Chàng Khờ
Chương 19: Nhân vật chính thật sự
Ngô Bách Tuế là nhân vật kỳ tài có một không hai, cũng là thế hệ con cháu xuất sắc nhất trong lịch sử của nhà họ Ngô từ trước đến nay. Từ nhỏ, anh đã được coi là thiên tài, bất kể học môn gì, anh cũng đều làm chơi ăn thật, dễ dàng học thành tài.
Anh vừa giỏi văn vừa giỏi võ, cũng đã học đa dạng các môn, cầm kỳ thư họa cũng giỏi giang.
Lấy hội họa làm ví dụ, anh chính là nhân tài siêu cấp, hậu sinh khả úy. Thầy giáo nổi tiếng dạy anh vẽ tranh, sau hai tháng, đã tự thấy hổ thẹn xin nghỉ việc.
Đương nhiên, với Ngô Bách Tuế mà nói thì hội họa chỉ là một thú vui nhất thời, anh học đủ rồi, chơi đủ rồi thì sẽ dừng.
Chính vì vậy, tranh của anh rất ít, nhưng chính những tác phẩm hiếm có này lại khơi dậy một làn sóng lớn trong giới hội họa.
Bức Mãnh hổ sổ lồng là một trong những tác phẩm đó.
“Tử Nhiên, em có thích không?” Thấy Hạ Tử Nhiên không nói gì, Thái Hâm Lỗi cất giọng hỏi.
Hạ Tử Nhiên ngạc nhiên tới mức rơi nước mắt, cô ta kiềm chế, gật đầu, sâu xa nói: “Thích, em thích lắm. Cảm ơn anh đã tặng em một món quà quý giá thế này.”
Chu Hoằng ở một bên cũng không nhịn được ca ngợi: “Tranh của Nhất Bạch Sơn Tịch vừa hiếm vừa quý. Bức “Mãnh hổ sổ lồng” này chắc phải tốn mấy triệu, Thái công tử đúng là mạnh tay.”
Thái Hâm Lỗi thản nhiên đáp: “Thứ có thể mua được bằng tiền thì không là gì cả.”
Đây mới là đàn ông, một người đàn ông vừa có tố chất vừa phóng khoáng.
Hạ Sơ Tuyết và Hạ Mạt Hàn chỉ có thể ngồi xem.
“Bức tranh này là giả.” Đột nhiên, Ngô Bách Tuế bị coi như người vô hình lại bất thình lình thốt ra một câu.
Chính Ngô Bách Tuế cũng không biết là tranh của mình lại có giá trị đến thế, thậm chí bút danh mà anh viết đại ra cũng nổi tiếng. Nhưng bức tranh trước mặt anh này không phải là bản gốc của anh, chỉ là được mô phỏng theo y hệt mà thôi. Ban nãy, vừa liếc nhìn, Ngô Bách Tuế cũng tưởng là tranh của mình thật, sau đó anh quan sát tỉ mỉ mới phát hiện bức tranh này chỉ là bản vẽ rất giống tranh của mình, còn nét tinh hoa thì không giống một chút nào.
Bức tranh giả này đã thiếu đi cái thần của riêng anh.
Bức “Mãnh hổ sổ lồng” của anh rất sống động, giống như một con hổ già nhàn hạ mấy trăm năm, muốn thoát ly bay lên trời, nét khí phách này không ai có thể bắt chước được.
Ngô Bách Tuế quyết định vạch mặt Thái Hâm Lỗi là vì anh thấy anh ta ngứa mắt, tên này ngoài mặt thì khiêm tốn nhã nhặn, nhưng thật ra bụng dạ rất nham hiểm, Ngô Bách Tuế không thích hạng người này.
Mấy người có mặt ở đây đang bị bức tranh làm chấn động, đột nhiên nghe thấy Ngô Bách Tuế thốt ra một câu như vậy, ai nấy đều thấy kinh ngạc.
“Nhất Bạch Sơn Tịch là thần tượng của tôi, tôi đã nghiên cứu rất nhiều năm về tranh vẽ của anh ấy. Tôi chắc chắn đây là bản gốc, tên ngốc như anh dựa vào đâu mà nói là tranh giả?” Người đầu tiên lên tiếng là Hạ Tử Nhiên.
Hạ Tử Nhiên phản bác lại một cách kích động như vậy là vì cô ta thật sự thấy đây là tranh gốc, cô ta cho rằng Ngô Bách Tuế đang nhục mạ tranh của thần tượng mình và cả Thái Hâm Lỗi.
“Mẹ thằng điên này, lại lên cơn rồi phải không? Có tin tôi cho anh một trận không?” Vốn dĩ, Hạ Tử Hiên đã thấy Ngô Bách Tuế có mặt ở đây rất chướng mắt, bây giờ anh còn dám lộng ngôn, điều này khiến cậu ta vô cùng tức giận.
“Tại sao anh lại nói tranh của tôi là giả?” Lúc này, Thái Hâm Lỗi cũng sầm mặt xuống, bức tranh này là anh ta đã nhờ người mua hộ với mức giá cao từ nhiều năm trước, nên chắc chắn không phải hàng nhái. Tên ngốc Ngô Bách Tuế nói ra câu đó chính là đang sỉ nhục Thái Hâm Lỗi anh ta, điều này khiến anh ta thấy rất bực mình.
Ngô Bách Tuế nhìn thẳng vào mắt Thái Hâm Lỗi, phản bác lại: “Vì bức “Mãnh hổ sổ lồng” là do tôi vẽ, nên tôi có thể chắc chắn bức này của anh không phải tranh gốc.”
Giọng điệu của Ngô Bách Tuế nghiêm túc, mặt mày thì nghiêm chỉnh.
Nhưng những người khác vừa nghe thấy vậy đã lập tức bật cười, Nhất Bạch Sơn Tịch là họa sĩ thiên tài, còn Ngô Bách Tuế chính là một tên ngốc thật sự. Một tên ngốc nói mình là thiên tài thì có ai tin đây?
Bầu không khí gươm đao súng đạn ban nãy lập tức dịu trở lại.
Đến Thái Hâm Lỗi cũng không nhịn được bật cười, anh ta vừa cười vừa nói: “Ha ha, tôi vốn thấy anh không giống người ngốc nghếch, nhưng bây giờ thì tôi tin rồi.”
Ngô Bách Tuế không hề để tâm đến nụ cười chế nhạo của đám người này, nhưng Hạ Mạt Hàn thì có. Mặt cô nóng ran, cô biết một khi Ngô Bách Tuế lên tiếng chắc chắn sẽ không có chuyện gì hay ho. Cô đã dặn dò anh không biết bao nhiêu lần là đừng nói gì, nhưng anh vẫn nói để tự bêu xấu mình. Mọi người trong gia tộc xem trò hề cũng không sao, nhưng bây giờ đang ở trước mặt người ngoài, mà anh vẫn làm mấy chuyện bẽ mặt.
Hạ Mạt Hàn không nhịn được nữa, cô đứng bật dậy, đi đến trước mặt Ngô Bách Tuế, tức giận quở trách: “Anh không lên tiếng thì chết à? Sao anh suốt ngày làm tôi mất mặt, suốt ngày hành hạ tôi thế? Có phải kiếp trước tôi nợ nần gì anh không?”
Hạ Mạt Hàn phát tiết hết sự uất nghẹn suốt cả buổi tối nay ra. Tối hôm nay, cô thật sự thấy quá ngột ngạt, Hạ Tử Nhiên tìm được một người bạn trai chói lòa như vậy, còn cô thì gả cho một ông chồng khờ khạo thế này. Anh cứ lẳng lặng làm chuyện bẽ mặt thì không sao, nhưng đây thì cứ nói liên mồm để chứng minh mình là một tên ngốc thật sự, điều này khiến Hạ Mạt Hàn muốn phát điên.
Ngô Bách Tuế nhìn Hạ Mạt Hàn, nặng nề nói: “Anh…”
Không đợi Ngô Bách Tuế giải thích, Hạ Mạt Hàn đã nói: “Anh im miệng cho tôi!”
Ngô Bách Tuế bất đắc dĩ khép miệng lại.
“Hạ Mạt Hàn, đây chính là ông chồng mà chị mãi không nỡ ly hôn đấy à? Có tiền đồ quá cơ, lại còn biết vẽ tranh nữa. Hôm nào rảnh, anh vẽ cho tôi một bức nhá!” Hạ Tử Hiên không còn tức giận nữa, mà chuyển sang châm chọc Hạ Mạt Hàn.
“Em cũng muốn, em cũng thích Nhất Bạch Sơn Tịch, anh tiện vẽ luôn cho tôi một bức nha.” Chu Thiến cũng phụ họa theo, đùa cợt nói với Ngô Bách Tuế.
Thậm chí đến Hạ Sơ Tuyết luôn không nói gì cũng không nhịn được trêu chọc Ngô Bách Tuế: “Tôi nghe nói cậu còn không biết chữ, sao lại dám nói mình biết vẽ tranh, điên rồi hay sao?”
Hạ Tử Nhiên cạn lời nói: “Thôi thôi, kệ anh ta đi, mất hứng quá.”
Hạ Tử Nhiên cất bức tranh quý giá đi, trong lúc ngạc nhiên và cảm động, cô ta định khoe mẽ một phen. Nhưng tên ngốc Ngô Bách Tuế này đột nhiên làm hỏng chuyện, điều này khiến Hạ Tử Nhiên thấy rất không vui.
“Honey đừng giận, lần sau em thích thứ gì thì cứ nói với anh, anh sẽ mang đến trước mặt em ngay.” Người bình thường nói ra câu này có lẽ là khoác lác, nhưng Thái Hâm Lỗi nói ra thì như lẽ hiển nhiên.
Nghe thấy vậy, Hạ Tử Nhiên quả nhiên tươi cười lại ngay, cô ta thân mật nũng nịu nói với Thái Hâm Lỗi: “Cảm ơn anh yêu.”
Buổi tụ họp hôm nay thật sự lấy Thái Hâm Lỗi và Hạ Tử Nhiên làm trung tâm, hai người bọn họ là nhân vật chính thật sự.
Những người khác chỉ làm nền, nhưng vai phụ Hạ Tử Hiên có vẻ hơi bị sôi nổi quá. Cậu ta không ngừng tâng bốc Thái Hâm Lỗi, đồng thời không quên hạ thấp Ngô Bách Tuế, trò vừa khen vừa chê này khiến cậu ta thấy rất phấn khích.
Buổi tụ họp tối nay, trong ba quý cô nhà họ Hạ thì Hạ Tử Nhiên là nở mày nở mặt nhất, Hạ Sơ Tuyết thì lu mờ, còn Hạ Mạt Hàn thì bị vùi dập.
“Phục vụ, thanh toán!” Lúc tiệc tàn, Thái Hâm Lỗi lên tiếng.
Nhân viên phục vụ cầm hóa đơn đi tới, nói: “Thái công tử, tất cả của anh hết 360 ngàn.”
Nghe thấy con số này, mặt Hạ Mạt Hàn lập tức biến sắc, con số này đã cao vượt mức cô dự liệu.
Nhưng Thái công tử hoàn toàn không bận tâm, anh ta có xuất thân từ nhà họ Thái, gia sản cả bạc triệu, chút tiền lẻ này đã thấm vào đâu.
Anh ta rất phóng khoáng nói: “Quẹt thẻ.”
Dứt lời, anh ta lấy chiếc thẻ ngân hàng của mình ra.
Đây là chiếc thẻ bạch kim của ngân hàng Giang Đông, muốn làm loại thẻ này thì số dư trong tài khoản ít nhất phải có tiền triệu, ngoài ra sau khi làm thẻ xong, hàng năm còn phải đóng một mức phí đảm bảo khổng lồ, nếu không thì sẽ lập tức bị hủy bỏ đặc quyền của thẻ. Vì vậy, những người có tiền bình thường không có khả năng làm loại thẻ này, nên không nói cũng biết loại thẻ bạch kim này có giá trị như thế nào.
Lúc Thái Hâm Lỗi rút chiếc thẻ bạch kim này ra, còn cố ý khua khua khoe khoang một lúc, sau đó mới chuẩn bị quẹt thẻ.
Nhưng đúng lúc này, Hạ Mạt Hàn đột nhiên ngăn Thái Hâm Lỗi lại, nói: “Buổi tụ họp riêng tư của gia tộc chúng tôi đều chia tiền đều nhau, anh chỉ cần trả 90 ngàn là được.”
Thái Hâm Lỗi thoải mái đáp: “Không sao, dù gì cũng là tôi đề nghị đến đây, cứ để tôi thanh toán cho!” Anh ta đang muốn thể hiện khí phách công tử con nhà quyền quý của mình.
Hạ Tử Nhiên làm nũng nói: “Đây là quy định của gia tộc nhà em, anh đừng phá hỏng, dù sao mọi người đều không thiếu tiền mà.”
Hạ Tử Nhiên đương nhiên biết Thái Hâm Lỗi giàu có, không để tâm chút tiền lẻ này. Nhưng đây là tiền của người đàn ông của cô ta, cô ta không muốn Hạ Sơ Tuyết và Hạ Mạt Hàn được hời, lòng dạ hẹp hòi của phụ nữ chính là như vậy.
Nếu Hạ Tử Nhiên đã nói vậy, Thái Hâm Lỗi cũng không cố chấp ném tiền qua cửa sổ nữa, anh ta nói: “Được.” Sau đó, anh ta bảo nhân viên phục vụ quẹt 90 ngàn.
Điều kiện kinh tế của Hạ Sơ Tuyết và Chu Hoằng rất khá, Chu Hoằng làm kinh doanh lớn, kiếm được không ít tiền, nên 90 ngàn với anh ta cũng không phải là nhiều. Huống hồ, tối nay, anh ta cũng coi như đã làm quen được với Thái Hâm Lỗi. 90 ngàn này tiêu rất đúng chỗ, nên anh ta không cần phải suy nghĩ nhiều, lập tức lấy thẻ ra quẹt 90 ngàn.
Chu Hoằng thanh toán xong, Hạ Tử Hiên cũng thoải mái quẹt 90 ngàn.
Cuối cùng đến lượt Hạ Mạt Hàn.
Từ khi nghe thấy con số 360 ngàn, sắc mặt của Hạ Mạt Hàn đã trở nên rất khó coi. Cô chạy tới đây tham gia buổi tụ họp, chẳng những mất hết mặt mũi, mà còn tốn nhiều tiền thế này, sao mà cô chịu nổi đây.
Trước kia, ba chị em tụ tập tiêu hết một, hai ngàn đã là quá lắm rồi. Hôm nay, tự nhiên cô phải tốn 90 ngàn, cô không nỡ, hơn nữa cùng chẳng có.
Cả gia sản của cô bây giờ không có nổi 90 ngàn.
Mấy năm nay, Hạ Mạt Hàn chi tiêu rất nhiều. Mẹ cô không đi làm, lại hay mê bài bạc, thường xuyên thua tiền. Ngô Bách Tuế ăn không ngồi rồi ở nhà, thi thoảng còn phải đến viện tâm thần khám bệnh, việc này cũng tốn không ít tiền. Một mình Hạ Mạt Hàn nuôi cả nhà, số vào chẳng bằng số ra, đến số tiền tiết kiệm ngày xưa cô cũng đã tiêu hết sạch, trong thẻ của cô bây giờ chỉ có 20 ngàn.
Trong lòng cô vừa căng thẳng vừa quẫn bách.
Thấy Hạ Mạt Hàn im lặng, Hạ Tử Hiên trêu chọc: “Hạ Mạt Hàn, không phải chị không có tiền đấy chứ?”
Nín nhịn một lúc lâu, Hạ Mạt Hàn mới đỏ mặt nói: “Tôi không mang thẻ.” Vì không hít đủ lượng không khí, nên giọng nói của cô rất nhỏ.
“Không sao thưa chị, chỗ chúng tôi còn chấp nhận thanh toán bằng Alipay, Wechat, chuyển khoản trên điện thoại nữa ạ.” Nhân viên phục vụ đứng một bên giải thích.
Nghe thấy vậy, mặt Hạ Mạt Hàn càng đỏ hơn, đôi môi sắp bị cô căn bật máu, cô lắp bắp nói: “Tôi… Tôi…”
Đúng lúc này, Ngô Bách Tuế ngồi ở trong gốc đột nhiên đứng dậy, thờ ơ nói: “Để tôi thanh toán!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!