Chàng Khờ
Chương 222: Ngô Bách Tuế bình tĩnh
Trận pháp phòng thủ vững như thành đồng vách sắt đã bị người đàn ông bệnh tật phá vỡ.
Ai ai cũng kinh ngạc.
Trong ngoài cửa, hai bên chiến đội đều sững sờ hóa đá.
Không lâu sau, toàn bộ trận pháp hoàn toàn bị phá vỡ. Người đàn ông bệnh tật trên không xoay người nhảy xuống, dừng tại cổng trang viên của nhà họ Ngô.
Lão đứng thẳng, khí phách hiên ngang, oai phong ngời ngời. Lão chính là chúa tể mạnh nhất tại thế giới này.
Võ công của lão đạt cảnh giới cực kỳ cao, nhưng cả đời lão không chỉ cắm đầu luyện võ, những thứ khác lão cũng xem qua, trận pháp là một trong những thứ thuộc phạm trù lão nghiên cứu.
Tuy lão biết trận pháp mạnh mẽ nhưng nó không phải thứ hoàn mỹ không chút thiếu sót, trận pháp có lợi hại hơn nữa cũng có điểm yếu, cũng chính là sơ hở. Trước kia, người đàn ông bệnh tật đã nghiên cứu kỹ về trận pháp phòng thủ trong trang viên nhà họ Ngô, lão cảm nhận rõ trận pháp ở cổng trang viên hết sức kiên cố, gần như là không phá vỡ nổi. Chính vì vậy, trước đó lão dùng nhiều chân nguyên mạnh mẽ nhưng không thể phá vỡ. Do đó, lão mới nghĩ tới việc ra tay từ chỗ khác. Sau khi nghiên cứu quan sát, lão phát hiện kết giới của trận pháp ở nơi cao nhất trên bầu trời trang viên, nếu muốn phá vỡ trận pháp cách tốt nhất là tấn công kết giới trận pháp. Bởi đó là nơi yếu nhất trong toàn bộ trận pháp.
Sự thật chứng minh người đàn ông bệnh tật đã tìm đúng phương hướng, cuối cùng lão đã phá vỡ trận pháp phòng thủ vô cùng mạnh mẽ của nhà họ Ngô.
Khi lão đáp đất, tất cả mọi người mới phản ứng kịp.
Tứ Đại Thiên Vương và hàng ngàn người mặc đồ đen trong chiến đội sau lưng họ đều phấn chấn, ai ai cũng lộ vẻ hăng hái. Sĩ khí của đội quân này thoáng chốc đã dâng đến mức cao nhất, mọi người sục sôi, nhìn người đàn ông bệnh tật bằng ánh mắt đầy súng bái, kính phục.
Lão không hổ là vị thần trong lòng mọi người.
Bên trong, Ngô Thiên và người nhà họ Ngô sợ hết hồn, đặc biệt là Ngô Thiên, sắc mặt hắn thay đổi kịch liệt, tim đập như đánh trống. Hắn dám đối đầu với người đàn ông bệnh tật, dám chọc giận Tứ Đại Thiên Vương, dám phách lối, ngông cuồng hoàn toàn vì có trận pháp phòng thủ ở trang viên nhà họ Ngô bảo vệ. Đây là chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Ngô, Ngô Thiên dựa vào nó mới dám được ăn cả ngã về không. Nhưng hiện tại, trận pháp phòng thủ bị phá vỡ, chỗ dựa của Ngô Thiên sụp đổ, hắn sẽ nhất định sẽ phải trả giá thảm khốc vì sự hung hăng, hống hách khi nãy của mình. Chắc chắn người đàn ông bệnh tật sẽ làm hắn tan xương nát thịt.
Nghĩ đến đây, Ngô Thiên vội vàng hét lên: “Rút lui, mau rút lui!”
Nói xong, Ngô Thiên xoay người co giò chạy, hắn chạy vào trong trang viên bằng tốc độ nhanh nhất từ khi sinh ra.
Cao thủ nhà họ Ngô theo Ngô Thiên đến cũng điên cuồng chạy trốn vào trang viên ngựa hoang thoát giây cương.
Những người khác trong trang viên đã sớm bị chấn động bởi tiếng sụp đổ vang lên từ trận pháp phòng thủ. Sau khi lá chắn năm màu hoàn toàn vỡ vụn, bọn họ sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Trang viên to lớn như chốn bồng lai tiên cảnh thoáng chốc đã trở thành địa ngục nhân gian, đám người mới yên ổn được mấy ngày đã phải hoảng sợ. Trận pháp phòng thủ của nhà họ Ngô bị phá vỡ, đồng nghĩa với việc ngày diệt vong của nhà họ Ngô sắp đến, Thần Chết sắp giáng xuống.
Người nhà họ Ngô, nhà họ Hạ bị bao phủ bởi hơi thở tang tóc. Ai cũng cảm thấy sự khủng hoảng lớn nhất trong đời mình, cả thế giới như chìm vào tăm tối, trong lòng bọn họ tuyệt vọng, chỉ còn lại nỗi sợ, nỗi hoang mang vô tận.
Ngô Thiên thân là gia chủ nhà họ Ngô, lẽ ra lúc này hắn nên dốc sức ngăn cản kẻ địch bên ngoài, nhưng kẻ địch của hắn lại là người đàn ông bệnh tật. Khi đối diện với Vũ Thánh nghịch thiên, hắn không có bất cứ khả năng nào để phản kháng lại. Nếu hắn dẫn dắt mọi người phản kháng, hậu quả sẽ là tất cả phải chết, thậm chí có thể tan thành mây khói trong chớp mắt. Vì vậy, hắn chạy trốn theo bản năng. Hắn điên cuồng chạy trốn cực kỳ nhanh, tốc độ kia sắp đuổi kịp siêu xe.
Nhưng dù hắn có hơn nữa cũng không thể nhanh bằng người đàn ông bệnh tật. Đúng lúc hắn chạy nhanh như chớp, một bóng người bỗng từ trên trời hạ xuống chặn hắn lại, ngăn cản hắn chạy trốn.
Tất nhiên người này chính là người đàn ông bệnh tật.
Ngô Thiên gắng gượng phanh lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt hắn nhợt nhạt, đôi mắt ánh lên sự sợ hãi. Hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông chặn hắn lại, giây phút này Ngô Thiên thực sự đã sợ hết hồn, cuối cùng hắn vẫn không thể thoát khỏi ma chưởng của lão.
Các cao thủ nhà họ Ngô chạy thục mạng thấy Ngô Thiên bị chặn lại thì không khỏi dừng bước. Bọn họ nhanh chóng tập hợp sau lưng Ngô Thiên, cùng tiến cùng lùi với hắn.
Ngay sau đó, Tứ Đại Thiên Vương dẫn đội quân ngàn người đến, bao vây đám người Ngô Thiên.
Người đàn ông bệnh tật lạnh lùng nhìn Ngô Thiên, hờ hững nói: “Nói mau, rốt cuộc là ai đã bố trí trận pháp của nhà họ Ngô các cậu?”
Trong mắt lão, Ngô Thiên chẳng khác gì một người chết, lão đã quyết định số phận của Ngô Thiên. Nhưng trước khi giết Ngô Thiên, lão phải biết rõ rốt cuộc nhà họ Ngô còn ai có thể bố trí trận pháp phòng thủ mạnh mẽ như vậy. Đây chính là chuyện lão vô cùng lưu tâm.
Ngô Thiên nuốt ực một cái, run rẩy trả lời: “Tôi cũng không biết, đây là pháp trận lão tổ để lại cho nhà họ Ngô”.
Trước kia có trận pháp phòng thủ, Ngô Thiên còn dám cáo mượn oai hùm, khiến người đàn ông bệnh tật lầm tưởng nhà họ Ngô có cao thủ trấn giữ. Nhưng giờ lão tùy tiện vung tay cũng có thể tiêu diệt hắn nên đương nhiên Ngô Thiên không dám nói dối nữa.
Song, khi nghe thấy vậy, mắt lão lạnh như băng. Lão lạnh giọng nói: “Tốt nhất cậu nên nói thật từ đầu đến cuối cho tôi, nếu không cậu không còn cơ hội mở miệng nữa đâu!”
Hiển nhiên lão không tin lời Ngô Thiên.
Ngô Thiên thành khẩn giải thích: “Tôi nói thật mà, đây quả thực là pháp trận lão tổ nhà họ Ngô chúng tôi để lại”.
Lão nhíu mày, lạnh lùng nói: “Không thể nào, trận pháp nào cũng có thời hạn tồn tại nhất định, nó không thể tồn tại lâu như vậy được”.
Điều này lão cực kỳ chắc chắn. Lão đã nghiên cứu về trận pháp, trận pháp cũng có hạn sử dụng như hàng hóa, một trận pháp không thể tồn tại mấy đời. Hơn nữa, qua sự quan sát, nghiên cứu, tấn công khi nãy, lão chắc chắn trận pháp trong trang viên nhà họ Ngô là trận pháp mới, được bố trí trong thời gian rất ngắn.
Nghe vậy, Ngô Thiên cũng sững sờ. Hắn không hiểu sâu về trận pháp, nghe Ngô Bách Tuế nói lão tổ nhà họ Ngô bố trí trận pháp phòng thủ, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng. Nhưng bây giờ, hắn thực sự nghi ngờ Ngô Bách Tuế có phải cố ý bẫy hắn không. Có lẽ trận pháp này không phải do lão tổ nhà họ Ngô bố trí. Điều quan trọng hơn là trận pháp này không thể ngăn cản người đàn ông bệnh tật, nhà họ Ngô vẫn rơi vào nguy hiểm.
Ngô Thiên càng nghĩ càng tức giận, hắn thẳng thắn nói với người đàn ông bệnh tật: “Tôi chỉ biết vậy, nếu ông muốn hỏi thì hãy hỏi Ngô Bách Tuế, hắn đã nói với tôi những điều này, cũng chính hắn đã tiết lộ về trận pháp”.
Nghe xong, lão nhíu mày rồi bình tĩnh nói: “Ngô Bách Tuế? Gọi cậu ta tới đây cho tôi!”
Ngô Thiên không do dự mà lập tức lướt qua người lão, nhanh chóng bước vào trang viên.
Lúc này, Ngô Bách Tuế đang ở trong phòng Ngô Thanh Đế châm cứu cho ông.
Ngô Thanh Đế đã hôn mê một tuần vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ riêng của nhà họ Ngô và các chuyên gia y học được mời đến đều bó tay.
Sau khi trở về nhà họ Ngô, ngày nào Ngô Bách Tuế cũng châm cứu cho Ngô Thanh Đế đúng giờ, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Ngô Bách Tuế đang tĩnh tâm châm cứu thì Ngô Thiên đột nhiên xông vào phòng, tức giận hô: “Ngô Bách Tuế, trận pháp phòng thủ bị phá vỡ rồi!”
Ngô Bách Tuế vừa xoay châm vừa thản nhiên nói: “Tôi biết rồi!”
Chuyện lớn khiến nhà họ Ngô náo động chẳng ảnh hưởng gì đến Ngô Bách Tuế, anh vẫn ngồi im, tập trung châm cứu cho Ngô Thanh Đế. Dường như với anh, đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.
Nhìn thấy Ngô Bách Tuế tỏ vẻ chẳng liên quan gì đến mình, Ngô Thiên vốn đang nổi giận đùng đùng càng tức giận hơn. Hắn xông tới bên cạnh Ngô Bách Tuế, căm phẫn nói với anh: “Chẳng phải mày nói trận pháp phòng thủ này có thể bảo vệ nhà họ Ngô ư? Sao giờ lại bị phá vỡ dễ dàng như vậy?”
Ngô Thiên thật sự sắp tức giận tới nổ phổi, giờ đây trong nhà họ Ngô, người người đều gặp nguy hiểm, mạng sống của mọi người đều khó giữ được. Nhà họ Ngô sắp bị tiêu diệt mà Ngô Bách Tuế vẫn bình tĩnh như gió thổi mây bay, không thèm quan tâm đến. Thái độ này càng khiến Ngô Thiên cảm thấy mình bị Ngô Bách Tuế đùa bỡn.
Nghe xong, Ngô Bách Tuế vẫn ung dung châm cứu cho Ngô Thanh Đế, anh vừa châm cứu vừa giải thích qua loa: “Tôi không ngờ Vũ Thánh này lại mạnh như vậy!”
Ngô Thiên giận đến mức hận không thể xé nát Ngô Bách Tuế, hắn siết chặt hai tay, hung hăng lườm Ngô Bách Tuế, vành mắt như sắp nứt toác: “Chẳng phải mày vẫn luôn miệng nói mình có thể bảo vệ nhà họ Ngô sao? Bây giờ trận pháp phòng thủ đã bị phá, bố thì vẫn hôn mê chưa tỉnh lại, đối phương đã dẫn người vào trang viên, mày bảo vệ nhà họ Ngô bằng cách nào thế?”
Ngô Thiên càng nói càng tức giận, lửa giận ngập trời của hắn gần như thiêu đốt cả căn phòng.
Ngô Bách Tuế thận trọng cắm cây châm cuối cùng trong tay vào đầu Ngô Thanh Đế, sau đó anh nghiêm nghị nói với Ngô Thiên: “Nếu tôi đã nói sẽ bảo vệ nhà họ Ngô thì tất nhiên sẽ không để nhà họ Ngô gặp chuyện gì”.
Nói xong, Ngô Bách Tuế đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Ngô Thiên thấy vậy thì nhướng mày hỏi: “Mày định làm gì?”
Ngô Bách Tuế vừa đi vừa lạnh lùng trả lời: “Đi gặp bọn họ!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!