Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng


Chương 1


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chàng trai Mộc Miên thầm yêu tên là Lâm Mộ An, vô cùng khôi ngô tuấn tú.

Anh luôn luôn cô độc, không trò chuyện với người khác, vừa yên lặng vừa u ám giống như một hang động sâu thẳm thần bí.

Điều đó khiến người khác e sợ, cũng khiến họ không kìm được lòng.

Ở Giang Thành, chàng trai trong mộng của mỗi cô gái đều là anh.

Bạn thân nhất của Mộc Miên là Từ Tĩnh cũng thích anh.

Thế nên Mộc Miên chưa bao giờ dám nói.

Nhưng một ngày kia, Từ Tĩnh tỏ tình, bị cả trường biết được. Cô ấy thôi học, còn Lâm Mộ An tự sát.

Mộc Miên sống lại một đời.

—————

Mưa nhỏ giọt tí tách, rơi vào chiếc ô của Mộc Miên, phát ra âm thanh u buồn. Cô mang một đôi bốt đi mưa màu trắng trong suốt, bước trên một vũng nước đọng và chạy trên sân trường.

Bảy giờ sáng, thời tiết vào ngày cuối cùng của mùa hạ trở nên âm u.

Khi cô đi tới lớp học, bên trong đã có vài người đến trước. Mộc Miên rũ rũ cái ô, khom người xuống cởi đôi bốt ra, lấy một đôi giày vải mềm mại đi vào.

Advertisement / Quảng cáo

Trong phòng học, đèn đã bật lên, hai đầu ống đèn cũ kỹ đã đen hết, bên cạnh là mấy cái mạng nhện, ánh sáng phát ra không được rõ lắm.

Mộc Miên đi vào từ cửa sau, dừng lại ở góc lớp, sau đó đi tìm chỗ ngồi của mình, yên lặng ngồi xuống. Cô lấy sách giáo khoa Tiếng Anh, đặt lên bàn, lật ra trang cuối cùng. Ánh mắt cô rơi trên trang giấy, nhưng thực chất tâm trí đã ngây ngô ở tận phương nào.

Đến tám giờ, phòng học đông người hơn, tiếng huyên náo bên tai khiến Mộc Miên nhíu mày một cái, ánh mắt cô lại vô ý nhìn về phía cửa.

Đúng tám giờ, người đó xuất hiện.

Đó là một thanh niên vô cùng đẹp trai.

Gương mặt anh trắng trẻo tinh xảo, lông mày đen nhánh, đôi mắt đẹp tựa hoa đào, lông mi dài và cong cong, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mềm mịn như cánh hoa hồng.

Khi anh cười lên nhìn rất đẹp. Đuôi mắt sẽ hơi nhếch lên, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, phát sáng như ánh sao khiến cho người khác nhìn vào là muốn đổ gục.

Nhưng, cho tới tận bây giờ, anh vẫn chưa từng cười lấy một lần.

Mộc Miên chỉ từng thấy được một lần, và đó cũng là lần cuối cùng.

Anh bước vào lớp, khoác cặp sách có chút cũ ở trên vai. Tuy hơi gầy, nhưng người anh rất cao. Anh đi thẳng đến hàng cuối cùng mới dừng lại, kéo ghế ra.

Lúc để cặp sách vào trong ngăn bàn, anh hơi sửng sốt một chút, sau đó cúi người nhòm vào ngăn bàn, lôi ra một hộp sữa và một cái bánh mì. Mộc Miên nhìn thấy anh hơi nhíu mày lại, sau đó không do dự quăng luôn hai thứ ấy vào thùng rác.

Trong lòng Mộc Miên hung hăng mắng một câu: Cục súc!

Tám giờ năm phút, chuông chuẩn bị reo, anh bắt đầu ngủ tại chỗ của mình. Cả khuôn mặt chôn vùi trong khuỷu tay, chỉ thấy được mái tóc xù, đen nhánh hơi rối, giống như vừa thức dậy ở trên giường.

Đối với người khác thì là lôi thôi, còn đối với anh lại là gợi cảm.

Bởi vì, anh là Lâm Mộ An.

Tiếng chuông tan học vang lên, anh mới giật giật người, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, sau đó đi ra cửa. Mộc Miên biết, anh hẳn là đi xuống cửa hàng nhỏ phía dưới để mua đồ ăn sáng.

Cô khép sách giáo khoa lại, cầm lấy ô ở phía góc lớp, đi theo anh.

Hai người một trước một sau, cách nhau không xa lắm. Lúc đi xuống dưới tầng, bầu trời vẫn âm u, mưa phùn liên tục rơi. Lâm Mộ An không thèm để ý, bước nhanh vào màn mưa đang tuôn rơi.

Mái tóc đen rất nhanh liền bị ướt, dính vào một chỗ, bóng lưng anh nhìn có chút đáng thương. Mộc Miên lập tức mở ô chạy tới đi đến bên anh, đem ô che trên đỉnh đầu anh.

Anh rõ ràng rất kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn cô, trong ánh mắt đen láy mang theo vài tia nghi ngờ. Mộc Miên dửng dưng nhìn anh, ánh mắt bắt đầu tham lam đánh giá.

Gương mặt trắng nõn kia dính không ít nước mưa, đôi môi màu hồng so với lúc trước đã nhạt đi khá nhiều, đáy mắt có một mảng đen tối, nhưng không hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp của anh, lại càng khiến người khác không muốn rời mắt.

Mộc Miên cười cười, bình tĩnh nói: “Tớ cũng phải đi đến cửa hàng đó, thuận đường thôi.”

“Không cần.”

Lâm Mộ An không cảm xúc, nói một câu xong liền quay đầu đi vọt vào trong làn mưa. Mộc Miên cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình. Đôi giày màu trắng đã bị ngấm nươc mưa, trên mặt dính vài vết bẩn, nhìn thật ngứa mắt.

Lúc nãy cô ra ngoài vội quá, quên mất chưa đi bốt vào.

Tiếng chuông của giờ học thứ hai vang lên, Mộc Miên mới thấy bóng dáng Lâm Mộ An. Một tay anh cầm bánh mì, tay còn lại cầm hộp sữa, y hệt cái cô đặt trong bàn học của anh sáng nay.

Anh chỉ thích ăn bánh mì vị này, uống sữa của thương hiệu này.

Sau mấy giờ học, anh lại ngủ mất. Gần tới lúc tan học vào buổi trưa, anh chắc là đã ngủ đủ rồi, bắt đầu tựa vào ghế ngồi, đôi mắt hờ hững nhìn bên ngoài cửa sổ, ngón tay trắng trẻo thuôn dài xoay xoay một cái bút bi.

Mấy ngón tay linh hoạt chuyển động, bút bi cũng theo đó mà di chuyển lên xuống, nhìn rất đẹp mắt.

Tiếng chuông tan học vang lên, không khí ngột ngạt trong phòng học nhanh chóng trở nên náo nhiệt. Mấy học sinh đã rủ nhau đến phòng ăn. Từ Tĩnh cũng đi tới, rủ cô cùng đi ăn cơm. Mộc Miên đáp một tiếng, nhanh chóng thu dọn sách vở rồi kéo tay cô ấy đi ra ngoài.

Mưa vẫn chưa dứt, liên tục rơi xuống, không khí vô cùng ẩm ướt, trời tối đen. Mưa xuân chính là như thế, cứ xuất hiện là mưa liên tiếp mấy ngày, cả người cảm thấy như sắp mốc đến nơi rồi, làm cho ai cũng cảm thấy khó chịu.

Mộc Miên cực kì không thích mấy ngày mưa kiểu như này.

Nhưng có vẻ anh lại rất thích.

Hai người đi chung một cái ô, tay trong tay vô cùng thân mật. Mặt đường trơn trượt, Từ Tĩnh cẩn thận mấy vũng nước dưới chân. Mộc Miên trầm ngâm một lát, sau đó tự nhiên mở miệng.

“Tĩnh Tĩnh…”

“Hử?” Cô chuyên tâm nhìn dưới chân mình, nghe thấy vậy cũng không ngẩng đầu lên.

“Tớ thích Lâm Mộ An.”

Advertisement / Quảng cáo

“Hả?” Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua vẻ bối rối, sau đó mất tự nhiên cười cười, giơ tay lên vén tóc ra sau tai. Mộc Miên rất thích nhìn cô ấy làm động tác này bởi nó mang lại một cảm giác rất dịu dàng, giống như cảm giác lệ thuộc vào chị gái vậy.

“Cậu ấy đẹp trai như vậy, cậu thích cậu ấy cũng là điều bình thường mà…”

Từ Tĩnh ôn nhu cười. Từ giờ trở đi, cô sẽ tuyệt đối không nói đến tình yêu nữa, sẽ chôn chặt nó ở trong lòng.

Miên Miên cũng thích cậu ấy…

Nhưng không thể cho Miên Miên biết được.

Mộc Miên nhìn đôi mắt hơi trầm xuống kia, đột nhiên cảm thấy yên tâm. Cô ôm chặt lấy vai Từ Tĩnh, nũng nịu tựa đầu vào vai cô ấy, thật tốt.

Ăn cơm xong, Mộc Miên đi ra siêu thị mua thêm một cái ô. Cổng trường buổi trưa vẫn cho học sinh ra vào nên cô có thể đi được. Khi trở lại phòng học, bên trong đã có người ngủ trưa, còn Lâm Mộ An thì không có ở đây.

Anh ăn cơm xong thì sẽ lên sân thượng của trường học để hút thuốc.

Mộc Miên lấy cái ô mới mua đê vào trong ngăn bàn của anh. Thời điểm này không giống với buổi sáng, không ít người nhìn thấy hành động này của cô, bao gồm cả Từ Tĩnh.

Mộc Miên nhìn cô ấy, nháy mắt cười cười mấy cái.

Từ Tĩnh cũng giương khóe miệng lên như mọi khi, trong ánh mắt có chút mất mát.

Sắp đến một giờ rưỡi, Lâm Mộ An quay lại lớp học. Anh trực tiếp trèo lên bàn đi ngủ, lồng ngực phập phồng đều đặn. Mộc Miên cười nhạt, khuôn mặt khẽ cọ vào đồng phục học sinh, sau đó bình yên thiếp đi.

Buổi chiều, tiếng chuông lanh lảnh kêu lên, cùng lúc đó, phía cuối lớp học truyền đến một tiếng “bịch”, cả lớp quay đầu nhìn lại, Mộc Miên cũng xoa đôi mắt ngái ngủ nhìn sang. Cái ô màu đen cô mua buổi trưa đã di chuyển với quỹ đạo vô cùng hoàn mỹ theo hình parabol và hạ cánh an toàn vào thùng rác.

“…”

Lâm Mộ An đối diện với ánh mắt của mọi người, mặt không cảm xúc lấy sách giáo khoa của tiết học sắp tới ra.

Tầm mắt của mọi người lại rối rít đổ về phía Mộc Miên.

Mộc Miên bắt chước anh, mặt không cảm xúc lấy sách giáo khoa ra.

Học xong hai tiết buổi chiều sẽ có hai mươi phút nghỉ giải lao, Mộc Miên nhanh chân lao về cổng trường, năn nỉ chú bảo vệ mãi mới được đi ra ngoài. Lúc quay về, cô cầm theo một cái túi nhỏ màu trắng, khéo léo cảm ơn chú bảo vệ.

“Cảm ơn chú ạ. Chú nhìn xem, cháu chỉ đi một chút như này thôi, nhất định sẽ quay về trước khi vào giờ học mà.”

Chú bảo vệ bất đắc dĩ vẫy tay, “Lần sau không nên như vậy nữa.”

“Vâng.” Cô cười ngọt ngào.

Còn mấy phút nữa là đến giờ, phòng học đã đầy người.

Mộc Miên đi thẳng tới chỗ Lâm Mộ An, đưa túi đặt lên bàn anh, cất giọng bình tĩnh. Giọng nói của tuổi này rất nhõng nhẽo trẻ con, nhưng khi cô nói lại đặc biệt mềm mại dễ nghe.

“Dự báo thời tiết nói ít nhất một tuần tới vẫn sẽ mưa. Nếu cậu vứt ô của tớ mua cho cậu thì cậu phải giữ lại mấy hộp thuốc chống cảm này, chắc chắn sẽ dùng tới.”

Lâm Mộ Anh chằm chằm nhìn cô, đôi mắt đen nhánh không mang cảm xúc gì đặc biệt. Anh có vẻ không kiên nhẫn mím môi lại, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Hai người giằng co mấy giây, Mộc Miên xoay người rời đi.

Một lúc lâu sau vẫn không thấy tiếng đồ rơi vào thùng rác.

Khóe miệng Mộc Miên khẽ cong lên.

Sau khi kết thúc tiết học buổi chiều còn có ba tiết tự học vào buổi tối. Các học sinh rối rít đi đến phòng ăn, học sinh có thể lựa chọn xem có học hay không. Mộc Miên dọn dẹp sách vở, nói chuyện với Từ Tĩnh đang đứng trước bàn học.

“Tĩnh Tĩnh, tớ đi trước. Ngày mai cậu muốn ăn gì để tớ mang đến cho?”

Đồ ăn sáng ở trường học vĩnh viễn chỉ có bánh mì và mì, nhưng bên ngoài trường lại có vô số đồ ăn ngon như há cảo tôm hẹ, đậu hũ giòn, lòng lợn chiên,… và vô số thức ăn ngon khác.

“Miên Miên…” Cô muốn nói rồi lại thôi. Chỉ là buổi chiều nhìn thấy cảnh tượng kia, trong lòng cô có chút lo âu.

“Sao?” Mộc Miên làm bộ “tôi cái gì cũng không biết”.

“Không có gì. Ngày mai cậu không cần mang bữa sáng cho tớ đâu.” Cô miễn cưỡng cười nói.

Đáy lòng Mộc Miên dâng lên cảm giác chua xót. Cô kéo tay Từ Tĩnh, khẽ nói: “Tĩnh Tĩnh, cậu yên tâm, tớ biết tớ đang làm gì mà.”

“Nhưng mà…” Cô muốn nói nhưng lại ngừng lại. Bây giờ đã là lớp mười một rồi, thành tích học tập của Mộc Miên luôn rất tốt, nếu cứ tiếp tục như này có lẽ sẽ bị sa sút mất. Hơn nữa, kết quả dù có thế nào, cậu thanh niên kia sẽ chết… điều này khó mà ngăn cản được.

“Không có “nhưng mà” gì hết. Tĩnh Tĩnh, cậu phải tin tưởng tớ.” Mộc Miên nhìn chằm chằm vào mặt cô, giọng nói nghiêm túc.

Từ Tĩnh miễn cưỡng yên lòng. Mặc dù cô lớn hơn Mộc Miên một tuổi, nhưng Mộc Miên lúc nào cũng rất tỉnh táo, cho nên cô cũng không nói nhiều. Cô ấy ít nói, nhưng biết bản thân mình muốn cái gì.

Advertisement / Quảng cáo

Nhất là ngày hôm nay, cô so với ngày thường cũng rất khác lạ, mọi thứ đều bộc lộ ra rõ ràng.

Giống như cô ấy luôn che giấu, không ai hay biết, đến khi mọi người nghi ngờ thì cô sẽ lộ ra.

Mộc Miên mang bốt, che ô đi trên con đường lớn, lưng thẳng tắp, khuôn mặt điềm tĩnh tỉnh táo. Bên tai cô là tiếng nước mưa rơi trên ô, tựa như tiếng phát ra từ những chiếc đồng hồ cổ xưa, lại giống như tiếng của một khúc ca kết thúc sinh mạng.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô trùng sinh.

Chỉ còn một trăm linh tám ngày nữa là đến ngày Lâm Mộ An tự sát.

~Đôi lời từ tác giả: Như cũ, tám giờ sáng mỗi ngày sẽ có chương mới, các tiểu tiên nữ của tôi mau mau đến đây nhận phúc lợi nào! o(*≧▽≦) ツ~

[*]: Đậu hũ giòn:

Há cảo tôm hẹ:

Lòng lợn chiên:

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN