Chàng Rể Phi Thường
Chương 46: Anh định mua một chiếc xe
“Tớ cũng không biết có phải lớp bọn mình không, chỉ biết là tớ vô cùng cảm ơn anh ấy.” Tôn Tuyết lắc đầu: “Nhưng hình như anh ấy có quen tớ, vừa vào đã nói thẳng tên tớ ra luôn.”
Trần Mộng Vũ tiếc đến đứt ruột, cô ta mở điện thoại của mình ra rồi nhấn vào phòng live của Tôn Tuyết, cô ta mở xem tất cả bình luận từ lúc bắt đầu live, thấy có khá nhiều bạn học cùng vì thương hại mà ủng hộ chút tiền, sau đó nhìn thấy Lữ Văn ra oai, sỉ nhục trả thù Tôn Tuyết, tặng khoảng một nghìn tệ, sau đó đến lượt Đinh Hàm xuất hiện, mục đích của Đinh Hàm rất đơn giản, chỉ là muốn chiếm được con người Tôn Tuyết, tặng liền lúc vài nghìn tệ rồi bảo Tôn Tuyết đến câu lạc bộ Nữ Hoàng phục vụ hắn.
Rồi kịch hay chuẩn bị bắt đầu, có một người với nick là Kẻ Bình Phàm cho mọi người thấy thế nào là coi tiền như rác, tặng liên tiếp mười lần, mười nghìn tệ ném không tiếc tay, thách thức Đinh Hàm một con nhà siêu giàu của học viện sinh vật, sau đó lại tặng tiếp hai mươi phát, đi luôn hai mươi nghìn, may mà Đinh Hàm không ngu như hắn tiếp tục ném tiền vào live stream đó, nếu không ai mà biết live stream này sẽ thu hút biết bao nhiêu lượt xem và nhận được nhiều quà đến mức nào.
Cuối cùng những thứ quà này người được hời nhất chẳng ai khác chính là đứa nhà nghèo Tôn Tuyết kia.
Chẳng biết bọn họ nghĩ kiểu gì, mỗi uốn éo trước màn hình không mà tặng cho nhiều tiền đến thế? Đàn ông bây giờ nhiều thằng vẫn ngu thế à? Trần Mộng Vũ không thể lí giải hổi, cô ta thử kết bạn với Kẻ Bình Phàm xem sao, không ngờ lại được đồng ý luôn.
Sở Phàm đang ngồi xem điện thoại, anh cũng không nhìn xem là ai, dù sao thì cũng đều đồng ý hết, lúc này Tôn Tuyết đã tắt live stream, Sở Phàm đang định đặt điện thoại xuống rồi đi ngủ, nhưng đột nhiên lại có một tin nhắn hiển thị đến.
“Cậu Bình Phàm à?”
“Cậu là?” Sở Phàm thấy nick của người này là Giấc Mộng Cơn Mưa.
“Mình là Trần Mộng Vũ, Kẻ Bình Phàm tên là gì thế? Là sinh viên của học viện sinh vật chúng mình à?” Phía bên kia trả lời rất nhanh.
Sở Phàm bắt đầu hơi mất bình tĩnh.
Anh làm chồng sắp cưới của Trần Mộng Vũ ba năm trời, khổ nỗi đối phương chưa bao giờ trả lời một tin nhắn nào của anh cả, thế mà giờ lại chủ động nhắn tin cho anh?
Nhưng Sở Phàm biết rất rõ, đối phương cần tìm là Kẻ Bình Phàm, chứ không phải là Sở Phàm.
“Tôi là sinh viên học viện sinh vật.” Sở Phàm tránh câu hỏi chính, chỉ trả lời câu phía sau.
“Vậy thì tốt quá rồi Kẻ Bình Phàm, sau này mình live stream thì cậu có còn tặng quà mình nhiều như cậu đã tặng Tôn Tuyết hôm nay không?” Trần Mộng Vũ hỏi với giọng hồi hộp.
Sở Phàm không trả lời, chỉ nằm trêи giường rồi nghĩ, phụ nữ là như thế này sao? Hay là chỉ có mỗi loại người như Trần Mộng Vũ mới như vậy?
Sở Phàm chợt có ý nghĩ hỏi một câu: “Cậu có bạn trai chưa? Tôi thấy cậu và Quách Siêu thân thiết với nhau lắm mà nhỉ.”
“Đâu có? Mình và cậu ấy chỉ là bạn bình thường thôi, mọi người hiểu nhầm rồi.” Tốc độ trả lời tin nhắn của Trần Mộng Vũ có thể được tính bằng giây, nhanh vô cùng.
Chủ yếu là trong lòng cô ta cũng có chút tính toán, anh chàng đại gia này hỏi cô ta có bạn trai chưa chắc chắn là có ý gì đó với cô ta, nếu cô ta nói là có rồi, vậy chẳng phải không còn gì để nói nữa sao?
Hơn nữa, đây lại là một anh chàng đại gia siêu giàu, dám đối đầu với Đinh Hàm, thách thức Đinh Hàm thậm chí còn trấn áp được cả Đinh Hàm, người như thế này Quách Siêu làm sao có thể sánh được chứ? Quách Siêu đứng trước mặt Đinh Hàm còn phải cúi đầu, chỉ như một thằng đàn em, đẳng cấp khác xa, chọn cậu ấy chắc chắn sẽ không nhầm được.
Nhưng điều khiến Trần Mộng Vũ chán nản là vừa hỏi xong câu đó đối phương đã thoát nick, chẳng cho cô ta cơ hội để giải thích gì cả.
Sở Phàm nằm trêи giường, hơi nhếch miệng cười, đây có được coi là báo ứng không? Quách Siêu e rằng cũng không biết hắn đối với Trần Mộng Vũ cũng chỉ là một người ‘dự bị’ nhỉ? Người phụ nữ của hắn có thể bị người khác cướp đi bất cứ lúc nào, cũng chỉ cần một câu nói là xong.
Nhưng với loại người như Trần Mộng Vũ, anh đã thất vọng đến tột cùng từ lâu rồi, không cón chút hứng thú nào cả.
Nghĩ lại những việc xảy ra ngày hôm nay, trong lòng Sở Phàm cũng thấy có chút sảng kɧօáϊ, anh đã sớm nhìn rõ được xã hội bây giờ đã trở thành một xã hội chỉ có tiền tài và vật chất, tất cả đều nhìn vào thực lực, tình cảm là một thứ rất xa xỉ, không miễn cưỡng được.
Một tuần mới lại bắt đầu, thứ hai lúc nào cũng là ngày bận rộn nhất, nhưng cả ngày hôm nay Sở Phàm không gặp được Trần Mộng Dao, gọi điện hay nhắn tin cũng không thấy cô trả lời.
Sở Phàm thấy lo lắng liền đến công ty dự án của Trần Mộng Dao, thì phát hiện ra cô bé này đang ngủ ở trong văn phòng, ngủ rất ngon, thế là Sở Phàm cũng xin nghỉ học, ở trong phòng làm việc cùng cô.
Đến buổi trưa, cánh cửa bị mở ra, Chung Đình bước vào, khi thấy Sở Phàm cũng ở đó mặt cô ta biến sắc, lạnh lùng nói với Sở Phàm bằng giọng quái gở: “Đây chẳng phải là Sở Phàm à? Sao cậu lại mò được đến tận đây? À tôi biết rồi, cậu và Trần Mộng Dao ở với nhau từ đêm qua tới giờ chứ gì? Không nhận ra đấy, hai người cũng mãnh liệt phết nhỉ? Nhưng mà tôi thấy cậu cũng vô dụng quá thế, bị Mộng Vũ đá xong lại đến dụ dỗ em gái nó à? Người hèn hạ như cậu thì tôi thấy trêи đời này đúng là chỉ có một, nghĩ Mộng Dao là máy in tiền chứ gì?”
“Chờ xem đến lúc Trần Mộng Dao mất cái vị trí người phụ trách này thì cậu có còn lấy được gì từ nó nữa không?”
Từng câu nói của Chung Đình đều không có một chút nể nang nào cả, nhìn bộ dạng đầy sự coi thường, khinh bỉ người khác của cô ta, Sở Phàm không nhịn được mà cười lên: “Có hai điểm chị đã sai, thứ nhất, Mộng Sao sẽ không bao giờ mất cái vị trí người phụ trách dự án này, thứ hai, tôi ở bên cạnh cô ấy vì đúng là tôi thích cô ấy, còn chẳng có mục đích nào khác cả.”
“Cái gì? Sẽ không mất vị trí người phụ trách dự án? Cậu là thánh à? Hay là cậu biết bói toán? Tôi nói cho cậu biết, hai người đắc ý không được bao lâu nữa đâu, một thời gian nữa nhà họ Trần sẽ không chứa chấp nó nữa, đến lúc đó hai người có thể làm một đôi uyên ương cùng tha phương cầu thực rồi đó.”
Lúc này Trần Mộng Dao cũng hơi bắt đầu tỉnh dậy, cô nghe được câu nói cuối cùng của Chung Đình.
“Chị ra ngoài đi, tôi sẽ xin với dòng họ hủy bỏ tư cách trợ lý của chị, tất cả mọi việc một mình tôi làm là được, dù sao chị cũng chẳng giúp tôi được việc gì cả.” Trần Mộng Dao nói một cách dửng dưng.
“Mày!”
“Cơ hội lần trước của chị không thành công, chị không còn khống chế được tôi nữa đâu.” Trần Mộng Dao nhìn cô ta.
“Được, mày giỏi, mày cứ đợi đấy.” Chung Đình nói một câu dọa nạt xong tức tối đập cửa đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Sở Phàm quay đầu sang cười: “Cuối cùng em cũng cứng rắn được chút rồi đấy, hạng người như vậy không thể nhún nhường được, nếu không càng ngày càng phức tạp thêm.”
“Từ hôm xảy ra chuyện đó xong, em cũng không muốn chị ta tiếp tục ở bên cạnh em nữa, chị ta lòng dạ không đàng hoàng, làm sao em có thể trở thành công cụ kiếm tiền của bọn họ chứ? Hơn nữa em cũng không thể hợp tác với loại người như Cao Vĩnh được, thuốc mà rơi vào tay hắn thì người bệnh hoàn cảnh bình thường có phá sản cũng không đủ tiền mà mua dùng ấy chứ.”
“À phải rồi anh Sở Phàm, sao anh lại ở đây thế? Hôm nay là thứ hai mà, anh không có tiết à?” Trần Mộng Dao dụi mắt, nhìn đồng hồ đã thấy đến trưa rồi.
“Anh gọi điện rồi nhắn tin chẳng thấy em trả lời, lo cho em nên qua đây xem em thế nào, anh xin phép rồi, sao em lại ngủ được ở trong phòng làm việc thế?”
“Em…… tối qua thức cả đêm, mà chẳng viết được gì cả, em thức cả đêm tra cứu tài liệu.” Trần Mộng Dao đỏ mặt: “Nhưng giờ thì cũng ngủ đủ rồi.”
Sở Phàm bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, cô bé này làm gì cũng chăm chỉ chịu khó, đối xử với ai cũng tốt, thật không biết nhà họ Trần làm gì mà may mắn thế, sinh được một cô con gái xinh đẹp nết na như vậy, nhưng bọn họ lại không biết trân trọng.
“Sau này đứng có làm nhiều như vậy, mau đánh răng rửa mặt đi rồi chúng mình đến showroom 4S xem, anh định mua một chiếc xe.” Sở Phàm nói với giọng thúc giục
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!