Chàng Rể Đại Gia
Chương 9: Mẹ xuất viện
Chương 9: Mẹ xuất viện
Tin tức Lý Xuyên bị sa thải, thông qua Email của nội bộ một cách nhanh chóng, gửi đến từng nhân viên của công ty Danh Dương.
Nội dung Email là do Thẩm Bích Quân tự tay viết, trong Email cô nói việc Lý Xuyên bị sa thải la do lạm dụng chức quyên, chèn ép nhân viên, điều này khiến cho tất cả nhân viên của bộ phận bán hàng đều cảm thấy mát lòng mát dạ. Sau khi tin tức này được truyền ra rộng rãi, cả bộ phận bán hàng đều xôn xao, tất cả đều biết đây nhất định là do Chu Dương đi kiện với chủ tịch!
Vì thế, anh đã trở thành anh hùng trong mắt của cả bộ phận bán hàng.
Sau đó anh đã ký hợp đồng hợp tác với Thẩm Bích Quân ngay trong phòng làm việc của cô.
Trong hiệp ước, anh sẽ trở thành người đứng đầu của dự án sản phẩm dưỡng da chống lão hóa, đồng thời anh cũng nắm được 60% cổ phần của dự án này, nắm trong tay toàn quyền quyết định.
Tuy nhiên, Chu Dương cố tình bắt Thẩm Bích Quân giữ bí mật cho mình, anh tạm thời vẫn chưa muốn cho người khác biết về việc bản thân đã trở thành một đại cổ đông và cũng là người đứng đầu của dự án này.
Tiếp theo, anh bắt đầu chuẩn bị cho dự án sản phẩm dưỡng da chống lão hóa, đồng thời cũng chuẩn bị lực chọn đối tác cho dự án này.
Trong lòng anh, vốn dĩ hi vọng có thể sáp nhập được công ty của Tạ Linh Ngọc, để cho cô có thể nhận được sự giúp đỡ từ công ty Danh Dương, từ đó có thể vượt qua được khó khăn.
Cho nên, anh để cho thư ký của Thẩm Bích Quân đưa thông tin này ra bên ngoài, thông báo với tất cả các doanh nghiệp mỹ phẩm trong nước, công ty Danh Dương đã lấy được bản quyền công thức chất chống lão hóa của phòng thí nghiệm sinh vật
Stanford, chuẩn bị khởi động dự án mỹ phẩm chống lão hóa, đồng thời công khai tìm kiếm đối tác trêи toàn quốc.
Sau khi tin tức được công bố rộng rãi, các thương hiệu mỹ phẩm trêи toàn thế giới đều vô cùng ngạc nhiên.
Không ai có thể ngờ rằng, các doanh nghiệp lớn trêи thế giới đều đang ra sức tranh giành bản quyền, không ngờ lại âm thầm rơi vào tay công ty Danh Dương.
Thật sự là khiến cho người khác phải mở rộng tâm nhìn.
Công ty Danh Dương một bước đã trở thành công ty mỹ phẩm được chú ý nhất trêи toàn quốc, các công ty mỹ phẩm lớn khác trong nước đều vì Việc này mà vừa ngưỡng mộ vừa ganh ty, cùng lúc đó thì những công ty vừa và nhỏ cũng liều mạng muốn hợp tác với họ.
Trong số các công ty đó cũng bao gồm luôn cả Duyệt Kỷ của Tạ Linh Ngọc, và cũng có công ty mỹ phẩm của tên khốn Trần Tuấn Sinh ở trong đó.
Những ngày này, tất cả các doanh nghiệp trêи toàn quốc đều đang chuẩn bị cho việc đấu thầu của công ty Danh Dương, Tạ Linh Ngọc cũng một lòng dốc sức cho chuyện này, bởi vì trong suy nghĩ của cô, đây có thể là cơ hội cuối cùng để cứu vớt công ty của mình.
Tuy rằng thực lực của mỹ phẩm Duyệt Kỷ rất yếu, cơ hội được chọn cũng cực kỳ mong manh, nhưng cô vẫn lấy việc này như một phao cứu sinh, chuẩn bị chiến đấu tới cùng.
Vì để dốc toàn lực làm tốt dự án này, cô thậm chí dọn nhà đến ở công ty, mỗi ngày ăn uống nghỉ ngơi đều ở công ty, làm việc bận rộn suốt 24h, chuẩn bị cho những tài liệu đấu thầu, lúc nào cũng lo sợ sẽ mất đi cơ hội lần này.
Chu Dương không ngờ Tạ Linh ngọc có thể liều mạng đến như vậy, đau lòng cho cô nhưng anh cũng cảm thấy rằng, nếu như Tạ Linh Ngọc đã muốn liều mạng, thì cứ để cô liều mạng một phen, bản thân anh sẽ âm thầm giúp đỡ cô, như vậy cô sẽ cho rằng thành công mà cô có được chính là nhờ vào sự nỗ lực của bản thân, đối với cô cũng sẽ là sự an ủi và cổ vũ tốt nhất!
Tên khốn Trần Tuấn Sinh cũng rất hy vọng có thể tiếp cận với một con thuyền lớn như là công ty Danh Dương, cho nên hắn ta cố gắng đấu thầu, vọng tưởng có thể một bước trở thành đối tác chiến lược của công ty Danh Dương.
Nếu như hắn ta biết, mọi quyền sinh sát thực sự nằm trong tay Chu Dương, e rằng sẽ không cần phải tốn công vô ích như thế.
Trong những ngày chuẩn bị dự án, thì bệnh viện đã đưa đến một tin tức.
Quả thận mà mẹ Chu Dương đợi bao lâu nay cuối cùng cũng đã tìm thấy rồi.
Nhiều năm nay mẹ của Chu Dương bị chứng nhiễm trùng đường tiểu, vân luôn đang chờ để ghép thận, vốn dĩ cho rằng đã không thể chờ đợi được nữa, lại không ngờ rằng lúc này lại có kết quả.
Liên tưởng đến Triệu Đồng đã phải nộp cho mẹ hơn một triệu đồng tiền viện phí, phí phẫu thuật và cả phí phục hồi chức năng, trong lòng anh bất giác thầm nghĩ không lẽ quả thận này cũng do Triều Đồng giúp mình tìm thấy hay sao?
Rất có thể là như vậy!
Ngân hàng thận vốn rất ít, không biết bao nhiêu bệnh nhân nhiễm trùng đường tiểu đang giành giật một quả thận, không có mối quan hệ và sự giúp đỡ từ phía sau, muốn tìm được một quả thận nhanh chóng như vậy thật là việc không hề dễ dàng.
Quả thận sau khi được đưa đến thành phố Đông Hải, bệnh viện rất nhanh chóng sắp xếp ca phẫu thuật cấy ghép thận cho mẹ của Chu Dương.
Phẫu thuật không những thành công ngoài mong đợi, mà những biến chứng sau phẫu thuật cũng xuất hiện gì nhiều.
Cả một tuần sau đó, ngoại trừ mỗi ngày sắp xếp thời gian đến công ty Danh Dương tham gia nghiên cứu thảo luận dự án công thức chất chống lão hóa, toàn bộ thời gian còn lại đều ở bệnh viện chăm sóc cho mẹ.
Trong khoảng thời gian này, Tạ Linh Ngọc mỗi ngày đều bận rộn công việc của công ty, Chu Dương mỗi ngày đều ở bệnh viện cùng với mẹ.
Trần Tuấn Sinh sau khi nghe nói, bận rộn cách mấy cũng sắp xếp thời gian bắt đầu tích cực lấy lòng mẹ vợ của Chu Dương.
Trong những ngày này, hắn ta mỗi ngày đều tặng quà cho mẹ vợ của Chu Dương, hôm nay thì tặng tổ yến, hôm sau thì tặng đá quý, hôm sau nữa thì lại vi cá hải sâm, lấy lòng đến nỗi mẹ của Chu Dương vui như mở hội.
Vốn dĩ mẹ vợ của Chu Dương rất không hài lòng với người con rể hèn nhát như vậy, dưới sự ly gián của Trần Tuấn Sinh, hình tượng của Chu Dương trong mắt bà ta ngày càng tệ hơn.
Thậm chí bà ta đã từng nghĩ rằng, cần phải gây áp lực để con gái phải ly hôn với Chu Dương, sau đó gả con gái cho Trần Tuấn Sinh đây mới thực sự là rể quý!
Ngày mẹ Chu Dương xuất viện cũng chính là ngày sinh nhật của Tạ Linh Ngọc.
Tạ Linh Ngọc đích thân đến bệnh viện đón mẹ Chu Dương xuất viện và mời mẹ Chu Dương đến nhà tham gia bữa tiệc sinh nhật của mình.
Mẹ Chu Dương vừa mới xuất viện, trêи gương mặt đầy nếp nhăn vẫn còn lộ rõ nét nhợt nhạt, bà biết con trai mình vẫn phải chịu sự bắt nạt từ nhà họ Tạ cho nên bản thân bà cũng không muốn thêm phiền phức cho nhà bên đấy.
Cuối cùng làm cho nhà họ Tạ thêm phiền phức, cũng chính là đem lại cái sự phiền phức cho chính con trai của mình, sau này sẽ khiến cho con trai ngày càng buồn khổ.
Nghĩ đến hoàn cảnh đó trong lòng Chu Dương cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Hình như bà biết tình trạng của Chu Dương lúc ở nhà họ Tạ không tốt, mẹ Chu Dương võ tay vào Chu Dương ra hiệu sau đó nói với Tạ Linh Ngọc : “Linh Ngọc, thôi không cần đâu, mẹ chúc con sinh nhật vui vẻ, bây giờ mẹ bệnh như vậy tới cũng chỉ thêm phiền phức cho con, thôi mẹ không đi đâu”.
Những lời nói của mẹ Chu trong giây phút này hoàn toàn giống như một bàn tay vô hình bóp nát trái tim của Chu Dương từng chút từng chút một.
Tạ Linh Ngọc vội vàng nói: “Mẹ hôm nay mẹ xuất viện cũng là sinh nhật của con, hai tin vui cùng một lúc, mẹ về nhà với chúng con nha.”
Chu Dương cũng nói thêm vào: “Đúng đó mẹ, mẹ về cùng với tụi con nha”.
Trước lời nói năn nỉ của hai con cuối cùng bà cũng gật đầu đồng ý. Về tới nhà, mẹ vợ của Chu Dương ngay lập tức đứng lên, khuôn mặt giận dữ nói: “Ø cậu cũng biết về nhà à”.
Giọng nói chua chát khiến cho khuôn mặt của mẹ Chu Dương hiện rõ sự căng thẳng.
Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng tức giận của mẹ vợ, Chu Dương đứng ngoài cửa cảm thấy vô cùng khó xử.
Thấy con trai bị ức hϊế͙p͙, không được tôn trọng, mắt của mẹ Chu lóe lên một chút cay đắng.
Bà ấy vội vàng, lắp bắp nói : “Chào chị…”
Mẹ vợ của Chu Dương vây tay cắt ngang lời nói của mẹ Chu, sự khinh người đến phát điên này khiến Chu Dương không biết làm sao nhìn làm sao mà kìm nén được sự nổi cáu.
Trong lúc này, một người đàn ông cười nhạo và nói: “Xin chào bác Tạ”.
Chu Dương quay đầu lại, không ngờ rằng tên khốn Trần Tuấn Sinh lại đến, hắn còn mang cả quà và hoa đến!
————————
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!