Chàng Rể Đại Gia - Chương 15: Thư mời
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
517


Chàng Rể Đại Gia


Chương 15: Thư mời


“Muốn đuổi tôi ra ngoài ư? Cô dám!”

Trần Tuấn Sinh mặt biến sắc, trừng mắt nhìn Diệp Sở Thiến quát lên.

“Mời anh ra ngoài cho! Nếu không đừng trách tôi không khách khí!”

Chẳng cần đợi Trần Tuấn Sinh có bất kỳ động thái gì, bảy tám nhân viên bảo vệ lập tức đè ép, túm lấy vai hắn, không cho hắn nhúc nhích.

“Giỏi! giỏi lắm! Tôi nhớ hết, các người đợi ông đây xử lý lũ các người thế nào!”

Trần Tuấn Sinh trong lòng bực tức, buông ra một lời cay đắng rồi chuẩn bị rời đi.

“Bỏ ra, tôi tự đi!”

“Linh Ngọc, chúng ta đi, tôi đợi xem, các người đến cầu xin tôi tha thứ như thế nào!”

Trần Tuấn Sinh đưa tay muốn kéo Tạ Linh Ngọc, nhưng lại kéo hụt.

“Trần Tuấn Sinh, anh về trước đi, mỹ phẩm Duyệt Kỷ lọt vào danh sách này, tôi có một chút việc cần phải xác nhận lại với công ty Danh Dương!”

Tạ Linh Ngọc mặt vô cảm, thậm chí cũng không thèm nhìn Trần Tuấn Sinh.

“Cô…được, vậy tôi về trước đây.”

Trần Tuấn Sinh trong lòng tức giận, đang chuẩn bị trách móc nhưng lại nghĩ đến kế hoạch của mình nên kìm lại cơn giận.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng của Trần Tuấn Sinh đã biến mất trong phòng khách. Còn người của một số công ty khác cũng đều ngơ ngác nhìn nhau.

Họ vốn không nghĩ được rằng, người dẫn chương trình này lại cứng rắng đến như vậy, trong một trường hợp quan trọng như vậy lại trực tiếp đuổi Trần Tuấn Sinh của công ty Tuấn Phát đi.

Trong chốc lát, cả căn phòng im bặt.

“Được rồi, nếu như các vị không có gì nghi vấn thì có thể đi về được rồi, tuy trong dự án hoạt chất làm trắng da chống lão hóa chúng ta không có cơ hội hợp tác nhưng ở các lĩnh vực khác chúng ta vẫn còn không ít các chỗ để hợp tác.”

Diệp Sở Thiến miệng mỉm cười, một câu nói, một ánh mắt đã làm mọi người quên đi chuyên không vui vừa rồi.

Vẫn còn các cơ hội hợp tác khác?

Mọi người đang ngồi đây đều không phải là kẻ ngu ngốc, mua bán không có thì còn có nhân nghĩa.

Lần này không có được dự án làm trắng da và chống lão hóa nhưng mà công ty Danh Dương sắp có được thành công, tương lai nếu như còn cơ hội hợp tác khác cũng đủ để họ đủ ăn đủ mặc.

“Haha, tất nhiên là thế rồi.”

“Nếu đã như vậy thì chúng tôi sẽ về để đợi tin tức tốt lành từ công ty Danh Dương.”

Đợi sau khi tất cả mọi người đều rời đi, Diệp Sở Thiến lúc này mới nhìn Tạ Linh Ngọc.

Trước kia cô ấy vẫn chưa nhìn kĩ, giờ đây nhìn kĩ một lượt, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.

“Thật đúng là một mỹ nhân, e rằng không thua kém gì so với giám đốc Thẩm, chẳng lẽ Chu tổng đã thích cô ấy hay sao?”

Diệp Sở Thiến trong lòng có ý kiến nhưng không hề biểu hiện ra ngoài.

“Qúy cô đây chắc có lẽ là giám đốc Tạ rồi, về việc hợp tác giữa hai công ty chúng ta, công ty chúng tôi chút nữa sẽ gửi một bản hợp đồng cụ thể, cho đến lúc đó, nếu như không có ý kiến gì thì dự án làm trắng da và chống lão hóa có thể chính thức bắt đầu được rồi.”

Diệp Sở Thiến nhẹ nhàng hất tóc bên má rồi cười nói.

“Xin hỏi chị là?”

“Tôi họ Diệp, cô có thể gọi tôi là chị Diệp, tôi là trợ lý của giám đốc Chu.”

Diệp Sở Thiến nhẹ nhàng nói rồi dẫn Tạ Linh Ngọc vào phòng làm việc.

“Chị Diệp, giờ thì tôi đã trúng thầu rồi, không biết có thể gặp người phụ trách hạng mục làm trắng da chống lão hóa bên chị là giám đốc Chu không?”

Tạ Linh Ngọc không hề dựa vào vị thế là giám đốc của một công ty để lên giọng mà rất khiêm tốn gọi Diệp Sở Thiến là chị Diệp, đồng thời cũng cẩn trọng nói ra suy nghĩ của mình.

“Rất xin lỗi, giám đốc Chu của chúng tôi hiện tai không tiện lộ diện, nhưng anh ấy sẽ xuất hiện ở buổi tiệc sau này.”

Diệp Sở Thiến khẽ gật đầu và nhẹ nhàng giải thích.

“Cũng được, vậy tôi sẽ đợi anh ấy ở bữa tiệc.

Nghe được những lời này từ Diệp Sở Thiến, Tạ Linh Ngọc cũng chỉ biết thở dài.

Chỉ cần gặp được vị giám đốc Chu đó, cô ấy tự tin bản thân có thể thuyết phục được đối phương, để đối phương có thể nhượng bớt lợi ích ở một số phương diện.

Sau khi bàn một chút với Tạ Linh Ngọc về phương hướng khái quát, Diệp Sở Thiến đã tiễn Tạ Linh Ngọc ra về.

Sau đó, Diệp Sở Thiến mới nhìn sang Chu Dương, không nhịn được cười mà nói rằng: “Giám đốc Chu, anh ở một bên xem kịch thế đã xem đủ chưa? Làm một nhân viên bình thường có thật là thú vị như thế không?”

Khi nghĩ đến những lời dặn dò của Chu Dương trước đó, Diệp Sở Thiến liền bật cười.

Rõ ràng là một người có thể lấy ra bằng sáng chế đỉnh cao để hợp tác với công ty Danh Dương về dự án làm trắng da chống lão hóa, tại sao lại đóng giả thành một nhân viên bình thường làm việc ở công ty Danh Dương lâu như vậy.

Hơn nữa, ở trong hội nghị vừa rồi, anh cũng cố tình giữ bí mật, làm cho mọi người không biết được.

Tuy nhiên Diệp Sở Thiến cũng không hỏi nhiều, cô phát hiện ra rằng Chu Dương ngày càng có nhiều bí mật và cô cảm thấy Chu Dương thật thú vị.

“Có đôi lúc, một nhân viên bình thường có thể cho mọi người nhìn rõ một số việc hơn là một giám đốc.”

Chu Dương cười đau khổ nói, rồi ngồi thẳng xuống.

Nếu không phải vì anh đột nhiên có được một phần tài sản kếch xù, sao anh có thể thay đổi vị thế trong một đêm được.

“Thôi được rồi, tiếp theo là đến khâu chuẩn bị tốt cho buổi tiệc, chúng ta cần chính thức khởi động dự án hoạt chất làm trắng da chống lão hóa trong buổi tiệc, đến lúc đó giám đốc Thẩm cũng sẽ qua, giờ tôi về trước đây.”

Sau khi dặn dò kĩ càng một hồi, Chu Dương liền rời đi.

Thông tin đối tác làm ăn với công ty Danh Dương trong dự án hoạt chất làm trắng chống lão hóa đã được xác định đã được lan truyền rất nhanh, đến cả một số công ty nước ngoài cũng biết được tin tức đó.

“Có được tư cách hợp tác là một công ty có tên là mỹ phẩm Duyệt Kỷ, mọi người đã biết chưa?”

“Ừ, thông tin này đã nghe qua, chẳng phải là anh Trần theo đuổi người đẹp ở công ty đó hay sao? Anh Trần, sao anh không nói gì?”

Từ khi bị câu lạc bộ Silver Lake hủy quyền hội viên, Trần Tuấn Sinh và một số người bạn xấu xa của mình thường xuyên trà trộn vào một câu lạc bộ khác.

Vào lúc đó, trong phòng riêng sang trọng của câu lạc bộ, mấy người nam tuổi trung niên to béo đang mỗi người ôm một mỹ nữ và uống rượu hát ca.

Tuy nhiên, Trần Tuấn Sinh lại mặt lạnh như tiền ngồi ở một xó, nghe được một số người khác nói, mặt hắn ta trông càng khó coi.

Sau khi bị Diệp Sở Thiến đuổi đi, hắn ta liền huy động sức lực của bản thân, muốn tìm Thẩm Bích Quân của công ty Danh Dương giải thích.

Tuy nhiên, điều hắn không ngờ tới là Thẩm Bích Quân lại từ chối gặp hắn.

Trước đây Thẩm Bích Quân có không ít lần qua lại tiếp xúc với công ty nhà hắn, bây giờ lại từ chối hắn. Điều này làm cho Trần Tuấn Sinh vô cùng tức giận.

Xem ra, Thẩm Bích Quân có được bản quyền của dự án làm trắng da chống lão hóa nên xem thường công ty hắn.

Điều quan trọng hơn nữa là, kế hoạch mà hắn muốn dạy dỗ Chu Dương và Diệp Sở Thiến đã tan thành mây khói.

“Ồ, đúng rồi, nghe nói công ty Danh Dương tối ngày mai sẽ tổ chức tiệc khởi động dự án làm trắng ra chống lão hóa ở Thúy Hồ Cư, mời rất đông người trong ngành, đến lúc đó hay là đến xem.”

Trần Tuấn Sinh vừa nghe được liền ngẩng thẳng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào người vừa nói.

“Anh vừa nói cái gì? Buổi tiệc?”

Người đó cũng bị bộ dạng của Trần Tuấn Sinh Lúc đó làm cho sợ hãi, liền nhanh chóng nói lại một lần những lời vừa nói.

“Đáng ghét! Công ty Danh Dương giỏi lắm, không thèm đưa cho tôi thư mời, mẹ nó chứ! Cứ nghĩ rằng làm như thế thì tôi không đi nổi hay sao?”

————————

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN