Chàng Khờ
Chương 250: Mơ mộng hão huyền
Một chữ
đơn giản bá đạo, khí thế hiên ngang.
Ngô Bách
Tuế biết người nhà họ Đường phi phàm, nhưng anh không sợ, đối diện với Đường
Mục Đức và Đường Tiếu Hồng, Ngô Bách Tuế vẫn vô cùng tự tin.
Đường
Tiếu Hồng nghe vậy thì con ngươi đột nhiên rút lại, đáy mắt toát ra tia nhìn
sắt nhọn, anh ta nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm rồi trầm giọng nói: “Một
người thô lỗ từ bên ngoài vào như cậu lại dám nói chuyện với tôi thế à?”
Đối với
Đường Tiếu Hồng thì người nhà họ Đường là cao nhân đẳng cấp, mỗi một thành viên
trong nhà họ Đường đều thấy mình vinh quang, cao hơn người khác. Trong mắt bọn
họ, người bên ngoài đều là người phàm thấp kém. Còn Ngô Bách Tuế – tên vô dụng
hèn mọn này lại dám kiêu ngạo quá đáng thế này với mình, điều này khiến Đường
Tiếu Hồng cảm thấy vô cùng kinh ngạc và tức giận.
Sắc mặt
Ngô Bách Tuế không hề thay đổi, anh lạnh lùng nhìn Đường Tiếu Hồng rồi hiên
ngang nói: “Tôi cứ nói vậy đấy, anh làm gì được tôi?”
Cho dù
Đường Tiếu Hồng đã có dấu hiệu tức giận nhưng Ngô Bách Tuế vẫn kiêu ngạo như
cũ, không hề nể mặt anh ta.
Thấy Ngô
Bách Tuế cứng như vậy, ánh mắt Đường Chấn Phong lờ mờ hiện lên một tia tán
thưởng, ông ta không ngăn cản Ngô Bách Tuế, cứ mặc anh đối đầu với Đường Tiếu
Hồng.
Lòng nhẫn
nại của Đường Tiếu Hồng bị mài nhẵn, ánh mắt anh ta chợt thay đổi, sát khí bắn
ra, anh ta tức giận quát Ngô Bách Tuế: “Vậy thì tôi sẽ dạy cho cậu một bài
học nhớ đời!”
Dứt lời,
cả người Đường Tiếu Hồng toát ra khí thế mạnh mẽ vô song, khí thế và cơn giận
đồng thời bùng phát. Ngô Bách Tuế thành công chọc giận Đường Tiếu Hồng, anh ta
không thể nhịn được nữa, anh ta xem chưởng tay phải là đao, chém ngang về phía
Ngô Bách Tuế với khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Chưởng
này thật sự giống như đao, thế chưởng vô cùng sắc bén, như trường đao bổ vào hư
không, nhắm thẳng vào Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách.
Tuế thấy vậy thì ánh mắt lay động, anh không chần chừ gì lập tức quay người,
hai tay hệt như vuốt rồng tóm tới, đỡ đao chưởng của Đường Tiếu Hồng đang đâm
tới.
Đây là
Ngô Bách Tuế thi triển Cầm Nã Thủ với sức mạnh Man Hoang, hai thứ này kết hợp
với nhau khiến chiêu này của anh càng thêm huyền ảo và bá đạo.
Bất chợt,
tầng tầng lớp lớp bóng tay sinh ra và tan biến ngay trong hư không, thực thực
ảo ảo, thật giả khó phân, hệt như hàng nhìn bóng tay đang múa may bám lấy cú
chưởng đơn giản như sét đánh của Đường Tiếu Hồng.
Nhưng mọi
người chỉ thấy, đao chưởng sét đánh của Đường Tiếu Hồng thế như chẻ tre, mang
theo sức mạnh chẻ đôi ngọn núi đột phá tầng tầng bóng tay, đánh thẳng về trước,
chém thẳng về phía Ngô Bách Tuế.
Nói thì
chậm mà việc xảy ra thì nhanh, Ngô Bách Tuế thay đổi chiêu thức trong tích tắc,
Cầm Nã Thủ của anh từ vô số ảo ảnh bỗng thắt lại, một cái thắt một cái tháo,
liền chế ngự được lực đạo trong chiêu đao chưởng này của Đường Tiếu Hồng.
Phá giải
được lực của đối phương rồi, Ngô Bách Tuế lập tức nhân cơ hội xông lên, tay
phải nắm thành quyền, quyền này mang theo sức mạnh Man Hoang kinh động trời
đất, đánh về phía Đường Tiếu Hồng.
“Huyễn
Kiếm Quyền!”
Đối mặt
với một quyền bạo phát bất ngờ của Ngô Bách Tuế, Đường Tiếu Hồng đột nhiên quát
lên, đồng thời tay phải của anh ta cũng huơ nắm đấm lên, thi triển chiêu Huyễn
Kiếm Quyền biến hóa khôn lường lại có sức mạnh vô tận.
Trong tay
Đường Tiếu Hồng không có thanh kiếm nào nhưng vừa phát Huyễn Kiếm Quyền ra thì
cánh tay anh ta hệt như biến thành một thanh kiếm sắc nhọn ngay tức khắc. Còn
nắm đấm của anh ta chính là mũi kiếm. Mũi kiếm đâm tới, một luồng chân nguyên
sắc bén như kiếm cũng theo đó gào thét tuôn ra.
Ầm!
Nắm đấm
của Ngô Bách Tuế và Huyễn Kiếm Quyền của Đường Tiếu Hồng tông mạnh vào nhau.
Sức mạnh Man Hoang và sức mạnh chân nguyên cũng va vào nhau phát ra tiếng vang,
làn sóng dư âm lan ra bốn phía.
Quyền thế
của Ngô Bách Tuế hùng hồn phong phú, vô cùng cương mãnh, mang theo khí thế
chính đại quang minh, còn quyền thế của Đường Tiếu Hồng thì lại bén nhọn như
kiếm.
Một giây
sau, khí thế sắc bén kia của Đường Tiếu Hồng ầm ầm tan rã, còn quyền thế mang
sức mạnh Man Hoang của Ngô Bách Tuế cũng bị phá vỡ, hai người đều lùi về sau
một bước.
Trận đánh
đầu tiên, hai người xem như hòa.
Sắc mặt
của Ngô Bách Tuế và Đường Tiếu Hồng đều thay đổi, bọn họ đều bất ngờ về thực
lực của đối phương.
Đường Mục
Đức đứng bên cạnh cũng lấy làm lạ, ông ta không ngờ đồ vô dụng của thế giới bên
ngoài như Ngô Bách Tuế lại sở hữu năng lượng mạnh mẽ bá đạo thế này, năng lượng
này có thể ngang bằng với chân nguyên, đúng là siêu phàm.
Nhưng
Đường Mục Đức cũng biết, thực lực của con trai mình tuyệt đối không thua Ngô
Bách Tuế, vì chiêu vừa rồi Đường Tiếu Hồng vẫn chưa dùng hết toàn lực, chắc chỉ
mới dùng một phần nhỏ thôi. Trong lòng Đường Mục Đức hi vọng Đường Tiếu Hồng có
thể đàn áp tính khí kiêu căng ngang ngược của Ngô Bách Tuế, ông ta cũng tin
rằng Đường Tiếu Hồng có thể làm được điều đó. Vậy nên ông ta cũng không ngăn
cản hai người có ý định đánh tiếp.
Còn Đường
Chấn Phong cũng hoàn toàn không bảo dừng lại, ông ta nhìn chăm chú Ngô Bách Tuế
bằng ánh mắt sâu xa nhưng không nói lời nào.
Đường
Dĩnh đã lùi đến bên cạnh Tống Nghi Nhiên, chừa đủ không gian cho Ngô Bách Tuế.
Cô không biết Ngô Bách Tuế có thể đánh lại Đường Tiếu Hồng hay không nhưng
trong lòng cô vẫn giữ một tia hi vọng, cô hi vọng Ngô Bách Tuế có thể đánh bại
tên ngạo mạn này để hai bố con nhà này không dám xem thường Ngô Bách Tuế, không
dám xem thường nhà cô nữa.
Đường
Tiếu Hồng sau khi khá kinh ngạc thì trở lại sắc mặt lạnh lùng ngạo nghễ, anh ta
nhìn Ngô Bách Tuế rồi trầm giọng nói: “Chút tài mọn này của cậu mà cũng
dám phản tôi à, đúng là không biết trời cao đất dày”.
Dứt lời,
khí thế cả người Đường Tiếu Hồng chợt tăng bạo, anh ta bất ngờ nắm chặt hai
quyền, cơ bắp trên hai cánh tay anh ta bỗng nhiên cuồn cuộn to lên.
Trong
chớp mắt, Đường Tiếu Hồng hệt như biến thành một người khác, khí thế của anh vô
cùng khủng bố, anh ta đồng thời tung hai quyền ra.
Cánh tay
phải của anh ta như kiếm, cánh tay trái thì như đao, đao kiếm hợp bích, hòa vào
làm một, đây là kĩ thuật chiến đấu một mình Đường Tiếu Hồng luyện thành.
Đối với
người thường thì có thể luyện đến cảnh giới cao nhất của kĩ thuật kiếm hoặc kĩ
thuật đao thôi đã là chuyện khó hơn lên trời rồi. Nhưng Đường Tiếu Hồng không
những luyện cả hai môn võ công này lên đến cảnh giới cao nhất mà anh ta còn có
thể đồng thời dung hợp cả hai loại kĩ thuật đao kiếm này với chính mình, và thi
triển ra ngoài, sức mạnh uy lực của chiêu này có thể tưởng tượng ra được.
Cùng với
đòn đánh đao kiếm kết hợp này, khí kình chân nguyên toàn thân của Đường Tiếu
Hồng cũng phát hết ra ngoài, ngưng tụ trên hai cánh tay của anh ta, quyền thế
trên cánh tay phải sử dụng kĩ thuật kiếm của anh ta sắc bén vô cùng, quyền thế
bên tay trái sử dụng kĩ thuật đao thì lại mãnh liệt hung hãn, hai cái này kết
hợp với nhau làm bùng nổ lên uy lực kinh thiên, đánh ầm ầm về phía Ngô Bách Tuế.
Trong
chớp mắt, Ngô Bách Tuế bị một luồng khí thế vô cùng mạnh mẽ bao trùm, anh đã ý
thức được không thể xem thường đòn công kích trái đao phải kiếm này của Đường
Tiếu Hồng. Mắt thấy hai quyền thế mang hai luồng khí kình mạnh mẽ khác nhau này
bổ tới, anh lập tức đạp đất rồi bay lên.
Nhảy lên
tới một độ cao nhất định, Ngô Bách Tuế lập tức ngưng kết sức mạnh Man Hoang
trong thân mình vào chân, chân phải của anh mạnh mẽ quét ngang một đường về
phía Đường Tiếu Hồng đứng ở dưới.
Cước chân
này cực kì mạnh mẽ và cứng rắn, khí thế trong đó càng dồi dào nghịch thiên,
không gì địch nổi. Một cước quét ngang thật sự có uy thế cuồn cuộn quét hết
thiên hạ.
Ầm!
Một tiếng
vang chấn động, thế chân của Ngô Bách Tuế và sát chiêu đao kiếm hợp bích của
Đường Tiếu Hồng va đốp vào nhau, hai luồng khí thế đâm vào nhau rồi bùng phát
làm chấn động cả đại điện.
Người
trong điện đều chăm chú nhìn Ngô Bách Tuế và Đường Tiếu Hồng.
Sức mạnh
của Đường Tiếu Hồng mang theo uy lực tàn sát vạn vật đánh vỡ sức mạnh Man Hoang
trong thế chân của Ngô Bách Tuế, sau đó đánh thẳng vào cơ thể của anh.
Một giây
sau, cơ thể Ngô Bách Tuế bị đánh trúng, bất chợt, cả người anh bay về sau, cuối
cùng rơi xuống góc của đại điện.
Thắng
thua đã định.
Ngô Bách
Tuế thua rồi!
Ngô Bách
Tuế ngã xuống đất, cơn đau làm anh nhăn mặt lại, toàn thân nhếch nhác vô cùng.
Đường Mục
Đức liếc nhìn Ngô Bách Tuế bằng nửa con mắt, rồi sau đó ông ta nhìn Đường Chấn
Phong, cười khẩy: “Thực lực thế này mà cậu còn ảo tưởng cậu ta có thể rửa
nhục cho cậu trên đấu trường cuộc thi “Thanh niên tranh bá” sao? Đúng
là mơ mộng hão huyền!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!