Chàng Sói Hấp Dẫn~~~~ - CHƯƠNG 7: DÒM NGÓ TÂM TƯ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Chàng Sói Hấp Dẫn~~~~


CHƯƠNG 7: DÒM NGÓ TÂM TƯ



Vào lúc Liễu Nha thật sự khó thở, dần mất đi thần trí, bàn tay nam nhân đột nhiên buông lỏng ra, không khí trong lành lại hút vào trong lồng ngực, Liễu Nha há hốc miệng, tựa như một con cá vàng thiếu dưỡng khí, tham lam hô hấp từng ngụm từng ngụm.

Nam tử tiến lên, từ từ cúi đầu, cái cổ thanh mảnh của hắn kề sát, trộm liếc tấm thân xử nữ của nàng, cười thần bí: “Nếu như ngươi có thể sống đến đêm trăng tròn tiếp theo, chuyện hôm nay ngươi mạo phạm Bổn vương liền xóa bỏ!” Liễu Nha ngẩn người, cảm giác hơi thở nóng bỏng của hắn như vuốt ve trên da thịt mềm mại của nàng, qua hồi lâu, nàng mới đột nhiên hồi hồn, con bà nó, thật giống như nàng bị một lão yêu quái hơn một nghìn năm sàm sỡ! Tức giận bùng lên, muốn đẩy hắn ra, trong đầu đột nhiên hiện ra ánh mắt âm hiểm của nam tử, cảm giác đau nhức trên cổ vẫn còn, sau khi nghĩ lại, chỉ không cam lòng ngoái đầu nhìn lại trợn lên giận dữ nhìn hắn một cái tỏ vẻ chính mình cũng thật anh hùng hảo hán, không thể khi dễ quân chủ.

“Nhung Thiên, mang các nàng đi xuống, hầu hạ cẩn thận!” Nam tử ngoái đầu nhìn lại, lạnh lùng phân phó, nụ cười khóe môi dần dần đậm.

Bị Nhung Thiên ném giống như ném khoai tây vào gian phòng, ngước mắt chỉ thấy cung nữ người không ra người quỷ không ra quỷ hôm qua, còn chưa kịp chào hỏi, lại thấy Lục Ánh vết thương chồng chất bị ném vào.

“Đại ca, xuống tay lưu tình, không thấy người bị thương sao?” Nha Nha đứng dậy, ngang ngược đem tay nhỏ bé chống ngang hông, đợi Nhung Thiên đi tới ngoài trăm thước mới tức giận mở miệng.

Trên mặt hai vị cung nữ không lộ vẻ gì rốt cuộc cũng từ từ có biểu lộ, khoé miệng co giật, toàn thân phát run, hơn nữa miệng sùi bọt mép chính là bị lên cơn điên loạn, nhìn thấy Nha Nha và Lục Ánh, giống như ban ngày thấy quỷ, bị sợ đến mặt xanh mét.

Bị hai người nhìn chằm chằm làm cho sau lưng lạnh toát, Nha Nha cố sức đặt ngang Lục Ánh ở trên giường, không ngại máu tươi làm cho y phục màu xanh của nàng nhuốm màu đỏ chói mắt.

Ngự y tới, cẩn thận bắt mạch cho Lục Ánh, kê chút thuốc liền đi, vẻ mặt vội vội vàng vàng giống như phía sau có quỷ đang đuổi theo, lại nhìn cung điện bao phủ trong đêm đen, thế nhưng không có thị vệ canh giữ, rất vắng lặng, giống như chỉ bốn người tồn tại.

Lục Ánh không có nguy hiểm tính mạng, mặc dù vết thương trên lồng ngực sẽ lưu lại vết sẹo, nhưng là gặp phải động vật hung ác, còn sống, đã là trời cao khai ân!

Khi tất cả dàn xếp xong xuôi, sắc trời cũng dần dần sáng, ánh mặt trời phát ra tia sáng lốm đốm không ngừng, ánh vàng nổi lên.

“Hai vị tỷ tỷ, các ngươi tên gì?” Đưa tay và không quên tươi cười, thời điểm Liễu Nha cầm chén thuốc thị nữ đưa cho, cười híp mắt mở miệng.

Hai người thị nữ do dự một hồi, vẻ mặt có chút kỳ quái, nhưng vẫn thấp giọng mở miệng: “Ta tên là Tố Tạp Na, đây là muội muội của ta, tên là Tố Mỹ Na!”

“Tố Tạp Na, Tố Mỹ Na, ngày hôm qua thật xin lỗi, bởi vì vội cứu người, cho nên. . . . . .” Liễu Nha gãi gãi đầu, xin lỗi mở miệng, đứng dậy, trịnh trọng hành lễ.

Tố Tạp Na và Tố Mỹ Na dừng lại, hai người nhất thời luống cuống tay chân, vội vàng xua tay cho biết không sao cả.

Liễu Nha thấy hai nàng không để ý, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc để xuống, ở trên địa bàn của người ta, dĩ nhiên phải biết co biết dãn, nếu như bị nhìn thấy không vừa mắt, ở cổ đại này, chết cũng không người nhặt xác, thật đáng thương!

Mấy ngày kế tiếp, Liễu Nha và Lục Ánh ở trong tẩm cung, sáng trưa tối còn có người đưa đồ ăn tới, trừ Tố Tạp Na và Tố Mỹ Na ra, Liễu Nha chưa từng thấy qua những người khác.

Vào cung ngày thứ ba, thương thế của Lục Ánh đã tốt hơn rất nhiều, có điều cổ họng bị Kim Lang cào nát, không thể nói, cũng giống như bị kinh sợ hù dọa, tinh thần vẫn hoảng hốt, Liễu Nha cũng không để ý tới những chuyện khác, ngày đêm vất vả hầu hạ nàng ta.

Chuyển con mắt trông thấy Tố Tạp Na ra cửa, Nha Nha vẫn nhịn không được lòng hiếu kỳ kêu nàng ta: “Tố Tạp Na, ta muốn hỏi chút, tại sao cung điện lớn như vậy lại không có ai canh giữ? Trong vương cung, không phải là thủ vệ giới nghiêm sao?”

Tố Tạp Na ngẩn ra, từ từ ngước mắt, ánh mắt lạnh lẽo: “Thanh Thanh cô nương, nơi này chỉ là một hậu điện của Hoàng cung mà thôi, nơi này, là chỗ không có người đến!” Nàng ta nói xong, nhanh chóng cúi đầu, giống như không muốn nhiều lời.

“A, vị Vương gia thật xa xỉ quá rồi, một phòng ở lớn như vậy lại dùng để nuôi một con sủng vật!” Liễu Nha ngẩn ra, bất giác mở miệng.

Thân thể Tố Tạp Na lập tức cứng đờ, hít vào một ngụm khí lạnh, cũng như chạy trốn. Bỗng dưng chạy, thật khiến Nha Nha có chút không giải thích được. Ba ngày nay, ánh mắt hai vị cung nữ kia nhìn nàng, giống như nàng chính là người đả thương Kim Lang, tràn đầy sợ hãi.

Từ từ bước ra cửa phòng, thời tiết tốt hiếm có, mấy tia sáng mặt trời phát ra chiếu lên mái cong, xuyên qua hành lang xưa cũ tĩnh mịch, cung điện cổ xưa tang thương mỹ lệ. Hồ nước trong viện sóng gợn lăn tăn, sáng rõ dưới ánh mặt trời khiến người ta không thể mắt mở. Chân nhỏ giẫm trên hành lang, vang lên âm thanh thanh thúy, nhớ đêm hôm đó, nàng đã từng nhìn thấy một khóm tường vi, nở rộ xinh đẹp trong đêm tối, vì vậy không tự chủ đi tới, mới vừa đứng lại, hoa tường vi màu trắng trong bụi rậm, hơi có chút khác lạ, cành hoa lay động, vang lên xào xạc.

Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, Nha Nha cúi người xuống, từ từ đến gần bụi hoa, nhẹ nhàng vén lên, chỉ liếc mắt một cái, liền máu mũi dâng trào, thiếu chút nữa phun ra, tình cảnh chấn động lòng người cỡ nào, áo xốc xếch đầy đất, thân thể kiện mỹ của nam tử hình thành đường cong duyên dáng, nữ tử hồng nhuận xinh đẹp, nhẹ trèo trên hắn, một đôi chân mỹ lệ được giơ lên cao, mười ngón tay cong, tạo thành đường cong hấp dẫn vô cùng. Tiếng rên rỉ mê hoặc nhàn nhạt, nghe vào trong lòng người, giống như mấy ngàn con kiến bò, hơi ngứa ngáy!

Nguyên lai người cổ đại cũng phóng khoáng như thế, giữa ban ngày, trước công chúng, Nha Nha nhẹ nhàng lau nước miếng bên khóe môi, chậc chậc xem hăng say, một đôi mắt đen to linh lợi chăm chú nhìn chằm chằm sống lưng nam tử, nhớ tới cái đêm xuyên qua kia, nàng nóng lòng, không có thấy rõ của Khả Phong, không biết sau lưng Khả Phong có hấp dẫn to lớn giống như nam tử này hay không?

Mải xem hăng say, động tác của nam tử đột nhiên dừng lại, Nha Nha ngẩn ra, cảnh giác nhanh chóng xoay người, chưa đi được hai bước, sau lưng liền truyền đến giọng quát lạnh: “Người nào?” Ngay sau đó, cổ áo bị người ta kéo thật chặt.

Cảm giác hít thở không thông cuốn tới lần nữa, Nha Nha ảo não nhắm mắt lại, quên mất đây là cổ đại, không có ai làm chỗ dựa cho nàng.

“Ngươi còn muốn đi sao?” Giọng nam tử lộ ra rét lạnh, hơi thở lạnh lẽo lạnh lùng phun lên cổ nàng.

Nhắm hai mắt, từ từ xoay người lại, nàng nâng hai tay nhỏ bé lên, trên không trung sờ soạng lung tung: “Thật xin lỗi. . . . . . Ta lạc đường, ngươi có thể nói cho ta biết đi ra lùm cỏ này như thế nào không?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ điềm đạm đáng yêu, khóe miệng làm bộ đáng thương, chiêu bài này, chỉ cần đứng trên đường cái, trước mặt lập tức sẽ rải đầy tiền bạc.

“Ngươi. . . . . . Là người mù?” Nam tử ngẩn ra, giọng điệu có chút hoài nghi.

“Phải . . . . . Quấy rầy ngươi ăn tiểu cẩu rồi. . . . . .âm thanh ngươi ăn tiểu cẩu thật là dễ nghe. . . . . .” Nha Nha bước sang bên một bước, bộp một tiếng ngã xuống đất, vì giống như thật, nàng rớt nước mắt.

“Ưmh, thật là đau. . . . . .” Lông mày vừa nhíu, tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa nắn đầu gối, Liễu Nha cơ hồ khổ sở lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa thấy đã thương.

Nam tử từ từ nheo mắt, lạnh lùng quan sát Liễu Nha, nữ tử sau lưng sột sột soạt soạt mặc xong áo, tiến lên, nằm ở trên lưng của hắn, cho một ánh mắt ác độc vô cùng.

“Tiểu cẩu, đi nhanh đi!” Khóe môi nam tử đột nhiên lạnh lùng cong lên, xoay người lại nhẹ nhàng nắm cằm nữ tử, trong ánh mắt đầy trêu đùa.

Nữ tử thẹn thùng vỗ nhẹ bả vai hắn, làm một động tác giết người lần nữa.

Vẻ mặt nam tử lập tức trở nên không kiên nhẫn: “Ta tự có chừng mực!”

“Ngươi nói chuyện với tiểu cẩu sao?” Đứng dậy liêu xiêu chỉ chực ngã sụp xuống dưới đất, Liễu Nha nhắm hai mắt ra điều lắng nghe.

“Ngươi quả thật là người mù?” Nam tử tiến lên, lạnh lùng nâng cằm nàng lên, nhắm mắt lại, Liễu Nha cũng cảm thấy người này cố tình gây sự, một cảm giác hít thở không thông khó tả bao phủ khắp người nàng.

“Ừm!” Liễu Nha gật đầu một cái.

“Vậy thì tốt, ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi ra ngoài!” Nam nhân lạnh lùng mím môi, lạnh giọng nói.

“Được, cám ơn cám ơn!” Giọng nói nam nhân không tốt, trong lòng Liễu Nha đã bắt đầu cuồng loạn, nhưng mà trên mặt lại vẫn bất động thanh sắc, sờ soạng đi tới.

Nam tử đột nhiên dừng lại, lạnh lùng mở miệng: “Trước mặt chính là tiểu viện, ngươi đi về phía trước ba bước là đến!”

Trước mặt Liễu Nha là hồ nước sóng gợn lăn tăn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN