Chàng Khờ - Chương 239: Thua rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Chàng Khờ


Chương 239: Thua rồi


Khí thế

của Ngô Bách Tuế toát ra, cả cái Tứ hợp viện liền được bao bọc bởi luồng khí

lạnh đến thấu xương.

Đường

Dĩnh không hề yếu thế hơn, khí thế tỏa ra trên người cô cũng mạnh mẽ ồ ạt đến

khiếp người. Cô hơi nhếch khóe môi, lạnh lùng nói với Ngô Bách Tuế: “Hi

vọng anh đừng nương tay với tôi, nếu anh mà thật sự thua trong tay tôi thì tôi

sẽ khinh thường anh thật đấy”.

Đường

Dĩnh rất tự tin, chữ nào chữ nấy đều khích bác Ngô Bách Tuế, cô hi vọng Ngô

Bách Tuế dốc toàn lực ra đấu với cô một trận.

Ngô Bách

Tuế nghe vậy thì lạnh lùng trả lời: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đánh

thắng cô”.

Đánh

thắng Đường Dĩnh anh mới có thể lấy được địa chỉ của nhà họ Đường, đánh thắng

Đường Dĩnh anh mới có thể bước tới trước thêm một bước, thế nên anh buộc mình

phải thắng.

Đường

Dĩnh nghe xong thì đáp lại: “Muốn thắng tôi, không dễ vậy đâu”.

Nói xong

thì người Đường Dĩnh tỏa ra một luồng chân nguyên vô cùng ngang ngược, luồng

chân nguyên vừa vô hình lại vừa hữu hình này vương vít quanh thân cô khiến khí

thế của cô thay đổi cực lớn.

Thấy vậy,

mí mắt của Ngô Bách Tuế không khỏi giật một cái. Chân nguyên của Đường Dĩnh

thuần chính và phong phú hơn những loại chân nguyên thông thường nhiều, chỉ dựa

vào điểm này thôi anh đã có thể khẳng định Đường Dĩnh ghê gớm hơn người đàn ông

bệnh tật.

“Tiếp

chiêu đi!”

Đường

Dĩnh khẽ hô lên, ngay sau đó, thân hình yêu kiều của cô di chuyển, chiếc eo mềm

mại toát ra một nguồn năng lượng vô cùng cứng cỏi, mới chớp mắt mà cô đã lướt

tới trước mặt Ngô Bách Tuế rồi.

Không

chần chờ gì, Đường Dĩnh tung một chưởng đánh thẳng vào ngực Ngô Bách Tuế với

tốc độ nhanh như chớp, một luồng chân nguyên trầm mạnh chợt thoát ra khỏi tay

cô cuốn lấy Ngô Bách Tuế.

Trong

tích tắc, Ngô Bách Tuế chỉ cảm thấy như mình đứng giữa tâm vòi rồng, cảm giác

bức bách xộc thẳng tới. Thân hình mềm mại của Đường Dĩnh lại bộc phát ra năng

lượng mạnh bạo mãnh liệt thế này, điều này thật sự khiến Ngô Bách Tuế thấy bất

ngờ.

Anh không

hề khinh suất, lập tức nắm chặt quyền tay phải đón cản chưởng của Đường Dĩnh.

Trong quyền thế bao hàm sức mạnh Man Hoang vô cùng uy mãnh của anh.

Ầm!

Quyền và

chưởng tông vào nhau, hai nguồn năng lượng va chạm phát ra tiếng nổ chấn động.

Một làn sóng khí dư âm tỏa ra giữa hai người đã bao phủ lấy cả cái Tứ hợp viện

trong nháy mắt, gió lớn chợt nổi lên, rít gào liên tục, bụi bay cuồn cuộn, nhảy

múa đầy trời, những chiếc đèn lồng cũ treo dưới mái hiên đều đung đưa kịch

liệt, mái ngói bị chấn động đến rung rinh.

Nhưng hai

người trong cuộc thì lại như đứng hình, giữ nguyên tư thế đánh nhau.

Lực chân

nguyên mạnh mẽ trong chưởng của Đường Dĩnh không ngừng đánh vào Ngô Bách Tuế,

nhưng chẳng lung lay được anh chút nào.

Không thể

xem thường sức mạnh Man Hoang của Ngô Bách Tuế được, nó có thể chế ngự lực chân

nguyên của Đường Dĩnh một cách triệt để.

Lần giao

chiến đầu tiên, hai người không phân cao thấp.

Đứng hình

mấy giây sau thì hai người đồng thời rút tay về, mỗi người lùi sau mấy bước để

kéo dài khoảng cách.

Vẻ mặt

Đường Dĩnh khá kinh ngạc, cô nhìn Ngô Bách Tuế rồi tán thưởng: “Sức mạnh

Man Hoang của anh quả nhiên phi phàm”.

Đường

Dĩnh thật sự bất ngờ, luồng chân nguyên vừa nãy cô đánh ra hung mãnh điên cuồng

đến thế mà chẳng làm dậy lên chút sóng nào, sức mạnh Man Hoang của Ngô Bách Tuế

vô cùng mênh mông, hơn nữa còn hết sức bá đạo, sức mạnh của mình có lớn lao

hùng mạnh đến đâu mà gặp phải sức mạnh Man Hoang của anh cũng như trâu đất

xuống biển, sụp đổ tan tành hết.

Ngô Bách

Tuế cũng khá sửng sốt, anh nói tự đáy lòng: “Cô cũng khiến tôi bất ngờ lắm

đấy, đúng là tôi đã đánh giá thấp cô rồi”.

Lần đầu

giao chiến đối với hai người họ mà nói thì có thể xem là để thăm dò đối phương.

Nhưng lần thăm dò này lại khiến Ngô Bách Tuế nhận ra được thực lực thật sự của

Đường Dĩnh mạnh hơn khá nhiều so với dự liệu của anh. Lực chân nguyên mà cô gái

này phát ra thật sự vô cùng mạnh mẽ hung hãn, nếu không phải mình sở hữu sức

mạnh Man Hoang thì e rằng đã bị cô đánh gãy xương cốt toàn thân rồi.

Một thời

gian ngắn trước đây, Đường Dĩnh vẫn còn chưa biết võ công gì, nhưng bây giờ

được nhà họ Đường truyền thừa thì cô lại trở nên mạnh mẽ thế này. Nghĩ thôi

cũng đã biết nhà họ Đường nghịch thiên đến mức nào, trong đó còn biết bao nhiêu

cao thủ tuyệt đỉnh nữa chứ?

Nhà họ

Đường đúng là ngọa hổ tàng long, thâm sâu không thể dò.

Bây giờ

Ngô Bách Tuế càng ý thức được sâu sắc điểm vô địch của nhà họ Đường rồi.

Đường

Dĩnh cười lạnh rồi mạnh mẽ nói: “Lại nào!”

Dứt lời,

thân hình uyển chuyển của Đường Dĩnh lại di chuyển, nhưng lần này cô không xông

thẳng tới tấn công Ngô Bách Tuế.

Cô áp

dụng chiến thuật vu hồi, cô nhẹ nhàng chạy vòng quanh Ngô Bách Tuế.

Thông qua

lần thăm dò trước đó, Đường Dĩnh đã hiểu sức mạnh Man Hoang của Ngô Bách Tuế vô

cùng mạnh mẽ, lại càng ngang ngược mãnh liệt, dù bạn dùng lực mạnh mẽ đến cỡ

nào để đánh với anh thì đều sẽ bị sức mạnh Man Hoang của anh cản được. Thế nên,

Đường Dĩnh từ bỏ việc dùng chân nguyên mạnh bạo để đánh với anh, mà chọn lợi

dụng ưu thế của cơ thể phụ nữ, lấy nhu khắc cương.

Thế nên,

lần tấn công này của Đường Dĩnh có một phương hướng rõ ràng, thân hình uyển

chuyển của cô như hóa thành một dải lụa mềm không ngừng quấn lấy Ngô Bách Tuế

với tư thế âm nhu.

Trông thì

chẳng giống Đường Dĩnh tấn công Ngô Bách Tuế gì cả, mà chỉ đang chạy vòng quanh

khiêu vũ với anh thôi.

Cảnh

tượng này vô cùng duy mĩ, tràn đầy tình cảm thân mật.

Nhưng Ngô

Bách Tuế thì lại nhíu chặt mày, ánh mắt thâm sâu. Biểu cảm của anh không hợp

với bầu không khí này chút nào.

Ngay lúc

sắc mặt của Ngô Bách Tuế trầm trọng thì cảnh tượng phát sinh biến đổi, chỉ thấy

quanh người Đường Dĩnh đột nhiên phát ra vô số mị ảnh ánh vàng, những mị ảnh

này hệt như nhiều con phượng hoàng hợp thành đàn bay đầy trời, điên cuồng nhảy

múa quấn quanh lấy Ngô Bách Tuế.

Từng mị

ảnh phượng hoàng kia dường như là hóa thân của những con phượng hoàng tu luyện

thành thần ở trên trời, vừa rực rỡ vừa chói mắt, linh động muôn dáng vẻ, không

những thế, mỗi một mị ảnh phượng hoàng đều như đang gặm nhấm linh hồn của con

người, mang theo lực sát phạt cực kì âm nhu, bao gọn Ngô Bách Tuế.

Quá đáng

sợ!

Ngô Bách

Tuế đứng trong vòng vây của mị ảnh phượng hoàng hệt như rơi vào vòng vây của

hàng ngàn quân, anh cố gắng ổn định tinh thần, tập trung tinh lực, anh lờ đi

tất cả những mị ảnh phượng hoàng kia, đấm thẳng một quyền thật mạnh vào người

thật của Đường Dĩnh.

Nắm đấm

này mang theo sức mạnh Man Hoang mãnh liệt vô cùng của Ngô Bách Tuế, càng chứa

đựng khí thế mênh mông ngút trời, uy lực của một nắm đấm này thôi đã đủ để hủy

diệt trời đất.

Bất chợt

đất trời thay màu, gió táp biến đổi, cả không trung của Tứ hợp viện vì quyền

này của Ngô Bách Tuế mà âm trầm bí bách hẳn.

Ầm!

Chỉ trong

chớp mắt, từng mị ảnh phượng hoàng kia đồng loạt ngưng tụ lại bay tới trước đầu

nắm đấm của Ngô Bách Tuế khi anh sắp đánh trúng cơ thể của Đường Dĩnh.

Thoáng

chốc, nắm đấm mạnh mẽ của Ngô Bách Tuế chợt khựng lại giữa không trung.

Mà sức

mạnh Man Hoang vô cùng thô bạo trên đầu nắm đấm của anh lại tiêu tan trong tầng

tầng lớp lớp mị ảnh phượng hoàng kia chỉ trong tích tắc.

Lực của

mị ảnh hóa giải được sức mạnh Man Hoang của Ngô Bách Tuế!

Lấy nhu

khắc cương chính là cách Đường Dĩnh đối phó với Ngô Bách Tuế.

Chiêu này

gọi là “Cửu Phượng Ảnh”, là một trong những chiêu thức cô được truyền

thừa từ nhà họ Đường. Vì bộ võ công này cực kì có nét đẹp âm nhu, phụ nữ dùng

sẽ dễ hơn nhiều, thế nên nhiều đời nay nhà họ Đường chỉ truyền bộ võ công này

cho phụ nữ mà không truyền cho đàn ông. Võ công truyền thừa của nhà họ Đường

đều vô cùng phi phàm, nhưng Cửu Phượng Ảnh này được xem là một trong những

chiêu thức nổi trội nhất trong tất cả võ công của nhà họ Đường.

Đường

Dĩnh đã tu luyện thành thục bộ môn võ công này rồi, mà điểm huyền diệu nhất của

Cửu Phượng Ảnh này chính là nó thiên biến vạn hóa, linh hoạt thay đổi, nó có

thể biến hóa tương ứng theo thế tấn công của kẻ địch. Hơn nữa khí thế đánh giết

của môn công pháp này cũng vô cùng mạnh mẽ.

Chính vì

nhạy cảm linh hoạt, tùy cơ ứng biến nên lúc nắm đấm của Ngô Bách Tuế đấm về

phía Đường Dĩnh thì những mị ảnh phượng hoàng này mới tập trung hết để cản nắm

đấm của anh, kình khí của chúng mạnh mẽ lại xuất kích bất ngờ, trong chớp mắt

đã đánh tan sức mạnh Man Hoang thô bạo mạnh mẽ của Ngô Bách Tuế.

Lực đạo

bị giải trừ, sắc mặt của Ngô Bách Tuế thay đổi dữ dội, anh ngẩng phắt mắt lên,

không dám tin nhìn Đường Dĩnh.

Từ lúc

Đường Dĩnh thi triển chiêu này thì Ngô Bách Tuế đã cảm nhận được chiêu thức này

của cô cực kì không đơn giản, thế nên anh đã tập trung xác định được cơ thể

thật của cô từ sớm, đồng thời dùng sức mạnh Man Hoang mạnh nhất để đột phá hết

những mị ảnh này, đấm thẳng vào cơ thể của Đường Dĩnh. Nhưng anh không ngờ

chiêu này của Đường Dĩnh chỉ đợi sức mạnh Man Hoang của anh mà thôi.

Lúc Ngô

Bách Tuế đang cực kì hoang man thì Đường Dĩnh lạnh mặt lại rồi chợt nói:

“Chỉ thế thôi sao? Thế anh phải cẩn thận đấy”.

Nói xong

thì khí thế của Đường Dĩnh chợt tăng bạo, cô tung chưởng tay phải ra đánh mạnh

về phía Ngô Bách Tuế.

Lúc tung

chưởng ra cũng là lúc tầng tầng lớp lớp mị ảnh phượng hoàng kia thuận theo thế

chưởng của cô ào ạt tấn công Ngô Bách Tuế.

Thấy vậy,

ánh mắt Ngô Bách Tuế trầm xuống, anh lập tức thu quyền về với tốc độ nhanh

nhất, sau đó chuyển quyền thành chưởng, chưởng này mang theo sức mạnh Man Hoang

bất tận của anh, đập vào chưởng của Đường Dĩnh.

Ầm!

Hai

chưởng va vào nhau, năng lượng đối kích nhau, khí thế bùng nổ, tàn dư phát tán

vang lên ầm ầm.

Sức mạnh

Man Hoang mạnh mẽ của Ngô Bách Tuế lại tán loạn hóa thành hư không trong sự gặm

nhấm của tầng tầng lớp lớp mị ảnh phượng hoàng kia.

Thế công

kích của Đường Dĩnh vẫn như chẻ tre, tiếp tục đánh mạnh về phía Ngô Bách Tuế.

Ngô Bách

Tuế không còn lực chống đỡ, cả người anh bị đánh bay thẳng ra sau, cuối cùng

đập mạnh xuống nền hành lang trước cửa phòng.

Đường

Dĩnh thu chưởng lại, ánh mắt thờ ơ nhìn Ngô Bách Tuế, không hề nể nang nói:

“Anh thua rồi, cửa của tôi anh còn không qua nổi thì lấy gì để tới nhà họ

Đường cứu bố anh?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN