Chàng Thiếu Niên Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 17: Dũng khí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Chàng Thiếu Niên Xinh Đẹp Của Tôi


Chương 17: Dũng khí


Ông Vương tới giúp vợ mình làm sườn xám.

Khi còn trẻ gia cảnh của vợ ông Vương rất tốt, nhưng ở trong những năm tháng như vậy, gia cảnh tốt thì sao? Ông Vương mặc sự phản đối của người nhà cưới bà, hai người thăng trầm mấy mươi năm, nay đều đã 80 rồi.#Kithata_team#

“Bà ấy yêu cái đẹp, lúc nhỏ sườn xám rất nhiều, sau này nhà bà ấy suy tàn, nào còn được mặc tơ lụa thượng hạng? Lại gặp phải tình hình bất ổn trong nước, những sườn xám lúc nhỏ mà bà ấy cất giữ đều bị Hồng vệ quân thiêu cả, mấy năm nay ông cũng làm cho bà ấy không ít, bà ấy cảm thấy không phải kiểu cách trước kia, luôn ầm ĩ với ông rất lâu, qua một quãng thời gian nữa là tới sinh nhật bà ấy, ông muốn tìm cháu xem có thể giúp ông làm một bộ không, để bà ấy đừng lơ ông nữa!”, ông Vương trong miệng nói lời oán trách, nhưng ý cười thì ngập tràn gương mặt.

Kinh Di có thể nhìn ra thâm tình của hai vợ chồng, cười nói: “Vợ của ông nhất định rất đẹp.”

Ông Vương xua tay, cười nói: “Đẹp cái gì! Bà ấy có thể làm yêu nữ đó!”

“Vậy ông nói bà [1] qua chỗ cháu một chuyến, cháu đo người cho bà ạ.”

[1]: Trong bản raw để là “dì”, nhưng dựa trên tuổi tác lẫn bối phận của vợ chồng ông Vương với Kinh Di, tớ sửa lại thành bà cho đúng.

Ông Vương lấy từ đâu ra một tờ giấy đã ố vàng, đưa cho Kinh Di: “Ông nghĩ trước đừng nói cho bà ấy, chỗ này có số đo năm ngoái, cháu đấy, cứ chiếu theo đó mà làm!”

Kinh Di nhận qua, tờ giấy có vẻ đã được giữ rất lâu rồi, bên trên ghi đầy đủ số đo, ông Vương hẳn là đã không ít lần giúp vợ làm sườn xám, ông cũng chỉ là ngoài miệng không chịu thua nhưng thật ra thận trọng vô cùng: “Lúc nào ông cần ạ?”

Ông Vương nói: “Nha đầu, mười ngày sau xong không?”

Kinh Di suy nghĩ kỹ, đồ của Tưởng lão thái thái kia khá nhanh, mười ngày hẳn vẫn kịp, sau lại cùng ông Vương thương lượng kiểu dáng, chất liệu vải của sườn xám một chút, ông rất có chủ ý, không ít từ chuyên môn về sườn xám đều hiểu được.#Kithata_team#

“Vậy nha đầu, làm một bộ bao nhiêu tiền?”

Kinh Di nói: “Không mắc ạ, ông trở về cho cháu mấy cái chân giò là đủ rồi.”

“Ha, đây sao mà được, chỗ này của cháu đều là thứ tốt, sao có thể đánh đồng với mấy cái chân giò?”

“Chỗ cháu cũng chỉ hù kẻ có tiền thôi, cháu với ông là hàng xóm, sao có thể lừa ông? Hơn nữa, chân giò của ông ăn ngon cỡ nào chứ, chỗ khác căn bản mua không nổi.”

“Khà khà! Đó là tất nhiên, khi ông còn trẻ mở quán thịt kho, rất rầm rộ, có thể xếp hàng từ chỗ này tới hàng rào lớn luôn!”

Hà Ngâm Hàng đứng trong một gian phòng khác nghe, trong lòng cảm thán vận may của ông Vương.

Mấy cái chân giò? Một xe tải còn không đổi được một bộ sườn xám của sư phụ nha.

Một ngày, lúc giữa giữa trưa vừa bận rộn xong, Tạ Ngọc Võng một hai cứ muốn cùng cô nói chuyện video, lý do là thứ đã dùng vô số lần ___ xem mèo.

Kinh Di đem màn hình điện thoại quay qua A Quất đang chạy loạn trong sân, nó gần đây chơi rất hăng, trèo lên cây một lần liền nghiện, một ngày không chạy mấy lần thì không đã.#Kithata_team#

“Chị Kinh Di, chị nói chuyện với em nha.”

Kinh Di nhìn Tạ Ngọc Võng đẹp kinh người trong điện thoại, cười nói: “Cậu không phải muốn ngắm mèo sao?”

Tạ Ngọc Võng bị cô nói cho nghẹn lời, một hồi vẫn không đáp được, thật lâu sau mới nặng nề thở dài, làm bộ làm tịch nói: “Chị Kinh Di, chị vậy mà còn chọc em, trước kia lúc ở nhà, em không ăn sáng chị đã lo lắng, giờ em một ngày không ăn chị cũng không quan tâm em, haiz, thật là sắc suy ái thỉ [2].”

[2] Sắc suy ái thỉ: một thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ diện mạo xinh đẹp sẽ được sủng ai còn khi diện mạo đã già, xấu thì bị vứt bỏ. Cũng ví von đàn ông thích cái mới vứt bỏ cái cũ. Thành ngữ Việt Nam tương đồng là “có mới nới cũ”.

Kinh Di bị anh chọc cười không dừng lại được, xoay màn hình lại, hỏi: “Cậu không ăn cơm?”

Tạ Ngọc Võng gật đầu như gà mổ thóc: “Bọn họ ngược đãi em, một ngày bắt em làn mười tám tiếng!”

Kinh Di đương nhiên hiểu không ai có thể thật sự để Tạ nhị công tử bị đói, nhưng là thật sự bận rộn, công việc của minh tinh đa phần đều như vậy, Tạ Ngọc Võng nói thế, chỉ là muốn cô đau lòng, làm nũng thôi.

Tiểu quỷ nghịch ngợm này!

Quả nhiên, anh nói: “Em muốn ăn mỳ chị làm, trước kia chị thường làm loại này cho em, rất nhiều năm em không được ăn lại rồi.”#Kithata_team#

Lúc nói nói ra lời này, anh hơi mỉm cười, chất giọng dịu dàng lại thâm trầm, rõ ràng không thèm che giấu ý trách cứ, khiến Kinh Di nghe ra uỷ khuất của anh.

Đáy lòng anh vẫn còn trách cô.

Không sao, dỗ dành thì dỗ dành.

“Đợi cậu trở về, chị làm cho cậu ăn.”, cô nói.

……………

Không ngờ Tạ Ngọc Võng thật sự trở về, vài ngày sau buổi trò chuyện qua video đó.

Kinh Di vừa lúc đem sườn xám đã làm xong qua nhà ông Vương, lúc thấy anh còn không phản ứng kịp, nhìn người đột ngột xuất hiện ở cửa: “Sao cậu lại về rồi?”

Gương mặt chàng trai vốn dĩ đang tươi cười lập tức biến mất, thương tâm nói: “Chị không muốn em trở về sao?”

Kinh Di lúc này mới phản ứng bản thân lỡ nói sai, dỗ một câu: “Không có mà, chị chỉ là quá ngạc nhiên thôi!”

“Chị ngạc nhiên chỗ nào chứ, rõ ràng là kinh sợ.”, Tạ Ngọc Võng dừng một lúc, mệt mỏi ngồi xuống sofa, cúi đầu lẩm bẩm, ý muốn thể hiện với Kinh Di, anh giận rồi.#Kithata_team#

Kinh Di đối đãi như với A Quất vậy, xoa xoa phía sau đầu của chàng trai, lại đỡ cằm nâng đầu anh lên, hơi mỉm cười dỗ dành: “Xin lỗi nha! Chị không cố ý, chị chỉ cho rằng em đang bận.”

Tạ Ngọc Võng dùng gương mặt cọ cọ vào lòng bàn tay của Kinh Di, lại bắt đầu làm nũng: “Em nhớ chị mà…”

Tục ngữ nói, cho hắn ba phần nhan sắc thì có thể mở phường nhuộm, Tạ Ngọc Võng chính là loại người này, Kinh Di chỉ sang nhà bên đưa sườn xám mà anh cũng muốn đi theo, một tấc không rời.

“Cậu ra ngoài lỡ bị nhận ra sẽ rất phiền phức đó.”, Kinh Di khuyên.

Tạ Ngọc Võng nói: “Em mang khẩu trang là được, hơn nữa còn ở nhà bên.”

Cảnh quay ở đoàn làm phim của Tạ Ngọc Võng tại Thượng Hải đã xong, tiếp sau phải đi Nam Xương nửa tháng, anh không dễ dàng gì mới ra ngoài được một ngày, sớm ngày mai phải bay tới Nam Xương hội hợp cùng đoàn làm phim.

Anh muốn tranh thủ mỗi một giây một phút ở đây để ở bên cạnh Kinh Di.

Kinh Di đành đồng ý.#Kithata_team#

Gõ cửa rất lâu ông Vương mới mở cửa, ông chống gậy, lúc nhìn thấy Kinh Di ngoài cửa, biểu tình còn có chút mệt nhọc: “Nha đầu nhà bên? Có chuyện gì sao?”

Kinh Di nói: “Ông Vương, sườn xám ông đặt làm cho bà ở chỗ cháu xong rồi ạ.”

Ông Vương à một tiếng, nghĩ nửa ngày mới lấy lại tinh thần: “Ầy ông quên mất! Hôm nay là sinh nhật của bà vợ ông!”

Trong lòng Kinh Di càng nghi ngờ hơn, hôm ấy ông Vương nói với cô sinh nhật không phải ngày này mà?

“Ông, ông nhớ nhầm rồi?”, cô hỏi.

Ông Vương nói: “Không có! Ông làm sao nhớ nhầm ngày sinh của Ngọc Tuệ, là hôm nay, nhưng làm sao bây giờ, ông không kịp làm tiệc sinh nhật, ông làm sao lại quên rồi!”

Ông Vương sốt ruột.

Tạ Ngọc Võng nhìn ra có chút không ổn, hỏi: “Ông, tiệc sinh nhật của vợ ông ở đâu, chúng cháu đưa ông tới.”

Ông Vương nghĩ nửa ngày, nói: “Con của ông nói với ông rồi, nhưng ông không nhớ.”#Kithata_team#

“Ông còn nhớ điện thoại con ông không? Chúng cháu gọi điện hỏi giúp ông.”

“Có, có.”

Ông Vương nói có, nhưng tìm nửa ngày không thấy, người già 80 tuổi rồi, tay chân cũng không nhanh nhẹn, gấp gáp mà không biết làm sao cho ổn.

Còn may ông Vương nhớ được nhà của người con, Kinh Di thấy tình trạng của ông thật sự không ổn, đành phải cùng Tạ Ngọc Võng lái xe đưa ông đi.

Đoạn đường không xa, nửa giờ là tới, sau khi tới tiểu khu, Kinh Di không cho Tạ Ngọc Võng xuống xe, nơi này không thể so với trong ngõ nhỏ, tiểu khu nhiều người, thực sự không tiện.

Vốn cho rằng 15 phút là Kinh Di có thể xuống dưới, nhưng Tạ Ngọc Võng ngồi ngốc ra phải đợi tận nửa giờ.

Lúc Kinh Di quay trở lại xe lại trở nên trầm mặc lạ thường, vẻ mặt u sầu.

“Sao vậy?”, Tạ Ngọc Võng có chút sốt ruột, “Người nhà đó gạt chị?”

Kinh Di lắc lắc đầu, hai tay xoa xoa mặt, kể cho Tạ Ngọc Võng nghe tình cảnh nhà ông Vương.

Thì ra vợ ông Vương đã qua đời hơn 30 năm.

Vốn không có tiệc sinh nhật gì cả, không có làm sườn xám gì cả, càng không có oán trách gì cả.#Kithata_team#

Vợ của ông Vương bệnh mà chết, chỉ để lại ba người con cho ông, ông Vương mở quán thịt kho nuôi sống ba đứa con, trong mắt ba người con, mẹ qua đời đối với ba dường như không có ảnh hưởng gì, ông vẫn trước sau lo liệu chuyện gia đình, mấy chục năm nay vừa làm mẹ lại vừa làm cha.

Có thể để các con dựa vào giống như một ngọn núi lớn không sao phá được.

Nhưng mấy năm nay lại xảy ra vấn đề.

Đầu tiên là ông Vương kiên quyết phản đối ba đứa con, nhất định muốn một mình ở tứ hợp viện, nói là sợ Ngọc Tuệ về nhà phát hiện không có người, sẽ sợ hãi.

Con cháu không lay chuyển được ông, chỉ có thể tuỳ ý ông.

Đến sau này, con ông Vương mới phát hiện ra đầu óc ông càng lúc càng không minh mẫn, thi thoảng lại đi làm sườn xám, lấy về nói với con cái làm lễ mừng thọ cho Ngọc Tuệ.#Kithata_team#

Nhưng làm gì còn Ngọc Tuệ?

Mấy người con thật tâm khuyên nhủ ông Vương, nhưng hậu quả là mỗi lần khuyên ông Vương đều tức giận đến mức phải vào bệnh viện, thiếu chút nữa không qua khỏi. Không còn cách nào khác, trong lúc ông Vương phát bệnh, các con đành phải nói với ông rằng mẹ thấy sườn xám ông làm không đẹp, tự mình mở tiệm rồi, vẫn chưa trở về.

Nói dối ba năm nay, ông Vương không lần nào nghi ngờ.

Con của ông Vương cho Kinh Di xem một gian phòng, bên trong treo đầy sườn xám, kiểu dáng nào cũng có, loại màu nào cũng có, rực rỡ vô cùng.

Trước khi đi, ông Vương cười lộ ra nếp nhăn, cảm ơn Kinh Di: “Nha đầu, cảm ơn cháu, sườn xám này cháu làm Ngọc Tuệ chắc chắn thích, đợi bà ấy trở về rồi nhất định sẽ không nói ông chọn kiểu dáng xấu nữa.”

Kinh Di ngồi trên xe, có chút không kìm được, cô chìm đắm trong cảnh tượng nhìn thấy sườn xám đầy phòng kia, nghẹn ngào nói: “Trên trăm bộ sườn xám, vậy chính là con gái của ông ấy nói dối ông ấy trên trăm lần, ông phải chịu trên trăm lần thất vọng, đúng không?”

Tạ Ngọc Võng đem Kinh Di ôm vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng cô, dịu dàng nói: “Có lẽ ông ấy hiểu rõ đây là lời nói dối thiện ý, Kinh Di, ông ấy cần lời nói dối này, chị hiểu không?”#Kithata_team#

Giống như mấy năm ấy chị rời khỏi em, em đã nằm mơ bao nhiêu lần? Rõ ràng biết là giả, nhưng em không muốn tỉnh lại.

Vì sao ư?

Vì sống trong tuyệt vọng nếu không có dũng khí tiến về phía trước, vậy người so với thi thể có gì khác nhau.

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN