Chàng Rể Phi Thường
Chương 503: Nhớ vô cùng
Tiêu Tiêu Tiêu không hề biết bản thân đã bị Sở Phàm ngắm trúng, ăn hết bữa cơm thì im lặng về phòng, khóa cửa.
Sở Phàm rửa bát xong thì chào Trần Mộng Dao cùng Kiều Tuyết rồi đi ra ngoài.
Lần này anh đã cảm nhận trong phòng đá rất lâu, còn chưa rõ tình hình Hàn Nham ra sao. Để yên tâm hẳn, anh quyết định sẽ tự mình đi xem tình hình thế nào.
Lái xe đến tổng bộ Phàm Giới, Sở Phàm vừa vào cửa đã bị các thành viên nhận ra.
“Anh Phàm, anh đã về!”
“Anh Phàm, đã lâu không gặp”.
“Anh Phàm…”
Đám đông cuồng nhiệt chào hỏi với Sở Phàm, Sở Phàm gật đầu với bọn họ rồi đi thẳng lên văn phòng của Hàn Nham ở tầng hai.
Cũng may Hàn Nham ở đây, Sở Phàm thấy anh ấy vẫn hoạt bát vui vẻ, không bị thương gì thì mới thở phào nhẹ nhõm”.
Hàn Nham cũng thấy Sở Phàm, kêu lên một tiếng quái dị rồi xông lên.
“Sở Phàm, anh không sao thì thật là tốt quá!”
“Tôi bị sao được chứ, còn anh, anh ngăn lại đám người của phân nhánh kiểu gì vậy?”
Sở Phàm chào lại Hàn Nham rồi hỏi thăm.
Hàn Nham gãi đầu, lúng túng cười nói: “Tôi đâu có giỏi vậy, thật ra chủ yếu là cô gái tên Hương Nhi kia ngăn lại đám người đó. Nhẫn thuật của cô ấy đỉnh lắm, cả thuật phân thân, thế thân, ẩn thân gì đó nữa cơ. Cô ấy quay đám người kia như chong chóng ấy, tôi chỉ phụ trách đứng bên ngoài quan sát, xem ai muốn đánh lén thì tẩn cho người đó một trận!”
“Hóa ra là thế, xem ra cậu tư đã tìm được một trợ thủ giỏi đấy”, Sở Phàm híp mắt suy nghĩ rồi nói.
“Về sau thì sao?”
“Về sau thì đám phân nhánh đó biết là không thắng được bọn tôi nên đã rời đi, chúng tôi ở đó chờ hai ngày thì thấy cậu cả Sở đỡ cậu tư đi ra từ bên trong”,
“Bọn họ bị thương không nhẹ, bụng cậu tư còn có vết dao xẹt qua nữa, chảy rất nhiều máu. Nếu chúng tôi không còn thừa ít đồ trị thương và quả thần kỳ thì e rằng cậu tư…”
Nói đến đây, Hàn Nham không dám nói tiếp nữa.
Nhưng Sở Phàm đã cảm nhận được sự nguy cơ của Sở Lâm lúc đó.
Có thể nói rằng, anh có thể thuận lợi trở thành gia chủ là không thể thiếu công lao của anh cả Sở Thiên và cậu tư Sở Lâm. Chờ sau này có cơ hội anh nhất định sẽ đi thăm hai người họ.
“Tốt lắm, anh còn sống là được rồi, tôi về đây. Tôi đến là để xem anh còn sống hay không thôi mà”.
Sở Phàm tùy tiện nói.
Khi anh chuẩn bị rời đi thì Giang Mậu đi vào, trầm giọng nói: “Sở Phàm, tôi có chuyện cần báo cáo với cậu”.
“Chuyện gì vậy?”
Sở Phàm ngẩn ra rồi hỏi.
“Là thế này, tổ tình báo của chúng tôi phát hiện gần đây có rất nhiều người kỳ lạ xuất hiện ở thành phố Vân Hải”.
“Kỳ lạ như thế nào?”
Sở Phàm chau mày, trong lòng nổi lên một dự cảm bất an.
“Ừm… Bọn họ ăn mặc rất cổ lỗ sĩ, như xuyên không từ quá khứ về đây vậy. Lúc đầu chúng tôi còn tưởng bọn họ đi đóng phim cơ”,
“Nhưng khí thế của bọn họ rất mạnh mẽ, rõ ràng là người luyện võ, cho nên tôi cho tổ tình báo tiếp tục giám sát, sau đó thấy nhóm người này đi vào quán bar. Trong quán bar, có một cậu nhà giàu thấy bọn họ ăn mặc quái dị, liền tiến đến khiêu khích, nhưng kết quả…”
“Kết quả sao?”
“Kết quả nhóm người này dùng những thủ đoạn vượt qua cả người luyện võ, khiến cho người đó tàn phế. Vệ sĩ của người đó nghe nói cũng là người luyện võ, nhưng trước nhóm người này không khác gì con kiến, cũng bị hạ gục bởi một chiêu”.
“Mạnh mẽ như vậy sao?”
Sở Phàm nhíu mày chặt hơn, sự bất an trong lòng ngày càng mãnh liệt.
“Đã điều tra được bọn họ muốn làm gì chưa?”
“Theo như báo cáo”.
Giang Mậu rút ra một tập tài liệu, nhìn vào và nói: “Nhóm người này đầu tiên là theo dõi một cô gái xinh đẹp ăn mặc theo phong cách cổ trang”,
“Nhưng sau đó đã bất cẩn mất dấu, rồi bắt đầu đi quanh thành phố Vân Hải. Camera giám sát ở bến xe có quay lại khuôn mặt của cô gái đó, tôi thấy cô ấy nhìn rất giống mợ chủ Mộng Dao, cho nên mới báo cáo với cậu!”
Giang Mậu vừa nói xong, còn chưa đưa tài liệu sang cho Sở Phàm thì Sở Phàm đã biến mất cái “vụt”, tốc độ cực nhanh khiến cho cửa phòng bị phá vỡ.
“Mẹ kiếp, cô gái kia lại còn bị theo dõi nữa chứ, nhóm người kia rốt cuộc có thân phận gì, đến đây với mục đích như thế nào, chẳng lẽ lại vì Mộng Dao ư?”
Sự bất an của Sở Phàm đã gia tăng đến đỉnh điểm, anh xông vào khởi động xe, lái về biệt thự.
Lúc này, tại phòng trực ban ở cửa Tây của Thanh Lâm Các.
Một nhóm đàn ông mặc trang phục Cẩm Y Vệ thời cổ đại đang đứng trong phòng giám sát, nhìn Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đang đi đi lại lại trêи màn hình.
Đây là camera giám sát ban ngày, bọn họ không biết thao tác kỹ thuật cao nên đã ép bảo vệ phải xuất ra.
Người bảo vệ nghe lời đó hiện giờ đầu một nơi xác một nơi, chết rất thảm.
“Lão Phương, chẳng phải nói chúng ta ra ngoài làm việc thì không nên giết người bên ngoài nếu như không cần hay sao?”
Một người đàn ông vạm vỡ đứng đầu hàng ngũ Cẩm Y Vệ, nói với giọng bất mãn.
“Đại ca à, chúng ta có hay đến đây đâu mà lo, đám người ở Cổ Võ Giới sẽ không biết đâu”.
Tên đàn ông cường tráng kia cười khà khà, một nụ cười khát máu.
“Tóm lại, chúng ta còn đang có nhiệm vụ phải làm đấy, mọi hành động đều phải vì mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ. Xem cái gọi là camera giám sát này xong thì chúng ta đã biết Tiêu Lạc lạc kia ở đâu rồi, mau hành động đi!”
“Rõ!”
Đám Cẩm Y Vệ đồng thanh thấp giọng hô, rồi thoắt một cái, cả đám đã biến mất.
Trong biệt thự, Tiêu Tiêu Tiêu đang nằm trêи giường, bực bội vì mất nụ hôn đầu và còn phải xin lỗi cái tên xấu xa kia. Đột nhiên, sắc mặt cô ấy khẽ biến đổi, rồi xông ra ngoài.
Ngoài phòng khách, Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đang xem chương trình giải trí, hai cô gái cười vui vẻ, không còn chút hình tượng nào.
Khi Tiêu Tiêu Tiêu xông vào phòng với vẻ mặt nghiêm trọng, Trần Mộng Dao còn ngẩn ra một chút.
Cô đang định gọi Tiêu Tiêu Tiêu ngồi xem TV cùng thì thấy Tiêu Tiêu Tiêu nặng nề nói với Kiều Tuyết: “Cô Kiều, cô là một người luyện võ, tiếp theo đây cô nhất định phải bảo vệ cho sự an toàn của Lạc Lạc, có kẻ dịch… rầm!!”
Cô ấy còn chưa nói xong thì cửa của biệt thự đã bị phá tung, bảy bóng người đứng trước biệt thự, lạnh lùng nhìn chằm chằm ba cô gái trong phòng khác.
Mà dưới chân bọn họ là những vệ sĩ quả cảm của nhà họ Sở đã chết. Bọn họ đều là những người Sở Phàm sắp xếp để bảo vệ cho Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết an toàn.
“A!!”
Trần Mộng Dao hét lên, sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch.
Kiều Tuyết thì cố gắng bình tĩnh, đứng ra trước Trần Mộng Dao, Tiêu Tiêu Tiêu thì nhanh chóng tiến lên phía trước, ánh mắt căm thù nhìn đám Cẩm Y Vệ.
“Cô Tiêu Tiêu Tiêu, đã lâu không gặp, tôi nhớ cô lắm đấy”.
Người đứng đầu nhóm Cẩm Y Vệ tiến lên trước một bước, lạnh lùng cười nói với Tiêu Tiêu Tiêu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!