dùng muỗng bằng bạc xúc từng thìa kem với giá trên trời được đựng trong cốc thủy tinh. Người đàn bà luôn ăn xài phung phí và chỉ biết sống cho chính mình kia, suy cho cùng vẫn là mẹ của cậu cơ mà, giờ đây khi nhớ tới, thứ duy nhất còn đọng lại trong kí ức của Thiên Việt là vẻ đẹp kiêu sa cùng sự tử tế của bà.
Thiên Việt nói: “Bậc làm cha mẹ, thật không dễ dàng chút nào. Nếu mẹ em có ở đây, mà biết chuyện xảy ra như vầy, phỏng chừng cũng lo ngay ngáy lên ấy chứ.”
Dĩ Thành nín khe hồi lâu. Kéo lấy Thiên Việt, ngồi xuống một băng ghế dài trong khu phố. Lúc này mới nhận ra, lòng bàn tay Thiên Việt đã nóng như đổ lửa một cách lạ thường.
Dĩ Thành hỏi: “Việt Việt, em bị sốt đấy à?”
Thiên Việt đáp: “Hơi hơi thôi.”
Dĩ Thành dí trán mình sát vào vầng trán nóng hầm hập của cậu, nói: “Việt Việt, để anh đưa em đi khám bệnh.”
Thiên Việt từ chối: “Không đi.”
Dĩ Thành nói: “Việt Việt…”
Thiên Việt bảo: “Không đi đâu. Khó khăn lắm mới được gặp anh mà… Không đi.”
Dĩ Thành xoa đầu cậu: “Để anh đi mua thuốc cho em.”
Thiên Việt giữ anh lại: “Em có rồi. Chi bằng anh mua cho em món khác đi.”
Dĩ Thành hỏi: “Em muốn mua gì nào?”
Gần đó có một chùm đèn vàng, vẽ nên nửa vòng cung rực sáng be bé trên mặt đất tối tăm. Thiên Việt hất cằm về phía đó: “Papa tea.”
Quán trà sữa trân châu bé như cái lỗ mũi, nằm ở ngay đối diện khu nhà, Thiên Việt mê tít món trà sữa truyền thống bán ở đó, ngọt nhưng không ngấy, mà còn dậy lên mùi trà rất đặc trưng. Thiên Việt nhớ đến cái hồi mà mình dạy Dĩ Thành đọc: bubble tea, Dĩ Thành toàn đọc thành: tea, Papa tea. Làm Thiên Việt trùm chăn trên giường cười đến bò lăn bò càng mãi thôi.
Dĩ Thành cũng cười xòa, ve vuốt vành tai Thiên Việt, nói: “Đợi nhé.”
Thiên Việt dõi mắt trông theo bóng anh, em chỉ cần được nhìn theo anh thế này thôi, đâu dám mong gì hơn, vốn dĩ là một kẻ chẳng có gì trong tay, chỉ có anh, chỉ có anh thôi. Liệu có thể cứ nhìn theo anh như vậy đến hết đời hay chăng.
Đầu Thiên Việt nóng ran, hai tai ù cả đi, từng câu từng tiếng vang vọng trong tai đều là những lời mà cậu muốn gào to lên, thế nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chẹn lại cứng ngắc.
Chẳng bao lâu sau, Dĩ Thành đã mang theo một cốc trà sữa quay trở về.
Dĩ Thành nói: “Còn lại có đúng hai cốc thôi, anh phải năn nỉ bạn nhỏ kia dữ lắm, nó mới chịu nhường lại cho anh một cốc đấy.”
Thiên Việt nói: “Dụ khị con người ta kiểu gì thế?”
Dĩ Thành thân thiết tựa vào vai Thiên Việt: “Anh nói với nhóc ấy là, em trai anh bị bệnh, nên muốn uống trà sữa ấy mà.”
Thiên Việt phì cười. Khoe ra chiếc răng khểnh nhòn nhọn.
Thiên Việt cẩn thận nhận lấy cốc trà sữa, dùng cả hai tay giữ lấy thành cốc như mấy đứa con nít, dè dặt uống từng hớp, từng hớp một như sợ nó sẽ hết mất vậy, ngước đầu lên nhoẻn miệng cười với Dĩ Thành, lại đưa cốc đến bên miệng anh.
Dĩ Thành cũng uống một ngụm nhỏ từ cốc trà sữa trong tay cậu.
Chất lỏng nóng hổi trôi từ cổ họng vào tận trong tim, như mở ra một lối đi hẹp dài kéo thẳng đến tận tim, Dĩ Thành bị bỏng đến nỗi giật bắn người.
Thiên Việt cười phá lên, rồi lại ôm cốc về, tiếp tục nhấp từng ngụm nhỏ.
Nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi.
Dĩ Thành dúi đầu cậu vào lòng mình.
Thiên Việt nép vào cần cổ anh.
Không một âm thanh nào phát ra từ chỗ cậu, chỉ còn cảm nhận được đôi vai run rẩy đang không ngớt.
Dĩ Thành ấy mà, người anh trai thanh mai trúc mã của cậu, người yêu dấu đã giúp cậu tìm lại được niềm hạnh phúc, tình yêu sâu đậm dài lâu của anh đã giữ chặt lấy cậu, chở che cho cậu, cứu rỗi cả thể xác lẫn linh hồn cậu, thử hỏi cậu làm sao mà buông bỏ con người này được đây? Làm sao buông tay được đây?
Dĩ Thành thì thầm với cậu: “Việt Việt, Việt Việt, nghe anh nói này. Tụi mình, trốn đi nhé.”
Thiên Việt khịt mũi vặn lại: “Nào có dễ dàng vậy. Công ty của anh thì sao, không cần nữa à?”
Dĩ Thành đáp: “Không cần nữa. Mấy bữa nay anh đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Anh sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ, chỉ riêng có em là không thể, Việt Việt. Công ty, anh sẽ giao lại cho Ninh Khả quản lý, cô ấy là một người rất có tài. Chúng ta, hãy cao bay xa chạy. Miễn sao tìm được một chốn dung thân, chúng ta, có thể tự nuôi sống chính mình mà. Những việc sau này, cứ từ từ tính tiếp, biết đâu, sau cùng sẽ có một ngày, người nhà của anh, chấp nhận chuyện của tụi mình thì sao. Đến lúc ấy, tụi mình lại quay về đây.”
Thiên Việt đùa: “Tới chừng đó có khi hai đứa đều già khằn rồi cũng nên.”
Dĩ Thành nói: “Sẽ không lâu đến vậy đâu. Việt Việt à, sẽ không lâu đến vậy đâu.”
Thiên Việt nép mình vào vai Dĩ Thành: “Đến lúc đó, không biết tiệm ‘Papa’ tea này còn mở không nhỉ?”
Dĩ Thành mỉm cười: “Còn chớ. Anh nghĩ nó sẽ vẫn luôn ở đây thôi.”
Thiên Việt cũng mỉm cười theo anh. Siết nắm tay lại, cốc yêu vào trán Dĩ Thành: “Đứng dậy nào. Ở ngoài này nãy giờ lâu lắm rồi.”
Dĩ Thành lắc đầu: “Hôm nay anh không về đâu. Muốn tiễn em đến tận nhà cơ.”
Thiên Việt đáp: “Được rồi mà. Đừng có thêm dầu vào lửa nữa đi.”
Dĩ Thành đứng dậy, kéo Thiên Việt đứng lên theo: “Em đang bệnh đấy, nếu anh để em về một mình, thì sao mà coi cho được.”
Căn nhà mà Thiên Việt thuê, vẫn y hệt hồi đó, quần áo vứt bừa bộn khắp nơi, sách vở thì để lẫn trong đống ly tách, nhưng trong phòng không bẩn chút nào, lúc trước cậu cũng tự miêu tả chính mình là, lộn xộn nhưng không dơ bẩn. Dĩ Thành quanh thấy món nào cũng mang theo hơi hướm của Thiên Việt, liền bật cười.
Suốt đêm hôm ấy, bọn họ không cách nào dỗ được giấc ngủ.
Ngủ thì phí lắm.
Dĩ Thành cứ lặp đi lặp lại mãi: “Việt Việt, Việt Việt à, chợp mắt một lát đi em. Anh sẽ không đi đâu hết. Anh hứa đó.”
Thiên Việt khúc khích bật cười trong bóng tối: “Em biết mà. Em ngủ ngay đây.”
Sáng sớm, Dĩ Thành cứ nấn ná mãi ở đó, Thiên Việt phải giục anh đến mấy bận.
Đến tận khi anh chịu đi, thì đã gần mười một giờ rồi.
Buổi sáng hôm đó trời khá là âm u, không khí ẩm ướt đến lạ.
Thiên Việt đứng trên ban công, nhìn theo bóng anh dần xa, vạt áo sơ mi bị gió thổi tốc lên.
Thiên Việt bất thần lao ra khỏi cửa đuổi theo anh.
Dĩ Thành nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp vang lên sau lưng, bèn quay lại nhìn. Thiên Việt lúc này đã đuổi kịp theo anh. Cậu đứng lại, khom người xuống, thở không ra hơi.
Sau đó, cậu đứng thẳng người dậy, bổ nhào lên người Dĩ Thành. Cú chồm người ấy khiến Dĩ Thành lảo đảo suýt ngã. Dĩ Thành vòng tay qua ôm chầm lấy cậu, tại nơi góc đường vắng vẻ ấy, hai người ôm siết lấy nhau. Hắt lên mái tóc họ, là bóng cây ngô đồng um tùm của những ngày đầu hạ, lốm đốm loang lổ. Một chú bướm trắng có cái cánh bị gãy do ướt nước vụt bay lên, trong phút chốc, đã bay đi mất hút.
Lúc bấy giờ Thiên Việt chẳng mảy may nghĩ rằng, đó chính là lần sau cùng, cậu được trông thấy một Thị Dĩ Thành khỏe mạnh, còn đủ sức để mà trao cho cậu vòng tay ghì chặt ấm nồng đến như vậy.
Dĩ Thành không hề ghé đến công ty, mà anh đi thẳng về nhà.
Cả nhà anh, đều đang có mặt ở đó.
E là, từ tối hôm trước, bọn họ đã tề tựu về đây cả rồi.
Đều đang đợi Dĩ Thành.
Lúc Dĩ Thành mở cửa bước vào, mọi người đều quay ra nhìn anh, mỗi người mang một thái độ khác nhau.
– Hết chương 39-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!