Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi
Chương 5: Hội chứng Stockholm rất đáng sợ
* Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả
một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và
căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.
Chính Du Nhiên cũng không hiểu rõ tâm lý của mình, tuy
rằng Khuất Vân đã từng đối xử với Du Nhiên như kẻ thù, dùng vẻ mặt vô tình như
gió thu cuốn hết là vàng mà độc ác hành hạ cô, nhưng trong nháy mắt khi anh quỳ
xuống dưới chân cô như một vị hoàng tử, đặt chân của cô lên đầu gối, Du Nhiên
đã hoàn toàn tha thứ cho anh.
Có lẽ trong lòng mỗi người con gái đều chịu ảnh hưởng
của chuyện cổ tích.
Hoặc có lẽ, Du Nhiên đã mắc phải hội chứng có uy lực
vô cùng lớn trong truyền thuyết, gặp phật giết phật, hội chứng Stockholm.
Du Nhiên cố gắng tìm tòi căn nguyên của loại tâm lý
này, vì thế, cô… mất ngủ.
Du Nhiên bị mất ngủ nằm trên sô pha, bật điều hòa, đắp
chăn, trong đầu chỉ nghĩ đến hình ảnh chiều nay Khuất Vân đã cúi đầu chăm chú
bôi thuốc cho cô.
Từ góc độ của cô nhìn lại, trong mắt Khuất Vân có một
vẻ dịu dàng hiếm thấy, giống như lửa trên núi băng, như sao trên trời đêm, như
dòng suối thanh mát giữa biển nham thạch, bởi vì quá ít nên càng mang lại chấn
động rõ ràng.
Lần cuối cùng Du Nhiên tha thiết nghĩ đến một chuyện
gì đó như thế là trong kỳ quân sự ở cấp ba – tròn một tháng cô không có que kem
nào vào miệng, kết quả là, nằm mơ cô cũng mơ thấy vị ngọt ngào, mềm mịn của
kem.
Nghĩ vậy, Du Nhiên bỗng nhiên bật dậy từ trên sô pha.
Điều đó chứng minh, cô nghĩ về Khuất Vân như vậy, là
vì… cô muốn ăn tươi nuốt sống anh ta?!
Du Nhiên bắt đầu phỉ nhổ chính mình, nhất định là
thiếu hơi trai quá độ sinh ra ảo giác rồi.
“Em đang mộng du đấy à?” Trong bóng tối, giọng nói của
Khuất Vân vang lên bên cạnh Du Nhiên.
Du Nhiên quay đầu lại, phát hiện Khuất Vân đã đứng
cạnh sô pha từ bao giờ, một đôi mắt lóe sáng.
“Căn cứ vào khoảng cách giữa giường của hai chúng ta,
người mộng du là anh mới đúng.” Du Nhiên nói.
“Giải thích chút vậy, tôi là vội tới đưa đồ cho em.”
Khuất Vân nói xong lại lấy ra quả cầu thủy tinh nhỏ đặt lên bàn, ấn chốt mở,
lập tức, trong phòng khách tối om xuất hiện rất nhiều ngôi sao nhỏ phát sáng,
những điểm sáng nho nhỏ chiếu lên trần nhà, bốn bức tường, khiến cho màn đêm trở
nên thật thơ mộng.
“Đẹp không?” Khuất Vân hỏi.
“Đẹp.” Du Nhiên nhìn đến thất thần, mà trong lòng lại
bị một cơn sóng dịu dàng đẩy thêm một cái: thật không ngờ… thì ra Khuất Vân
cũng sẽ lãng mạn như thế.
Nhưng câu nói tiếp theo của Khuất Vân suýt chút nữa
khiến cho Du Nhiên ngã xuống đất: “Con mèo trước đây tôi nuôi cũng đặc biệt
thích cái này.”
Mèo, lại là mèo.
“Con, con mèo ấy đâu?” Du Nhiên hỏi.
“Có một lần nó ăn quá nhiều, tiêu hóa không được, no
đến chết.” Nói xong, Khuất Vân chậm rãi quay đầu lại, nhìn Du Nhiên, trong mắt
tràn đầy hoài niệm: “Em và nó, thật sự rất giống nhau.”
Du Nhiên: “…”
Nói xong, Khuất Vân lại chậm rãi lên lầu, bỏ lại Du
Nhiên cắn chăn, trong lòng cảm xúc hỗn loạn – thì ra coi cô là con mèo đã chết.
Dù cảm xúc có hỗn loạn thế nào, ngủ vẫn phải ngủ, Du
Nhiên ở trong mơ đang lên trời xuống biển, đi mây về gió, bỗng nhiên nhìn thấy
phía trước có một thiếu hiệp áo trắng bay bay đứng trên đỉnh núi.
Du Nhiên kích động, vừa định đi tới tự giới thiệu bản
thân, lại bất hạnh giẫm phải một cái vỏ chuối, chưa kịp kêu lên một tiếng đã
rơi xuống khe núi.
Chân đạp mạnh một cái, Du Nhiên tỉnh lại, đầu đầy mồ
hôi – bị dọa hết hồn.
Một nửa nguyên nhân là vì tình tiết rơi xuống vách núi
trong cơn ác mộng, một nửa khác là vì vị thiếu hiệp kia, nhìn nghiêng giống
Khuất Vân như đúc.
Du Nhiên hoàn toàn hiểu ra, cảm tình của cô đối với
Khuất Vân lần này so với cảm giác một tháng không được ăn kem lần trước phức
tạp hơn rất nhiều.
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã tới, Du Nhiên còn chưa
kịp lau mồ hôi trên trán đã thấy Khuất Vân từ trên lầu đi xuống.
Anh mặc một chiếc áo ngủ màu đen bằng lụa tơ tằm, nhìn
rất thoải mái thong thả, nhưng có một số bộ phận lại sát vào da, quấn quanh cơ
thể hoàn mỹ của anh.
Du Nhiên nuốt nước miếng – hình như thời tiết nóng lên
thì phải.
“Dậy rồi?” Khuất Vân hỏi.
Du Nhiên gật đầu, đầu óc còn chưa tỉnh táo lại.
“Vậy, đi làm đồ ăn sáng đi.” Lại một mệnh lệnh nữa
được ban ra.
Lần này Du Nhiên không phản kháng, không chửi thầm,
thậm chí còn không nhăn mặt lấy một cái, cô nàng thay quần áo rất nhanh, nhận
lấy tiền mà Khuất Vân đưa cho, mở cửa lập tức chạy ra ngoài.
Dù sao cô thật sự cần rời khỏi Khuất Vân vài phút, suy
nghĩ kỹ càng lại một chút.
Người có thể đi, nhưng bữa sáng vẫn phải mua về, trên
đường về nhà, Du Nhiên vẫn chưa nghĩ ra cái gì – cô căn bản không biết nên nghĩ
cái gì.
Du Nhiên cảm thấy thật kỳ quái, nỗi uất hận không thể
cắn chết Khuất Vân mấy ngày trước của cô đâu mất rồi? Vì sao chỉ trong một
khoảng thời gian ngắn ngủi, cô đã có cảm tình với Khuất Vân, biến hóa đến
nghiêng trời lệch đất như vậy?
Lẽ nào cô thật sự mắc phải hội chứng Stockholm mà
người ta vừa nghe đã sợ vỡ mật, vừa thấy đã hoảng đến tè ra quần kia?
Nghĩ vậy, Du Nhiên không khỏi rùng mình một cái.
Phức tạp, mọi chuyện có chút phức tạp rồi.
Nhưng cách nghĩ của cô và ông Trời khác nhau, ông ta
cho rằng mọi chuyện còn chưa đủ phức tạp, vì vậy, ông ta đổ một chậu nước xuống
trần gian.
Cơn mưa này không hề báo trước, mới vài phút mà những
giọt mưa to như hạt đậu đã bắt đầu đập xuống mặt đất, Du Nhiên nhanh chân chạy,
khum tay che mắt, lao như điên về phía trước, chạy, chạy, chạy, rồi chạy không
nổi nữa – phía trước, Khuất Vân đang cầm một cái ô, cứ như thế đi nhanh về phía
cô.
Du Nhiên giống như dính phải “định thân pháp”, nhất
thời đứng yên tại chỗ, nhìn Khuất Vân hướng chiếc ô về phía đầu mình, che khuất
những hạt mưa đầy trời.
“Lúc này đầu em thật sự ngấm nước rồi.” Khuất Vân vừa
trêu chọc vừa nhận lấy bữa sáng trên tay Du Nhiên, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, kéo
cô đi vào trong.
Du Nhiên của hiện tại, đầu
thật sự ngấm nước, mơ mơ màng màng.
Cô cảm thấy tình cảnh này thật quen thuộc, giống như
đã từng xảy ra trước đây.
Lẽ nào – Cô và Khuất Vân thật sự là duyên ba kiếp theo
như cách nói của bà nội Quỳnh Dao?
Nghĩ vậy, tim Du Nhiên nhảy dựng lên, đập thình thịch,
tưng bừng reo vui.
Nhưng chưa đi được mấy bước, cô chợt nhận ra, thì ra
đây là tình tiết Bạch Tố Trinh che ô cho Hứa Tiên trong “Tân Bạch Nương Tử
Truyền Kỳ”, lấy đâu ra duyên ba kiếp của bà nội.
Mưa thật sự quá lớn, cho dù có ô, khi về đến nhà, hai
người vẫn ướt như chuột lột.
Du Nhiên ngồi trên sàn nhà, cởi giày, úp ngược xuống,
dốc nước bên trong ra.
Trong lúc vô tình, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Khuất Vân
đứng cạnh sô pha làm một động tác.
Chính động tác này, đã dẫn đến duyện phận, hoặc là
phân vượn, giữa cô và anh.
** Trong tiếng Trung, từ duyên phận và
phân vượn phát âm gần giống nhau.
Du Nhiên trợn mắt nhìn Khuất Vân bắt chéo hai tay, nắm
lấy vạt áo phông, sau đó kéo dần lên trên.
Từ vạt áo, dáng người Khuất Vân dần dần lộ ra trước
mắt Du Nhiên.
Tuy ngay từ đầu Du Nhiên đã nhận định Khuất Vân là một
cái móc treo quần áo rất đẹp, nhưng bình thường chỉ nhìn thấy cách lớp quần áo,
nay nhìn thầy tận mắt như vậy, lại là lần đầu tiên, vì vậy, loại chấn động này
lại càng lớn.
Cơ ngực Khuất Vân rất săn chắc, không phải loại cường
tráng dũng mãnh thô tục, mà là một kiểu khỏe mạnh nhưng rất tinh tế, mịn màng,
loại cảm giác này vừa an toàn, vừa đẹp mắt.
Tiếp tục xuống dưới là vòng eo tinh tế khêu gợi của
anh, khiến cho tất cả chị em phụ nữ đều muốn dính hai chân mình lên đấy, hóa
thân thành rắn, cuốn lấy anh.
Cái bụng bằng phẳng rắn chắc của anh có những sợi lông
nam tính màu đen rất mảnh, uốn lượn xuống dưới, kéo dài theo con đường dục vọng
của nhân loại, nơi đó, cất giấu quả tội ác của vườn địa đàng, nơi đó, là một
cái giếng tối đen nhìn không thấy đáy, là một dòng suối màu đen tuyền đẹp đẽ
quý giá.
Mà Du Nhiên đã mê mẩn bỏ mình trong chính loại dục
vọng đen tối này.
Cô trước đây hận không thể một phát cắn chết Khuất
Vân, còn cô hiện tại lại hận không thể một ngụm nuốt Khuất Vân vào bụng.
Thời gian Khuất Vân cởi áo thật ngắn, nhưng trong
khoảng thời gian ngắn ngủi này, Du Nhiên đã ra một quyết định trọng đại.
“Anh có bạn gái chưa?” Du Nhiên hỏi.
Nghe vậy, Khuất Vân quay đầu nhìn Du Nhiên, ánh sáng
trong mắt Khuất Vân trầm xuống: “Không có.”
“Thật khéo.” Du Nhiên nói: “Tôi cũng chưa có bạn
trai.”
“Vì vậy?” Ánh sáng trong mắt Khuất Vân càng thêm tăm
tối.
Nhưng tất cả những ánh sáng rực rỡ nhất đều sinh ra từ
bóng tối vô cùng.
“Vậy…” Du Nhiên vắt giày, nói ra một câu vô cùng lỗi
thời: “Nếu vậy, hai chúng ta thử quen nhau đi.”
Khi nói xong, Du Nhiên cảm thấy trong phòng dường như
yên lặng hơn rất nhiều, không khí không hề chuyển động, thời gian dường như đã
trôi qua một tiếng, cô mới nghe thấy câu trả lời của Khuất Vân: “Được.”
Du Nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía đồng hồ trên tường –
kim dây mới chỉ chuyển động được một phần tư vòng tròn.
Sợ rằng cả đời này, khi nghĩ về ngày đó, Du Nhiên sẽ
không hiểu vì sao mình lại đưa ra đề nghị này, càng không hiểu vì sao sau khi
vừa đưa ra lời đề nghị đó, cô lại có chút cảm giác hối hận.
Giải thích duy nhất chỉ có thể là chứng tâm thần đáng
sợ đó.
Hội chứng Stockholm, nó khiến cô yêu phải người đàn
ông lấy hành hạ cô, sỉ nhục cô, khinh bỉ cô, đùa giỡn cô làm thú vui này.
Sau khi xác định quan hệ yêu đương, hai người ngồi
trên sô pha, xem tivi… liên tục, xem suốt mấy tiếng.
Trong lúc đó, không ai mở miệng.
Trong đầu Du Nhiên vô cùng hỗn loạn, tuy cô đã lớn như
vậy nhưng kinh nghiệm yêu đương còn rất ít.
Lần đầu tiên… đừng nhắc đến nữa, tổng kết lại từ ký ức
đau đớn, không có gì đáng tham khảo.
Lần thứ hai, đó là cùng với anh chàng thể dục, kinh
nghiệm học được từ đoạn tình cảm này chính là không nên hỏi bất cứ vấn đề gì
khi đối phương đang ăn mì.
Vét sạch từ trong ra ngoài cũng chỉ có một ít như thế.
Còn về việc tạo ra không khí tình yêu ngọt ngào, Du
Nhiên không học được một chút xíu nào, vì vậy, cô nàng đành phải làm ổ trên sô
pha, im lặng.
Cẩn thận nghĩ lại, có gì đó không đúng, cô vì kinh
nghiệm yêu đương chưa đủ mà khiến cho bầu không khí hiện tại mới chán ngắt thế
này, nhưng vì sao Khuất Vân không chủ động?
Chẳng lẽ cũng vì kinh nghiệm yêu đương không đủ?
Du Nhiên lập tức phủ định dự đoán này, tuy tính cách
Khuất Vân không tốt, nhưng bề ngoài không tệ, trong xã hội sính trai đẹp ngày
nay, khẳng định sẽ có rất nhiều cô gái tình nguyện làm thiêu thân lao đầu vào
lửa như cô.
Vậy chẳng lẽ, anh không có hứng thú với cô?
Du Nhiên cụt hứng, quả nhiên các bậc tiền bối nói
đúng, phụ nữ quá mức chủ động sẽ không được đàn ông quý trọng.
Đang miên man suy nghĩ, Khuất Vân bỗng nhiên mở miệng:
“Muốn đi xem phim không?”
Đối với lời đề nghị này, Du Nhiên đương nhiên gật đầu,
cộng thêm một cái thở phào nhẹ nhõm.
Hai người lập tức đi tới rạp chiếu phim, gần đây không
có bộ phim gì bom tấn, chỉ chiếu lại những bộ phim cũ trước đây, mà khi bọn họ
đến, ở đó vừa khéo đang chiếu “Vô Cực”.
Đang là buổi trưa, rạp chiếu phim chỉ có vài người
thưa thớt, Du Nhiên và Khuất Vân tùy tiện tìm một hàng ghế ngồi xuống.
Du Nhiên luôn cảm thấy rất nhiều chuyện trên thế gian
cuối cùng lại không phát triển theo chiều hướng đã dự kiến.
Điện ảnh chính là một ví dụ, rất nhiều bộ phim hài lại
khiến người ta buồn ngủ, rất nhiều bộ phim được coi là đầy giá trị nhân văn lại
khiến người ta ôm bụng cười to, ví dụ như “Vô Cực”.
Tuy đã xem ba lần, nhưng Du Nhiên vẫn vừa nhét bỏng
ngô vào miệng, vừa cười khanh khách.
Khi phim chiếu đến một nửa, khi Tiểu Tạ đẹp trai và Bá
Chi đẹp gái đang diễn một hồi tình cảm mặn nồng trong cái lồng vàng, Du Nhiên
đột khiên khôi phục tinh thần.
Nhìn không khí mờ ám trên màn hình, Du Nhiên bắt đầu
mơ mộng.
Phải nói, rạp chiếu phim là địa điểm tốt nhất để nắm
tay, hôn môi.
Nhưng nhìn lén Khuất Vân một cái, người ta không có
bất kỳ phản ứng gì, đôi mắt thật hút hồn nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc.
Quên đi, Du Nhiên thầm thở dài, ngay cả tỏ tình còn
nói được, còn giả vờ rụt rè cái gì?
Vì vậy, trong bóng tối, Du Nhiên rút cái tay đang cầm
bỏng ngô lại, bắt đầu vươn về phía bàn tay Khuất Vân.
Một centimét, lại một centimét, một centimét, Du Nhiên
căng thẳng, tim đập dồn dập, thảo nào người ta nói yêu đương rất tốn thể lực.
Thật vất vả mới tới gần mục tiêu, đôi mắt Du Nhiên
cong thành một đường cong gian xảo – bước tiếp theo, chính là dịu dàng đặt tay
mình vào lòng bàn tay ấm áp của Khuất Vân.
Ngay khi thú tính của Du Nhiên sắp thành hiện thực,
khóe mắt cô nàng thoáng nhìn thấy bàn tay Khuất Vân cũng chuyển động, giống như
là – muốn chủ động hành động cùng Du Nhiên.
Đáng tiếc không phải, mục đích Khuất Vân vươn tay
chính là đập một cái vào tay Du Nhiên, mà anh quả thật đã làm vậy.
“Đau!” Du Nhiên rụt tay lại, vẻ mặt như cô vợ nhỏ bị
ức hiếp: “Vì sao, vì sao anh lại đối xử với em như vậy?”
Khuất Vân nhìn màn hình, bình tĩnh nói: “Trước tiên
lau sạch bơ trên móng vuốt của em đi.”
Du Nhiên: “…”
Cho dù nhận được đả kích lớn như vậy, Du Nhiên vẫn
muốn khẩn cấp nuốt Khuất Vân vào bụng như trước, ăn đến khúc xương cũng không
còn.
Đây là bài học thứ năm mà Khuất Vân dạy
cho Du Nhiên – Hội chứng Stockholm rất đáng sợ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!