Chàng Sói Của Ta - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Chàng Sói Của Ta


Chương 3


“Này, tỉnh lại đi.”

“Mau ngoan ngoãn uống hết, sẽ khỏi nhanh thôi.”

“Chậc, ngươi làm ướt hết tấm thảm này rồi.”

Trong giấc mơ ấm áp, nó vùi mình trong lớp lông cừu trắng, nghe giọng nói dịu dàng như loài chim rừng hót, uống dòng sữa dịu ngọt vào miệng. Một bàn tay vuốt ve bộ lông đen tuyền của nó, khẽ thì thầm những lời nó nghe không hiểu.

Nó rất thoải mái, vươn người muốn bàn tay kia tiếp tục gãi lưng cho nó. Nhưng bàn tay này lại có chút kì lạ, nhỏ bé lại có lực khiến lưng nó đau nhói một cái.

Mở mắt ra, không phải căn nhà cỗ ấm áp mà là hang động đá lạnh băng.

“Oa oa.”

Nó quay đầu lại, thấy đứa bé kia vô cùng phấn khích túm lấy lông nó giật mạnh, vẻ mặt như tìm thấy một món đồ chơi đầy thú vị.

Nhìn đứa trẻ bé nhỏ, lại giật lông nó đau như vậy.

Nếu không phải đôi mắt của đứa trẻ này long lanh y hệt con người cứu sống nó, trên người lại đầy mùi của con người đấy, thì nó ngay lập tức muốn ngoạm một phát vào người đứa trẻ này.

Nó khẽ nhổm người dậy, đứa trẻ không giữ được món đồ chơi yêu thích phải buông tay, lọt thỏm vào trong giỏ trúc.

Dùng ánh mắt lạnh băng nhìn đứa trẻ, nó muốn đứa trẻ này nhận ra uy nghiêm của nó, khiếp sợ nó. Dù gì đối với một kẻ thợ săn lão luyện, bị một đứa nhãi ranh giật lông là chuyện hơi mất mặt.

Chỉ hơi mất mặt mà thôi.

Lí do chủ yếu là nó muốn đứa trẻ kia đi vào khuôn khổ.

Một sói một người cứ lườm nhau như vậy.

Thôi được rồi, chỉ một mình nó lườm.

Đứa trẻ kia vẫn dùng đôi mắt tròn xoe nhìn nó, giống hệt đôi mắt nai con mới chào đời chưa từng nhìn thấy kẻ săn mồi.

Một lúc sau, khi cả hai đều không còn kiên nhẫn, đứa trẻ tự nhiên bật khóc.

Nó khá hài lòng. Đứa trẻ kia đã cảm nhận được uy nghiêm của nó, khiếp sợ nó.

Nhưng… có gì không đúng lắm. Đứa trẻ vẫn khóc nháo, cho dù nó đã thu lại ánh mắt lạnh băng của mình.

Đứa trẻ gào khóc, cả mặt đỏ lên, rất đáng thương, rất tội nghiệp. Trong lòng nó luống cuống không biết phải làm sao. Chẳng lẽ vì nó quá dũng mãnh nên khiến dứa trẻ này quá khiếp sợ?

Hình như không phải thế…

À nó nhớ ra rồi. Đứa trẻ đã đói bụng.

Loài người thật yếu đuối, không thể khiến mỡ tồn đọng trong người trở thành năng lượng vượt qua giá rét.

Nó ngán ngẩm nhìn cơn bão tuyết ở ngoài trời, thời tiết này có thể kiếm thức ăn sao?

Con người không thể ăn đồ tươi ngon, phải được nấu chín bằng lửa. Nhưng nó không biết cách tạo ra lửa. Với lại bây giờ đi săn mồi, không có hơi ấm của nó, đứa trẻ không có nổi một bộ lông dày dặn giữ ấm sẽ chết rét.

Ôi loài người, thật lắm chuyện và phiền phức!

Nó khẽ liếm đầu đứa trẻ an ủi. Có vẻ vì khóc quá lâu trong thời tiết giá rét, đứa trẻ không còn khóc mà chỉ thút thít ngậm ngón tay trong miệng, mặt tỏ ra mệt mỏi cùng uất ức.

Phải cố gắng tìm được thức ăn cho sinh linh nhỏ bé này. Không ăn được thịt tươi thì nó sẽ cố tìm hoa quả.

Bây giờ điều quan trọng nhất làm cách nào giữ ấm được cho đứa trẻ. Trong lúc nó đang đau đầu suy nghĩ biện pháp, thì đứa trẻ nhàn hạ kia đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Thở dài, bỗng nó chợt nghĩ ra một ý. Mùa xuân khi ăn con mồi, nó thường xé phần da lông ra rồi nhấm nháp phần thịt. Sau khi ăn xong rảnh rỗi, nó ngồi bứt từng sợi lông một rồi vứt một đống vào một góc trong hang động. Nếu lấy đám lông kia phủ lên người đứa trẻ, cộng thêm chiếc áo bông con người kia để lại có thể giữ ấm rất tốt.

Đúng là những việc thừa thãi đến lúc lại có ích.

Vội vàng gom đống lông trong góc động đắp lên người đứa trẻ. Đứa trẻ ngoan ngoãn nằm trong giỏ trúc, được bọc kín bởi một chiếc áo bông và một đống lông động vật, chỉ lộ ra cái đầu tròn trịa đáng yêu.

Đến lúc này nó mới ra ngoài động, đẩy một hòn đá to che cửa hang lại, để lại mấy lỗ nhỏ để thông khí. Xong, nó mới bắt đầu hành trình kiếm ăn của mình.

Bây giờ đã là ban ngày nhưng trời vẫn âm u. Bão tuyết đã dịu đi, chỉ còn lất phất vài bông tuyết đang rơi. Mọi thứ đều được phủ một màu trắng thanh khiết. Nó bước chân chậm rãi, đi xuyên đến giữa khu rừng. Trên đường đi, chẳng thấy một bóng dáng nào của sự sống. Động vật thì ngủ đông, cây cối thì trơ trọi cành lá.

Cứ đi mãi như vậy, cho đến khi trước mắt nó là vách núi đá cao chọc trời. Trên vách núi cheo leo, nó mơ hồ nhìn thấy những dây leo quấn quanh.

Nó nhận ra loại dây này. Con người kia trong lúc cùng nó đi săn đã chỉ cho nó. Vị của loại quả mọc trên dây ngọt như sữa. Những loài động vật ăn cỏ không thể leo cao đến vậy, loài ăn thịt thì chẳng bao giờ thèm để mắt tới. Vì vậy chúng vẫn còn rất nhiều.

Hơn nữa, loài cây này rất dễ sống. Chỉ cần đặt trên tảng đá là có thể dễ dàng bám trụ vào để sinh trưởng.

Nó bắt đầu xem xét địa hình quanh vách núi rồi trèo lên. Hai chi trước bám chắc vào một tảng đá, hai chi sau nhún xuống lấy đà nhảy lên. Khi nó trèo được lưng chừng, bỗng một tảng đá nhô ra bên ngoài nứt vỡ. Hai chi trước không có gì để bám trụ, cả người nó bật ngửa ra đằng sau lao thẳng xuống dốc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN